Hoàng hôn mờ mịt, khiến cho màu áo xanh sẫm của Thái Thượng Hoàng như nhuộm thêm một màu mực tối, ông lão mặc một bộ Mãng Long bào(*) có hoa văn chữ “Thọ” vàng đen, ngồi trên tấm đệm lót dưới đất, bên cạnh là suối nước nóng bốc hơi nóng, ánh sáng của đèn cung đình dưới mái hiên trước sảnh chiếu xuống loang lổ đầy màu sắc.
(*) Mãng long bào: Ra đời vào khoảng cuối thời Minh được nhà Thanh tiếp thu và sử dụng rộng rãi. Sở dĩ gọi là Mãng bào vì trên áo thêu hình con Mãng, con Rồng thì chỉ trên áo của vua mới được phép có, theo sách vở thì Mãng cũng là loài họ rồng nhưng chỉ có 4 móng, màu nâu, đỏ hoặc vàng sậm (Rồng trên áo vua màu vàng sáng có 5 móng).
“Hôm nay con nhìn thấy cả rồi, có vừa ý ai không?”
Trong giọng nói nghiền ngẫm của Thái Thượng Hoàng chứa một phần trịnh trọng.
Ông lão nói xong, bên ngoài bệ đá bằng bạch ngọc phía đông hồ nước rất lâu không có lời đáp lại.
Thái Thượng Hoàng chờ một lúc lâu, có phần mất kiên nhẫn, liếc mắt nhìn qua.
Bốn phía quanh suối nước nóng trồng đầy hoa cỏ, tuy cao điểm của mùa xuân chưa tới, nơi đây lại có cảnh sum suê tươi tốt. Các loài hoa rực rỡ sắc màu trải đầy đất, phảng phất trong hơi sương giống như ráng trời chiều phía tây vào mùa hè.
Đứng trong mảnh vườn xanh biếc đầy màu sắc và hoa cỏ đó là một nam tử thân hình cao lớn thon dài, vị Hoàng đế trẻ tuổi mặc một bộ áo bào trắng bình thường, trong tay đang nắm một hạt bồ đề bằng bạch ngọc. Hạt bồ đề kia đã nhẵn bóng, ở trên đầu ngón tay khớp xương rõ ràng của hắn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Gió trên hồ hất tung vạt áo, hắn nghiêng mắt, một nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, một nửa bị hơi nóng của hồ nước che mờ, nhìn không được rõ, nhưng từng cái giơ tay nhấc chân kia lại toát ra phong thái thoải mái và tự tin, khiến cho núi non trăng thanh xung quanh trở thành phông nền của hắn.
“Mấy năm con rời đi, phụ thân thật sự là quá lười rồi. Tất cả việc trong triều đều vứt cho Lý Triệt, triều thần chỉ nghe lời Lý Tướng không nghe thiên tử. Con dọn dẹp đám người Thát Đát ở biên quan xong xuôi, trở về lại phải gánh lấy cục diện rối rắm của ngài. Ngài còn có hơi sức hỏi con chuyện tuyển ai làm Hoàng hậu sao?”
Nghe được Thái Thượng Hoàng ở phía sau “Ôi” một tiếng giống như muốn thanh minh, Bùi Việt xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt núi sông cũng phải nghiêng mình thất sắc, đôi mắt đen láy u tối như trăng lạnh đêm mùa hạ, giọng nói thản nhiên chặn đứng lời ông lão muốn nói.
“Ngài không cần phải nói gì nữa, chuyện lập Hậu này tự con sẽ quyết định. Ngài đừng nhúng tay.”
Vừa nói xong lời này, Bùi Việt khoanh tay đi về phía trước, theo thảm cỏ xanh biếc rời đi.
Thái Thượng Hoàng nhìn chằm chằm bóng dáng hắn một lúc lâu, bỗng dưng bật cười, lắc đầu vỗ vỗ bàn tay chuẩn bị đứng lên. Lúc này, lão thái giám đang nấp ở sau bụi hoa nhanh nhẹn chạy tới, đỡ ông lão đứng dậy. Thái Thượng Hoàng cũng không bực mình vì bị nhi tử chọc tức, mà cười thâm ý hỏi lão thái giám.
“Được việc chứ?”
Lão thái giám nơm nớp lo sợ nâng mắt lên, trong lòng còn sợ hãi, nói: “Đã làm theo lời ngài dặn dò trộn thêm chút thuốc trợ hứng vào rượu của bệ hạ, chính là ly rượu mà tối nay tự tay ngài đã rót cho bệ hạ đó…” Nói xong, lão thái giám lau mồ hôi trên trán, lo lắng Hoàng đế sẽ quay lại hỏi tội, người đầu tiên bị chém đầu chính là ông ấy.
Thái Thượng Hoàng vui tươi hớn hở vuốt vuốt chòm râu, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nỗi băn khoăn của bạn già, vỗ vỗ đôi vai già nua của ông ấy: “Đừng sợ, nó không phải loại người vô cớ giận chó đánh mèo. Nếu biết được là chủ ý của ta thì sẽ không làm khó ngươi đâu…”
Nỗi niềm băn khoăn của Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế không giống nhau, thiên hạ này là mấy huynh đệ già đi theo ông cùng sáng lập. Ông đã hứa với các huynh đệ cùng hưởng vinh hoa phú quý, đương nhiên không thể nuốt lời. Thế nhưng so với việc triều chính, Thái Thượng Hoàng còn có việc khác vội hơn. Thái Hoàng Thái Hậu tuổi tác đã cao, lại vừa trải qua một đợt bệnh ngay trước giao thừa. Nếu không may mà về trời, Bùi Việt phải giữ đạo hiếu, cho nên việc cấp bách chính là nhanh chóng khiến lão thất thành hôn, cũng nhân tiện tạo con nối dõi.
Giang sơn không thể thiếu Hoàng hậu.
Thái Thượng Hoàng xuất thân kiêu hùng, từng là đồ lưu manh. Ông và mấy cựu thần Trung Thư Tỉnh liên tục rót rượu cho Bùi Việt, chỉ cần Bùi Việt chịu gần nữ sắc, là tối nay đã cực kỳ thành công rồi.
Thái Thượng Hoàng làm việc trắng trợn táo bạo, Bùi Việt cũng không có cách nào từ chối, dứt khoát uống rượu kia, rồi tìm cơ hội thoát thân.
Gió đêm đầu xuân hơi se lạnh, phất qua gò má tuấn tú của hắn. Hắn ngước mắt nhìn lên, không nhìn ra được bất cứ thứ gì.
Tính tình Bùi Việt chững chạc, ngày thường vui buồn không thể hiện, mặc dù trong cơ thể đã sinh ra vài phần nôn nao nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào. Sau khi rời khỏi suối nước nóng, hắn đến một hành lang nằm trên nước rộng lớn, Chưởng ấn Tư Lễ Giám đi ra từ chỗ tối, vẻ mặt đau khổ chắp tay hành lễ với Bùi Việt.
“Bệ hạ, Thái Thượng Hoàng lên tiếng giữ lại các nữ tử nhà quan lại tham gia tuyển chọn, cũng tiết lộ hành tung của ngài. Bây giờ khắp nơi trong hoa viên này đều có người. Nô tài xin được chỉ bảo, nên xử lý như thế nào đây?”
Thật ra thì Chưởng ấn Tư Lễ Giám cũng ước gì chủ tử có thể nạp vài phi tử vào cung, chủ tử trưởng thành rồi, không thể cứ trì hoãn mãi thế này.
Bùi Việt liếc nhìn hắn một cái, Chưởng ấn lập tức ngậm miệng, không dám lên tiếng.
Im lặng một lát, Bùi Việt lời ít ý nhiều dặn dò: “Các ngươi đừng đi theo trẫm, sử dụng chút thủ thuật che mắt, dẫn mọi người đi hết đi. Ngoài ra, Thái Thượng Hoàng hạ thuốc trẫm, ngươi đi tìm thuốc giải tới đây.” Dứt lời, hắn lững thững đi về phía trước.
Chưởng ấn Tư Lễ Giám vội không ngừng “ai da” một tiếng, đuổi theo hỏi: “Chủ tử, vậy ngài đi đâu?”
Bùi Việt nghe vậy dừng chân, đứng ở bên hồ phóng tầm mắt, đèn đuốc chiếu sáng khắp nơi, người qua lại tấp nập, trong đó là toà Trích Tinh Lâu ở đảo giữa hồ phồn hoa nhất. Tối nay Trích Tinh Lâu là nơi tổ chức yến nhạc, người đông cũng không có gì lạ, nhưng các cô nương có ý đồ vào cung kia đương nhiên sẽ không nghĩ hắn sẽ đến nơi này. Bùi Việt muốn làm ngược lại, chỉ chỉ mái nhọn của Trích Tinh Lâu ở phía đối diện.
“Đợi khi nào tìm được thuốc giải, đưa đến Trích Tinh Lâu, trẫm ở nơi đó chờ ngươi.”
Chưởng ấn Tư Lễ Giám nhìn theo tầm mắt hắn một cái: “Tuân chỉ.”
Chưởng ấn mang theo nội thị và thị vệ tản đi các nơi, yểm trợ cho Bùi Việt. Bùi Việt nương theo bóng đêm nhảy lên một chiếc thuyền lá nhỏ, vận nội lực nhanh chóng đẩy đến giữa hồ nước. Qua thời gian khoảng một chén trà nhỏ, hắn đã lặng lẽ đến dưới Trích Tinh Lâu, tìm một chỗ vắng vẻ, nhảy lên tầng cao nhất.
Hắn đoán không sai, người trong Trích Tinh Lâu dần tản đi, ở sảnh lớn lầu một chỉ còn vài vị thiếu gia đang ngắm cảnh, tầng trên cùng đen kịt, chỉ có chỗ rào chắn gác mái trang trí một chuỗi đèn lồng sừng dê.
Ánh đèn mờ nhạt mở ra một khoảng bóng đêm, Bùi Việt thong thả đến dưới mái hiên. Những ngôi sao treo đầy trời, dưới bầu trời rộng lớn, một bóng dáng lẻ loi đơn độc ẩn hiện chỗ rào chắn. Ánh mắt Bùi Việt cứng lại, đang định xoay người rời đi, lại nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt từ chỗ cô nương kia truyền đến.
Bùi Việt cẩn thận nhìn chỗ ngồi của cô nương kia, giữa mày nhăn lại.
Nữ tử đang ngồi chính giữa chỗ rào chắn, dưới chân đung đưa, hai vai run rẩy, nức nở không ngừng. Tuy là bên ngoài còn có một tầng lầu để ngắm trăng, nhưng vẫn nguy hiểm, nếu không để ý thì một cơn gió mạnh cũng có thể thổi nàng rơi xuống.
Cho nên, nàng như thế này là đang có ý định tự sát à?
Bùi Việt là thiên tử, là người đứng đầu vạn dân, không thể để bất cứ việc không hay nào xảy ra ngay trước mắt mình. Huống chi hôm nay là tiệc ngắm hoa của hoàng gia, càng không thể chấp nhận bất kỳ người nào phạm sai lầm.
Suy nghĩ một lát, Bùi Việt quyết định, võ công của hắn rất cao, bước chân không gây ra tiếng động, thừa dịp nữ tử không kịp phòng bị, dự định lặng lẽ tới gần, cứu nàng xuống.
Đâu có ngờ là khi Bùi Việt đến gần chỉ còn cách năm bước chân, cô nương kia bỗng nhiên nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, Thư Quân ngây ngẩn cả người.
Trong ánh sáng mông lung huyền ảo, từ không trung hiện ra một nam tử. Người này trên ôm ngân hà, dưới chân giẫm bụi đất, phong thái ngút trời, thật sự giống như tiên nhân trong bức hoạ.
Thế gian lại có một nam tử tuấn mỹ như vậy sao, không phải nàng đang nằm mơ đấy chứ?
Thư Quân đã ngồi trong gió lạnh một lát, nhiệt độ trên gò má đã tan đi một chút, ý thức lúc tỉnh táo lúc hỗn loạn, ngay cả cặp mắt hạnh ngập nước kia cũng mơ màng. Nàng đỡ lấy cây cột xoay nửa người lại.
Bùi Việt liếc nhìn chân nàng một cái, thấy nàng giẫm lên một bên cột thì đưa cánh tay đã vươn ra một nửa ra sau lưng, lặng lẽ đối mặt với Thư Quân.
Thiếu nữ này chắc chắn một tuyệt thế giai nhân, chẳng qua trên gò má còn vương nước mắt, hốc mắt phiếm hồng, nếu như không lầm thì có lẽ đã trải qua một biến cố trọng đại nào đó.
“Gió đêm lạnh lẽo, cô nương ngồi ở nơi này làm gì?”
Ngay cả giọng nói đều êm tai như vậy nha.
Thư Quân nhìn ánh mắt điềm tĩnh của hắn, sự tủi thân không biết lại tràn ra từ lúc nào. Cho dù thằng nhãi Bùi Giang Thành kia không đáng tin thì cửa hôn sự này vốn là bùa hộ mệnh của tam phòng, sau này mỗi ngày nàng đều giống như đi trên băng mỏng, sợ là khó gả ra ngoài nữa.
“Ta vừa mới từ hôn....” Nàng lúng túng ngượng ngùng nói.
Thảo nào…
Trên đời này mọi chuyện vốn không công bằng với nữ tử. Có lẽ sau khi từ hôn, nữ tử đều có khó có thể gả đi, còn phải chịu lời chỉ trỏ của người đời.
Cháu gái của Bùi Việt khá đông, cũng nhiều đứa tuổi xấp xỉ với Thư Quân, nhìn Thư Quân như vậy, hắn theo bản năng nói ra giọng điệu của trưởng bối.
“Từ hôn thì từ hôn, điều này chứng tỏ đây không phải là duyên phận của cô, có lẽ sau này cô sẽ gặp được một nam tử biết quý trọng… Không nên…” Vốn muốn nói không nên nghĩ quẩn trong lòng mà tự hại mình, lại nhìn thấy ánh mắt tiểu cô nương bỗng nhiên sáng tựa sao trời, dường như đã tìm được chỗ dựa. Nàng yêu kiều nói:
“Ta cũng tự khuyên ta như vậy đó…”
Nam tử trong mộng này thật biết cách an ủi, vậy mà lại có cùng suy nghĩ với nàng nha.
Tự mình thông suốt rồi thông đến cái rào chắn gác mái này luôn?
Bùi Việt có chút không biết nói gì, cũng không thể phản bác nàng, thuận tiện gật đầu nói:
“Không sai, cô có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt nhất. Mau xuống đây, đừng để bản thân bị ngã...” Lại thấy bên dưới cột trụ không có chỗ đặt chân, sợ Thư Quân không để ý nhảy thẳng xuống. Hắn do dự một lát rồi vươn tay: “Vịn vào cánh tay của ta để xuống có được không?”
Gió khẽ lướt qua, làn váy vàng nhạt tung bay như cánh bướm, nàng giống như tiên nữ mềm mại, xinh đẹp lắc đầu: “Ta không xuống…” Nàng còn chưa hóng đủ gió đây này.
Nàng còn phải đợi Ấu Quân tỷ tỷ trở về chơi tiếp nha...
Bùi Việt hơi hơi nheo lại mắt, lặng yên không nói.
Thư Quân dứt khoát ngồi ở thanh ngang giữa cột, đôi tay chống lên thành cột, hai chân tự nhiên buông thõng giống như đạp sóng, cười khanh khách hỏi Bùi Việt: “Công tử họ tên là gì, trong nhà có mấy người....”
Gả không được thì chiêu mộ con rể, nam tử này tướng mạo anh tuấn, lại ôn hoà hiền lành, dứt khoát mang về làm trượng phu cho rồi. Thư Quân ngây ngốc nghĩ.
Bùi Việt đương nhiên sẽ không trả lời nàng, mà cân nhắc làm thế nào mới có thể bình yên đưa nàng xuống.
Hắn đã ngửi được trên người tiểu cô nương này có mùi rượu, e là đã say khướt nên mới ở nơi này nói lảm nhảm.
“Cô xuống dưới trước, ta sẽ nói với cô...” Hắn kiên nhẫn dỗ dành.
Hắn chắp tay sau lưng, giống như một cây tuyết tùng trải qua gió sương, phong hoa mà kiềm chế.
Thư Quân hơi ngẩn ra rũ mi nhìn xuống. Trước kia Bùi Giang Thành cũng thích dỗ dành nàng, lúc ấy nàng cho rằng vị hôn phu đối xử với nàng tốt. Bây giờ bỗng nhiên nhận ra, Bùi Giang Thành chỉ dỗ dành cho có lệ, mà nam tử trước mặt này, lại vô thức đưa ra vài phần bao dung.
Có lẽ là vừa rồi nàng trải qua biến cố, không biết tương lai đi con đường nào, lại uống nhiều rượu, tâm thần yếu ớt tới cực hạn. Hốc mắt nàng hơi đỏ, gò má ửng hồng như một lớp ánh nắng chiều. Nàng chầm chậm mà chuyển động ánh mắt, tủi thân nói:
“Ngài đừng gạt ta nha...”
Bùi Việt nhạy bén cảm nhận được sợ hãi và yếu ớt của nàng, giọng nói vô thức dịu xuống vài phần, trịnh trọng nói: “Trẫm... sẽ không lừa cô.”
Những lời này dường như đã phá vỡ lớp nguỵ trang kiên cường mà Thư Quân cố tình bày ra, nước mắt nàng lại lần nữa tuôn như đê vỡ, theo cánh mũi chảy xuống đến làn váy, chỉ sau một lát làn váy đã ướt một khoảng.
Nàng bị lừa đủ rồi, Bùi Giang Thành lừa gạt nàng, Thư Chi lợi dụng nàng… Hôn sự trời vui đất mừng đã trở thành trò cười.
Bùi Việt nhìn tiểu cô nương vô cùng yếu đuối, giống như ve sầu bị lột đi lớp da, khiến người ta thương tiếc. Hắn lẳng lặng chờ nàng, cho nàng thời gian phát tiết cảm xúc.
Thư Quân khóc trong chốc lát lại cảm thấy bản thân thật thất bại, gạt hết nước mắt, ấm ức nhìn Bùi Việt: “Để ngài chê cười rồi...”
Bùi Việt lắc đầu, tỏ vẻ mình không thèm để ý. Sau đó hắn bình tĩnh kiềm chế bước lên hai bước, vươn tay: “Bây giờ có thể xuống dưới được chưa?”
Trong mắt Thư Quân còn vương ánh lệ, mắt cười cong cong, thẹn thùng gật đầu: “Được…”
Bùi Việt yên tâm tiến lại gần một bước, một bàn tay dày rộng và kiên định duỗi đến trước mặt Thư Quân. Đầu óc Thư Quân như bị nhét đầy hồ nhão, nàng nhìn chằm chằm một lát, vịn lên cánh tay hắn. Bùi Việt thấy vậy thì hạ tay xuống, nhanh chóng nắm lấy nàng, một sức mạnh bám chặt lấy Thư Quân, Thư Quân theo đà nhảy thẳng xuống.
Đúng lúc này, làn váy phía sau lại bị vướng ở cột trụ, cơ thể Thư Quân bị sức lực kia kéo ngược trở về. Nàng “á” một tiếng theo bản năng, Bùi Việt tay mắt lanh lẹ, một bàn tay khác nhanh chóng phất một cái, đỡ lấy thân nàng ôm vào ngực, mà Thư Quân cũng theo bản năng vươn cánh tay, vòng trên cổ hắn.
Sự gần gũi xảy ra quá đột ngột, khiến Bùi Việt bối rối. Mùi hương đặc trưng của thiếu nữ xông vào chóp mũi, thuốc trong cơ thể bỗng dưng được kích thích, đầu óc Bùi Việt lập tức căng thẳng.
Cặp mắt linh động đẫm lệ kia gần trong gang tấc, ngây ngốc say mê nhìn hắn chăm chú, giống như đang nhìn một con mồi.
Thư Quân thật sự bị ánh mắt này mê hoặc. Lúc đến gần, nàng mới phát hiện ngũ quan của nam tử này dường như được phác hoạ cẩn thận tỉ mỉ, không có điểm nào là không hoàn mỹ.
Có lẽ đây là cảnh tượng trong mơ, nếu đã như vậy thì có thể lớn mật làm càn một chút. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng tiến lại gần hắn, đôi môi đỏ bừng dán lên, nhân lúc Bùi Việt ngây người một lát, kiên quyết vững vàng ngăn chặn cánh môi hơi lạnh của hắn.