*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo qua đảo lại, vòng vo trong chốc lát, sau khi xác định Lam Nhạc Tê sẽ không thể trở lại ngay lập tức, Việt quyết định leo lên động khẩu.
Hắn vốn là một kẻ gan to bằng trời, lúc này đây chuẩn bị hớt tay trên của hai tồn tại khủng bố bậc nhất đại lục này.
Lặng lẽ hướng tới phía trên động khẩu, Việt nhìn thấy một đầu yêu thú đang đứng trước cửa động, có lẽ là thủ vệ. Trên mặt đất còn không ít xác chết yêu thú, hiển nhiên là bị lão nhân thần bí kia giải quyết.
Tuy nhiên, đầu yêu thú còn sót lại này đang phủ phục trên mặt đất, không ngừng run rẩy, có lẽ vẫn chưa hết sợ trước màn chiến đấu quá mức kinh khủng vừa rồi.
Thoáng trầm ngâm đánh giá, Việt xác định không thể nào giải quyết được đầu Nhị cấp này nhanh chóng, mà nếu vậy thì có thể rút dây động rừng, Lam Nhạc Tê kia sẽ lập tức trở lại làm thịt hắn.
Hơi suy nghĩ chốc lát, Việt xẽ từ y phục ra hai miếng vải, đem buộc chắt lại trên bàn chân. Hắn quyết định sẽ bắt chước theo lực lượng đặc nhiệm chuyên chống khủng bố và giải cứu con tin.
Mọi thứ chuẩn bị hết thẩy xong, Việt hít sâu một hơi, thân thể đột nhiên từ động khẩu phía trên nhảy xuống. Ngay khi bàn chân vừa mới không một tiếng động tiếp xúc với mặt đất, thân thể hắn hơi hơi cong lên, sau đó chợt bắn thẳng vào trong sơn động.
Lúc thân hình Việt vừa mới tiêu thất trong bóng tối thì ánh mắt của đầu yêu thú vừa vặn cũng chuyển hướng sang đấy, bất quá bởi vì không phát hiện ra cái gì, đành phải mang theo vài phần nghi hoặc, ánh mắt hướng trở về phía xa xa, thân thể lại không kìm được tiếp tục run rẩy.
Việt vừa đi vừa quan sát xung quanh. Nơi đây không tăm tối như hắn dự đoán, mà toàn một màu sáng bừng.
Thực ra nếu hiểu biết về Lam Nhạc Tê thì không bất ngờ chút nào, bởi chung quanh vách động của Lam Nhạc Tê luôn tồn tại một ít tinh khối tản mác ra lam quang, được kết tinh từ nước bọt của Lam Nhạc Tê. Tại thế giới bên ngoài cũng là một trong những vật phẩm trang sức có giá trị xa xỉ.
Tiến sâu vào bên trong sơn động, nhìn mấy khối lam sắc xinh đẹp, Việt không khỏi thấy đau răng, đống này nếu khuân được ra bên ngoài chắc chắn là bán được giá khủng, chỉ là thời gian không cho phép hắn làm như vậy.
Hắn thật sự tiếc nuối, nếu bây giờ mà có đủ thời gian thì đúng là đại phát tài.
Cẩn thận bước đi, Việt không ngừng đảo mắt quan sát, song thủ ngưng tụ linh lực, gặp bất kỳ mối nguy hiểm nào cũng sẽ nhất kích tất sát rồi nói sau. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả thanh âm nhỏ bé của bước chân cũng không có, bởi Việt đang cẩn thận đến mức tối đa. Gì chứ mấy trò trộm cắp hắn đã quá thành thạo, mặc dù cả chục năm rồi hắn không còn trộm cắp vặt nữa.
— QUẢNG CÁO —
Xuyên qua một thông đạo dài trong sơn động, sau nửa tiếng đồng hồ, bỗng hai đầu thông đạo lại xuất hiện trước mặt, vận mệnh đã đẩy hắn đi tới một ngã ba đường.
Việt cau mày nhìn ngã ba trước mặt, lựa chọn cân bằng là việc hắn ghét nhất, đạp bước hiểm nguy một đường đi tới mới là chính đạo. Bất quá ngã ba này cũng không hẳn là lựa chọn, bởi hắn dự định đi cả hai thông đạo, bây giờ chỉ đơn giản là chọn đi bên nào trước thôi.
Hướng về phía bên phải, Việt bước đến cửa thông đạo, thì chợt dừng lại. Hắn cảm thấy cơ thể dường như có gì đó đang rục rịch.
Hơi hoảng hốt, hắn lưu động tâm thần kiểm tra lại cơ thể.
- Không phải Huyết Hải...Cũng không phải Minh Hà...Rốt cuộc là thứ gì đang rục rịch?
Việt không nghĩ nữa, mà tiến thẳng về thông đạo bên trái, nơi phát ra sự kêu gọi mờ mịt đối với cơ thể hắn. Vấn đề không đơn giản, hắn cần phải nhanh chóng làm rõ.
Hắn tận lực hạ thấp bước chân, sau đó lén lút vươn nửa đầu, tầm mắt nhanh chóng đảo qua sơn động bên trong.
Cẩn thận nhìn, rất ngoài ý muốn không phát hiện ra chút tung tích nào dù chỉ là của nửa đầu ma thú, Việt căng mắt, quan sát kỹ một lần nữa, sau đó mới phóng tâm bước vào.
Bước vào bên trong động, Việt ánh mắt chăm chú đảo một vòng, nhưng toàn là lam tinh, hay nói cách khác, là nước bọt của Lam Nhạc Tê.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại tại vị trí trung ương bên trong sơn động. Nơi đó có một lam sắc thạch đài rất cao, bộ dáng giống như một cái bàn. Điều khiến hắn chú ý, đó là trên thạch đài, một tấm bia đá dáng vẻ cổ xưa đang an tĩnh đặt đó.
Toàn thân nhiều vết rạn nứt, thậm chí có rêu phong, hiện rõ dấu vết của thời gian, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, nhìn tấm bia đá hoàn toàn lạc lõng trong sơn động đầy ánh sáng màu lam mờ ảo này.
- Đây là thứ khiến cường giả siêu cấp phải tranh giành ư?
Ánh mắt gắt gao nhìn tấm bia đá, Việt phát hiện rục rịch bên trong cơ thể vậy mà lại toàn bộ do thứ này kêu gọi.
— QUẢNG CÁO —
Hắn chưa tiến lại gần, chỉ đứng đỏ thôi động linh hải, nhưng không có phản ứng gì. Tiếp tục niệm Nguyên Sơ cổ kinh, cũng không có hiện tượng gì hết.
- Chẳng lẽ...
Chỉ còn một thứ cuối cùng, là thứ mà giờ hắn mới nghĩ đến, bởi vì cấp độ của nó quá thấp. Hắn thực sự không nghĩ, lại có thể có liên quan đến vật mà cường giả Bí Thiên thứ 2 phải tranh giành.
Hai bàn tay khẽ đưa lên, linh lực từ trong cơ thể chui ra ngưng tụ lại nơi bàn tay, mỗi tay hình thành một con cá đang không ngừng du động. Tấm bia đá cổ xưa quả nhiên hơi phát sáng. Có điều không phải toàn bộ mà chỉ ở mặt trước tấm bia mà thôi. Ánh sáng phát ra từ những hoa văn trên mặt, mờ mờ ảo ảo, Việt không thể nhìn rõ.
Hắn giữ nguyên Song Cực Ấn, tiến gần về phía tấm bia. Đến lúc này hắn còn không nhận ra sự liên hệ giữa chúng thì đúng là quá ngu ngốc.
Càng tiến lại gần, những hoa văn càng trở nên rõ hơn, hay nói cách khác, ánh sáng từ chúng tản mác ra đã mạnh hơn.
Điều khiến Việt kinh ngạc, là dường như sức mạnh của Song Cực Ấn trở đang không ngừng tăng cường.
Rắc rắc...
Những vết rạn trên tấm bia đột ngột mở rộng hơn và lan ra khi hắn tiến gần đến nơi.
Nhưng Việt không quan tâm. Lúc này hắn đang cảm nhận sự biến hóa của Song Cực Ấn, nó đang tiến hóa, hoặc nói một cách chính xác hơn, hắn đang cảm thụ chân nghĩa không biết từ đâu xuất hiện trong đầu.
Đã đến trước lam sắc thạch đài, Việt dừng lại, mở mắt ra. Quãng đường đi chỉ trong khoảnh khắc nhưng khiến hắn có cảm giác cả thế kỷ, lĩnh ngộ Song Cực Ấn đã tiến đến một tầng khác. Hắn có thể khẳng định, bộ Song Cực Ấn này, có lẽ đã vượt qua Cực phẩm linh thuật.
Lời! Lời to! Chuyến mạo hiểm này không cần mang tấm bia cũ kỹ kia đi, hắn cũng đã quá lời rồi.
Song ngư hư ảnh đang bơi lội ở hai lòng bàn tay vẫn chưa tán đi, Việt không có ý định thu linh lực, mà đưa song thủ tiến lại gần tấm bia. Những quang văn trên mặt bia tuy đã sáng rõ, nhưng đứt quãng khiến hắn chưa thể nhìn ra điều gì.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn những vết nứt đang lan rộng phủ kín tấm bia, những quang ăn càng lúc càng dày, hắn không khỏi thầm nghĩ, có khi nào tấm bia đá vỡ ra bên trong ẩn chứa một báu vật thần bí nào đó.
Nếu vậy thì chuyến mạo hiểm này có thể nói là quá mức mỹ mãn!
Song thủ tiến sát, rồi chạm vào tấm bia đá. Không có hiện tượng vỡ vụn, bảo vật xuất thế gì hết, chỉ đơn giản là các đoạn quang văn đứt đoạn được nối liền. Thế nhưng cũng khiến Việt sững người.
Nổi bật trên mặt tấm bia, đó là những quang điểm sáng rực, và chúng được nối với nhau bởi những quang hà cực nhỏ, thành một tổ hợp gì đó mà Việt không hiểu được, đương nhiên không hiểu thì không thể dấn tới sự kinh ngạc của hắn.
Điều làm hắn ngạc nhiên, đó là hư ảnh mờ ảo được ẩn hiện từ những quang điểm và quang hà trên mặt bia đá. Tuy nói là ẩn hiện mờ ảo, nhưng Việt vẫn nhận được ra hình ảnh này, và hắn thực sự đứng hình.
Khi nhìn thấy hư ảnh của Song Cực Ấn, Việt cho rằng rất giống với biểu tượng của cung hoàng đạo Song Ngư. Thế nhưng lúc này, hắn đã phải suy nghĩ lại, Song Cực Ấn, có lẽ không phải là giống biểu tượng Song Ngư, mà thực tế nó chính là hình ảnh biểu tượng của cung hoàng đạo cuối cùng này.
Tất cả là bởi hư ảnh sinh ra từ tấm bia đá trước mặt.
Một chiếc bình ngọc màu tím tuyệt đẹp gần như trong suốt, trên thân bình xuất hiện hoa văn đặc biệt phong vận với hai đường zic zac xong xong tản mác ra lam quang. Chiếc bảo bình nằm nghiêng, cổ chếch xuống dưới, từ miệng bình, tràn ra một luồng lam quang nhàn nhạt mềm mại như dải ngân hà, lại trong trẻo như nước biển mênh mông.
Một chiếc bình nhỏ, nhưng dường như có thể chứa đựng cả đại dương mênh mông.
Cái bình và đại dương, đây chẳng phải là biểu tượng vô cùng nổi tiếng của một trong những di sản bất hủ thuộc nền văn minh cổ đại Tây Á hay sao?
Cung hoàng đạo nằm ngay phía trước Song Ngư...
...Cung Bảo Bình!