Đọc Thầm

Chương 1.1: Đọc to




Trải qua một cuối tuần lên men, vụ nhảy lầu không thành ở phía trên màn trời mới sáng sớm thứ Hai đã om sòm như một vụ đánh bom, Phí Độ còn chưa đi ra bãi đậu xe đã bị hai nhóm người bao vây chặn đường, bấy giờ hắn mới phát hiện, hắn đã bỗng chốc nổi tiếng trên mạng rồi.
Chủ tịch Phí bưng nửa ly “sương mù London” đã nguội ngắt, ở trong phòng làm việc suy tính một lúc, cảm thấy tiền không thể bỏ uổng, người cũng không thể nổi suông, thế là vẫy tay gọi thư ký tới, phân phó cô nhân vụ này bảo phòng marketing lấy danh nghĩa công ty làm một bản kế hoạch đặc biệt về ý thức trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp.
Thư ký cầm sổ chép lia lịa ý tưởng đột ngột của hắn, trước khi đi, cô ngập ngừng cả buổi, vành mắt đỏ lên, mới dè dặt hỏi: “Chủ tịch Phí, những chuyện anh nói trên màn trời đều là thật ư?”
“Hả?” Phí Độ tiện tay lật bản nhật trình của mình, nghe thế ngẩng đầu lên, nở nụ cười chế nhạo pha lẫn dung túng, “Dĩ nhiên là không, có chuyên gia can thiệp tự sát ở đằng sau nhắc tuồng, trong trường hợp như thế sẽ không để tôi tùy tiện phát triển – sao cái gì em cũng tin là thật vậy, dễ thương quá đấy.”
Sắc đỏ trên vành mắt thư ký lập tức chạy xuống mặt, cô xì một tiếng, quay lưng bỏ đi.
“Này, chờ đã,” Phí Độ cười tít mắt gọi cô lại, “Hôm nay công ty có tiệc tùng gì cần tôi bán sắc đẹp không?”
Thư ký bị phí hoài một bầu tình mẹ trợn mắt lên: “Không, chúng ta tạm thời chưa cần dùng tài sản vô hình quý giá này.”
“Vậy thì tốt,” Phí Độ lập tức cởi áo khoác âu phục, đóng sổ lại, “Thế tôi ra ngoài một chuyến, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Nửa tiếng sau, Phí Độ đã đón bà Hà ra khỏi bệnh viện, cả hai cùng đến Cục công an.
Vương Tú Quyên dù sao cũng bị bệnh nặng, lại thêm tuổi không còn trẻ trung gì, trải qua đau đớn đứt ruột như vậy, bị bắt ở lại bệnh viện theo dõi một cuối tuần, mới miễn cưỡng xuất viện, muốn đi đón di thể Hà Trung Nghĩa về.
Cái chết của cậu thiếu niên tha hương cứ thế lôi ra một vụ án lớn hủ bại buôn bán ma túy chấn động cả nước, Cục công an Yến Thành không thể không cùng ban thanh tra kỷ luật thành lập tổ liên hợp, tăng ca suốt một ngày một đêm.
So sánh mà nói, vụ Hà Trung Nghĩa bị giết ngược lại không nhiều người chú ý. Chỉ có Lạc Văn Chu Đào Nhiên và Lang Kiều mấy người tiếp nhận vụ án từ đầu phụ trách luôn công tác kết thúc.
Thi thể Hà Trung Nghĩa đã được trang điểm lại, trông không còn đáng sợ như khi mới bị phát hiện ven đường, trên mặt là sự an tường do thợ trang điểm gượng ép ra.
Triệu Ngọc Long và mấy đồng nghiệp của Hà Trung Nghĩa khi còn sống đều tự phát đến hỗ trợ, Mã Tiểu Vĩ cũng lộ mặt dưới sự giám sát của Tiêu Hải Dương và một công an nhân dân khác.
Không biết là do áp lực hay là thế nào, Trương Đông Lai ăn vận nghiêm túc xuất hiện trên đường, từ xa nhìn thấy Vương Tú Quyên được Phí Độ đỡ, lão đại này không được tự nhiên lắc lắc đầu, cùng tay cùng chân đi tới, gượng gạo gật đầu chào bà Hà, mở miệng nói: “Dì à, con trai dì thực sự không phải do cháu hại chết đâu.”
Tướng tá hắn cao to, Vương Tú Quyên hơi sợ hãi lui nửa bước.
Trương Đông Lai lại vắt hết óc suy nghĩ: “Nhưng cháu quả thật từng đánh cậu ta…”
Phí Độ lườm hắn một cái lạnh như băng, Trương Đông Lai xấu hổ quẹt mũi, ngậm miệng không dám nhiều lời, đưa tay làm động tác mời bà Hà.
Bà Hà Vương Tú Quyên rất nhỏ gầy, mỗi lần Phí Độ nói chuyện với bà đều phải hơi khom lưng, có vẻ hết sức dịu dàng. Hắn dùng một ánh mắt đuổi Trương Đông Lai đi, lại ghé tai bà Hà nói: “Nếu dì thật sự không ổn, các thủ tục còn lại cháu có thể giúp dì.”
Vương Tú Quyên khó khăn lắc đầu, sau đó bà vùng ra khỏi tay Phí Độ, thất tha thất thểu đi vài bước, đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu lại hỏi: “Trung Nghĩa nhà tôi đã phạm lỗi lầm gì ư? Có phải nó đã làm chuyện xấu gì hay không?”
Phí Độ cúi xuống chăm chú nhìn bà, hồi lâu sau hắn nói khẽ mà kiên định: “Không có đâu dì ạ.”
Triệu Hạo Xương vô cùng giảo hoạt, trốn tránh tài tình, rất giỏi thay đổi khái niệm, nghe trần thuật của hắn xong, khiến người ta cảm thấy cả xã hội là một vũng bùn lớn, chỉ có mình hắn một đóa sen trắng gần bùn không hôi chịu đủ hãm hại vẫn nở rộ.
Chỉ có dựa vào manh mối nhóm Lang Kiều tìm kiếm ở bên ngoài, cộng thêm Lạc Văn Chu vừa lừa vừa trá, mới có thể moi ra vài lời thật từ miệng hắn, chắp vá ra ngọn nguồn rách tả tơi.
Hà Trung Nghĩa mang theo hi vọng và áp lực, từ sơn thôn nhỏ xa xôi đến Yến Thành sầm uất, cậu nhìn thấy ngựa xe như nước và trai thanh gái lịch khắp nơi, các thiếu niên thiếu nữ cùng trang lứa thanh xuân phơi phới ra vào sân trường, người đi trên đường ai cũng có thể tiến thẳng vào ống kính đường phố.
Mà cậu mới đến, không quen không thân, chỉ có thể ở nhà trọ tệ nhất, mỗi ngày đạp bùn lầy với mùi cống thoát nước qua lại giữa công việc và nhà trọ, xung quanh không phải người trung niên già nua thì là một đám thanh niên không học hành, bài bạc gái gú nghiện ngập, hạng cặn bã nào cũng có.
Cậu thì mỗi ngày bấm ngón tay tính toán khoản tiền trên sổ, bớt ăn bớt dùng, một phút cũng không nỡ lãng phí, luôn muốn làm nhiều hơn để có thể sớm trả hết nợ, chữa bệnh cho người mẹ đau ốm, thỉnh thoảng tưởng tượng một ngày kia mình có thể sống yên ổn ở thành phố này.
Cậu từ nhỏ đã sùng bái một người, mặc dù tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa với đối phương, chưa từng cho bất cứ ai biết về sự tồn tại của anh ta, song vẫn không nhịn được muốn đến gần. Anh Phong Niên tránh cậu như tránh tà, Hà Trung Nghĩa suy đi nghĩ lại, cảm thấy có thể vẫn là do mình quá nghèo. Ngày ngày vất vả ngược xuôi ở Yến Thành rộng lớn, có ai là dễ dàng đâu? Dĩ nhiên không muốn một người bà con nghèo suốt ngày đến vòi tiền mình rồi. Cậu đành phải cẩn thận giữ liên lạc cơ bản, thỉnh thoảng thăm hỏi người kia, sau đó liều mạng dành dụm tiền.
Thăm hỏi là cần thiết, cho dù người ta chẳng thèm để ý tới cậu – bởi vì đã mượn tiền người ta, thì không có đạo lý cắt đứt liên lạc từ đây.
Khó khăn lắm cậu mới gom đủ khoản tiền đầu tiên. Hai vạn đồng chẵn, chẳng đủ cho đám thiếu gia mua một chai rượu, nhưng đã là khoản tiền để dành lớn nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ, cậu phải cực kỳ cẩn thận mà cất kỹ, không dám khoe khoang, cũng không dám để bất cứ ai nhìn thấy, bởi vì bên cạnh luôn có bạn cùng phòng tay chân không sạch sẽ. Tiền để trong tay mình không an toàn, Hà Trung Nghĩa luôn muốn trả sớm cho yên tâm, nhưng không dễ liên lạc với anh Phong Niên, bất đắc dĩ cậu đành phải tìm tới Trương Đình – cậu từng tình cờ gặp cô ở cạnh anh Phong Niên.
Hà Trung Nghĩa lấy hết dũng khí đến tìm cô nói chuyện, lắp bắp hi vọng hỏi thăm được hướng đi của anh, không ngờ ngược lại làm cô gái sợ.
Bởi vì người lạ thái độ niềm nở không hề đáng sợ, đáng sợ chỉ có nghèo hèn và mất mặt.
Phản ứng mạnh của cô gái khiến cậu bị một trận đòn nhừ tử, việc này cũng không hề gì, thế nhưng người kia ở ngay bên cạnh nhìn, bình tĩnh can ngăn, đầu cũng không ngẩng lên mà khuyên can, giống như chưa bao giờ gặp cậu vậy. Cho đến giây phút ấy, Hà Trung Nghĩa mới muộn màng nhận ra, có lẽ anh Phong Niên thật sự không hề muốn có một đồng hương như cậu.
Họ không phải người thân, cũng không phải bạn bè, hóa ra mình càng giống một giọt bùn hơn, bắn lên sơ mi trắng tinh không dính một hạt bụi của người ta, không sao giặt sạch được. Dẫu rằng đối phương sau đó cực kỳ lấy lệ tặng cậu một chiếc điện thoại di động mới.
Hà Trung Nghĩa nghĩ, chờ trả hết nợ nần rồi thì sẽ không liên lạc nữa.
Có một lần lúc đi giao hàng, từ xa nhìn thấy anh Phong Niên với bạn bè đang chuyện trò vui vẻ, lần này cậu chủ động tránh họ, không tới cho người ta ghét, tình cờ nghe nói họ định đến một nơi tên là “khách sạn Thừa Quang” góp vui.
Thi thể Hà Trung Nghĩa đắp vải trắng được khiêng ra. Vương Tú Quyên tích tắc hốc mắt ứ máu, đầu gối mềm nhũn quỵ xuống, mọi người vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới muốn đỡ bà dậy.
Dòng lệ đùng đục giàn giụa chảy xuống khóe mắt, ngấm ướt tóc mai hoa râm, bà túm tay áo một người bên cạnh: “Tôi dạy nó phải tốt với người ta, làm người phải thật thà, là tôi dạy sai rồi ư?”
Chẳng ai trả lời được câu hỏi này, họ đành phải nhất trí giữ im lặng.
Trình độ văn hóa của Vương Tú Quyên có hạn, cơ bản đọc không hiểu giấy tờ giám định, Đào Nhiên đành phải chờ cảm xúc của bà hơi ổn định rồi mời ngồi xuống, đọc từng dòng, giải thích từng câu từng chữ, giải thích xong một câu, Vương Tú Quyên liền đờ đẫn gật đầu một cái.
Bà không hề gào khóc, chỉ im lặng ngồi đó, nước mắt chảy mãi không thôi.
Trương Đông Lai cúi đầu lê bước đến cạnh Phí Độ, mũi chân hẩy hẩy hòn đá nhỏ dưới đất, vò đầu bứt tai nói: “Phí gia, Đình Đình nhờ tôi hỏi… Khụ, mẹ kiếp chuyện này là thế nào! Chú tôi vì việc này mà bị thuyên chuyển, phải lui về tuyến hai sớm, nhà tôi năm nay gặp hạn Thái Tuế à?”
Phí Độ cách vài bước nhìn Vương Tú Quyên, đột nhiên hỏi: “Ông tìm được cái cà vạt sọc xám kia chưa?”
Trương Đông Lai ngớ ra: “Cái gì?”
“Không cần tìm nữa, cái cà vạt đó bây giờ đang ở Cục công an,” Phí Độ nói, “Trên đó có vết máu của nạn nhân Hà Trung Nghĩa và vân tay của ông, có người nhặt được trên xe ông sau đó báo cảnh sát.”
Trương Đông Lai há hốc miệng trố mắt ra một lúc lâu, đầu óc rỉ sét rốt cuộc “cót két” chạy xong cung phản xạ dài lê thê, lờ mờ hiểu Phí Độ nói gì. Hắn ngây ra như phỗng giơ tay vuốt mớ tóc lộn xộn ra sau đầu, phun ra một tiếng cảm khái ngắn gọn mạnh mẽ: “Đù!”
Phí Độ vỗ vai hắn: “Bảo Đình Đình đừng nghe ngóng nữa, kịp thời dừng lại đỡ tổn thương đi.”
“Khoan, chờ đã,” Trương Đông Lai hơi choáng váng vẫy tay, “Ông nói là… tên đó, lấy trộm cà vạt của tôi giết người, còn muốn vu oan cho tôi? Ý ông là vậy hả?”
Phí Độ nhìn hắn một cái không bình luận gì.
“Không phải, không thể nào? Tôi đối xử với hắn – Triệu Hạo Xương, còn chưa đủ tốt à? Công ty luật Vinh Thuận cùi bắp đó dựa vào cái gì mà có thể hợp tác với nhà ông? Còn không phải đều do tôi giới thiệu! Đình Đình dẫn hắn về nhà, ba mẹ tôi cũng không có ý kiến gì, coi hắn như con rể chiêu đãi chu đáo – tôi đã làm chuyện gì cản trở hắn?”
Phí Độ thoáng suy nghĩ, trả lời: “Thở.”
Trương Đông Lai: “…”
Trương Đông Lai dùng bộ não có hạn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn khó tin nổi, lẩm bẩm: “Không thể nào, tôi vẫn cảm thấy… tay Lạc Văn Chu đó rốt cuộc tin được không? Làm sao hắn có thể…”
“Nếu tay Lạc Văn Chu đó không tin được, hiện giờ kẻ sát nhân bị giam giữ chờ ra tòa chính là anh đấy.” Lạc Văn Chu không biết đến phía sau hai người từ khi nào, chỉ chỉ Trương Đông Lai, “Cậu ấm, hãy có đầu óc một chút đi.”
Trương Đông Lai hơi sợ anh, vừa thấy Lạc Văn Chu thì chân cẳng đã quéo lại, lúc này nói xấu sau lưng bị chính chủ nghe thấy, ngay cả rắm cũng chẳng dám đánh nhiều, sợ hãi chạy mất tăm.
Lạc Văn Chu thong thả đi tới bên cạnh Phí Độ, chắp tay đứng nhìn cuộc sinh ly tử biệt cách đó không xa: “Bà ấy về sau phải làm thế nào?”
“Ông chủ tòa nhà thương mại thừa cơ ăn ké,” Phí Độ nói, “Muốn dẫn đầu lập ‘quỹ người già nông thôn neo đơn’, đã đưa ra bản phác thảo, chắc hẳn có thể đài thọ phí điều trị và phí sinh hoạt của bà ấy về sau. Nhưng mà…”
Nhưng mà, tiền có thể cho được, người lại không thể trở về.
Người khác có thể quan tâm bà về mặt vật chất, nhưng không ai có thể trả cho bà một đứa con.
“Đúng rồi,” Lạc Văn Chu lấy mấy tấm ảnh từ bìa đựng hồ sơ ôm trước ngực, “Cho cậu xem một thứ.”
Trên ảnh là một cây bút máy đựng trong túi vật chứng, cách ống kính cũng có thể cảm nhận được chất liệu, trên nắp bút khắc chữ “Phí”: “Một trong các món đồ Triệu Hạo Xương lưu giữ, quen mắt không, có phải của cậu không?”
Anh vốn chờ mong trông thấy một chút kinh ngạc trên mặt hắn, ai ngờ Phí Độ chỉ nhìn lướt qua, chẳng hề bất ngờ nói: “Thì ra ở chỗ hắn, mất hôm Giáng Sinh năm ngoái.”
Lạc Văn Chu: “…”
Ngày tháng giống hệt Triệu Hạo Xương ghi, ai không biết khéo còn tưởng là Phí Độ tặng hắn ta.
“Lúc không tìm được đồ đạc, tôi thường nhớ lại một chút trạng thái tâm lý trước sau là đại khái biết đã để ở đâu,” Phí Độ nhún vai, “Vẫn không tìm ra, thì chỉ có khả năng là bị người ta lấy rồi – có điều hôm đó nhân viên và khách hàng ra vào văn phòng tôi rất nhiều, vì sợ gây ra không vui, tôi cũng không làm to chuyện.”
Lạc Văn Chu: “Cậu không muốn biết nhãn là gì à?”
Phí Độ nhún vai, đường nhìn dừng ở phía sau tấm ảnh chụp cây bút – ống kính hơi xa hơn, chụp một góc cây đèn đặt dưới đất trong tầng hầm nhà Triệu Hạo Xương, chiếc đèn cây như tiêu bản lặng lẽ phát sáng, tựa ánh mắt dõi đến từ thời không xa xôi, vĩnh viễn đi theo gã thanh niên nông thôn đã thay tên đổi họ năm ấy.
“Không muốn lắm,” Phí Độ nói, “Tòa án xét xử xong cũng khỏi phải trả lại, đã dính mùi khét, tôi không cần nữa.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Vương Tú Quyên, Phí Độ không chào người khác, một mình lặng yên rời khỏi, lái xe đi thẳng đến vùng ngoại thành.
Mới qua hoàng hôn, trời hơi âm u, trong nghĩa địa bóng bia lắc lư, lũ quạ chờn vờn, mùi bùn đất ẩm ướt bốc lên khỏi mặt đất, người chết yên nghỉ chăm chú nhìn người sống qua lại.
Phí Độ cầm một bó hoa bách hợp, quen đường thuộc lối đạp bước chân năm thứ bảy đến trước một bia mộ hơi cũ. Người phụ nữ trên bia sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt u buồn, phủ lên một tầng mỹ cảm yếu ớt, vĩnh viễn không phai màu mà nhìn hắn.
Phí Độ nhìn bà một lúc, đoạn hắn xắn tay áo, dùng vải mềm lau một lượt bia mộ, sau đó hắn đặt một nụ hôn khẽ lên hai ngón tay rồi ấn lên tấm bia, lần đầu tiên mỉm cười thoải mái trước mặt bà.
Giống như rốt cuộc đẩy cỗ quan tài đè trong lòng hắn ra, thả vào phần mộ để không, tất cả kết thúc.
Lạc Văn Chu ở đằng xa nhìn hắn rời khỏi rồi mới rón rén đi tới như ăn trộm, đặt xuống một bó cúc trắng, cúi chào người phụ nữ trên bia.
Anh và chủ nhân ngôi mộ trao đổi trong im lặng một lúc, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên trên mặt lành lạnh, vùng ngoại thành lại đổ mưa không hề báo trước.
Lạc Văn Chu không mang ô, “Chậc” một tiếng, đang tính dùng tay che đầu đội mưa chạy đi, vừa giơ tay lên thì một bóng đen đã xòe ra trên đầu.
Lạc Văn Chu giật mình quay đầu lại – Phí Độ không biết trở về từ khi nào, đang giơ ô, vẻ mặt hơi phức tạp nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.