Đêm qua Thư Quân thức suốt một đêm, cho dù là nhắm hai mắt cũng lẩm nhẩm đọc thầm, miễn cưỡng có thể thuộc được một bài. Lúc dậy sớm, nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa não căng chặt, đầu óc lộn xộn, lại nghĩ đến hôm qua học thuộc cái gì, lập tức vạn phần mờ mịt, đầu óc trống trơn.
Thôi Phượng Lâm ngồi ở đối diện đã trang điểm xong, nghiêng đầu thấy nàng ngây ngốc, cảm thấy đồng tình: “Quân muội muội, chuyện hôm nay không phải lỗi của muội. Nền tảng của muội vốn hơi kém, lại là lần đầu tiên đến Anh Hoa Điện học, là các nàng ta lòng dạ xấu xa muốn ức hiếp muội. Muội đừng sợ, cứ cố gắng đọc, nhớ được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Hôm nay ta sẽ nói giúp cho muội, để phu tử xử lý nhẹ tay chút.”
Thư Quân hoàn hồn, con ngươi đờ đẫn dần dần toả ra sức sống, lộ ra răng khểnh đáng yêu: “Không sao, ta làm hết sức, muốn đánh cứ đánh.” Không có trở ngại nào mà không thể vượt qua, nàng cũng không yếu đuối như vậy.
Thôi Phượng Lâm thưởng thức tinh thần này của nàng, giống như một chồi non mới nhú yếu ớt nhưng không sợ hãi. Hôm nay nàng ấy chờ Thư Quân rửa mặt chải tóc xong, cùng nhau đi dùng bữa sáng.
Tạ Vân và Lý Anh tới trước, nhìn thấy Thôi Phượng Lâm và Thư Quân cùng nhau đi vào, rất ngạc nhiên. Tầm mắt Tạ Vân rơi trên người Thôi Phượng Lâm một lát rồi cười tủm tỉm hỏi Thư Quân: “Thư gia muội muội, hôm qua học đến đâu rồi?”
Thư Quân xem nàng ta là không khí, rực rỡ chói lọi đi lướt qua nàng ta, hoàn toàn phớt lờ.
Tạ Vân tức giận xù lông: “Ta đang nói chuyện với ngươi đó! Sao ngươi lại không hiểu quy củ như vậy?”
Thư Quân bưng ghế gấm ngồi đối diện Thôi Phượng Lâm, chưa từng liếc nhìn nàng ta một cái: “Tạ cô nương vừa tính kế người khác, vừa lập đền thờ, hay là muốn người ta bị ngươi bắt nạt, còn phải cảm kích ngươi?”
Tròng mắt Tạ Vân trừng đến sắp rơi ra ngoài, Lý Anh ở bên cạnh cười, chậm rãi rửa tay, nói với Tạ Vân: “Nhìn thấy không? Ngươi đừng có cho người ta là đồ ngốc.”
Lúc này, cung nhân lục tục tiến vào dọn bữa, người quản lý thẻ bài Trữ Tú Cung cũng đứng ở cửa hầu hạ, Tạ Vân không dám lỗ mãng, hừ nhẹ một tiếng: “Hy vọng lúc muội muội tới Anh Hoa Điện, mồm mép còn có thể nhanh nhẹn như vậy.”
Thư Quân ngoảnh mặt làm ngơ, trời sập xuống cũng phải lấp đầy bụng.
Có kinh nghiệm hôm qua, Tạ Vân cố tình chú ý đến hộp đồ ăn.
Hôm nay trước mặt bày bốn cái đĩa nhỏ, có bánh hạt dẻ, canh cá quế, một chén cơm trắng, cuối cùng là một chén canh nấm, liếc mắt sang Thôi Phượng Lâm và Lý Anh, nước canh trên muỗng múc ra giống với nàng ta.
Chỉ còn một hộp đồ ăn cuối cùng, được cung nhân đưa tới trước mặt Thư Quân.
Đĩa đầu tiên bày ra là một chồng cá quế cắt lát.
Đây là một loại thức ăn cực kỳ thử thách thủ pháp dùng dao, cá quế cắt lát quá dày hay quá mỏng đều ảnh hưởng hương vị, lọc da lọc xương, cắt thành từng khối, lại dùng nước sốt thêm hành thơm gừng cay xào lên, giống như mạ một lớp vàng óng, mang theo mùi hương.
Đĩa thứ hai là bánh hạt dẻ tôm nõn, bốn người đều có bánh hạt dẻ, nhưng chỉ một mình Thư Quân có thêm một con tôm nõn ở phía trên, nhìn ánh sáng phát ra kia thì biết vừa tươi vừa ngon.
Tạ Vân rất thích ăn tôm, không kiềm được nuốt nước miếng.
Đĩa thứ ba là một chồng bánh cuốn gạch cua và thịt gà, vừa mang ra, hương thơm tản ra bốn phía, gạch cua vàng tươi ẩn dưới lớp bánh, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Bây giờ vốn không phải là mùa ăn cua, Tạ Vân nhớ rõ Thái Thượng Hoàng thích cua, để đảm bảo lão nhân gia một năm bốn mùa đều có cua để ăn, cung nhân ở hồ Thái Dịch dành ra một góc riêng để nuôi cua, bình thường không ai dám động vào.
Thư Quân có bản lĩnh gì mà dám ăn vụng cua của Thái Thượng Hoàng?
Đến lúc bát canh cuối cùng được mang ra, Tạ Vân thính mũi, đã đoán được là gà ác hầm tổ yến. Tâm trạng tốt đẹp cả đêm đột nhiên rơi xuống tận đáy, Tạ Vân tức giận ném đũa đi, không nhịn được chất vấn quản sự.
“Hạ công công, ngài có gì giải thích không, đây là chuyện gì?”
Hạ công công hợp lại tay áo đứng bất động: “Lão nô cũng không biết. Hay là ngài đến hỏi quản sự Ngự Thiện Phòng, để lão nô nhìn xem, chẳng lẽ là đưa nhầm rồi?”
Quỷ mới tin lời này.
Tạ Vân giận đến no rồi đứng dậy rời đi trước.
Lần này Lý Anh cũng có chút nóng nảy. Nàng ta nhìn chằm chằm Thư Quân vài lần, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn ăn vài miếng.
Thôi Phượng Lâm lại không nói gì, nhanh chóng ăn xong bữa sáng.
Cuối cùng Thư Quân cũng phát hiện manh mối. Hoá ra thức ăn của nàng không giống ba người kia, thất gia giỏi thật, có thể duỗi tay đến tận hậu cung. Thư Quân nghi ngờ đầy một bụng.
Tạ Vân ăn không no, buổi sáng đói đến mức càu nhàu thành tiếng, bị mọi người nghe thấy mất hết mặt mũi. Nàng ta mang toàn bộ chuyện này ghi hết lên đầu Thư Quân, nghẹn một hơi chờ đến lúc Thư Quân bị đánh.
Sau giờ ngọ, đúng như mọi người dự đoán, Yến phu tử vuốt chòm râu bước vào đại điện. Nhưng biểu cảm của ông ta lại không giống như lúc trước, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đôi môi mấp máy, giống như đọc thầm áng văn tuyệt thế nào đó, vừa đọc vừa ngâm nga. Đến lúc vào phòng, lão nhân gia mới dặn dò thư đồng treo các đề trên cái giá phía trước, bắt đầu gọi tên người lên đọc.
Trên tấm lụa gấm đề sáu cái tên to đùng trước mắt, sao lại nhiều thêm một bài rồi?
Đối với đa số học trò mà nói, nhiều hơn hay ít hơn một bài thì cũng không đáng ngại, chỉ cần có thể vượt qua là được, nhưng đối với Tạ Vân và Lý Anh muốn ganh đua cao thấp mà nói, thì có chút kinh ngạc.
Các nàng vẫn chưa từng đọc “Hoạ Lược”.
Thư Quân đang cố gắng nhồi nhét được chữ nào hay chữ ấy, mơ hồ nghe được trong tiếng ồn ào thảo luận có nhắc tới hai chữ “Hoạ Lược”, nàng đầy nghi hoặc, đến lúc nhìn lên, giật nảy mình.
Trong đầu giống như có vạn con ngựa phi nước đại, trong lòng sôi sùng sục như chảo dầu rán.
Thất gia này cũng... quá bênh vực người mình rồi.
Nàng với hắn chỉ là có chút giao tình không thể nói rõ, nếu như gả làm vợ hắn, còn không biết là được chiều chuộng đến mức nào nữa.
Thư Quân nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Thậm chí không khỏi suy đoán, thất gia này có thể vươn tay tận trời, không giống một người luyện ngựa, hay là hắn còn có thân phận khác?
Trong lúc còn đang hỗn loạn, Thư Quân bị phu tử điểm danh gọi lên đọc bài. Nàng mở miệng xin đọc “Hoạ Lược”, mọi người nghe mà không hiểu ra sao. Sao cô nương này lại thuộc bài này? Chẳng lẽ là bất chấp tất cả, tuỳ tiện ứng phó?
Lại nhìn phu tử, thấy thần sắc ông thản nhiên, có vẻ hài lòng, dần dần mọi người bị lây truyền cảm xúc hào hùng của bài văn, giống như hiệu quả kỳ diệu của bài “Đằng Vương Các Tự”, tuy không so được với bài phía sau nhưng cũng có thể xem là một bài văn xuất sắc.
Sắc mặt Tạ Vân trở nên khó coi, nàng ta đương nhiên đặt nghi vấn, nhưng phu tử lại nói.
“Không sao, áng văn này là lão phu lấy được từ một người bạn, các ngươi đọc không được cũng không lạ. Cho nên nếu ai có thể đọc hết toàn bộ năm bài văn còn lại, lão phu cũng sẽ thưởng.”
Tạ Vân không được như ý muốn, tâm trạng cũng bị chút ảnh hưởng, đọc “Đằng Vương Các Tự” lại sai mấy chữ. Lý Anh thì bị gãy ở “Mặc Trúc Phú”. Hai người đều không làm tốt. Cuối cùng chỉ có Thôi Phượng Lâm được nhận một thỏi mặc thạch(*) của phu tử.
(*) Mặc thạch 墨石: Được sản xuất ở vùng núi phía tây vùng Tứ Xuyên của tỉnh Tứ Xuyên. Đá có kết cấu như ngọc và có màu đen như sơn mài nên còn gọi là mặc ngọc.
Tuy Thư Quân không bị phạt đánh, nhưng cũng ý thức được sự chênh lệch giữa mình và người khác. Ban đầu nàng mang tâm trạng “đi tu một ngày, đánh chuông một ngày” (*), hiện giờ thấy Bùi Việt vắt hết óc che chở, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ, hạ quyết tâm sau này nhất định sẽ chăm chỉ học tập.
(*) Câu gốc là 一日和尚撞一日钟: là thành ngữ ý muốn chỉ những người luôn làm việc qua loa lấy lệ, được ngày nào hay ngày ấy, không có chí tiến thủ.
Ngoài ra còn một nghĩa tích cực khác là khuyên người ta nên hoàn thành công việc trong phạm vi trách nhiệm của mình. Nhưng trường hợp này thì nghĩa tiêu cực phù hợp với ngữ cảnh hơn.
Kết thúc buổi học Bùi Ngạn Sinh vui vẻ đuổi theo nàng: “Quân muội muội, nàng đọc thật là hay.”
Giọng nói của Thư Quân cực kỳ dễ nghe, giống như nước trong khe núi, mềm mại nhẹ nhàng, vô cùng động lòng người.
Lúc Bùi Ngạn Sinh nói lời này, hốc mắt hơi nóng lên.
Thư Quân ngượng ngùng, không có cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận lời khen của người khác.
Lúc này, Tạ Vân mang theo một đám người, hùng hổ vây lại đây. Nàng ta đứng giữa đám người, nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Thư Quân.
“Quân muội muội? Ha, cháu họ lớn của ta. Ta còn tưởng là ngươi bất kính, gọi ta đó chứ.”
Trong lòng Bùi Ngạn Sinh giật thót một cái, hắn ta đã quên tên của Tạ Vân và Thư Quân cùng âm. Mẫu thân Tạ Vân là Đại Trưởng Công chúa, là muội muội Thái Thượng Hoàng, luận bối phận, Tạ Vân là biểu cô của hắn ta. Chẳng qua Tạ Vân này giọng điệu kỳ quái, hắn ta vô cùng lúng túng: “Tai biểu cô nghe không tốt, chẳng lẽ mắt cũng không tốt sao. Chất nhi đâu có nói chuyện với ngài.”
Ngụ ý Tạ Vân không có việc gì lại tự kiếm chuyện.
Tạ Vân vốn là nghẹn thành quả pháo nổ, chỉ chờ người châm lửa, nghe được lời này, khí thế kiêu ngạo bộc phát.
“Phải không?” Ánh mắt nàng ta lạnh băng nhìn Thư Quân, không kiêng nể mà dò xét nàng: “Thư Quân, tên của ngươi gây trở ngại cho ta. Mỗi khi có người gọi ngươi, ta đều tưởng là gọi ta. Hay là thế này, ngươi đổi tên đi, cũng bớt chút hiểu lầm.”
Lời này ngang ngược vô lý đến cực điểm.
Thư Quân tức đến bật cười, Bùi Ngạn Sinh càng là thẹn quá hoá giận, xoay người lại, thân mình không tính là cao lớn lại không chút do dự che chở trước mặt Thư Quân.
“Tạ cô nương có việc thì nhắm vào ta, đừng ức hiếp một cô nương không có chỗ dựa.”
Biểu cô cũng không thèm nhận.
Tạ Vân tức giận hếch mũi lên: “Tôn ti trên dưới chính là đạo đức cơ bản. Nàng mạo phạm ta, không nên sửa tên sao?”
Bùi Ngạn Sinh phất tay áo rộng một cái, cười mỉa mai: “Ngươi có thân phận gì, muốn nàng sửa tên? Còn chưa lên làm Hoàng hậu đâu, đã thể hiện uy phong Hoàng hậu à?” Hắn ta hừ một tiếng thật mạnh: “Cho dù có là Hoàng hậu, cũng không có chuyện ép người ta đổi tên.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Vân sưng như gan heo, giậm chân căm hận nói: “Bùi Ngạn Sinh, ngươi tránh ra cho ta. Đây là chuyện giữa ta và nàng.”
Bùi Ngạn Sinh hất cằm: “Chuyện của nàng chính là chuyện của ta.”
Thư Quân nghe xong lời này, thiếu chút nữa ngất xỉu: “Thế tử, ngài tránh ra, để ta nói rõ với nàng ta.”
Bùi Ngạn Sinh ôn tồn nghiêng đầu khuyên: “Nàng đứng yên đi. Hôm nay ta muốn nhìn xem nàng ta có bao nhiêu bản lĩnh!”
Tạ Vân nhìn dáng vẻ Bùi Ngạn Sinh giống như che chở con nhỏ, đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, giọng nói thay đổi.
“Ồ, thì ra ngươi vẫn luôn là người đứng sau chống lưng cho nàng ta?”
“Đúng thì thế nào?” Đầu óc Bùi Ngạn Sinh đơn giản, vẫn chưa nghĩ sâu xa những lời này, thậm chí tự tin mười phần nói: “Ta đã báo cáo tổ phụ, muốn cầu hôn Quân muội muội. Tổ phụ và đại bá rất tán thưởng với Quân muội muội, ít ngày nữa sẽ đến Thư gia cầu hôn.”
Tạ Vân nghe vậy, sự tức giận trong lòng bỗng nhiên dịu đi, hoài nghi nhìn chằm chằm hắn ta hỏi: “Là ngươi mua chuộc ngự trù cho nàng thêm thức ăn?”
Trong lòng Bùi Ngạn Sinh nghĩ cái này lại là cái quỷ gì? Có điều hắn ta đã nói về hôn sự này với Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng dặn người chăm sóc Thư Quân cũng là hợp tình hợp lý. Hắn ta bèn vỗ ngực ưỡn lên: “Không sai, là ta. Đúng rồi, đây cũng là ý của hoàng tổ phụ.”
Có thể sai khiến ngự trù thêm thức ăn, loại chuyện này chỉ có hoàng tổ phụ làm được.
Dù sao, trước kia hoàng tổ phụ cũng đã dỗ dành nữ hài nhi như vậy.
Tạ Vân nhìn tên cháu họ y như đồ ngốc, lại liếc nhìn Thư Quân nhan sắc kiều diễm phía sau hắn ta. Nàng ta ý thức được Thư Quân không phải là đối thủ cạnh tranh của mình, ghen tị và tức giận lập tức tiêu tan sạch sẽ.
Nàng ta là kiểu người rất nóng nảy, cũng nhanh nguội, lập tức tươi cười: “Ha, xem ra là hiểu lầm. Cháu họ, chuyện hôm nay bỏ qua đi,” lại thăm dò liếc nhìn Thư Quân một cái, “Thư gia muội muội, tỷ tỷ có gì không phải với ngươi, ngươi đừng trách móc.”
Để lại lời này, nàng ta giống như không có chuyện gì rời đi.
Thư Quân đợi đám người tan đi, ôm bọc sách kéo Bùi Ngạn Sinh đến chỗ rẽ, thái dương chảy đầy mồ hôi: “Thế tử, ngài đừng có phí tâm tư nữa. Ta... ta muốn kén rể. Hơn nữa, ta đã xác định người được chọn,” nói ra lời này, nàng giống như được tiếp thêm dũng khí, cũng bình tĩnh lại, thi lễ với hắn ta.
“Tâm ý Thế tử, Thư Quân không nhận được, là Thư Quân không biết tốt xấu, xin ngài thứ lỗi.”
Thư Quân nói xong, trong lòng giống như có một tảng đá đè nặng, mặc kệ sắc mặt Bùi Ngạn Sinh thế nào, nàng vội vàng rời đi.
Bùi Ngạn Sinh giống như bị giội một chậu nước lạnh, cả người đờ đẫn hồ đồ, sau một lúc lâu cũng không nhấc nổi bước chân.
Tiểu nội thị bên cạnh thấy hắn ta mất hồn mất vía, ánh mắt lưu luyến nhìn hướng Thư Quân rời đi, dẫn dắt.
“Thế tử, ngài đừng trách cô nương người ta nhẫn tâm, cách ngài làm không đúng.”
“Ồ, sao ta lại làm không đúng?” Bùi Ngạn Sinh mờ mịt quay đầu lại.
Tiểu nội thị bật cười: “Ngài đó, quá nóng nảy. Hôn sự còn chưa định ra, ngài lại làm ồn ào như vậy trước mặt nhiều người. Ngài cho là trong lòng cô nương người ta nghĩ như thế nào? Ngài nên đường đường chính chính mời bà mối tới cửa nghị thân mới đúng.”
Bùi Ngạn Sinh vội la lên: “Nhưng mà cha mẹ ta không đồng ý, cho nên ta mới phải vội vã cầu xin hoàng tổ phụ làm chủ đó? Hơn nữa, tổ phụ nhìn có vẻ đã đồng ý rồi, chỉ chờ cha mẹ cho phép. Thánh chỉ có thể đưa đến Thư gia, đương nhiên chính là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Tiểu nội thị thầm cảm khái. Tiểu chủ tử có lòng nhiệt tình, nhưng mà làm việc còn chưa đủ chín chắn. Thôi, so với Thế tử Hoài Dương Vương, thứ mà Thư Quân thiếu còn không phải là sự thành tâm này sao?
Hắn ta khuyên Bùi Ngạn Sinh trở về: “Ngài đó, trước tiên cứ đặt tâm ý trong lòng thôi, cũng đừng đuổi theo cô nương người ta nữa. Chờ Thái Thượng Hoàng làm chủ cho.”
Bùi Ngạn Sinh cũng ý thức được hôm nay mình lỗ mãng, nhưng nếu không phải Tạ Vân hùng hổ doạ người, hắn ta cũng sẽ không thể hiện ra.
Bên này Thư Quân vừa ném Bùi Ngạn Sinh ra sau đầu, đi tới phía sau Từ Ninh Cung lại gặp được Thôi Phượng Lâm. Hai người nhìn nhau, rõ ràng đều rất ngạc nhiên. Thôi Phượng Lâm nhanh chóng mỉm cười: “Sao muội muội lại tới đây?”
Thư Quân ngại nói mình muốn đi Tàng Thư Các, chỉ về phía sau cánh rừng: “Vừa mới gặp được Thế tử Lâm Xuyên Vương, ta... ta bảo hắn đừng ầm ĩ nữa.”
Thôi Phượng Lâm có thể hiểu được tâm trạng của nàng: “Thế tử có ý tốt, nhưng làm việc hơi lỗ mãng.”
Thư Quân ở chỗ này đụng phải Thôi Phượng Lâm cũng thấy rất kỳ lạ: “Sao tỷ tỷ lại ở đây?”
Trữ Tú Cung và nơi này ngược hướng.
Sắc mặt Thôi Phượng Lâm như thường: “Ta vốn muốn đi Tàng Thư Các mượn sách, đáng tiếc vào không được. Cho nên trở lại.”
“Ồ, không v được à...”
Trong lòng Thư Quân bồn chồn. Nàng ra vào nhiều lần như vậy, cũng không thấy người nào ngăn cản nàng. Nàng không nghĩ ra, chỉ có thể tạm thời gác chuyện này lại.
Hai người vô tình gặp nhau, đành phải cùng quay lại Trữ Tú Cung.
Quan hệ đã trở nên quen thuộc, nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Trên đường đi Thôi Phượng Lâm hỏi nàng sao lại vào cung làm thư đồng, dần dần nói đến dự định hôn sự.
Thư Quân suy nghĩ một chút, ý chí càng thêm kiên định: “Nhà ta muốn kén rể.” Nàng đến tìm Bùi Việt hỏi cho rõ ràng, việc này không thể kéo dài, nếu không chẳng biết Bùi Ngạn Sinh kia lại làm ra chuyện gì động trời nữa.
Thôi Phượng Lâm cười nhìn nàng: “Thế tử Lâm Xuyên Vương sẽ không chịu ở rể đâu.”
Thư Quân hổ thẹn, đỏ mặt: “Ai nói ta muốn tìm hắn ta. Ta đương nhiên tìm người bằng lòng ở rể.”
Thôi Phượng Lâm thở dài: “Thời buổi này muốn tìm người ở rể, còn khó hơn là tìm rùa vàng.”
Thư Quân nhớ tới Bùi Việt, trong lòng hỗn loạn: “Cũng không hẳn đâu.”
Thôi Phượng Lâm chỉ nghĩ nàng xấu hổ, không hỏi sâu hơn, trong lòng có thể xác định Thư Quân không quen biết Hoàng đế.
Một khắc sau, hai người dọc theo con đường hẹp quanh co trong rừng, đi qua Ngự Hoa Viên, một đường vừa nói vừa cười trở lại Trữ Tú Cung. Vừa lúc tới thời gian dùng bữa tối, không thấy bóng dáng Tạ Vân, bên trong chỉ có Lý Anh.
Mới vừa rồi Tạ Vân làm khó Thư Quân, Lý Anh thờ ơ theo dõi toàn bộ quá trình, nghi hoặc trong lòng đã biến mất, đối với Thư Quân đương nhiên có thay đổi, thấy hai người ở cùng nhau, nhìn thêm vài lần.
Thư Quân tránh ánh mắt nàng ta, nói phải về phòng một chuyến, bảo Thôi Phượng Lâm ăn trước. Thôi Phượng Lâm rảo bước tiến lên ngồi đối diện Lý Anh dùng bữa, nhân lúc cung nhân sắp xếp dọn thức ăn thì nói với nàng ta, “Đừng làm khó Thư cô nương nữa, nàng không có ý vào cung. Nàng vừa nói với ta, trong nhà dự định kén rể.”
Lý Anh nắm chiếc đũa chưa động, châm chọc: “Bùi Ngạn Sinh sẽ bằng lòng tới ở rể sao?”
Thôi Phượng Lâm cười nói: “Ý định kén rể sợ là sẽ thất bại, lần trước Hoài Dương Vương thiếu Thư gia một ân tình thật lớn, nhất định sẽ thay Thư gia giữ thể diện, thuyết phục Thái Thượng Hoàng tứ hôn.”
“Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là gia cảnh nàng không tốt, lúc này lại bị Thục Nguyệt Công chúa ép buộc vào cung làm thư đồng, muốn lãng phí thời gian của nàng. Ta đoán Thư Thái phi kia là vì chuyện này đã chọc giận Thái Thượng Hoàng, Thái Thượng Hoàng mới âm thầm ban cho quan tâm. Nàng không có chỗ dựa, không có lòng dạ gì. Xin tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, đừng làm khó nàng.”
Lý Anh không thể nhìn Thôi Phượng Lâm làm người tốt, lạnh như băng nói: “Nàng không xen vào chuyện của ta, ta đương nhiên không rảnh xử lý nàng.”
Thôi Phượng Lâm nghe hiểu Lý Anh sẽ không tiếp tục cùng Tạ Vân ức hiếp Thư Quân.
Thấy cung nhân dọn thức ăn lên, hai người không nói nữa.
Một lát sau Tạ Vân thướt tha vui vẻ tiến vào, liếc mắt một cái không thấy Thư Quân, kinh ngạc nói: “Ủa, Thư gia muội muội không trở về à?”
Thôi Phượng Lâm thấy vẻ mặt quan tâm của nàng ta, cứng họng không nói được gì. Người này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn trời đổi gió, nhưng vẫn tốt tính giải thích.
“Muội muội trở về phòng rồi.”
Tạ Vân biết ngay Thư Quân là bị mình chọc giận rồi, bật cười: “Thật ra là do ta hiểu lầm.”
Dù Thư Quân không đi phòng ăn dùng bữa, cung nhân sợ nàng bị đói, vẫn để hộp đồ ăn ở phòng ngủ. Chuyện này vốn không hợp quy củ, nhưng Lưu công công đã dặn, Thư Quân chính là quy củ.
Dùng xong bữa tối, mấy người ở trong sân tiêu thực, không tránh khỏi lại gặp nhau.
Thư Quân nhìn thấy Lý Anh, âm thầm thay đổi hướng đi, nhấc chân đi về phía hành lang hậu viện.
Thôi Phượng Lâm lại không thể đi theo nàng, đành phải chậm rãi tiếp đón: “Tỷ tỷ cũng hóng gió sao? Ủa, sao không thấy Tạ cô nương?”
Trong tay Lý Anh nắm một chuỗi mười tám hạt phỉ thúy, chơi đùa không chút để ý: “Nàng ta chắc là tóm được cơ hội lắc lư khắp nơi trong cung, tìm bệ hạ rồi.”
Thôi Phượng Lâm cong môi cười, không biết nên nói cái gì. Hai người cùng đứng ở dưới hành lang ngắm bầu trời đêm.
Đêm đầu tháng Ba, gió thổi ấm áp, trăng treo trên cao như một phiến lá mỏng khảm ở phía chân trời. Sắc trời chưa hoàn toàn tối hẳn, một tầng sương mù mỏng manh lượn lờ.
Lý Anh nhìn bầu trời đêm không trong lắm, đột nhiên lên tiếng.
“Tối nay Tạ Vân không gặp được bệ hạ.”
Ngón tay Thôi Phượng Lâm bên trong tay áo không khỏi nắm thật chặt, những lời này nhìn như bình thường không có gì ký lạ, nhưng lại lộ ra quá nhiều tin tức.
Tuy Lý Anh không so được với Tạ Vân về mức độ gần gũi với Hoàng đế, nhưng tổ phụ Lý Anh nằm giữ quyền lực trung tâm, hiểu biết của nàng ta đối với bố cục trong cung lại hơn xa Tạ Vân. Bệ hạ giữ mình trong sạch nhiều năm như vậy, đến một cung nữ cũng chưa từng lâm hạnh. Hắn đến hậu cung, hoặc là đi Từ Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, hoặc là đi Vạn Thọ Cung gặp Thái Thượng Hoàng, còn có Tàng Thư Các ở phía Tây Nam Từ Ninh Cung. Lý Anh nói như vậy, nhất định là bệ hạ bị chuyện gì làm vướng chân, không thể quay lại hậu cung.
*
Đêm khuya trong Ngự Thư Phòng, đèn đuốc sáng trưng, Bùi Việt mới từ Trung Thư Tỉnh bàn xong việc trở về, sắc mặt xanh mét.
Lưu Khuê sợ tiểu nội sử hầu hạ không chu toàn, chọc giận Hoàng đế, tự mình tiến lên thay quần áo cho hắn, vừa thấp giọng khuyên nhủ.
“Bệ hạ bớt giận, chẳng qua là mấy sĩ tử thôi, có thể thành phong ba gì chứ?”
Môi mỏng Bùi Việt kéo ra độ cong sắc nhọn, đáy mắt ánh lên ý lạnh: “Trẫm bực không phải là mấy sĩ tử kia, bực là có người sau lưng quạt gió thêm củi tính kế trẫm.”
Lưu Khuê khẽ động đỉnh mày, cúi đầu nói: “Lận Tuân đã đi điều tra, ít ngày nữa chắc chắn có tin tức.”
Hôm nay sau giờ Ngọ, lần lượt có ba sĩ tử ở bên ngoài Chính Dương Môn đánh trống, lấy cái chết lên án thiên tử không kết hôn, quốc gia không thể một ngày không có Hoàng hậu, ý đồ buộc Hoàng đế lập hậu.
Chỉ huy sứ Vũ Lâm Vệ phụ trách canh giữ Chính Dương Môn bị doạ, lập tức phái người tiến lên ngăn cản.
Bùi Việt đâu phải kiểu người bị uy hiếp, lập tức giá lâm Trung Thư Tỉnh, không để bất kỳ kẻ nào ngăn cản, để những sĩ tử đó trực tiếp nói. Thái độ Bùi Việt quá mức kiên quyết, những sĩ tử kia ném chuột sợ vỡ đồ, sự tình mới được áp xuống, người cũng bị mang đi Bắc Trấn Phủ Tư thẩm vấn. Nhưng chuyện hô hào lập Hậu lại lần nữa thổi ngang triều đình.
Bùi Việt là người nổi loạn, đại thần càng ép hắn, hắn càng không vội.
Lưu Khuê lại nói: “Bệ hạ, Thái Thượng Hoàng ở Từ Ninh Cung thăm Thái Hoàng Thái Hậu, nói là mời ngài rảnh rỗi đến đó một chuyến.”
“Không đi.” Thái Thượng Hoàng gặp hắn nhất định là vì chuyện lập Hậu.
Lưu Khuê lại biết hắn đang nói lời tức giận, không dám hé răng.
Cởi long bào vàng sáng ra, tới trung y trắng bên trong, nhìn thấy Lưu Khuê lại muốn đổi một chiếc long bào khác, Bùi Việt bỗng nhiên nhớ tới Thư Quân, chỉ vào một bộ thường phục màu đen: “Thay cái này.”
Lưu Khuê còn có cái gì không rõ, khóe môi treo lên nụ cười thay đồ cho hắn.
“Hôm nay Quân Nhi có đến không?” Bùi Việt sợ Thư Quân uổng công chờ đợi.
Lưu Khuê khom người đeo thắt lưng cho hắn, giọng điệu cũng nhẹ nhàng vài phần: “Không có, cũng không biết cô nương bị chuyện gì trì hoãn, hôm nay không có tới Tàng Thư Các.”
Bùi Việt hơi lo lắng: “Trẫm muốn gặp nàng.” Thuận tay cầm lấy vòng hạt bồ đề đặt ở bàn cao bằng gỗ tử đàn kia, đi nhanh ra ngoài.
Lưu Khuê kinh hãi vội vàng đuổi theo.
“Ôi, ôi, bệ hạ, ngài đây là muốn đi Trữ Tú Cung sao?”
Bùi Việt đứng ở trên đường đi bên ngoài tẩm điện, ngoái đầu lại nhìn ông ấy: “Không phải nàng đang ở Trữ Tú Cung à?”
“Quân cô nương ở đó,” Lưu Khuê cười khổ: “Nhưng mà Lý cô nương, Tạ cô nương và Thôi cô nương cũng ở đó.”
Bùi Việt nhíu mày: “Sao các nàng lại...” Chưa nói xong, hắn biết ngay là Thái Thượng Hoàng ra tay. Trước đó hắn vẫn chưa hỏi rõ ràng, chỉ dặn dò sắp xếp Thư Quân ở Trữ Tú Cung.
Đèn vàng ấm áp chiếu vào gò má hắn, mặt mày như ngọc lạnh lùng bức người.
Bùi Việt dừng chân một lát, kiên trì nói: “Trẫm muốn gặp nàng, bây giờ sẽ đi,” hắn chậm rãi đi vào hành lang phía sau, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không biết có bị đánh không...”
Lưu Khuê yên lặng chép miệng, không có sức cân nhắc chuyện lập Hậu, lại nhọc lòng tiểu cô nương người ta có bị đánh hay không. Ông ấy vẫy tay, ý bảo tiểu thái giám cầm đèn vội vàng đuổi theo, đoàn người lặng yên không một tiếng động đi về hướng Trữ Tú Cung.