Giọng nói này rất giống thất gia.
Sao có thể chứ?
Phản ứng đầu tiên của Thư Quân là ảo giác.
Người phía trước đã sột soạt đứng lên, chỉ mình nàng còn quỳ bất động.
Lâm Xuyên Vương phi thấy nàng ngơ ngẩn, trong lòng bỗng thấy chán ghét. Xem ra trưởng tẩu kia đưa đứa con dâu mình không thích cho bà ta, toàn kinh thành nhiều danh môn quý nữ như vậy, sao nhi tử lại cứ xem trọng nàng?
Lâm Xuyên Vương phi mắt không thấy tâm không phiền, dời ánh mắt đi.
Bùi Ngạn Sinh thấy Thư Quân bất động, khom lưng muốn đỡ nàng, lặng lẽ nói: “Quân muội muội, bệ hạ nói bình thân, nàng mau đứng lên.”
“Ồ...” Trong đầu Thư Quân vang lên ầm ầm, toàn bộ ý thức đã bị âm thanh nói chuyện phía trước hấp dẫn, lại một loạt tiếng nói xen lẫn ồn ào mơ hồ truyền đến, mang theo từ tính nho nhã.
Tim Thư Quân bắt đầu không chịu khống chế mà nhảy loạn, tay chống đầu gối chậm rãi dựng thẳng vòng eo.
Dòng người phía trước chen chúc xô đẩy, Thư Quân đứng ở trong đám người cũng không thu hút. Nàng nâng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh…
Trong ánh sáng run rẩy của ngọn đèn dầu, một khuôn mặt vô cùng anh tuấn đập vào mắt, ánh đèn lộng lẫy bị gió thổi lay động, giống như dòng nước lướt qua gò má như tạc. Dường như hắn được chìm đắm vào thời gian, đẹp đẽ đến mức không thể chạm vào.
Cách quá xa, nàng không thể chỉ nhìn một cái đã xác nhận được, chẳng qua càng nhìn nhiều hơn, mỗi một cái chớp mắt, gương mặt kia cùng với gương mặt trong ký ức sâu thẳm lại dần dần trùng hợp, giống như đêm đầu tiên gặp nhau đó, cực kỳ kinh ngạc.
“Ầm” một tiếng, cái vòng tay dày nặng bằng vàng theo tiếng động mà rơi xuống, đầu gối Thư Quân nhũn ra gần như kiệt sức mà ngã xuống đất.
Những ánh mắt xa lạ lập tức bắn đến đây, bóng người xung quanh vây nàng vào chính giữa, tạm thời cho nàng một chút không gian để hô hấp. Thư Quân thở dốc từng hơi, sống lưng đầm đìa mồ hôi lạnh.
Không thể nào! Sao có thể như vậy?
Sao Thất gia lại là Hoàng đế?
Hoàng đế không phải anh hùng cái thế, giống như thần linh khiến người khác không thể ngước nhìn sao?
Nhất định là nhầm lẫn rồi.
Nỗi sợ hãi và kinh hoàng vô biên gần như bao phủ nàng.
Lâm Xuyên Vương và Vương phi thấy Thư Quân mất bình tĩnh làm rơi vỡ cái vòng tay bằng vàng kia, sắc mặt lập tức thay đổi. Sắc mặt Vương phi xanh mét.
“Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy?” Thấy chị em dâu xung quanh đều đang nhìn bà ta chê cười, Lâm Xuyên Vương phi tức giận đến mức gò má run rẩy.
Bùi Ngạn Sinh cũng bị bối rối trước sự bất ổn của Thư Quân, nhìn thấy cha mẹ tức giận, hắn ta chợt nảy ra ý tưởng, nhanh chóng nhặt vòng tay bằng vàng đang lăn long lóc dưới đất kia lên nhét vào tay áo, cười hì hì nói: “Toái toái bình an, toái toái bình an (*), mẫu thân không cần để ý.”
(*) Toái toái bình an (câu gốc là 碎碎平安): từ “toái” và “tuế” là đồng âm, theo phong tục truyền thống của người Trung Quốc, khi làm vỡ đồ vật gì đó, người ta sẽ nói “toái toái bình an” để an ủi người làm vỡ, giống như “tuế tuế bình an”.
Vương Ấu Quân đứng gần đó, vội vàng đẩy đám người ra tiến đến đỡ Thư Quân đứng lên. Nàng ấy vừa nhìn vợ chồng Lâm Xuyên Vương cười xin lỗi, vừa dựa sát vào tai Thư Quân thấp giọng nhắc nhở: “Muội làm sao vậy? Đây chính là hoàng cung, trên kia là Thái Thượng Hoàng và bệ hạ đang ngồi đó. Muội mau bình tĩnh lại chút đi!”
Ánh mắt Thư Quân chầm chậm dời qua, mờ mịt nhìn Vương Ấu Quân, âm cuối run rẩy: “Người ngồi trên kia thật sự là bệ hạ sao?”
Vương Ấu Quân hung dữ liếc nàng một cái: “Nhìn thấy bệ hạ đã bị dọa thành như vậy? Đừng nói mê sảng nữa, mau đi xin lỗi mẹ chồng tương lai của muội đi.”
Hai vai Thư Quân không kiềm được mà run rẩy, âm thầm nhéo cánh tay, buộc mình bình tĩnh lại.
Không thể tự loạn đầu trận tuyến.
Nàng hạ thấp tầm mắt xuống, đi đến trước mặt vợ chồng Lâm Xuyên Vương, nhỏ giọng nhận lỗi.
Đã đến nước này, vợ chồng Lâm Xuyên Vương không còn tâm trạng so đo với nàng nữa, chỉ đành bất lực xua tay, thể hiện sự bất mãn.
Bùi Ngạn Sinh ở một bên tinh tế trấn an, Thư Quân giống như nghe gõ mõ không lọt chữ nào.
Nếu như người kia thật sự là thất gia, trên người nàng gánh tội danh không hề nhẹ.
Có điều nàng đã bao giờ phải trải qua sự kinh hãi tột cùng như thế này? Đầu óc nàng hỗn độn, căn bản không biết phải làm gì, một đôi mắt trong veo kinh hoảng thất thố, hàm chứa ánh nước, dường như ngay sau đó sẽ khóc luôn.
Động tĩnh bên này không nhỏ, rốt cuộc bị Thái Thượng Hoàng ở đầu bên kia chú ý tới.
Lão nhân gia nâng mắt liếc sang bên này, cao giọng nói: “Ngạn ca nhi, mang theo cô nương kia lên đây, cho tổ phụ nhìn một cái.”
Sống lưng Thư Quân lập tức lạnh ngắt, toàn bộ thân mình căng cứng, theo bản năng liếc nhìn về phía bên kia một cái, lại thấy người nọ đang nghiêng người nói chuyện với nội thị đứng bên cạnh.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tới tình trạng này rồi, hôn sự đã không còn quan trọng, quan trọng là nàng nên làm thế nào để bình an vô sự thoát được đây?
Đôi tay nàng căng thẳng nắm vạt áo, bàng hoàng bất lực.
Khoan đã! Có khi nào hắn đã quên nàng hay không?
Đã qua nửa năm, hắn có hậu cung ba nghìn giai lệ, nhìn một người là thích một người, làm sao nhớ được nàng là cọng hành nào chứ?
Thư Quân hít sâu một hơi, nuốt hết hoảng loạn vào trong, dường như để tiếp thêm cho mình tự tin, nàng gật đầu chắc nịch, nhìn Bùi Ngạn Sinh nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Thế tử...”
“Không cần sợ, đi theo ta.” Bùi Ngạn Sinh đi phía trước dẫn đường.
Gần như toàn bộ ánh mắt đều nhìn tới.
Ánh sáng ở đáy mắt nàng run nhẹ, sự sợ hãi cũng lan tràn đến toàn thân. Thư Quân chết lặng mà nhấc từng bước chân, đi theo.
Tới rồi, sắp tới rồi.
Qua khoé mắt, tầm mắt người kia chậm rãi chuyển đến bên này.
Tim Thư Quân suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, nàng ngưng thở không dám dùng sức, sợ đánh động hắn, càng cúi đầu xuống, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Nháy mắt tiếp theo, tầm mắt nhẹ nhàng bâng quơ mà rời đi.
Tâm trạng Thư Quân theo đó mà lên xuống, giống như người chết đuối tìm được đường sống, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Cứ như vậy đi theo phía sau Bùi Ngạn Sinh đi đến trước mặt Thái Thượng Hoàng.
Thái Thượng Hoàng ngồi ở phía tây ghế rồng, cung nhân sắp xếp ở chỗ này một cái giường La Hán cao chân bằng gỗ tử đàn, lão nhân gia mặc một áo khoác ngoài cân vạt thêu hoa văn vạn thọ, thoải mái ngồi gác chân, ánh mắt dừng trên người Thư Quân, mang theo ôn hoà.
“Thỉnh an hoàng tổ phụ.” Bùi Ngạn Sinh quỳ xuống trước, lại xoay người kéo góc áo Thư Quân.
Lúc này, Thư Quân rõ ràng cảm nhận được tầm mắt sắc bén kia đang nhìn chằm chằm hướng này. Nàng bị dọa, cứ như vậy quỳ xuống, rất muốn mở miệng thỉnh an, cổ họng lại như bị dính lại, làm thế nào cũng không thể phát ra âm thanh. Nàng dứt khoát quỳ sụp sát đất không dậy nữa.
Thái Thượng Hoàng nhìn tiểu cô nương quỳ phủ phục ở trước mặt, nàng mặc áo đối khâm(*) tay dài màu đỏ tươi, giống như một con bướm trắng xinh đẹp phủ phục trên mặt đất, mặc dù chỉ là một bóng dáng, cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ tuyệt mỹ của nàng.
(*) Áo đối khâm: (對襟) Chữ Khâm (襟) có nghĩa là vạt áo trước. Đối Khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng.
“Ngẩng đầu lên, để ta nhìn xem.”
Thư Quân ngừng một lát, từ từ ngẩng mặt lên, hàng mi dài nhẹ nhàng rũ xuống, để mặc Thái Thượng Hoàng đánh giá, nơi khoé mắt, vạt áo màu vàng ánh kim bị ánh đèn chiếu rọi cực kỳ chói mắt. Dường như khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đang nhìn qua bên này, lại giống như không thèm để ý, nhưng hắn vẫn là một nguồn sáng, thiêu đốt gò má nàng bỏng cháy.
Thái Thượng Hoàng liếc mắt nhìn một cái đã bị vẻ ngoài của nàng làm kinh ngạc, xoa đầu Bùi Ngạn Sinh.
“Đứa nhỏ cháu thật có phúc, từ lúc nào lại tìm được người vợ xinh đẹp như vậy?”
Dứt lời, lại nghe thấy Lưu Khuê ở đầu bên kia đang phục vụ bên cạnh Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, Thái Thượng Hoàng nghi ngờ mà liếc nhìn ông ấy một cái.
Bùi Ngạn Sinh gãi gãi đầu, mừng rỡ cười không ngừng, lúc này lại thông minh, nịnh hót.
“Tôn nhi là nhờ phúc của tổ phụ.”
Thái Thượng Hoàng càng vui vẻ.
Đổi lại là người khác giờ phút này chắc sẽ thẹn thùng không thôi, nhưng Thư Quân gần như vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Thái Thượng Hoàng không giận, chỉ về phía Bùi Việt: “Thánh chỉ tứ hôn tổ phụ đã đưa cho hoàng thúc của cháu. Mau, mang theo cô nương người ta đi khấu đầu với hoàng thúc cháu đi.”
Đôi mắt Bùi Ngạn Sinh sáng lấp lánh, vui mừng khôn xiết nói: “Tôn nhi tạ tổ phụ ân điển.”
Rồi hắn ta lập tức muốn kéo Thư Quân đứng dậy, mà lần này, Thư Quân lại phản ứng nhanh hơn, vội vàng đứng dậy lùi một bước ra sau.
Bùi Ngạn Sinh cười tủm tỉm dẫn nàng đi đến trước mặt Hoàng đế.
“Quân muội muội, mau khấu đầu với hoàng thúc.” Giọng nói vô cùng dịu dàng thân mật.
Thư Quân cũng không biết là do kinh hoàng quá mức, hay là đã bất chấp tất cả, trên mặt lại không có bất cứ biến hoá gì, giống như máy móc dịch đến bên cạnh Bùi Ngạn Sinh. Ánh mắt nàng dán chặt vào góc áo màu vàng kim tượng trưng cho thân phận đế vương kia, nở ra một nụ cười.
“Thỉnh an hoàng thúc.”
Khi đôi tay đặt lên nền gạch lạnh băng, đầu óc của Thư Quân lập tức tỉnh táo.
Không đúng? Vì sao nàng lại gọi hắn là hoàng thúc? Không phải nên gọi là bệ hạ à? Nàng còn chưa gả cho Bùi Ngạn Sinh đâu, Thư Quân hận không thể đánh cho mình một bạt tai, tuyệt vọng dập đầu trên mặt đất.
Bùi Ngạn Sinh dường như rất vừa lòng với biểu hiện của Thư Quân, vô cùng vui vẻ quỳ xuống, đuôi mắt hàm chứa chờ mong, nhìn nam nhân mặt mày thâm thúy phía sau long án.
“Hoàng thúc, chất nhi rất vừa ý tam cô nương Thư gia, thỉnh hoàng thúc tứ hôn.”
Bàn tay với khớp xương rõ ràng của Bùi Việt chậm rãi nhấn một cái trên thánh chỉ, phát ra một tiếng vang.