Cuối cùng Thư Quân bị Bùi Việt vừa lừa gạt vừa dụ dỗ đón trở về hoàng cung. Năm ngày sau, thái y ở Khôn Ninh Cung xem mạch cho Thư Quân, hỉ mạch rõ ràng, xác định là đã mang thai. Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng thoải mái cười lớn, ngoại trừ ngày ấy ra cung nôn một trận, liên tục mấy ngày sau Thư Quân ăn được ngủ ngon, nghĩ thầm thì ra mang thai lại đơn giản như vậy. Nàng mới vừa lên chức làm mẫu thân, cái gì cũng thấy mới lạ, hứng thú bừng bừng thu xếp quần áo hài tử phải dùng, thêu túi hổ con tết chữ phúc, cung nhân đều làm cùng nàng, bận rộn đến khí thế ngất trời.
Ba tháng đầu, sợ thai tượng bất ổn, toàn bộ hoàng cung mặc dù vui mừng nhưng cũng rất đề phòng. Thái Thượng Hoàng lo lắng cho tôn tử, tự mình dặn dò hai tư nha môn trong cung làm thế nào cũng phải hầu hạ tốt Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu muốn đi đến chỗ nào, phải cắt hết cành khô sạch sẽ, chó con mèo con đều phải bắt đi hết, sợ làm nàng kinh động. Ngay cả Bùi Việt cũng không thể bình tĩnh thong dong, ban ngày luôn phải về xem nàng vài lần, nếu không có chuyện gì lớn cần giải quyết thì dứt khoát ở Khôn Ninh Cung nhìn Thư Quân thêu hoa.
Thư Quân khéo tay, tự mình may cho hài tử một cái yếm sư tử màu đỏ tươi xinh đẹp, dùng loại lụa suôn mềm nhất, cầm trên tay đặc biệt mềm mại. Trước khi xuất giá trong nhà cũng không dư dả mấy, Thư Quân thường xuyên làm một ít đồ vật đem ra ngoài bán, hiện giờ bản lĩnh này đều được dùng hết trên người hài tử.
Ngày tháng an ổn như vậy kéo dài được sáu ngày.
Sáng sớm ngày thứ bảy, Thư Quân dựa vào trước giường Bạt Bộ nôn đến tối tăm trời đất, hơi nóng toàn thân đều dồn hết lên đầu, nước mắt tràn bờ mi, cực kỳ khó chịu. Thư Quân cố nhịn, có lẽ sau giờ ngọ sẽ tốt hơn, nhưng sự thật là, toàn bộ thức ăn buổi sáng canh sâm tổ yến, rau và trứng nướng, cháo tôm tươi dưa ngọc đều nôn ra hết, chuyện này khiến cung nhân vô cùng lo lắng.
Thư Quân uể oải nằm nửa ngày, đến sau giờ ngọ miễn cưỡng ăn vào được một chút, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bùi Việt bận rộn xong trở về thăm nàng, khuôn mặt nhỏ kia hôm qua rõ ràng còn hồng hào, hôm nay đã xanh xao vàng như nến, giống như thay đổi thành người khác. Tim Bùi Việt cũng bị thắt lại, nhân lúc Thư Quân tạm nghỉ ngơi, hắn triệu tập thái y thương lượng đối sách.
Cho dù các thái y giỏi cỡ nào, đối phó với việc nôn nghén thật sự là không có biện pháp nào đặc biệt tốt. Trước đây Thái Thượng Hoàng cũng không để bụng với chuyện nôn nghén của cung tần, cho rằng đây là giai đoạn nữ tử mang thai nhất định phải trải qua, Bùi Việt không giống vậy, các thái y đành phải thương lượng suốt đêm để cho ra một phương thuốc.
Uống ba ngày, việc nôn nghén quả nhiên chuyển biến tốt đẹp, chỉ là tốt chưa đến mười ngày sau, hiệu quả phương thuốc giảm đi, Thư Quân lại lâm vào tình trạng ăn gì nôn đó. Ban đầu, nàng được Bùi Việt dưỡng kỹ bốn tháng, dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, nửa tháng này toàn bộ công sức đổ sông đổ bể gầy trở về như cũ, vòng eo mảnh khảnh kia khiến Bùi Việt cũng không dám mạnh tay, giống như có thể dễ dàng bẻ gãy vậy.
Một ngày triều hội, mấy quan lại thấy sắc mặt Bùi Việt không tốt, biểu cảm cũng không tập trung như trước đây, bèn hỏi: “Bệ hạ có chuyện gì lo lắng, không bằng nói ra, để chúng thần chia sẻ cùng ngài?”
Bùi Việt thật đúng là không khách sáo, nói thẳng không cố kỵ: “Hoàng hậu thai nghén, không ăn được gì cả, gầy đi trông thấy, mỗi ngày trẫm đều lo lắng không yên.”
Chúng thần nghe vậy nhìn nhau cười, Hoàng đế là lần đầu làm cha chưa có kinh nghiệm, chút chuyện này thì tính là gì chứ.
“Bệ hạ đừng vội, đợi lão thần trở về hỏi bà nương trong nhà một chút, để xem họ có ý tưởng gì không.”
“Thần cũng trở về hỏi thăm, tiếp thu ý kiến quần chúng, nhất định sẽ có biện pháp.”
Quốc mẫu cũng không phải là chỉ gọi ở ngoài miệng, chuyện của hoàng gia chính là chuyện triều đình. sau khi ra khỏi khu làm việc, các đại nhân sôi nổi hồi phủ, tìm thê tử mẫu thân trong nhà lãnh giáo phương thuốc trị thai nghén. Nếu đổi lại là ngày thường, các phu nhân nhất định cười nhạo một tiếng.
“Còn không phải chỉ là mang thai thôi sao, làm gì đến nỗi kinh động mọi người như vậy.”
Nhưng nếu là Hoàng hậu trong cung, lại mang ý nghĩa thời điểm để mọi người biểu hiện tới rồi.
Nhóm mệnh phụ tiền triều, nhóm thái phihậu cung sôi nổi lấy ra bản lĩnh đặc biệt của từng người. Có người làm mơ chua kính hiến cho Hoàng hậu, có người chế hương sa lục quân hoàn, còn có người làm đủ loại kiểu dáng trái cây. Cứ như vậy, mỗi ngày thay đổi thức ăn đa dạng, quả nhiên Thư Quân ăn cơm nhiều hơn một chút, Bùi Việt tán thưởng cười: “Vẫn là các quan lại có biện pháp.”
Thư Quân dựa vào đồ vật trong cung ngoài cung kính hiến chịu đựng qua ba tháng đầu, Thái Hoàng Thái Hậu cười nói, hài tử là ăn cơm thiên hạ mà lớn lên.
Sau khi mang thai ba tháng rưỡi Thư Quân không nôn ra nữa, lượng cơm ăn bắt đầu tăng mạnh. Chỉ là tăng nhiều quá mức, Bùi Việt lo lắng, nhưng mà nhìn cô nương gầy yếu mảnh mai ôm bát ăn từng miếng từng miếng, giống như bị đói lả, sao hắn có thể nhẫn tâm ngăn cản.
Lại như vậy thêm nửa tháng, toàn bộ mấy bộ phận gầy yếu ban đầu lại trở về tròn trịa như cũ, bụng cũng bắt đầu hiện rõ, Bùi Việt rất vui mừng.
Qua giao thừa, năm mới bắt đầu, năm thứ nhất đế hậu tân hôn, đủ loại quan lại vào cung thăm hỏi. Thư Quân đã là giữa thai kỳ, hành động thuận tiện, khí sắc không tồi, cho nên có thể ra tiếp đón các loại quan lại triều bái.
Yến hội qua được một nửa, Thư Quân muốn đi nhà xí cho nên rời đi trước. Sau khi nàng mang thai tần suất đi nhà xí có nhiều hơn chút, Nhân Thọ Cung vốn có đặt một cái bô, nhưng mà nơi này người đến người đi, Thư Quân cũng không phải gấp lắm, cho nên mới dự định về Khôn Ninh Cung nghỉ ngơi.
Sau khi từ Nhân Thọ Cung đi ra, là một hoa viên, dọc theo con đường đá giữa hoa viên đi qua cửa hông, khắp nơi trên hành lang treo đèn cung đình, ánh đèn lay động. Giao thừa năm nay tuyết chưa rơi, mặt đất rất sạch sẽ, nơi này vốn là một vườn đào, nhưng mùa này chỉ còn lại cành khô, đan xen là vài gốc mai đỏ, bốn phía ngát hương.
Mới bước từ hành lang chạm trổ xuống tới bậc thang, nhìn thấy trong vườn đào phía trước lấp ló một bóng dáng, ngay sau đó truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Ngươi làm gì vậy? Lá gan ngươi cũng quá lớn rồi, sao ngươi dám tuỳ tiện mang đồ vật cũ của nàng trên người?”
Là giọng nói của Thư Chi, mang theo sợ hãi và căng thẳng.
Đã rất lâu Thư Quân chưa nhìn thấy vị tỷ tỷ này, nhất thời còn chưa phân biệt được, cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, mới vỡ lẽ chữ “nàng” này chắc là chỉ mình?
Sắc mặt Thư Quân hơi sầm xuống. Thược Dược nhìn nàng một cái, dùng ánh mắt xin chỉ thị có muốn thông báo hay không. Thư Quân lắc đầu, nghe thử một chút xem rốt cuộc vợ chồng bọn họ muốn làm cái gì.
Chỉ thấy một nam tử cao gầy đứng phía sau bóng cây loang lổ kia, hắn ta mặc một bộ trang phục Thế tử đỏ thẫm, một tay đặt phía sau người, một tay khác duỗi về phía Thư Chi, nhìn dáng vẻ như muốn lấy lại thứ gì đó.
“Ngươi trả cho ta, thứ này chính là bảo bối của ta.”
“Bảo bối?” Thư Chi cười lạnh, mang theo trào phúng, “Ngươi quả thực là đang đâm đầu vào chỗ chết. Ngươi muốn chết, cũng đừng kéo ta làm đệm lưng!”
Bùi Giang Thành hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lộ ra không kiên nhẫn: “Ngươi thì biết cái gì! Ta mang thứ này đi gặp Hoàng hậu, cầu xin Hoàng hậu và bệ hạ, cho phép ta quay về kinh thành. Ngươi cũng biết ta ở Ung Châu kia uống không ít gió Tây Bắc, gió kia giống như hàng ngàn dao nhỏ cứa vào cổ ta vậy. Thư Chi, ngươi cả ngày ở kinh thành ăn ngon mặc đẹp, ngươi không hiểu được ta khó khăn cỡ nào.”
Thư Chi hơi giật mình, không ngờ được trượng phu cầm túi thơm kia lại là nguyên nhân này, chần chờ một lát rưng rưng nước mắt: “Quá mạo hiểm, bệ hạ che chở nàng như vậy, một khi biết được, ngươi sẽ không có kết cục tốt.”
“Ta không quan tâm.” Đôi mắt Bùi Giang Thành nhuộm một màu đỏ tươi, từ trong tay Thư Chi đoạt lại túi thơm. Hắn ta đang muốn đeo lại vào thắt lưng, bỗng nhiên thoáng nhìn ánh đèn dưới bậc thang phía trước đột ngột bị che phủ.
Cung nhân dàn nghi thức đi ra ngoài của Hoàng hậu, trước một hàng sau hai hàng, cẩn thận bảo vệ người kia ở chính giữa. Ngay khi ánh mắt Bùi Giang Thành đối diện với Thư Quân, lông mi run rẩy, hắn ta đã rất lâu chưa được gặp nàng, vẫn còn nhớ rõ lúc đính hôn nàng giống như một đoá hoa, đẹp không gì sánh được. Người đứng trước mặt này cũng xinh đẹp, chỉ là giữa hàng mày toát ra vẻ đẹp bức người, mang theo vài phần lạnh lùng không thể xem nhẹ.
Thư Chi nhìn thấy Thư Quân thì sắc mặt lập tức thay đổi, sợ tới mức đầu gối nhũn ra: “Nương nương...”
Bùi Giang Thành lại không có nửa phần sợ hãi, ngược lại ước lượng cái túi thơm đeo hông, cười nói với Thư Quân.
“Xem ra là ông trời muốn thành toàn cho ta. Ta đang muốn tìm thẩm thẩm thì gặp ngài. Thẩm thẩm tốt, nàng có một đồ vật cũ ở chỗ ta, chỉ cần nàng thuyết phục hoàng thúc cho ta quay lại kinh thành, ta lập tức trả nó cho nàng. Chúng ta cũng thanh toán xong.”
Cuối cùng hắn ta cố tình đè thấp tiếng nói, mang theo vài phần mờ ám: “Chắc hẳn là nàng không muốn để hoàng thúc biết, nàng từng tự mình thêu túi thơm tặng cho ta chứ?”
Thược Dược nghe được lời này, tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Làm càn! Ai cho ngươi lá gan nói chuyện với Hoàng hậu như vậy!”
Nàng ấy căng thẳng đỡ Thư Quân, thấp giọng khuyên nhủ: “Chủ tử, ngài tuyệt đối đừng tức giận, cẩn thận động thai khí.”
Lúc trước khi từ hôn nàng ấy đã kiểm kê qua thùng đồ thêu, thực sự thiếu một cái túi thơm. Sau đó đi vương phủ hỏi, nghe nói không cẩn thận làm cháy cũng không để trong lòng. Không ngờ hôm nay lại thấy ở chỗ này, đáy lòng Thược Dược hoảng sợ, sợ Hoàng đế sẽ vì vậy mà sinh ra khoảng cách với Thư Quân.
Sắc mặt Thư Quân không có gì biến hóa, giống như đang xem thằng hề nhảy nhót, đáy lòng cũng thật sự bình tĩnh.
“Đúng vậy, ta từng cùng ngươi đính hôn, việc này cả triều đều biết, cũng không có gì phải che giấu. Ngươi cũng vậy, túi thơm cũng thế, đều là phế vật bị ta ném đi. Đừng nói giờ phút này ngươi đứng trước mặt ta, cho dù bây giờ đưa đến chỗ bệ hạ, đôi mắt ta cũng sẽ không chớp một cái.”
Thư Quân thật sự nói được làm được, nhẹ giọng dặn dò nữ quan bên người: “Đi mời bệ hạ, nói Thế tử Hoài Dương Vương có túi thơm kính hiến.”
Sắc mặt Bùi Giang Thành sầm xuống. Đây vẫn là tiểu cô nương ngoan ngoãn vâng dạ chỉ hướng đông không dám đi hướng tây trước kia sao?
Thư Chi thấy nữ quan xoay người, gấp đến độ đi đến phía trước quỳ phịch xuống.
“Nương nương tha mạng.”
Thư Chi dịch đầu gối đến phía trước, nước mắt đảo quanh: “Tam muội muội, ngài xem chúng ta đều là người một nhà, tha cho hắn, tha cho ta được không? Ta sai rồi, lúc trước ta không nên cướp hôn sự của ngài, là ta đáng chết!”
Nàng ta tự tát chính mình một bạt tai vang dội, nức nở nói: “Ta hối hận, là ta tự tạo nghiệt, hiện giờ chính mình nuốt quả đắng. Ta không oán ai, chỉ hy vọng muội muội khai ân, ngài là Hoàng hậu, duỗi ngón tay là có thể bóp chết chúng ta, xin đừng chấp nhặt cùng chúng ta… Hu hu hu…”
Thư Chi chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia nàng ta sẽ quỳ gối trước mặt Thư Quân, không hề có tôn nghiêm mà cầu xin.
Thư Quân nhíu nhíu mày, sau đó lui lại một bước.
Thược Dược ở một bên châm chọc.
“Năm đó lúc phu nhân Thế tử hoành hành ngang ngược, có nghĩ đến ngươi và chủ tử nhà ta là người một nhà hay không?”
Thư Chi biết mình đuối lý, dập đầu trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Bùi Giang Thành chứng kiến thê tử thấp hèn, cũng thật mất mặt. Hắn ta tức giận nhìn chằm chằm Thư Quân: “Ta không tin, ta không tin ngươi dám nói cho hoàng thúc.”
Thư Quân không muốn tranh cãi với hắn ta, đưa mắt ra hiệu cho tiểu nội sử tùy giá bên người. Hai tiểu thái giám từ phía sau vòng ra tới, một trái một phải tiến lên khống chế Bùi Giang Thành, bắt hắn ta quỳ trên mặt đất.
Bùi Giang Thành thẹn quá thành giận, lập tức há mồm mắng chửi, hai người lại nhét miếng vải vào miệng hắn ta, ngăn chặn tiếng nói.
Thư Quân không hề nhìn vợ chồng hai người bọn họ, dọc theo đường đá đi về phía cửa hông.
Bùi Giang Thành và Thư Chi bị nội thị áp giải đưa đến trước mặt Bùi Việt.
Lúc đó Bùi Việt đang từ đại điện đi ra, ngồi ở trắc điện bên cạnh nghỉ tạm dò hỏi Thư Quân đi đâu. Cung nhân mới vừa bẩm báo xong thì thấy cung nhân bên người Hoàng hậu chạy lại đây.
Nội thị đem chuyện xảy ra nói cho Bùi Việt, Bùi Việt cách bình phong nhìn thoáng qua Bùi Giang Thành và Thư Chi quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ.
Hai vợ chồng đều bị trói, trong miệng nhét vải, đầu bị ấn ở trên mặt đất, gần như không thể động đậy.
Bùi Việt uống một chút rượu, vừa mới vui vẻ, không nghĩ tới lại bị hai người này làm mất hứng, chỉ xua tay nói.
“Truyền chỉ, Thế tử Hoài Dương Vương và phu nhân kinh động phượng giá, bãi bỏ chức quan, trục xuất kinh thành.”
Tin tức truyền đi, Hoài Dương Vương phi ngất tại chỗ, Hoài Dương Vương cũng bị dọa, từ giữa những hàng chữ đoán được là nhi tử làm hỏng việc. Ông trở lại trong phủ tức giận lấy roi đánh hắn ta, vừa đánh vừa khóc. Cuối cùng hận mình chiều hư hài tử, để tránh Bùi Việt tức giận, suốt đêm cho người đưa nhi tử và tức phụ ra khỏi kinh thành, trong miệng nói lời nhẫn tâm, trong lòng lại đau đớn, âm thầm sắp xếp người chăm sóc.
Từ đó trở đi vợ chồng Bùi Giang Thành đến trấn nhỏ cách kinh thành bốn mươi dặm sinh sống, không chức tước không việc làm, hoàn toàn dựa vào vương phủ tiếp tế sống qua ngày. Đang từ chỗ cao ngã xuống, sao hai vợ chồng có thể chấp nhận! Cả ngày khắc khẩu, sau đó Vương phi bị bệnh, trong phủ do Lý Trắc phi làm chủ, bạc đưa tới vùng ngoại ô càng ngày càng ít. Hai vợ chồng như chó nhà có tang, chịu nhiều thiệt thòi. Đó là chuyện sau này.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc cuối năm, Bùi Việt tắm gội sạch sẽ trở về trắc điện phía đông Khôn Ninh Cung. Trong điện đốt địa long, vô cùng ấm áp, hắn chỉ mặc một bộ trung y vàng sáng, ngửi ngửi trên người, mơ hồ ngửi được một chút mùi rượu. Hắn nghiêm túc đứng cách Thư Quân một khoảng vừa phải, không dám đi qua, có chút chán nản nhìn thê tử trên giường Bạt Bộ.
“Trẫm đã tắm sạch hai lần, nhưng mà hình như còn có mùi.”
Thư Quân mặc áo ngủ đỏ thắm, phía trên thêu tơ vàng phượng hoàng, tóc đẹp xoã ra hơn phân nửa, không có nét đoan trang tú lệ vừa rồi ở Nhân Thọ Cung, lộ ra vài phần tiểu cô nương nghịch ngợm đáng yêu. Nàng cười vẫy tay: “Thiếp không chê chàng, mau lại đây.”
Bùi Việt nghe xong lời này, trong lòng có chút nóng lên. Thê tử trẻ quá mức xinh đẹp, cặp mắt hạnh kia ngập nước lưu chuyển. Nàng nằm trong đệm chăn, khiến cho cả người càng thêm nhỏ nhắn. Bùi Việt nhẫn nhịn, lại đi tới lư hương đồng mạ vàng được khảm tùng thạch ở bên cạnh bình phong.
“Trẫm lại huân thêm lần nữa.”
Thư Quân chờ không kịp, làm nũng: “Thiếp sắp ngủ rồi đó.”
Bùi Việt không hề do dự đi nhanh vào bên cạnh nàng, thay nàng buông mành trướng xuống, dựa vào gối, để Thư Quân dựa vào lồng ngực mình.
Thư Quân nghiêng người ôm vòng eo mạnh mẽ của hắn, nhắm mắt lắng nghe hơi thở quen thuộc trên người hắn: “Bệ hạ...” Nàng lẩm bẩm gọi một câu.
“Ừm?”
“Chàng giận sao?”
Thư Quân nhẹ giọng hỏi.
Bùi Việt cười nhạo một tiếng, không thèm để ý nói: “Tiểu tử vô sỉ khốn kiếp đó còn không đáng để trẫm tức giận. Trẫm trục xuất bọn họ khỏi kinh thành, về sau sẽ không xuất hiện ở trước mặt nàng nữa.”
Thư Quân cũng không đồng cảm với kết cục của Thư Chi. Nàng hướng lên trên cọ cọ cổ hắn, giống như mèo nhỏ khẽ ừ một tiếng.
Trong lòng Bùi Việt có chút ngứa.
Từ lúc Thư Quân mang thai, Bùi Việt đã không chạm vào nàng, mấy tháng này chỉ lo lắng cho thân thể nàng, cũng không có suy nghĩ nào khác. Thật sự là gần đây Thư Quân có thể ăn có thể ngủ, trong lòng yên tâm hơn một chút, không khỏi lại sinh vài phần ý niệm. Chẳng qua suy nghĩ này chỉ chợt loé lên trong đầu rồi biến mất, bị hắn ép xuống.
Hắn không phải nam tử lỗ mãng tuổi trẻ, hiểu được nặng nhẹ.
Quen cửa quen nẻo, một bàn tay bắt đầu sờ loạn ở trên người hắn, sờ soạng trong chốc lát, nàng bỗng nhiên ngừng lại.
Bùi Việt giống như bị kích thích tiếng lòng, khàn giọng hỏi: “Nàng làm gì vậy?”
“Không có gì,” Thư Quân ưm ưm một tiếng: “Chỉ là đã lâu không sờ soạng, có chút nhớ.”
Bùi Việt bị lời này của nàng làm cho giật mình, có chút hy vọng nàng sờ xuống dưới lại không dám để nàng sờ.
Lý trí chiến thắng dục vọng, thân mình Bùi Việt trượt xuống gần như là nằm thẳng ra.
Thư Quân cũng tìm được tư thế càng thoải mái.
Yêu đương với nam nhân trưởng thành thật sự rất tốt. Hắn sẽ không suy đoán tuỳ tiện, càng sẽ không suy nghĩ lung tung, thậm chí biết phải làm sao bảo vệ nàng.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, ngón tay không biết từ lúc nào đã đặt trên bụng hắn, vẽ vòng tròn lên mấy khối cơ săn chắc.
Cũng không biết vẽ bao lâu, phía trên truyền đến tiếng nói trầm thấp của nam nhân.
“Muốn chơi thì mau chút, đừng có thử thách tính kiên nhẫn của trẫm.”
Thư Quân: “...”
Nàng từ đệm chăn bò ra nửa thân mình, nhìn sắc mặt nghiêm nghị của đế vương phía trên.
“Đây chính là bệ hạ nói nha, sau này đừng hối hận.”
Trong lòng Bùi Việt nghĩ chỉ sợ người phải hối hận chính là nàng.
... Sau đó, không ai hối hận cả.
Bóng câu qua khe cửa, vượt qua cửa ải cuối năm đến tháng Hai cuối mùa xuân, bụng Thư Quân đã rất to. Thái y lo lắng thai nhi quá lớn, bắt đầu hạn chế Thư Quân ăn uống, không chỉ có như thế, xương chậu của Thư Quân đã bắt đầu phát đau, ban đêm gần như ngủ không ngon giấc. Sắc mặt kiều diễm ban đầu của cô nương bị tra tấn đến nhợt nhạt, đôi khi thật sự không nhịn được dựa vào trong lòng Bùi Việt khóc thút thít.
Bùi Việt còn muốn khó chịu hơn cả nàng. Mỗi lần sau giờ ngọ dỗ được Thư Quân nằm xuống, hắn nhìn bụng kia phồng lên, trái tim treo lên từng đợt hoảng hốt. Ban đầu nàng gầy như vậy, bụng nhỏ không một chút thịt thừa, hiện giờ cái bụng bị căng đến như trái bí đỏ thật lớn. Trong lòng Bùi Việt sợ hãi, mỗi khi đặt tay lên cái bụng kia, hắn cảm nhận bên trong không phải là hài nhi sống động, mà là vất vả của Thư Quân.
Cô nương yếu đuối thì yếu đuối, lại rất dũng cảm. Chỉ cần thái y dặn dò chuyện của nàng, nàng cũng không đùn đẩy, mặc dù chịu không nổi cũng cắn răng nếm thử, không muốn ăn cũng buộc chính mình ăn xong. Bùi Việt nhìn thấy trong mắt, tim đau như cắt, hắn chưa bao giờ biết thai nghén một đứa nhỏ khó như vậy, đến lúc sinh hài tử thì sao đây?
Người ta hay nói nữ nhân sinh hài tử là bước nửa chân vào quỷ môn quan.
Cách ngày sinh càng gần, Bùi Việt càng bất an. Thậm chí lúc thượng triều thần sắc sẽ xuất hiện hoảng hốt, tầm mắt thường thường liếc ra cửa, sợ có người của Khôn Ninh Cung tới bẩm báo cái gì.
Hắn sợ hãi Thư Quân xảy ra chuyện.
Thấp thỏm như vậy không phải không có nguyên do.
Mặc dù hậu kỳ Thư Quân khống chế ăn uống, thai nhi vẫn là quá lớn. Thư Quân suốt đêm ngủ không yên, tinh thần tiều tụy.
Bùi Việt hạ chỉ đưa Tô thị vào hoàng cung. Lúc Thư Quân vô cùng đau đớn, ghé vào trong lòng mẫu thân khóc.
“Mẫu thân, lúc trước mẹ sinh con cũng cực khổ quá rồi.”
Tô thị nhìn nữ nhi chịu tội rơi lệ đầy mặt: “Không khổ, mẹ không khổ. Con không biết sinh con ra ta có bao nhiêu vui vẻ đâu. Kiều Kiều, con đừng sợ, thân thể ta còn yếu đuối hơn con cũng có thể sinh con ra, con sẽ không có việc gì.”
Thư Quân vẫn khó chịu, gần như không có sức lực đứng dậy, nghe bà mụ nói hiện giờ đầu thai nhi còn chưa xuống dưới, kêu nàng nghĩ cách đi lại nhiều một chút, để đầu hài tử xuống thấp. Vì thế Thư Quân chống eo ở trong điện từ từ đi tới đi lui.
Nàng cực kỳ đói, nhưng thái y không cho nàng ăn nhiều. Trong bụng nàng giống như có mấy trăm con sâu đang gặm cắn, nhìn cái gì cũng muốn ăn một miếng, mệt mỏi thì ngủ, tỉnh dậy đói bụng thì tuỳ tiện cầm lấy điểm tâm trái cây bên cạnh mình nhét vào miệng. Bùi Việt ngồi ở một bên vừa giúp nàng lau khóe môi, vừa đỡ eo giúp nàng chịu lực.
Có một khoảnh khắc nào đó, hắn hối hận đã để nàng mang thai.
Rõ ràng lúc trước là cô nương vui vẻ như vậy, hiện tại bị lăn lộn thành người không ra người ma không ra ma, ăn một miếng cơm cũng là xa xỉ.
Chờ Thư Quân ngủ, Bùi Việt mời Hoa thái y tới.
“Trẫm muốn ngươi cho một câu trả lời chắc chắn. Nếu thai nhi của Hoàng hậu quá lớn, ngươi có biện pháp nào có thể bảo đảm Hoàng hậu an toàn hay không.”
Một khi mẫu tử nguy kịch, hắn đã làm tốt tinh thần giữ lớn bỏ nhỏ.
Chỉ là lời nói này hiện tại hắn chỉ có thể giữ trong lòng, không tiện nói ra với bất cứ ai.
Đừng nhìn hiện tại triều thần và Thái Thượng Hoàng cực kỳ nâng niu Thư Quân, ở trước mặt con nối dõi, tính mạng nữ tử giống như con kiến.
Hắn không xác định nếu hắn không yêu Thư Quân, có thể cũng đưa ra lựa chọn giống như vậy hay không, nhưng hiện tại nhìn cô nương mình hạc xương mai kia, đáy mắt phiếm hồng thần sắc ngây dại, xem hắn như cọng rơm cứu mạng mà ỷ lại, đáy lòng hắn chỉ có một suy nghĩ không thể để nàng xảy ra chuyện.
Hoa thái y phụng dưỡng Bùi Việt nhiều năm, dường như đã từ bên trong lời này ngửi ra được một ít huyền cơ. Một đế vương có thể vì thê tử làm được đến mức này, ông là thái y cũng thực sự chấn động.
“Bệ hạ, nếu vạn bất đắc dĩ, thần sẽ mổ bụng lấy con.”
Bùi Việt vẫn là lần đầu nghe được cách nói như vậy, không khỏi kinh hoàng, trầm giọng hỏi: “Mổ bụng lấy con?”
“Đúng vậy.” Hoa thái y nói, “Dân gian từng có tiền lệ, không dối gạt ngài, ba mươi năm trước, lúc thần hành tẩu giang hồ, từng giúp đỡ một phụ nhân khó sinh mổ bụng lấy hài tử.”
Bùi Việt tưởng tượng đến cảnh trên bụng Thư Quân mổ ra một lỗ hổng, lồng ngực đột nhiên căng thẳng, giọng nói nghẹn ngào.
“Vậy sau đó thì sao? Mẫu tử bình an không?”
Hoa thái y gật đầu: “Vẫn thuận lợi, chỉ là trên bụng phụ nhân kia từ đó lưu lại một vết sẹo, cực kỳ xấu xí...”
Bùi Việt nhắm mắt, cho đến lúc này, chỉ cần có thể giữ được tính mạng Thư Quân, nào còn so đo đến một vết sẹo.
Hắn trầm ngâm một lát, hít sâu một hơi.
“Cứ quyết định như vậy. Ngươi chuẩn bị mọi việc, nhớ lấy, hết thảy lấy Hoàng hậu làm ưu tiên.”
Hoa thái y lấy lại bình tĩnh đồng ý.