“Khi tình yêu vẫy gọi hai người, hãy cứ đi theo tiếng gọi con tim,
Dù rằng con đường này gian nan, cao lại dốc.
Khi cánh chim tình yêu ôm lấy hai người, hãy khuất phục nó đi,
Dẫu rằng mũi kiếm giấu bên trong cánh chim sẽ làm cả hai bị thương.”
Xe lao ra mặt đường, nhanh chóng chạy về phía biệt thự của Tạ Ngôn.
Dọc đường đi, Tạ Ngôn siết chặt tay lái, sắc mặt đen thui, không nói tiếng nào, Bách Tiệm Ly cũng không nói gì, thỉnh thoảng nhìn biểu tình của anh, trong lòng âm thầm buồn cười.
Cổng sắt cảm ứng chậm rãi mở ra, Tạ Ngôn lái xe vào ga ra, tắt máy, kìm nén cơn giận, buồn bực nói: “Xuống xe.” Sau đó ra phía sau mở cốp xe lấy hành lý của Bách Tiệm Ly.
Bách Tiệm Ly vẫn đứng yên ở đó, chờ anh đóng cốp xe, đột nhiên bắt lấy cánh tay anh, đẩy anh tựa vào đuôi xe…
“Làm gì vậy?” Tạ Ngôn nhíu lại cặp mày tinh tế, sắc mặt vẫn là vô cùng không tốt.
Khóe môi Bách Tiệm Ly câu lên, toát ra vẻ dịu dàng mềm mại nhàn nhạt, bỗng nhiên cúi đầu, ở trên khóe môi góc cạnh mạnh mẽ của anh nhẹ nhàng hôn, nói: “Tốt quá, về nhà rồi.”
Sau đó buông anh ra, đi vào nhà…
Tạ Ngôn ngây người một giây, lập tức phản ứng lại, một tay kéo hắn vào lòng, hung hăng lấp kín môi hắn…
Thân thể trong lòng vẫn rất gầy yếu, nhất là khi ôm hắn, có thể cảm nhận được xương hắn nhô ra, làm anh vô cùng đau lòng, càng không muốn buông tay, thầm nghĩ ôm hắn thật chặt, rồi lại sợ lực đạo lớn sẽ làm hắn bị thương.
Ôn nhu cũng không được, cường ngạnh cũng không xong, Tạ Ngôn hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới có thể có chừng mực với hắn đây.
Rốt cục cùng một chỗ, đối với cả hai mà nói, đều là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Chân tay luống cuống không chỉ có anh, mà còn có hắn.
Bách Tiệm Ly vòng tay ôm lấy anh, mềm mại tiếp nhận xâm phạm có hơi thô lỗ của anh, mở miệng mình, cùng đầu lưỡi anh quấn quít dây dưa…
Hắn chủ động hưởng ứng anh, hai tay cao thấp vuốt ve lưng anh, làm anh tỉnh táo lại.
Cuồng nhiệt mà triền miên hôn sâu một hồi lâu, Tạ Ngôn dần dần bình tĩnh, chậm rãi buông hắn ra, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
“Anh ăn dấm chua cũng lung tung quá đi?” Bách Tiệm Ly cười khúc khích nói.
Tạ Ngôn bĩu bĩu môi, ôm thắt lưng hắn, gác cằm lên hõm vai hắn, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cổ hắn, “Tuy rằng anh rất muốn nói, không được nói chuyện với cậu ta, không được gặp mặt cậu ta, xóa tên cậu ta trong di động… Nhưng nếu thật sự nói thế, khẳng định em sẽ cho anh một đấm, cho nên, nếu về sau em với cậu ta gặp mặt, đừng để anh nhìn thấy, nếu không anh thật sự sẽ phát điên!”
Bách Tiệm Ly nở nụ cười, nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng hôn hai má anh, “Đã biết.”
Hắn thực nghe lời anh.
“Đã biết… Là có ý gì?” Tạ Ngôn nghiêng mặt nhìn hắn, ngũ quan anh tuấn dịu đi một chút, nhưng khóe miệng vẫn mím chặt.
“Chính là em sẽ làm theo lời anh nói. Em thật phục anh luôn, nói thế nào anh cũng là một tổng giám đốc, cư nhiên còn có thể ghen tuông con nít thế này? Đúng vậy, em hiện tại chỉ có mình anh, được rồi đi.”
“Thật sao?” Tạ Ngôn hỏi.
“Không tin thì thôi.” Bách Tiệm Ly hừ một tiếng, tính buông anh ra đi vào phòng.
“Chờ một chút, nếu là thật, lập tức chủ động hôn anh đi.” Tạ Ngôn bắt lấy hắn không buông.
“Anh a… Này là muốn em dạy dỗ anh sao?” Bách Tiệm Ly nhíu mày.
“Chỉ bằng thể lực này của em mà muốn áp đảo anh?” Tạ Ngôn cũng nhíu mày, bộ dáng ung dung.
“Anh chờ xem!”
Bách Tiệm Ly mạnh mẽ kéo cổ anh xuống, nắm lấy cằm anh, hôn môi nồng nhiệt, Tạ Ngôn cũng không chịu yếu thế, đưa tay nâng ót hắn lên, làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Môi lưỡi mãnh liệt ma xát, nháy mắt dấy lên cực nóng.
Vừa hôn xong, Tạ Ngôn thở hổn hển buông hắn ra, lôi kéo hắn đi vào huyền quan (1)…
Dục vọng tựa như thủy triều dâng lên, hai người bất chấp chuyện khác, một đường dây dưa từ huyền quan thẳng đến giường lớn trong phòng ngủ…
Cơ khát cởi bỏ quần áo nhau, chốc lát sau cả hai đã trần trụi đối mặt.
Tạ Ngôn lấy dịch bôi trơn, đang tính bôi lên hậu đình hắn, Bách Tiệm Ly còn giãy dụa, lại bị Tạ Ngôn vững vàng ngăn chặn.
“Chỉ bằng chút khí lực này, em còn muốn áp đảo anh?” Tạ Ngôn cười nói, thân mật gặm cắn vành tai xinh đẹp của hắn.
Bách Tiệm Ly không khỏi run rẩy, rụt cổ lại, nhưng anh lại luôn tìm được điểm mẫn cảm của hắn, bị anh liếm một cái, hắn liền nhịn không được cả người phát run, “Em bệnh nặng mới khỏi, anh thắng cũng không vẻ vang gì.”
“Cho dù em khỏe như trâu, bằng chút kỹ thuật tệ hại của em, còn muốn áp đảo anh sao? Đợi một trăm năm sau rồi nói.” Tạ Ngôn cười to, ngón giữa nhẹ nhàng duỗi ra, trượt vào cửa huyệt hắn, dùng sức cọ xát.
Bách Tiệm Ly phát ra tiếng thở dốc hỗn loạn, đôi môi đạm màu hơi hơi mở ra, đôi mắt lấp loáng ánh nước, hai má đoan chính, lộ ra nét gợi cảm bị *** mê hoặc.
Tạ Ngôn hôn môi hắn, nuốt vào tất cả tiếng rên rỉ của hắn, thân thể to lớn nhẹ nhàng cọ xát cơ thể hắn, ở trên giường dây dưa quay cuồng, tận tình hưởng thụ khoái hoạt da thịt thân cận.
Không lâu sau, cả hai lập tức trở nên kích động dị thường.
Tạ Ngôn rút ngón tay ra, lật hắn lại, nâng cao cái mông co dãn đầy đặn của hắn lên, đem lửa nóng đã căng cứng của mình nhắm ngay khe mông chật hẹp của hắn, thật sâu cắm vào.
“A……”
Bách Tiệm Ly túm chặt drap giường, phát ra thanh âm kềm nén, tuy rằng không đau như lần đầu tiên, nhưng vẫn là rất khó chịu.
Tạ Ngôn biết hắn thực vất vả, cũng không vội vã động, chỉ cúi thấp xuống, lấy ***g ngực nóng rực của mình dán sát vào lưng hắn, một bên ôn nhu hôn cổ và hõm vai hắn, một bên lướt qua ngực hắn, cầm dục vọng của hắn trong lòng bàn tay, cao thấp ma xát…
Được anh kiên nhẫn âu yếm, thân thể đối phương đang căng cứng dần dần thả lỏng, thấy hắn đã thích ứng, Tạ Ngôn bắt đầu ưỡn thắt lưng, thong thả đâm rút.
Bách Tiệm Ly nắm chặt drap giường, cảm thấy trong cơ thể mình giống như có một ngọn lửa chui vào, len lỏi sâu vào tận trong tim, trong lúc anh luật động, bùng phát ra nhiệt độ vô tận.
Loại nhiệt độ này làm hắn vừa sợ hãi, lại vừa ý loạn tình mê.
Anh đỡ lấy cái mông săn chắc của hắn, ở trong cơ thể hắn đâm vào không ngừng, đẩy vào rút ra, mà thân thể hắn không biết khi nào lại bắt đầu phối hợp tiết tấu của anh, hơi hơi vặn vẹo.
Tiếng rên rỉ lo lắng dần biến thành tiếng thở dốc liêu nhân, như có như không tràn ngập khắp phòng.
Anh đẩy vào thật sâu, rồi chậm rãi rời khỏi, chín nông một sâu, ôn nhu khoản bãi cái mông rắn chắc đầy đặn của hắn, hậu huyệt theo tiết tấu ma xát của anh trở nên ấm nóng ẩm ướt, hắn cảm thấy mình như khối băng dưới ánh mặt trời chói chang, từng chút hòa tan, bị cơn sóng nhiệt đến từ hậu huyệt cuốn bay toàn thân.
Đưa đẩy một lúc lâu, Tạ Ngôn rút ra, xoay người hắn lại, lấy tư thế đối mặt, lại thật sâu sáp nhập.
Bách Tiệm Ly khe khẽ rên rỉ, chủ động nâng người ôm lấy cổ anh, cơ thể trắng mịn mềm mại không xương, hai chân thon dài quấn vào eo anh, dẫn anh càng tiến sâu vào trong mình.
Tạ Ngôn cảm thấy trong ngực nong nóng, một bên hết sức ôn nhu hôn hắn, một bên tiêu hồn trong cơ thể hắn, cảm thụ khoái hoạt phiêu phiêu dục tiên cực hạn.
Hai người hòa hợp gắn bó, yêu đến nhiệt tình mà mãnh liệt.
“Tạ Ngôn…”. Kiếm Hiệp Hay
Bách Tiệm Ly khẽ gọi tên anh, nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn trước mắt…
Ánh nắng xuyên qua bóng cây bên cửa sổ, tạo thành những hình ảnh loang lổ nhảy múa, càng khiến đôi mắt anh phá lệ sáng ngời.
Hắn nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, nhìn thấy bộ dáng đê mê đắm chìm trong *** của mình, cũng từ trong mắt anh nhìn thấy dục vọng mãnh liệt, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, bất tri bất giác vươn đầu lưỡi nho nhỏ, liếm liếm đôi môi làm mình khao khát.
Động tác này ở trong mắt anh, lại trở thành một liều thuốc kích tình mạnh mẽ!
Tạ Ngôn rố
t cuộc không thể nhẫn nại, dương cương trong cơ thể càng sưng lớn, mạnh mẽ nâng thắt lưng hắn lên, kịch liệt tiến vào trong hắn, nhiều lần đâm vào chỗ nào đó ở sâu trong mật huyệt của hắn, tiếng rên rỉ của Bách Tiệm Ly nhất thời biến thành âm thanh mê người trên giường, mỗi lúc một dụ hoặc hơn…
Hai người đều trầm mê lẫn nhau, hơi thở ồ ồ phảng phất qua hai má đối phương, ánh mắt nóng bỏng như thể đốt thành một ngọn lửa lớn.
Khoái cảm mãnh liệt tựa dòng điện len lỏi khắp người, mỗi lần anh rút ra cắm vào đều đỉnh đến cực điểm của hắn, làm thân thể hắn vô cùng hưng phấn, ngứa ngáy tê dại khó nhịn, thân thể tráng kiện của anh không ngừng cọ sát cơ thể hắn, hai người ở trên giường quấn thành một đoàn.
Niềm vui cực độ trong tình ái làm bọn họ sa vào thật sâu, ngã vào cơn sóng lớn cuồng hoan.
Rất nhanh, Bách Tiệm Ly liền bắn ra một vệt trắng lóa mắt, thân thể sau khi đạt cao trào xụi lơ như bùn, mật huyệt mãnh liệt co rút hút lấy dương cương của anh, mà Tạ Ngôn tựa hồ cũng tới đỉnh, liên tục kịch liệt đâm rút mấy chục cái rồi phóng thích trong cơ thể hắn.
Cảm thụ được luồng nhiệt bắn vào, mật huyệt hắn lần thứ hai co rút, toàn thân giống như sốt cao run rẩy không ngừng…
Tạ Ngôn ôm lấy hắn, một bên dịu dàng hôn hắn, một bên tiếp tục lấy dương cương của mình đang chôn trong cơ thể hắn nhẹ nhàng động, như có như không đỉnh vào điểm mẫn cảm của hắn, làm hắn không ngừng phát ra tiếng thở gấp mê người.
Hai người hưởng thụ dư vị sau cao trào, thật lâu không hề động đạn.
Người mình khát vọng đã lâu rốt cục an tĩnh nằm trong lòng, đưa tay ra là có thể chạm tới, mở miệng là có thể cùng hắn nói chuyện, không bao giờ… phải trải qua cảm giác nhớ hắn quay quắt, cả người lạnh như băng, thống khổ gần như hít thở không thông nữa, Tạ Ngôn cảm thấy vô cùng thỏa mãn cùng hạnh phúc.
Anh nhẹ vỗ về tấm lưng bóng loáng rắn chắc của hắn, môi khẽ chạm vào da thịt trên tay hắn, ngửi thấy phía trên truyền đến mùi vị nhàn nhạt, cảm thấy mình tựa như có được toàn bộ thế giới.
Anh như thế, làm Bách Tiệm Ly không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Tạ Ngôn hỏi hắn.
“Anh a, sao lại giống con chó con vậy chứ?” Bách Tiệm Ly mỉm cười nhìn anh.
Anh lúc này đây, nhìn qua thật sự rất giống một con chó lớn đáng yêu, hẳn là loại chó săn vô cùng quý, trung hậu lại ấm áp, đương nhiên cũng có thời điểm dũng mãnh.
“Mệt sao?”
“Có một chút.” Bách Tiệm Ly ngoan ngoãn gật đầu.
“Ngoan, nằm ngủ một chút, anh tìm xem có cái gì ăn không.” Tạ Ngôn hôn trán hắn, rời giường mặc quần áo.
“Ừm.”
Bách Tiệm Ly trở mình, ôm lấy gối đầu mềm mại bên cạnh, hít vào thật sâu hương vị anh lưu lại trên đó, mặc cho loại cưng chiều ấm áp này bao phủ chính mình, không lâu sau hắn liền tiến vào mộng đẹp.
Hai người từ đó triển khai cuộc sống ở chung thân mật.
Hết thảy đều thực mới mẻ.
Hơn nữa đối với Bách Tiệm Ly mà nói, hiện tại hắn phải đem thế giới một người đang đóng chặt của hắn mở ra, để một người tiến vào, không còn là hình ảnh cuộc sống đơn độc một mình, mà giờ đây mọi chuyện đều phải lo lắng đến cảm thụ của một người nữa.
Vô cùng không quen.
Nhưng dù có thế nào, hắn nhất định phải làm quen, cho nên hắn bắt đầu ngốc nghếch loay hoay học.
Từ sau khi thân thể khỏi hẳn, Bách Tiệm Ly lập tức lên kế hoạch tìm việc làm, tuy rằng trong tay cũng không thiếu tiền, nhưng hắn muốn làm bản thân mình thêm phong phú một chút.
Công việc cố định chín năm qua không hề hợp với hắn, cũng không hợp thể trạng hắn, Tạ Ngôn từng muốn an bài hắn đến làm trong công ty mình, liền bị Bách Tiệm Ly cự tuyệt.
Cũng may Bách Tiệm Ly trước kia vẫn hay viết bài về du lịch ở nước ngoài cho các đầu báo và tạp chí trong nước, cùng không ít các biên tập viên của các tạp chí du lịch nổi tiếng trong nước duy trì quan hệ tốt đẹp, vì thế dứt khoát lấy hứng thú này làm công việc, trở thành người làm nghề tự do.
Tạ Ngôn cũng rất tán thành, công việc này vừa có thể tự do điều chỉnh thời gian, cũng sẽ không quá mệt mỏi, chỉ cần đi chụp ảnh, giới thiệu một chút về lộ tuyến du lịch cùng cảnh quan đặc sắc của các thành phố, mà quan trọng nhất là Bách Tiệm Ly thích, cũng phù hợp với cá tính hắn.
Tạ Ngôn là một tình nhân gần như hoàn mỹ, bao dung hắn hết thảy.
Tuy rằng thực thích dán hắn, ôm hắn không buông, nhưng một khi nhận ra hắn muốn ở một mình, anh sẽ ngoan ngoãn buông tay, để hắn một mình làm chuyện của mình.
Tạ Ngôn biết, tính cách Bách Tiệm Ly trời sinh mạnh mẽ, đã quen tự mình làm bạn, nếu dồn ép quá mức, chỉ khiến hắn bắn ngược. Huống chi chuyện này giống như “cuộc sống vợ chồng”, cho dù vợ chồng có thân thiết cỡ nào, cũng phải có khoảng trời riêng cho mỗi người, yêu cầu đối phương trăm phần trăm thẳng thắn thành khẩn, cả ngày dính cùng một chỗ, đối với kiểu quan hệ gắn bó với nhau thế này, chỉ có tổn hại cùng vô ích.
Khoảng cách sinh ra mĩ.
Chút phương diện này, Tạ Ngôn xử lý tương đối thành thục.
Nhưng Bách Tiệm Ly cũng không bằng lòng anh “ép dạ cầu toàn (2)” như thế, lại nói cá tính Tạ Ngôn cũng cường, hắn không muốn anh vì săn sóc mình mà luôn âm thầm nhẫn nại, vì thế nói với anh, “Anh đừng chiều em như vậy, nếu không một ngày nào đó em sẽ cưỡi lên đầu anh a.”
“Không biết vì sao vừa thấy em, anh lại không thể nào phát cáu được.” Tạ Ngôn ôn nhu từ sau lưng ôm lấy hắn, ở trên cổ hắn cọ một chút, “Em nói xem anh có phải thực vô dụng hay không?”
Bách Tiệm Ly không khỏi cười ra tiếng, “Nghe ra quả thật là thực vô dụng.”
Tạ Ngôn cảm thấy khó chịu, anh bắt đầu ngứa ngáy nha, lấy phương thức “đánh giá trên giường” trả thù hắn, hai người giống con chó nhỏ ầm ĩ thành một đoàn.
Tuy rằng cả hai đều tuổi trẻ khí tráng, cũng tràn ngập nhiệt tình, nhưng Tạ Ngôn cố kỵ đến thân thể hắn cần tĩnh dưỡng, ở phương diện này cũng không tham dục.
Hai người bình thường cách ngày làm một lần, nếu quá bận rộn, thường chỉ mơn trớn nhau, dùng miệng hoặc lấy tay làm xong việc.
Bất quá, một khi tới cuối tuần, cả hai đều được nghỉ, thường là “Đại chiến ba trăm hiệp”, làm đến tận hứng mới thôi.
Tạ Ngôn lại còn ranh mãnh hơn, nói phải vun đắp tình cảm, liền thử nghiệm không ít tư thế kỳ quái, chỉ cần không quá phận, Bách Tiệm Ly bình thường đều thực thuận theo phối hợp với anh, mặc dù mình hết lần này đến lần khác không khống chế được, tuy rằng sau ngẫm lại không khỏi mặt đỏ tai hồng, nhưng tình cảm mãnh liệt ập tới, không thể kiềm chế, hắn cũng không muốn kiềm chế.
Buổi tối, Bách Tiệm Ly vẫn bị mất ngủ, bất quá so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Tạ Ngôn đưa hắn đến gặp các bác sĩ chuyên khoa, trừ bỏ cho rằng đó là di chứng sau vụ tai nạn, cũng không có kết luận gì, chỉ đề nghị dùng thuốc Đông y điều dưỡng. Nhưng Bách Tiệm Ly không muốn uống, Tạ Ngôn phải vừa đấm vừa xoa mới uống mấy hớp, qua loa cho xong.
Sau thấy không hiệu quả, Tạ Ngôn cũng không buộc hắn uống nữa.
Kỳ thật Bách Tiệm Ly trước kia là người rất thính ngủ (3), ban đêm chỉ cần có chút động tĩnh, sẽ tỉnh lại rất mau, mà một khi phát hiện bên cạnh có hơi thở người khác, sẽ mất ngủ trắng đêm.
Tạ Ngôn thực đau lòng, thậm chí cắn răng đưa ra đề nghị hai người chia phòng ngủ, đương nhiên anh trong lòng vạn phần không muốn trong ánh nắng sớm mai, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền của hắn lúc ngủ, là động lực cả ngày của anh. Bách Tiệm Ly biết tâm tư anh, lắc đầu từ chối.
Nếu không thể giải quyết, sau này phải làm sao đây?
Chẳng lẽ hai người yêu nhau mà phải chia phòng ngủ?
Vài tuần đầu ngủ chung, Bách Tiệm Ly thường xuyên mất ngủ, hai quầng mắt đen thui, bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Tạ Ngôn đau lòng muốn chết, mời hai vị đầu bếp cao cấp đến, mỗi ngày thay nhau chưng thuốc bổ, làm các món ăn dinh dưỡng tẩm bổ cho hắn. Còn thuê nhân viên dọn dẹp nhà cửa bán thời gian đến quét tước biệt thự, mọi chuyện lớn nhỏ không cần hắn nhúng tay, chỉ cần nằm đó cố gắng ăn uống là được, làm Bách Tiệm Ly nhịn không được oán giận “Anh xem em là con nít mới sanh a?” Tạ Ngôn đương nhiên phải mềm giọng an ủi, khuyên can mãi, bữa tối nào cũng liều mạng gắp đồ ăn cho hắn, có thể ăn nhiều một chút liền gắp nhiều một chút, chỉ còn mỗi cái không xem hắn như trẻ con mà ẵm lên đút ăn.
Bách Tiệm Ly bất đắc dĩ, chỉ cần mình ăn nhiều một chút, đối phương liền vô cùng vui vẻ, làm hắn không thể cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì, cố gắng đem mấy món đồ bổ cùng thuốc bổ đó toàn bộ nuốt vào bụng.
Dược bổ không bằng thực bổ.
Mấy tuần sau đã thấy tương đối hiệu quả, sắc mặt Bách Tiệm Ly tốt hơn nhiều, dần dần lộ ra màu sắc hồng nhuận, làn da cũng càng thêm bóng loáng nhẵn nhụi, làm Tạ Ngôn yêu thích vuốt ve không buông tay.
Người này căn bản xem mình như con heo nhỏ mà nuôi a, bụng dạ khó lường…
Bất quá quên đi, anh vui vẻ, một phen vất vả tâm sức, thôi cứ chiều anh vậy.
Có đôi khi, vừa tỉnh dậy, nhìn thấy anh nằm bên cạnh, vẻ mặt an tường say ngủ, Bách Tiệm Ly có cảm giác không chân thật.
Người này, là thật sao?
Hạnh phúc này, là thật sao?
Trong lòng thế nhưng lại nổi lên nỗi ưu thương nhàn nhạt.
Rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Tạ Ngôn là một người đàn ông ưu tú, mà hắn tính cách lại không được tự nhiên, không phải không tin tình yêu cùng chấp nhất của anh đối với mình, hắn chỉ là khó mà tin được mình đáng để anh làm vậy, mình xứng đôi với anh sao?
Hắn cũng không cho rằng trên đời này có tình yêu hoàn mỹ.
Người yêu nhau, cho dù có thể nắm tay nhau đến già, mà khi cái chết tiến đến, một ngày nào đó cũng phải tách ra, luôn có một người phải đi trước.
Tới cuối cùng, con người chung quy cũng là cô độc.
Ai cũng không thể tránh khỏi số mệnh này.
Nếu có một ngày, hắn rời đi trước, hoặc là anh đi trước, còn lại một mình, phải làm sao đây?
Càng nghĩ càng mờ mịt, Bách Tiệm Ly thường hay quát tháo ra lệnh bản thân ngừng lại, không miệt mài suy nghĩ nữa. Bọn họ thiên tân vạn khổ mới ở bên nhau, mỗi một ngày, đều không dễ dàng có được.
Hắn chỉ muốn sống hạnh phúc trong thế giới hai người, không nghĩ đến tương lai. Ai biết tương lai sẽ thế nào, ai quản tương lai sẽ thay đổi ra sao?
Chỉ cần giờ khắc này có anh ở bên cạnh hắn, vậy là đủ!
Điều này so với những thứ khác đều trọng yếu!
“Tiệm Ly…”
Trong lúc ngủ
mơ anh hàm hồ kêu tên hắn, đột nhiên trở mình ôm chặt lấy hắn, cánh tay đặt ngang ngực hắn, sức nặng đè ép làm hắn có chút khó thở.
Cho dù đang ngủ, anh cũng không chịu buông tay.
“Tạ Ngôn, anh như vậy em thấy khó thở…”
Bách Tiệm Ly khẽ thở dài, nhìn thấy anh vì ngủ say mà khuôn mặt phá lệ trẻ con, sau đó cúi đầu, môi nhẹ nhàng hôn cánh tay anh, giữ nguyên tư thế ôm này, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới…
Sau hơn một tháng ở chung với anh, hắn rốt cục quen dần với việc đi ngủ có anh bên cạnh, chất lượng giấc ngủ cũng chậm rãi cải thiện.
Cái gì là chân thật đây?
Lời nói, ánh mắt, hay là mỗi một câu “Anh yêu em” lặp đi lặp lại?
Hay là những cái ôm siết chặt, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nhau, luôn ở bên cạnh đối phương, ai cũng không thể xác định đi.
Tòa nhà Century.
Tập đoàn UNIS, phòng hội nghị đa chức năng.
Tấm màn che trên cửa kính đã nhiễm mấy phần hoàng hôn.
Tạ Ngôn thoáng nhìn đồng hồ, dứt khoát cắt ngang cuộc thảo luận về lượng tiêu thụ trong quý tiếp theo đang diễn ra sôi nổi giữa các giám đốc chuyên ngành cùng nhân viên trực thuộc, nói: “Mọi người nói đều rất có kiến giải, bất quá hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục. Tan họp.” Dứt lời, anh nhanh nhẹn đứng lên, sau vài giây liền biến mất ở cửa.
Vừa thấy sếp đi khỏi, mọi người cũng đều đứng lên, trở lại phòng làm việc của mình, Du Duy Thu thu dọn xong các tư liệu trên bàn, theo dòng người ra khỏi phòng họp.
“Tạ tổng gần đây tan tầm đúng giờ kinh người a, vừa đến năm giờ lập tức không thấy bóng dáng, lủi còn nhanh hơn thỏ.” Có người cảm thán nói.
“Em không nghe gì sao? Tạ tổng cùng bạn gái nghe nói là quan hệ rất nghiêm túc, chắc không lâu nữa chúng ta có thể uống rượu mừng của Tạ tổng nha.”
Công ty nào cũng tránh không được có mấy người thích buôn chuyện, UNIS đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Đúng vậy, vị bạn gái kia nghe nói là Tạ tổng vất vả theo đuổi bảy, tám năm mới cưa đổ được, trước kia Tạ tổng là người cuồng công tác, mỗi ngày không đến tám giờ tối tuyệt không tan tầm, hiện tại là cuồng về nhà, vừa đến năm giờ liền ngồi không yên vị, có thể thấy được vị bạn gái này đối với Tạ tổng mà nói, ý nghĩa phi phàm nha.”
“A, không biết là ai mà có thể khiến Tạ tổng si tình như vậy nhỉ?”
“Khẳng định là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt Tạ tổng cao như vậy, người bình thường sao vừa mắt anh ta? Đúng rồi, Tiểu Du, cậu vẫn hay đi cùng Tạ tổng, chắc đã thấy qua vị mỹ nữ này đi? Ít nhiều cũng tiết lộ cho chúng tôi một chút đi.”
Bị người chỉ tên nói họ, Du Duy Thu không thể giả ngốc, chỉ có thể mỉm cười nói, “Là một mỹ nhân khí chất phi thường đặc biệt, có chút lạnh lùng, lại khiến người ta đã gặp qua là không quên được. Nhiều người đi trên đường như vậy, người đầu tiên mọi người nhìn thấy, nhất định là vị ấy.”
“Tôi đã nói mà, lấy điều kiện của Tạ tổng, không có khả năng là phàm phu tục tử.”
Thấy mọi người say sưa buôn dưa, Du Duy Thu không khỏi cười khổ, bước chân chậm lại, rơi xuống phía sau bọn họ…
“Em thất tình.”
Hắn mở đầu bằng một câu trực tiếp như thế, Du Duy Thu da đầu tê rần, lúc này mới kinh giác, nguyên tưởng rằng giám đốc Marketing – Lôi Khiếu – đã sớm đi rồi, vậy mà lại đứng ngay sau cậu.
“Vậy thì sao?” Du Duy Thu không giải thích, chỉ thản nhiên nói.
“Mắt nhìn đàn ông của em, thực sự rất tệ!”
Người này, vẫn luôn là khẩu khí gây sự như thế.
“Không nhọc giám đốc Lôi lo lắng. Chào.” Du Duy Thu không muốn cùng hắn nói chuyện, gót chân vừa chuyển, đang muốn xuống lầu, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
“Duy Thu, tôi…”
“Thỉnh tự trọng, tay của tôi có độc khuẩn, anh vẫn là đừng dính vào thì tốt hơn.”
Du Duy Thu luôn ôn hòa, lần đầu lộ ra biểu tình lạnh như băng, bỏ tay hắn ra, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng cậu biến mất, Lôi Khiếu đứng lặng một lúc lâu.
(1) Huyền quan: Là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Trong phong thủy và kiến trúc, huyền quan rất quan trọng, một huyền quan tốt về phong thủy sẽ khiến cho luồng khí cát tường vào nhà nhiều hơn.
(2) Ép dạ cầu toàn: Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục chiều một cách miễn cưỡng. (QT)
(3) Thính ngủ: Ngủ không sâu, dễ dàng bị đánh thức.