Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 23:




Sáng sớm gió nhẹ thổi qua cánh hoa trên mặt cỏ,hoa bồ công anh miễn cưỡng theo gió nổi lên rơi lả tả đầy đất,Cổ Dĩ Tiêu vẻ mặt không hề kêu ngạo như bình thưòng đi tới,gió mát di động qua mái tóc dài đen nhánh, sợi tóc mềm mại nghịch ngợm vũ động ở trong không khí như tinh linh xinh đẹp, mà trong cặp con ngươi màu rám nắng u ám lần đầu tiên có nước mắt cô đơn,cô kinh ngạc nhìn mầm móng cây bồ công anh màu trắng kia bay xuống chung quanh, bỗng nhiên trong lòng rầu rĩ đau khổ.
Đôi môi trơn mịn khẽ nhếch, vẻ mặt thất thần lần đầu xuất hiện ở trên mặt Cổ Dĩ Tiêu, làm cho khuôn mặt kia nhất thời mất đi sinh khí bừng bừng vốn có.
Ngón tay lạnh lẽo ấn lên mí mắt sưng,Cổ Dĩ Tiêu thở dài một hơi.Mấy ngày nay cô đã không để ý tới điện thoại và tin ngắn của Dịch Thừa, rõ ràng cởi bỏ hiểu lầm nhưng trong lòng cô có loại cảm giác vô lực dường như e ngại cái gì.Cô chính là không muốn nhìn thấy hắn,không muốn nghe giọng hắn,bởi vì cô do dự.
Cô giống như chơi đụng phải lửa.
Cô có lẽ thích Dịch Thừa.
Tối hôm qua Cổ Dĩ Tiêu bỗng nhiên ý thức được điểm ấy lập tức mất ngủ, nếu không cuối tuần cô luôn ngủ thẳng đến mười giờ chứ không dậy sớm như vậy đứng ở ban công hít thở không khí mới mẻ sáng sớm.
Lý do duy nhất có thể giải thích cô tại sao tức giận – chính là cô thích Dịch Thừa.
Ngọc Hoàng đại đế! Như Lai phật tổ! Jesus chúa cứu thế! Chân thần Allah! Cổ Dĩ Tiêu nằm bò trên lan can ban công kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.Cô không khó chịu,cô không cam lòng,cô không thừa nhận chính mình thích hắn! Ông trời! Cô tại sao không chịu thua nha?Cô về sau nhất định bảo trì khoảng cách với hắn, không bao giờ … có hành động quá thân mật với hắn!
Giữa trưa Cổ Dĩ Tiêu không có tinh thần thay đổi quần áo hẹn hò với Bạch Thiểu Hiên. Đây là chuyện ngày hôm qua mẹ nói cho cô biết, còn cố ý đem nước hoa Pháp quốc cho cô. Cổ Dĩ Tiêu cảm thấy mẹ mình rất khoa trương ,Bạch Thiểu Hiên chỉ hẹn cô đi ăn một bửa cơm,gặp gỡ rất bình thường nhưng thái độ cha mẹ cô lại quá nhiệt tình làm như Bạch Thiểu Hiên muốn cầu hôn. Cổ Dĩ Tiêu chán ghét trên người có mùi nữ nhân nồng đậm,vì thế đem nước hoa đặt sang một bên,cột sơ tóc sau đó đi ra ngoài
Bạch Thiểu Hiên đã đặt chổ ngồi ở quán ăn,còn sớm ở chỗ này chờ Cổ Dĩ Tiêu.
Lúc Cổ Dĩ Tiêu gọi món ăn đến,Bạch Thiểu Hiên nói phải giới thiệu hai người bạn để cô biết,Cổ Dĩ Tiêu trêu tức nói:“Không phải là bạn gái của anh Thiểu Hiên chứ?”
Bạch Thiểu Hiên cười lắc đầu,“Đều là nam .”
“Sớm biết anh đưa bạn đến em cũng đưa hai bạn nữ lại đây, vừa thành ba cặp!” Cổ Dĩ Tiêu tuyệt không sợ người lạ, người càng nhiều còn càng tốt lại có thể cho cô cơ hội đùa giỡn.
Tiếng nhạc điện thoại vang lên,Bạch Thiểu Hiên nhìn xem di động, là Dịch Thừa nhắn tin ngắn đến:“Tớ đang ở cùng William.” Hắn đứng dậy nói:“Dĩ Tiêu,anh ra ngoài đưa bọn họ vào.”
Nói xong Bạch Thiểu Hiên đi ra khỏi phòng xa xa liền thấy Dịch Thừa và William, hắn vẫy tay Dịch Thừa liền cùng Wiliam cùng nhau đi tới. Bạch Thiểu Hiên ôm Dịch Thừa và William, nháy mắt mấy cái nói:“Hôm nay dẫn theo em gái để các người biết nhau.”
Bả vai Dịch Thừa cứng đờ, chân bỗng nhiên dừng lại cước bộ nhíu mày hỏi:“Ai?”
Bạch Thiểu Hiên đối với phản ứng của hắn thật không hiểu,“Trước kia không phải từng nói qua với cậu sao,là em gái kế bên nhà.Cô bé tên là Cổ Dĩ Tiêu là một người rất đáng yêu cậu nhất định sẽ thích con bé.”
“Thật vậy không? Cô gái đó rất đáng yêu sao? Tớ rất có hứng thú.” William vui vẻ hỏi.
Dịch Thừa liếc mắt nhìn sang William,rồi dùng tiếng Trung nói với Bạch Thiểu Hiên:“Cậu có ý đồ xấu.”
“Lại nói tớ âm hiểm như vậy,ai da.” Bạch Thiểu Hiên nháy mắt xem thường.
Dịch Thừa có thể tưởng tượng hắn cùng Cổ Dĩ Tiêu gặp nhau trong tình huống như vậy sẽ lúng túng bao nhiêu, hắn vẫn không quên Cổ Dĩ Tiêu từng nói Bạch Thiểu Hiên là người từ nhỏ cô thầm mến, hơn nữa cha mẹ hai nhà rất hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau. Không biết Bạch Thiểu Hiên có biết hắn và Cổ Dĩ Tiêu kỳ thật quan hệ không cạn, có thể cố gắng tác hợp bọn họ hay không,hay để hắn cùng William cao chạy xa bay, mà Cổ Dĩ Tiêu không rõ chân tướng tưởng hắn đứng giữa phá rối, làm cho Bạch Thiểu Hiên người từ nhỏ cô thầm mến ngại tình bạn mà buông tha cho cô. Thật sự là phức tạp…… Dịch Thừa trong lòng thầm than, tiếp theo xoay người,“Tớ đi về về.”
“Đừng làm mất hứng a.” William giữ chặt hắn.
“Đừng ở trước mặt Cổ Dĩ Tiêu nhắc tới ta.” Dịch Thừa giơ tay lên quơ quơ qua lại.
“Lòng đàn ông đúng là rất khó hiểu.” Bạch Thiểu Hiên nhìn bóng dáng Dịch Thừa rời đi nhìn sang William bĩu môi.“Vốn muốn giới thiệu bọn họ biết nhau để cho bọn họ trở thành bạn tốt, hoặc là…… tiến thêm một bước.”
“Có lẽ Stevens là người rất xấu hổ.” William che miệng cười.
☆★
Mắt thấy tất cả chương trình học sắp chấm dứt, Cổ Dĩ Tiêu đã bắt đầu chuẩn bị đến công ty ba ba thực tập . Cô đến thư viện mượn rất nhiều sách có liên quan đến công việc, cả ngày càng không ngừng nhìn,càng ngày càng cảm giác được kết giao với người khác thật phức tạp và kỳ lạ.
Vào lúc chạng vạng một ngày Cổ Dĩ Tiêu nhận được điện thoại của Dịch Thừa, bọn họ đã thật lâu không gặp mặt cũng không liên hệ,cô để điện thoại vang lên nhưng cũng không muốn tiếp. Cô cảm thấy hành vi trốn tránh này là một loại rùa đen rút đầu,chẳng qua không có biện pháp,bên sâu trong nội tâm cô luôn không chịu thừa nhận mình thích hắn .
Hừ,mình mới không thích hắn! Cổ Dĩ Tiêu tự mình an ủi nói, dũng cảm tiếp điện thoại, nói năng ngọt xớt:“Thừa ~ anh lại có chuyện lớn gì mà phải vội vả tìm bổn tiểu thư?”
“Xuống dưới.” Dịch Thừa mở miệng nói hai chữ.
“Không xuống.” Dáng vẻ Cổ Dĩ Tiêu như chứa đựng nhiệt tình yêu thích đọc sách,“Em đang đọc sách nha.”
“Được rồi.”
Không thể nào? Hắn dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Cổ Dĩ Tiêu tò mò há mồm, chỉ nghe Dịch Thừa lại tiếp tục nói:“Nếu tiểu thư đã không muốn xuống,như vậy ta liền đem quần lót lần trước tiểu thư để quên ở nhà ta màu xanh hoa văn, mặt sau còn có cái nơ con bướm đáng yêu treo ở trên cây, tiểu thư khi nào rãnh thì xuống lấy. Xin chào.”
“Biến thái Dịch Thừa!Anh dám!” Cổ Dĩ Tiêu rống to, mặc vào dép lê chạy xuống dưới lầu ký túc xá, dọc theo đường đi còn đụng vào không ít người.
Vội vàng chạy đến sau lưng lầu ký túc xá,Dịch Thừa đứng ở một gốc cây đại thụ,áo mũ chỉnh tề,cánh tay đang khoát cái áo khoát tây,giơ lên một cái túi lại là một giáo sư nghiêm túc, nào có ai sẽ nghĩ đến hắn biến thái đang dùng quần lót uy hiếp người khác! Cổ Dĩ Tiêu thấy túi tiền hắn phình to,cũng biết bên trong là cái gì.
“Đưa em!” Cổ Dĩ Tiêu đưa tay về phía hắn.
Dịch Thừa chậm rãi lấy trong túi ra cái quần lót của cô, còn thưởng thức lấy tay đùa nghịch một phen,đặc biệt kéo kéo cái nơ con bướm lớn kia, giả bộ như yêu thích không nở buông tay,còn tựa như đó là vật yêu thích của đại thúc biến thái trong phim trinh thám.
Cổ Dĩ Tiêu dậm chân một cái nhào tới đoạt lại bị tay hắn mò vào trong ngực.Cô khẽ hít thở không thông,mặt đỏ hồng,tim cũng đập nhanh hơn so với trước kia. Đáng ghét! Dịch Thừa đáng ghét! Cổ Dĩ Tiêu chống đẩy hắn, một lòng phải lấy về quần lót của mình,chẳng qua hắn ỷ mình cao hơn cô liền đem quần lót để lên cao, cô lại nhảy lên nhưng không đủ cao. Hừ, đùa giỡn cô sao? Cổ Dĩ Tiêu lại nổi lên tà tâm, ngừng tay, từng bước lui ra phía sau giống như tiểu cừu ngoan ngoan, dùng tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng gọi hắn:“ Chủ nhân cao quý, phải làm như thế nào ngài mới bằng lòng trả lại tiểu khố cho nô tỳ nha?”
Dịch Thừa nhìn dáng vẻ của cô thân thể dường như lập tức có phản ứng, biết rõ cô đang giả bộ nhưng hắn vẫn…… Không được, nơi này rất nguy hiểm không phải là nơi nổi lên dục niệm.
“Chủ nhân……” Cổ Dĩ Tiêu tiếp tục giả bộ vô tội đi qua nhẹ nhàng kéo tay hắn, dùng ánh mắt đơn thuần vô hại nhìn hắn,quả thực giống như tiểu nô bộc mặc hắn xử lý.
“Cầm đi!” Dịch Thừa nhanh đem quần lót nhét vào trong lòng, quay đầu không hề nhìn ánh mắt ngây thơ kia của cô.Cô là diễn viên siêu cấp,làm cho người ta biết cô rõ ràng là nữ nhưng không thể khống chế được chính mình nghĩ muốn xâm phạm cô – cô gái càng là ngây thơ nhu thuận thì đàn ông càng là muốn ức hiếp,Dịch Thừa cũng không thoát khỏi tính chung của phái nam này.
Không thể tha cho hắn dễ như vậy! Cổ Dĩ Tiêu trong lòng âm hiểm cười ba tiếng, đã nghĩ ra chủ ý càng thêm ác độc.Cô đem quần lót nhét vào miệng túi, bỗng nhiên nhào vào trong ngực hắn, hai tay dịu dàng xoa eo hắn,“Chủ nhân, ngài đối với ta có ân, ta nhất định sẽ báo đáp ngài ! Đêm nay ngài cứ việc sai bảo ta…..”
“Chết tiệt, không được câu dẫn anh!” Dịch Thừa nếm qua một lần nên biết, nếu để cô biến thành dục hỏa đốt người lại không thể phát tiết cảm giác ra sao. Hắn vịn vai của cô, vừa muốn đem cô đẩy rất xa liền nhìn thấy cặp mắt tiểu dê con kinh hồn chưa định kia, giả ! Đó là giả ! Hắn tự nói với chính mình nhưng thân thể hắn không chịu sai bảo của đại não,tay rõ ràng phải đẩy cô ra không biết tại sao lại tự động kéo cô đến, cúi đầu như nhau lữ khách trong sa mạc gặp được ốc đảo nước điên cuồng khao khát hấp thu mật ngọt trong miệng cô, ngay cả cái túi và áo khoác rơi trên mặt đất cũng không để ý.
Cổ Dĩ Tiêu thất thần một lúc lâu, thiếu chút nữa quên chính mình muốn làm cái gì. Bất quá thần trí của cô rất nhanh quay trở về,cô qua loa sờ soạn người hắn, cuối cùng lặng đưa tay chuyển qua khóa quần, đem khóa kéo nhanh chóng kéo xuống, còn đem áo sơmi của hắn theo cái lỗ hổng kia đi ra một chút.
Ý loạn tình mê làm cho chỉ số thông minh của Dịch Thừa giảm xuống nào biết cô lại có chiêu thức ấy, vì khống chế chính mình hắn thật vất vả dừng lại nụ hôn kia, hít sâu một hơi để bình tĩnh khô nóng trong cơ thể chính mình,hoàn toàn không biết khóa quần của mình bị kéo ra .
Cổ Dĩ Tiêu cố nín cười, quyến rũ nháy mắt với hắn một cái,“Chủ nhân, người ta còn muốn nha…..”
“Yêu nữ.” Dịch Thừa cắn răng nói, nhặt lên túi hồ sơ và áo khoác,không kịp phủi cỏ trên áo liền vội vàng rời đi.
Dịch Thừa cực lực che dấu khuôn mặt tràn đầy sắc dục ngập trời. Xe hắn đậu ở cách đó không xa, chỉ cần đi ba phút đã đến nhưng mà dọc theo đường đi, hắn cảm thấy được người qua đường nhìn hắn bằng ánh mắt rất kỳ quái, nhất là người đối diện thấy được hắn giống như thấy người ngoài hành tinh,trợn mắt há hốc mồm, ngũ quan vặn vẹo. Khoa trương nhất chính là hai người làm vườn nữ ngồi ở mặt cỏ nói chuyện phiếm, dùng khóe mắt liếc trộm hắn, cười to,sau đó đối hắn chỉ trỏ,còn ghé tai cười to.
Quái.
Mấy học sinh đang đi đến, thấy hắn rất vui vẻ nhiệt tình muốn chào hỏi,không hiểu sao lập tức biến sắc làm bộ không biết hắn, cúi đầu cực nhanh đi khỏi .
Mấy nam sinh vừa đánh bóng rổ trở về vui đùa ầm ĩ đi tới, thấy hắn lập tức không hề đùa giỡn, còn giống như thấy Bin Laden, theo quy củ ôm bóng đi qua hắn, sau đó cười ha ha.
Không tốt!Trong lòng Dịch Thừa “hồi hộp” một chút, trực giác phản ứng chính là — Cổ Dĩ Tiêu nhất định làm chuyện xấu gì với hắn. Ví như học theo hắn để lại hôn ngân ở trên cổ? Không có khả năng,Cổ Dĩ Tiêu không chạm qua cổ hắn;Ví như ở trên mặt hắn để lại dấu son môi? Không có khả năng,Cổ Dĩ Tiêu không dùng son môi, son môi cô đều là trong suốt nhưng lại có mùi mật đào, hắn không biết nếm qua bao nhiêu lần làm sao không biết? Hôm nay môi của cô trơn mềm mại,lại không bôi son môi…… Ông trời, Dịch Thừa không được nghĩ chuyện lung tung như vậy !Ví như đem quần lót giắt trên người hắn? Không thể nào, trên người hắn nhiều hơn một món,hắn chẳng lẽ cảm giác không được; Lại ví như…… Dịch Thừa vừa đi vừa nhìn, đại não trống rỗng chỉ thấy khóa kéo quần hắn rộng mở,còn lộ ra một đoạn áo sơmi.
Lại một trận cười càn rỡ truyền đến,Dịch Thừa đưa tay dùng áo khoác ngăn lại thứ dọa người kia,cúi đầu đi nhanh về phía xe mình,kéo cửa xe ra ngồi vào,“Roẹt” một tiếng kéo lại khóa quần mình,gục trên tay lái rốt cuộc nâng không nổi mặt lên. Hắn đáng lý nên phát hỏa nhưng mà làm sao cũng không thất tức giận,chỉ cảm thấy buồn cười.
Cùng Cổ Dĩ Tiêu đấu kết cục rất bi thảm nha, lần nào cũng không có một lần có thể toàn thân trở ra .
Cô không chỉ là yêu nữ, còn là phần tử khủng bố.
Có câu hỏi thế gian tình là gì, thì ra là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
……………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.