Độc Sủng Ái Phi

Chương 36:




Hứa Hằng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, chậm rãi nói.
"Việc nàng nhìn thấy Tiểu Trác Tử và hoàng hậu lén lút nói chuyện ở ngự hoa viên, có lẽ không như nàng nghĩ đâu."
Tuệ Tâm im lặng nhìn hắn.
Hứa Hằng nhẹ nắm lấy bàn tay Tuệ Tâm, có chút ngập ngừng nói.
"Thật ra...trẫm và hoàng hậu chưa từng viên phòng."
Tuệ Tâm trợn tròn mắt kinh ngạc. Chưa...chưa từng viên phòng? An Uyển Nghi, nữ nhân vẹn tài vẹn đức, "xinh đẹp" bậc nhất hậu cung, là ái phi được sủng ái nhất của hắn, vậy mà lại chưa từng cùng hắn viên phòng? Nếu nói vậy, chẳng phải hoàng hậu lại càng có lý do để hận nàng hơn sao? Đúng như Y Vân đã nói, kẻ không được sủng ái, hữu danh vô thực như An Uyển Nghi, nhìn thấy nàng không những được sủng đến tận trời mà còn mang long thai, hẳn là hận nàng đến thấu xương. Chính vì vậy nên mới...
Hứa Hằng liếc mắt cũng biết Tuệ Tâm đang nghĩ gì, liền gõ lên trán nàng.
"Nàng lại đang nghĩ linh tinh đi đâu vậy? Chẳng phải trẫm đã nói là không phải bọn họ sao?"
Nói cũng đúng, vậy thì nguyên nhân đằng sau chuện này là gì?
"An Uyển Nghi, nàng ấy cũng giống nàng trước đây, luôn tìm cách tránh né trẫm. Mỗi lần trẫm đến cung của nàng ấy, nếu không phải là cơ thể nàng ấy không tiện thì cũng là nàng ấy bị bệnh, không thể thị tẩm. Dẫu sao thì bản thân trẫm cũng chưa từng có ý muốn ép buộc nàng ấy nên chưa từng gần gũi với nàng ấy."
Tuệ Tâm càng cảm thấy mù mờ. Nàng là vì sợ bản thân mình quá lún sâu, lại không thể giữ được trái tim hắn. Vậy còn hoàng hậu thì là vì lí do gì?
"Trước đây, An Uyển Nghi từng yêu một thư sinh họ Trác, hai người họ từng thề non hẹn biển, nguyện kết tóc se duyên. Thư sinh họ Trác kia tuy gia cảnh nghèo hèn, nhưng là người có tài văn chương, lại có chí tiến thủ, chỉ cần thêm một, hai năm dùi mài kinh sử, ắt sẽ đỗ trạng nguyên. Lúc ấy môn đăng, hộ đối, liền có thể cùng An Uyển Nghi nên nghĩa phu thê. An tri phủ biết ái nữ của mình yêu một người có tài, đường công danh rộng mở, trong lòng rất lấy làm vui mừng, không những cho tên thư sinh kia ở lại nhà mình, còn không tiếc tiền của giúp hắn học thành tài. Chẳng ai ngờ đâu, một ngày kia, thư sinh họ Trác kia bỗng dưng biến mất cùng rất nhiều của cải của An phủ. An Uyển Nghi sau khi nhận ra người mình yêu chỉ là một kẻ vô lại lừa gạt tình cảm cũng như của cải nhà mình thì vô cùng đau đớn, khóc lóc ròng rã suốt mấy ngày, trước muốn quyên sinh, sau muốn quy y cửa phật. Rốt cuộc sau này vì đạo hiếu liền tiến cung, trở thành phi tần của trẫm."
"Thư sinh họ Trác kia, chẳng lẽ chính là...Tiểu Trác Tử?" Tuệ Tâm kinh ngạc đưa ra phỏng đoán.
"Đúng vậy, chính là hắn." Hứa Hằng gật đầu xác nhận.
"Không thể nào!" Tuệ Tâm trợn tròn mắt nói. "Nếu đúng là hắn có tài như vậy, nếu không thi trạng nguyên thì cũng có thể dùng số của cải kia sống cuộc đời sung sướng, hà tất phải vào cung làm một hoạn quan thấp cổ bé họng, ra luồn vào cúi chứ." Hơn nữa, lại còn không thể làm đàn đông được nữa.
"Nàng thử nghĩ xem là tại sao?" Hứa Hằng khẽ nhướn mày, môi phớt nụ cười nhẹ.
Tuệ Tâm cúi đầu suy nghĩ, trong chớp mắt liền có câu trả lời.
"Chẳng lẽ...An tri phủ thực ra là kẻ dối trá?"
"Thông minh lắm." Hứa Hằng cười hài lòng. "An tri phủ đã hứa rằng nếu Tiểu Trác Tử thi đỗ trạng nguyên thì sẽ gả An Uyển Nghi cho hắn, đồng thời ra vẻ giúp đỡ hắn học thành tài. Nhưng thực ra ông ta là một con cáo già xảo quyệt, ông ta biết rõ nếu kịch liệt ngăn cản, hai người họ nhất định sẽ không chịu chia lìa, thậm chí còn có thể dẫn đến hậu họa khó lường. Vì thế, một mặt ông ta ngọt nhạt với Tiểu Trác Tử và An Uyển Nghi, một mặt bày mưu tính kế, ép Tiểu Trác Tử vào cung làm hoạn quan, sau đó làm như thể Tiểu Trác Tử đã cuỗm tài sản của An phủ rồi bỏ đi vậy. Ông ta vốn dĩ muốn gả An Uyển Nghi cho một người có chức tước địa vị cao. Đúng lúc ấy, trẫm lại ra chiếu tuyển tú, ông ta liền thay đổi ý định, đưa con gái tiến cung. An Uyển Nghi đương nhiên không biết được sự giả dối của phụ thân mình, thực sự tin rằng Tiểu Trác Tử là kẻ bội tình bạc nghĩa, lại vì chữ hiếu, vì quá tuyệt vọng, liền đồng ý tiến cung. Nàng ấy không hề biết rằng, người mình yêu đã bị phụ thân của mình đẩy vào cung làm thái giám.
Nói như vậy, trước nay Tiểu Trác Tử luôn tìm cách tránh né mỗi khi hoàng hậu tới Thanh Y các là vì biết rõ nàng nay đã là nữ nhân của hoàng thượng, còn hoàng hậu vốn dĩ vẫn không hề hay biết gì cả. Ngày hôm đó, nếu không phải vì nàng gọi hắn lên, bọn họ sẽ không gặp mặt. Vậy thì lúc đó, hai người họ lén lút nói chuyện trong Ngự Hoa viên, nếu không phải là trách móc, hờn hận thì cũng là tình xưa tìm về ư? Nàng...nàng thật sự hiểu lầm bọn họ ư?
"Trẫm chính vì biết rõ quá khứ của nàng ấy nên lần nào cũng coi như không biết gì, không bao giờ đụng đến nàng ấy. Mỗi lần trẫm tới cung của nàng ấy cũng đều phê duyệt tấu chương cả đêm, nếu có ngủ cũng chỉ là nằm cạnh, không hề có chuyện gì khác xảy ra. Cũng chính vì như thế nên trẫm mới an tâm giao ngôi vị hoàng hậu cho nàng ấy. Bởi vì trẫm hiểu rõ, trong hậu cung này, nàng ấy là người duy nhất không có tình cảm với trẫm, không có chút dục vọng, không ham mê địa vị quyền lực, không cầu bất cứ điều gì, là người đức hạnh, đoan chính nhất, cũng là người thật tâm đối đãi với nàng nhất. Để nàng ấy làm hoàng hậu, trẫm sẽ không sợ nàng bị chèn ép, lại càng không sợ rằng nàng sẽ bị nàng ấy hãm hại." Hứa Hằng nắm lấy tay Tuệ Tâm, chân thành nói. "Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, nàng có còn giận trẫm nữa hay không? Có còn hận bọn họ hay không?"
Tuệ Tâm không biết phải nói gì, nàng quả thật rất muốn khóc. Nàng làm ầm ĩ một trận như vậy, rốt cuộc là đã trách oan người vô tội, còn làm tổn thương đến người thật sự đối đãi tốt với nàng.
Nước mắt nàng lã chã rơi, nàng đã bị thù hận làm cho mờ mắt mất rồi.
Hứa Hằng đau lòng ôm lấy Tuệ Tâm, nói. "Trẫm hiểu cảm giác của nàng. Trong lòng nàng chịu bao nhiêu tổn thương, trẫm đều hiểu rõ. Vậy mà người làm phu quân như trẫm lại không thể tìm ra kẻ đã hại chết đứa con của chúng ta, trẫm thật có lỗi với nàng."
Tuệ Tâm không nói gì, cứ im lặng ôm hắn như thế, nước mắt rơi như thể chẳng bao giờ cạn.
Buổi sáng hôm sau, khi Tuệ Tâm đến tìm hoàng hậu, không nói không rằng liền lập tức quỳ trước mặt hoàng hậu khiến nàng được một phen hoảng hốt.
"Tuệ Tâm, muội làm gì vậy? Mau đứng lên đi."
Tuệ Tâm nức nở. "Tuệ Tâm hồ đồ, đã hàm oan cho tỷ tỷ, trong lòng muội quả thật rất lấy làm hổ thẹn, thật không có cách nào để đối diện với tỷ tỷ."
"Muội nói ngốc nghếch cái gì vậy?" hoàng hậu cũng sụt sùi nói. "Nếu tỷ là muội thì tỷ cũng sẽ làm như muội thôi. Mau đứng dậy đi, đừng quỳ như vậy, ta thật sự không nhận nổi đâu."
"Tỷ tỷ không trách muội ư?" Tuệ Tâm mắt ngấn nước, ngước lên hỏi.
"Không hề, sao ta lại trách muội chứ?" hoàng hậu đỡ Tuệ Tâm đứng dậy, xức động nói. "Nếu không phải nhờ muội, chắc Trác Vân sẽ trốn tránh ta cả một đời. Nếu không có muội, làm sao ta có thể biết xưa kia phụ thân mình đã lừa mình cơ chứ?" Nhắc đến chuện năm xưa, trong lòng hoàng hậu xúc động càng mạnh, liền đưa khăn tay lên lau nước mắt.
Hai người bọn họ, một tỷ một muội, đột nhiên ôm lấy nhau, òa khóc như hai đứa trẻ.
Sau đó, trong cung liền rộ lên một tin. Tiểu Trác Tử phạm phải lỗi lớn, khiến cho một người nổi tiếng ôn hòa với nô tài như Tuệ Tâm cũng phải nổi trận lôi đình. Trong cơn nóng giận liền cách chức tổng quản nội vụ của hắn, đồng thời đuổi hắn ra khỏi Thanh Y các. Lại nói, hắn quả thật là người tốt số, vừa bị đuổi khỏi Thanh Y các thì liền được hoàng hậu nương nương thu nhận. Tuy nhiên, đây chỉ là một tin tầm phào nhỏ nhặt được vài cung nhân truyền tai nhau mà thôi, về phần Tiểu Trác Tử đã phạm lỗi gì, tại sao lại được hoàng hậu nương nương thu nhận thì không ai thèm quan tâm, suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một tên nô tài nhỏ nhoi mà thôi.
Chương 36b
Tiết trời chuẩn bị vào thu, buổi sớm đã hơi se se lạnh. Chuyện Tuệ Tâm sảy thai đã xảy ra được hơn một tháng nhưng vẫn chưa tìm ra được thủ phạm, Tuệ Tâm lại càng thêm phiền muộn. Dẫu vậy, hiện giờ tâm trạng của nàng đã khá hơn trước rất nhiều, cũng không còn suy sụp như trước nữa. Nàng đã thông suốt rồi, biến đau thương thành động lực, càng cố gắng sống tốt, vui vẻ, lại càng thường xuyên tỏ vẻ hạnh phúc ngọt ngào bên cạnh hoàng thượng. Nàng biết rõ người trong hậu cung này hãm hại nàng là vì ghen ghét với nàng, thế nên nàng càng phải hạnh phúc hơn nữa cho kẻ đó xem.
"Chủ tử, người mau đánh răng rửa mặt đi, hôm nay còn phải tới vấn an thái hậu nữa." Dạo gần đây sức khỏe của thái hậu không được tốt, thế nên Tuệ Tâm thường hay dậy sớm tới thỉnh an.
"Y Vân, bột đánh răng của chủ tử đã sắp hết rồi, ngươi còn chưa tới phủ nội vụ lãnh về sao?" Yên Chi đưa cho Y Vân hộp bột đánh răng đã sắp hết, nhẹ giọng trách cứ.
"Được rồi, cũng chưa hết hẳn mà, lát nữa đến phủ nội vụ lấy nữa là được." Tuệ Tâm đưa tay ra, nhẹ giọng cười. "Đưa đây cho ta."
Tuệ Tâm đón lấy bột đánh răng từ tay Yên Chi, đột nhiên như ngộ ra điều gì, chau mày lại hỏi.
"Yên Chi, Y Vân, hộp bột đánh răng này, ta đã dùng được bao lâu rồi?"
"Hồi bẩm nương nương, cũng đã được hơn hai tháng rồi ạ."
Tuệ Tâm trầm ngâm im lặng một hồi lâu, khiến cho Y Vân và Yên Chi cũng cảm thấy lạ, trong lòng liền thấy bất an, hỏi lại.
"Nương nương, người đang nghĩ điều gì vậy?"
"Y Vân, cho gọi Lý thái y tới đây."
Y Vân thấy sắc mặt Tuệ Tâm nghiêm trọng, không chút chậm trễ liền lập tức đi mời Lý Dịch Chi tới.
Chỉ một chốc lát sau, Y Vân đã trở về Thanh Y các cùng với Lý Dịch Chi.
"Lý Dịch Chi, ngươi hãy xem thử cái này." Tuệ Tâm đưa cho Lý Dịch Chi hộp bột đánh răng của mình.
Lý Dịch Chi đón lấy, kiểm tra thật cẩn thận, sau đó sắc mặt liền biến sắc.
"Nương nương, cái này..."
Tuệ Tâm thần sắc không đổi, nhưng đôi mi khẽ lay động, giọng nói cũng trở nên khô khốc.
"Qủa đúng như là ta suy đoán, có phải không?"
"Hồi bẩm nương nương, đúng là như vậy. Trong hộp này có chứa một lượng xạ hương rất nhỏ, rất khỏ để phát hiện ra. Nếu hằng ngày nương nương đều dùng nó, xạ hương sẽ dần ngấm vào trong cơ thể, không tới một tháng liền sẽ...liền...sảy thai."
Tuệ Tâm âm thầm nghiến răng, giọng nói trở nên run rẩy khó kiềm chế. "Chính bởi vì thứ này nên ta mới không giữ được hài tử của mình?"
"Đúng là như vậy, xạ hương sau khi đưa vào cơ thể sẽ dễ dàng khiến xảy thai hơn là ngửi hoặc bôi ngoài da. Tuy rằng nương nương không nuốt vào nhưng cũng là đưa vào miệng, hơn nữa trong này ngoài có xạ hương ra còn có thêm chất dẫn, khiến cho chất độc dần ngấm vào cơ thể, dần dần sẽ dẫn đến sảy thai."
Hộp bột đánh răng này là dùng bột trân trâu và các loại dược liệu trân quý để làm ra, chỉ có nàng mới dùng, một hộp có thể dùng tới hơn hai tháng. Vẫn biết là trong hậu cung này hiểm nguy rình rập, nàng cũng đã cẩn trọng hết mức. Không ngờ tới,phòng trước phòng sau, rốt cuộc lại không đề phòng đến thứ này.
"Y Vân, lần trước đi lĩnh thứ này về, có điều gì đặc biệt xảy ra không?"
Y Vân nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ. Loại bột đánh răng này là loại mới, cao cấp hơn loại trước đây, chỉ những chủ tử có địa vị từ tước tần trở lên mới được nhận. Lần đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không nhỉ?
"Nương nương, nô tì nhớ ra rồi, ngày hôm đó lúc ra khỏi nội vụ, nô tì có va phải Thanh Tuyết, là nô tì thân cận của Kha tần. Lúc đó cô ta cũng có một hộp bột đánh răng. Lúc hai người va vào nhau, hộp bột của nô tì và cô ta đều bị rơi xuống đất. Nhất định là đã bị đánh tráo vào lúc đó."
Bởi vì hai tháng mới đi lĩnh bột đánh răng một lần nên Y Vân vẫn còn nhớ rất rõ.
Kha Hướng Vi, là cô ta?
Tuệ Tâm im lặng hồi lâu rồi nhếch mép cười. "Được rồi, tạm thời chưa có chứng cứ, ta sẽ bàn bạc lại với hoàng thượng."
Đêm đó, Tuệ Tâm đưa cho Hứa Hằng hộp bột đánh răng của minh, kể lại hết mọi chuyện cho hắn nghe. Hứa Hằng nghe xong suy nghĩ một lát rồi lên tiếng.
"Nàng cho rằng Kha tần đã chuẩn bị sẵn một hộp bột có trộn xạ hương, sau đó thừa cơ hội đánh tráo với hộp của nàng?"
"Đúng là như vậy."
"Đây mới chỉ là suy đoán ban đầu, cũng rất có thể đó là chủ ý của người khác, mượn dao giết người. Được rồi, chuyện này cứ để đó cho trẫm, trẫm tự biết cách xử trí." Hứa Hằng nheo mắt, trong đầu đã nhanh chóng vạch sẵn một kế hoạch.
Đêm hôm sau, Kha Hướng Vi đang uống trà trong tẩm điện của mình thì Thanh Tuyết hớt hải chạy vào, hổn hển nói.
"Chủ...chủ chủ chủ chủ...chủ tử..."
"Có chuyện gì thì từ từ nói, ngươi hấp ta hấp tấp như vậy làm cái gì?" Kha Hướng Vi nhíu mày, khinh thường hừ mũi.
"Chủ tử." Thanh Tuyết vuốt ngực, ổn định hô hấp liền vội nói. "Hoàng thượng, đêm nay hoàng thượng ngự giá tới đây."
"Ngươi nói cái gì?" Kha Hướng Vi nghe thấy vậy vội vã đứng bật dậy, khiến cho tách trà đang cầm trên tay liền đổ xuống, ướt mất một mảnh y phục. "Hoàng...hoàng...hoàng...hoàng thượng? Hoàng thượng thật sự tới đây sao?"
Vừa đúng lúc đó, Hứa Hằng thong thả bước từ bên ngoài vào, ung dung lãnh đạm, phảng phất nét cười nơi đuôi mắt.
"Thần thiếp không biết hoàng thượng đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, xin hoàng thượng tha tội." Kha Hướng Vi vội cung kính hành lễ, gương mặt không giấu được mà ửng hồng. Đã bao lâu rồi hoàng thượng không đến thăm nàng? Nàng không nhớ nổi nữa rồi. Lần này hoàng thượng đột nhiên tới đây, thật khiến nàng thụ sủng nhược kinh.
"Là do trẫm đột ngột đến đây, sao có thể trách nàng? Trẫm vừa phê duyệt tấu chương xong, vốn đang muốn đi dạo một chút, ngang qua đây chợt nhớ tới trà Bích La Xuân do nàng pha, nên ghé qua đây một chút."
"Thần thiếp lập tức đi pha trà cho hoàng thượng." Kha Hướng Vi không một chút nghi ngờ, vội vàng đi pha trà tới cho Hứa Hằng.
Khi Hứa Hằng và Kha Hướng Vi đang cùng thưởng trà, Hứa Hằng đột nhiên nhìn về phía Thanh Tuyết, mỉm cười.
"Mùi trầm hương này, chính là loại mà mà trẫm thích. Dịu mà không gắt, thơm mà không nồng, trầm mà lại thanh thoát."
Thanh Tuyết chưa bao giờ được long nhãn chiếu rọi, đột nhiên thấy Hứa Hằng nhìn thẳng vào mắt mình, đột nhiên liền lúng túng, lại có chút thẹn thùng. "Hồi bẩm hoàng thượng, nô tì cảm thấy người có vẻ thích mùi trầm hương này, nên mỗi lần người đến đây, nô tì đều đốt loại hương này."
Hứa Hằng nheo mắt, mỉm cười nói, nghe như là đang lẩm bẩm một mình, nhưng lại đủ để Kha Hướng Vi và Thanh Tuyết nghe thấy. "Tâm tư tỉ mỉ, nhan sắc cũng thanh tú lắm."
"Hoàng...hoàng thượng quá khen rồi. Là...là do nô tì đi theo chủ tử đã lâu, mới có thể học hỏi chủ tử đoán ý hoàng thượng."
Hứa Hằng khẽ cười thành tiếng, không nói thêm gì. Cũng vờ như không thấy Kha Hướng Vi đang nhìn Thanh Tuyết với ánh mắt hằn học, ghen tức.
Uống trà xong, Hứa Hằng đứng dậy, lãnh đạm nói. "Tiểu Mạnh Tử, chúng ta đi thôi."
Kha Hướng Vi nghe thấy thế vội kinh ngạc đứng bật dậy. "Đêm nay hoàng thượng không nghỉ lại đây sao?"
"Trẫm còn tấu chương phải phê duyệt, lần khác sẽ tới thăm nàng."
Hứa Hằng chỉ nói một câu đơn giản như thế, nói xong liền cùng Tiểu Mạnh Tử rời đi trong sự ngạc nhiên lẫn tức giận của Kha Hướng Vi. Khó khăn lắm mới có dịp hoàng thượng tới đây, vậy mà lại chỉ uống một chung trà rồi rời đi, bảo sao nàng không tức giận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.