Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 7:




Sắp đến giờ tan học Cổ Dĩ Tiêu rốt cục thấy một tia rạng đông — Dịch Thừa rất không yên tĩnh.
Cô dường như muốn ở trên lớp học cười to ra tiếng,nhưng lại không muốn làm cho Dịch Thừa phát hiện là cô đang làm trò quỷ, vì thế nén cười đến bụng muốn nổ tung. Ha ha, ha ha, Cổ Dĩ Tiêu vui sướng khi nhìn Dịch Thừa gặp họa, thấy động tác hắn rất là cứng ngắc không ngừng xem đồng hồ, ước gì lập tức tan học chạy trốn. Cô giống như thấy áo lông màu xanh nhạt lau nước mắt nói:“Chủ nhân,người rốt cục báo thù cho ta,ta hiện tại chết cũng nhắm mắt .”
Trước kia cô luôn hy vọng chuông tan học vang lên sớm một chút,nhưng hiện tại cô rất hy vọng tan chuông tan học vĩnh viễn không cần vang.
Trời không để ý nên vang lên tiếng chuông đúng hẹn. Dịch Thừa như trút được gánh nặng, nói câu “Tan học” Liền lập tức ôm giáo trình đi ra ngoài. Cổ Dĩ Tiêu cũng không chậm cầm sách giáo khoa đuổi theo ra.
Hoa Tri Chi kỳ quái nhìn Tiểu Tư nói:“Dĩ Tiêu khi nào thì chăm chỉ hiếu học như vậy a?”
“Dịch giáo sư –” Cổ Dĩ Tiêu phát hiện hắn không có phóng đi WC, mà nhằm về phía xe hắn lên tiếng gọi hắn lại.
Dịch Thừa quay đầu lại, chần chờ thật lâu mới hỏi:“Chuyện gì?”
Cổ Dĩ Tiêu hiểu được người này chết cũng giữ sĩ diện, có lẽ theo cá tính hắn sẽ lấy xe chạy đến bệnh viện. Cô bước nhỏ lên phía trước,vẻ mặt đau khổ nói:“Vừa rồi có vấn đề muốn hỏi giáo sư chẳng qua lúc đó có quá nhiều người em còn chưa kịp hỏi đã đến giờ học . Hiện tại có thể cho em một chút thời gian chứ?”
Dịch Thừa tổng cảm thấy được cô gái này có âm mưu gì đó“Bạn học Cổ, cụ thể một chút em có mấy vấn đề nha?”
“Mười.” Cô tâm địa thiện lương vốn muốn chuẩn bị nói một trăm ,hiện tại giảm đi chín mươi câu, đủ không làm … hắn thất vọng.
Nhìn dáng vẻ “Hiếu học” của cô,Dịch Thừa trong lòng nghi hoặc càng nhiều,“Lần sau được không?” Hắn dịu giọng khuyên bảo.
“Giáo sư ..Thầy……” Cổ Dĩ Tiêu đương nhiên làm sao dễ dàng buông tha hắn,cô nén chân mày giống như chịu đả kích, sau đó lại dùng ra chiêu sở trường của học trò — khóc, nước mắt của cô nói rơi là có thể rơi xuống, đây cái gọi “nước mắt Cá sấu ”,cô dùng nước mắt lưng tròng trong đối diện với hắn , nức nở nói:“Vì sao các học trò khác có thể lập tức biết giải đáp, còn em…… còn em phải đợi lần sau…… Em biết thầy không thích em…… em sau này sẽ không đến hỏi thầy là được chứ gì……” Cô nói xong quay đầu đi, lau một giọt nước mắt làm bộ phải xoay người chạy đi.
“Chờ một chút!” Dịch Thừa giữ chặt cô, tuy rằng hắn vẫn cảm giác cực kỳ quái dị, nhưng cũng không thể để cho cô khóc chạy trốn đi như vậy?“Em hỏi đi.” Mười vấn đề! Trời ạ…… Dịch Thừa cảm thấy được lần này bản thân nhất định xuống đài không được.
Cổ Dĩ Tiêu ở trong lòng cười to,ở mặt ngoài lại kéo dài thời gian, chậm rãi lau nước mắt,“Dáng vẻ thầy như có việc gấp cần phải đi……” Mắt cô chớp chớp,“Thầy muốn đi đâu?”
“Không đi nơi nào hết.” Dịch Thừa nhanh trả lời,“Được, vấn đề kế tiếp!”
“Hai lý thuyết ban nãy có phải có mâu thuẫn hay không?” Cổ Dĩ Tiêu ngẩng mặt lên.
“Di động của em số mấy?” Dịch Thừa đột nhiên hỏi.
“Gì chứ?” Cổ Dĩ Tiêu khó hiểu .
Dịch Thừa hít sâu một hơi, tận lực ổn định ngữ khí chính mình,“Thầy buổi tối gọi điện thoại cho em, chậm rãi giải thích với em.” Hắn bất an nhìn người đối diện, hơi nhíu nhíu mày như đang nén đau khổ gì.
Buông tha hắn đi…… Cổ Dĩ Tiêu trong lòng có một ý niệm nhỏ, dù sao đã đạt tới mục đích không nên gây khó dễ cho hắn. Vạn nhất hắn kiên trì không được, không cẩn thận phát tác ở đây,vậy thật sự là đủ khủng bố . Cô đưa di động cho hắn, xem như ngầm đồng ý cho hắn rời đi.
Ngồi trên xe,lúc phát động động cơ Dịch Thừa quay đầu nhìn bóng dáng Cổ Dĩ Tiêu tiêu sái rời đi,cô tuyệt không phải tìm hắn để hỏi lý thuyết gì đó, nhưng mà hắn đoán không ra trong lòng cô đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì. Nhưng đối với hắn mà nói Cổ Dĩ Tiêu là một người làm người ta say mê.
☆★
Đêm đó nhóm bạn cùng phòng phát hiện,Cổ Dĩ Tiêu giống như đang đợi điện thoại.Cô thỉnh thoảng lại nhìn xem di động,trong chốc lát điều chỉnh âm thanh, trong chốc lát coi có ai điện đến hay không,ngay cả lúc đi tắm cũng mang theo di động vào phòng tắm.
Cũng gần mười giờ,hắn không gọi đến sao? Cổ Dĩ Tiêu cảm thấy được chính mình bị hắn cho leo cây càng thêm khó chịu, sớm biết vậy thề rằng sẽ chết cũng quấn lấy hắn, làm cho hắn mất mặt trước mọi người,đang nghĩ ngợi di động đột nhiên vang lên. Cô chợt quay người cằm điện thoại di động, nhìn thấy người gọi đến không phải hắn.“A, chị dâu.” Cô miễn cưỡng đón lên.
“Dĩ Tiêu,cả kế hoạch của em tiến hành thuận lợi chứ?” Lăng Thiên ở đầu khác điện thoại cười nói,“Anh trai em bị tội lỗi bao phủ một ngày, thiếu chút nữa mổ bụng tạ tội .”
“Nói như thế nào nha? Thành công một nửa.” Cổ Dĩ Tiêu không muốn để cho người khác biết cô chỉnh Dịch Thừa,cho nên đi đến ban công nghe điện thoại.
Lăng Thiên nhịn không được tò mò hỏi,“Người đó là nam hay nữ ?”
“Nam .” Cổ Dĩ Tiêu thành thật trả lời“Là giáo sư của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.