Đọc Thầm

Chương 5: Humbert Humbert 5




Khách khứa đã đi hết, Đào Nhiên chắc cũng ngủ đến dị thứ nguyên rồi. (Dị thứ nguyên là một không gian khác)
Trong phòng khách lấy ánh sáng tốt thoang thoảng mùi rượu, chua chua ngọt ngọt. Phí Độ tắt điều hòa, mở cửa sổ, dùng máy pha cà phê mới tặng pha một ly cà phê đặc kiểu Ý, mùi thơm ưu sầu ở góc bàn bốc lên hơi nóng.
Lạc Văn Chu bị gió nóng mùa hè thổi vào đầu, im lặng chốc lát, sau đó anh vẩy nước trên tay, dùng bàn tay lạnh ngắt ấn trán mình, thở dài rất đỗi bất đắc dĩ: “Cậu thiếu niên à, cậu có thể khéo léo một chút không? Khăn quàng đỏ từ nhỏ đã dạy chúng ta làm việc tốt không để lại tên, cậu vạch trần ra như thế, mỹ cảm ở đâu, hả?”
Phí Độ không trả lời, cả người như đã đông lại, “đứng đắn rởm” cơ hồ như thật.
Lạc Văn Chu nhìn hắn, đột nhiên ý thức được người xấu hổ không chỉ riêng mình – với trí nhớ siêu phàm của chủ tịch Phí, chắc hẳn còn nhớ cảnh hắn vừa cầm cái PSP cũ rêu rao chơi game ở Cục công an, vừa ra vẻ thông minh khiêu khích mình.
Lạc Văn Chu chân thành đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thế mình vào Phí Độ, tưởng tượng thử tình cảnh ấy, cảm giác lông tơ cả người dựng hết lên.
Vừa nghĩ như thế, trong ánh mắt anh không tự chủ được thêm “kính lọc” xù lông, nhìn lại chủ tịch Phí, liền cảm thấy bất luận là đôi môi mím thành một đường, các ngón tay mất tự nhiên nắm lại bên người, hay ánh nhìn che giấu sau cặp kính, đều có vẻ vô cùng không thoải mái.
Lúc bản thân không thoải mái, thường càng tô càng đen, càng nói càng sai, song nếu như phát hiện đối phương cũng không thoải mái như mình, bệnh trạng có thể không chữa tự khỏi chỉ trong chớp mắt.
Lạc Văn Chu bỗng nhiên bật cười, chậm chạp đút tay vào túi quần.
Anh cúi đầu ngậm một điếu thuốc, mí mắt cụp xuống, lại ngước lên, nhìn Phí Độ một cái từ dưới lên, do miệng đang bận, lời ra từ kẽ răng có giọng mũi: “Làm gì thế? Rốt cuộc đã phát hiện ‘chú Động Tân’ bị cưng ăn hiếp nhiều năm là người tốt? Không sao bảo bối à, không cần căng thẳng như vậy, Lôi Phong sống bọn anh sẽ không tùy tiện để người ta lấy thân báo đáp đâu.” (Lôi Phong là một người tốt chuyên giúp đỡ người khác)
Ngũ quan Phí Độ như một tấm mặt nạ vẽ lên, so được với tường đồng vách sắt, đặc biệt là khi tinh thần căng thẳng, khống chế biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể gần như tinh chuẩn, tuyệt đối không để lộ một tẹo cảm xúc.
So với hắn thì hạng chỉ giỏi nói dối như Triệu Hạo Xương quả thật có thể nói là “lòng dạ không sâu”.
Phí Độ không đáp lại câu nói đùa của Lạc Văn Chu, hắn trầm ngâm chốc lát, quay người bưng ly cà phê vừa pha, lớp dầu mỏng nổi trên mặt theo động tác của hắn dợn ra gợn sóng rất nhẹ. Phí Độ không bỏ một viên đường, hắn giống như đã mất đi vị giác, im lặng uống hết hơn nửa ly.
Phí Độ ban nãy đã uống vài ly rượu, không chịu ăn cơm đàng hoàng, lúc này cơ bản là bụng gần rỗng, tổ hợp gây hại của cồn và cà phê đặc lập tức tạo thành “máy tăng huyết áp”, khiến tim đẩy rất nhiều máu vào mạch máu. Nhịp tim lộn xộn đột nhiên tăng lên khiến hắn hơi khó chịu, bàn tay rịn mồ hôi lạnh.
Lạc Văn Chu nhíu mày: “Đừng có uống cái đó nữa…”
Phí Độ áp lòng bàn tay lên cái ly sứ ấm áp, khóe miệng nhếch lên, ngoài cười trong không cười cắt ngang: “Quả thật, loại người chuẩn bị mua hung giết người, xử lý cha mình bất cứ lúc nào như tôi, có thể giữ nguyên trạng thái hiện giờ không méo mó, đã là hiếm thấy, không thể không kể đến công chăm sóc năm này qua tháng nọ của đội trưởng Lạc.”
Lạc Văn Chu cảm thấy sự căng thẳng không nói thành lời từ câu này, anh còn chưa kịp nếm ra mùi vị, thì Phí Độ đã một ngụm uống nốt số cà phê còn lại, chắc là đắng quá, hắn nhíu mày, giữa cổ và cằm ngẩng lên có một đường cong sắc bén.
Sau đó hắn bỏ ly xuống, gật đầu, quay lưng đi ra ngoài: “Thôi tôi về trước đây, giúp tôi chào Đào Nhiên một tiếng.”
“Này,” Lạc Văn Chu vô thức dặn một câu, “Mới uống rượu đừng lái xe.”
Phí Độ không thèm để ý.
Lạc Văn Chu: “Có nghe thấy không?”
Phí Độ thần sắc hờ hững kéo tay nắm cửa, giống như không nghe.
Thấy hai lần động khẩu không thành công, Lạc Văn Chu đành phải động thủ, tóm cánh tay Phí Độ, rất có kỹ xảo mà lôi quặt ra sau, dùng cách bình thường bắt phạm nhân, vặn ngược tay hắn lôi xuống khỏi cửa.
Phí Độ: “…”
“Nói chuyện cũng không nghe,” Trước ánh mắt kinh ngạc của Phí Độ, Lạc Văn Chu một tay ấn gáy hắn, một tay vặn tay hắn, “áp giải” hắn đến cái ghế nằm cách ba bước, “Ngồi xuống đợi một lúc, tôi gọi người lái thay cho.”
Tận đến lúc này Phí Độ mới hoàn hồn giãy ra khỏi tay anh, tốc độ nói cũng nhanh hơn vài phần: “Đội trưởng Lạc, anh có thể hơi tiến hóa từ trạng thái người tối cổ lên người văn minh không?”
Lạc Văn Chu không để ý, ngón tay vốn đặt trên gáy Phí Độ dời đi mấy tấc, dừng ở động mạch cổ: “Khó chịu đúng không, tôi đã nói, tôi nhớ hình như từng xem ở đâu, thấy bảo cà phê với rượu không thể uống chung mà.”
Phí Độ: “…”
Hắn bị phát pháo nổ sau đuôi ngựa của Lạc Văn Chu “chấn” đau cả tai.
Lạc Văn Chu nhìn hắn: “Tôi chưa từng nghĩ nhiều như vậy – đối xử với cậu không tốt cũng không được, tốt cũng không được, cậu còn khó hầu hơn Từ Hy lão phật gia ấy.”
Phí Độ: “… Thất kính, không biết ngài kỳ thực họ Lý.”
Lạc Văn Chu búng gáy hắn một phát, cầm di động ra ngoài gọi tài xế lái thay.
Chủ nhà Đào Nhiên không hay biết gì về phen đấu khẩu âm thầm này, anh bị mấy ly rượu vang hạ gục, nằm đến tận khi tà dương trải khắp nơi, mới khát khô cổ bò dậy.
Không có gì bất ngờ xảy ra, khách khứa đã đi hết, trước khi đi còn sắp xếp gọn gàng nhà cửa ngổn ngang giúp anh.
Đào Nhiên rửa mặt trong nhà mới, nhìn thấy trên tủ lạnh dán hai tờ giấy, một tờ là của Lạc Văn Chu, nói thức ăn còn thừa đều cất trong tủ lạnh, khi nào dậy tự hâm, tờ còn lại là của Phí Độ, tương đối dài, Đào Nhiên dụi mắt cả buổi mới thấy rõ hắn viết gì.
Phí Độ nói lúc dẫn Thần Thần đi mua sách, hắn có cảm giác bị theo dõi, không xác định có phải nhằm vào Thần Thần hay không, cũng có thể là thần kinh hắn quá nhạy cảm, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nhờ Đào Nhiên buổi tối có thời gian thì đến “số 1101” chung đơn nguyên thăm phụ huynh Thần Thần, nhắc nhở họ chú ý sự an toàn trong kỳ nghỉ hè cho con, đừng quên mang theo ít quà, tiện thể cảm ơn đại mỹ nữ buổi trưa đã “nể mặt”. (Đơn nguyên là đơn vị phân chia trong chung cư, một đơn nguyên có nhiều hộ, thường dùng chung cầu thang)
Mấy tên hiếu sự này, ngay cả số nhà người ta cũng hỏi rồi.
Đào Nhiên không khỏi bật cười.
Kế đó, nụ cười của anh dần dần cứng đờ, anh xem lại lần nữa mấy câu Phí Độ miêu tả kẻ nghi là theo dõi, vô thức xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài – trong tiểu khu cũ cây cối phong phú, tùng bách tươi tốt và bụi cây kết bè kết đội, nhìn từ trên lầu xuống không có gì cả.
An bình và yên tĩnh.
Đào Nhiên đi đến cạnh cái tủ nhỏ, lại lần nữa mở quyển sổ của ông cảnh sát già.
Trên bìa trong có một tấm ảnh thẻ cũ, chụp khi chủ trước quyển sổ còn trẻ, tóc húi cua, mặt chữ quốc, nghiêm trang quay về ống kính, bên cạnh tấm ảnh rồng bay phượng múa viết tên ông – Dương Chính Phong.
Mấy trang về “vụ án bắt cóc trẻ em liên hoàn ở Liên Hoa Sơn”, Dương lão dùng bút đỏ khoanh một chút, Đào Nhiên biết điều này có nghĩa là trong lòng sư phụ vụ án vẫn chưa kết thúc. Trên trang giấy ghi lại cuộc theo dõi và nghe trộm phi pháp của ông đối với Ngô Quảng Xuyên năm đó, thời gian dài đến nửa tháng, mỗi ngày cơ bản đều là “không có gì khác lạ”.
Trong đây còn có vài đoạn chữ nhỏ: “Đồng nghiệp Ngô Quảng Xuyên chứng thực, trong lúc chiêu sinh ở Liên Hoa Sơn, người này đã nằm viện hai ngày vì bị cảm nặng, vừa khéo là thời gian nạn nhân Quách Phỉ mất tích, tình hình liên quan đã xác nhận với phía bệnh viện, còn nghi vấn đối với thời gian gây án của Ngô Quảng Xuyên.”
Đào Nhiên rót cho mình một ly nước nóng, chậm rãi sắp xếp lại mạch suy nghĩ rối tung – nghe nói Ngô Quảng Xuyên cao hơn một mét tám, là một người đàn ông cao to, bé gái cần ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt. Một cô bé giai đoạn trước thanh xuân đã bắt đầu dậy thì, có ý thức giới tính, hơn nữa bắt đầu nhạy cảm, một người đàn ông trưởng thành xa lạ, dù có thân phận là giáo viên, sợ rằng cũng cần tiếp xúc nhiều lần hoặc thời gian dài mới có thể giành được lòng tin.
Ngô Quảng Xuyên nằm viện có cơ hội và thời gian không?
Đào Nhiên mải mê suy nghĩ, ngón tay buông lỏng, quyển sổ khép ngược lại, lộ ra một tờ giấy nhỏ kẹp ở trang cuối. Là nét chữ của chính Đào Nhiên, viết một kênh radio, phía sau ghi chú “Nửa đêm, Đọc truyện đêm khuya”.
Dương Chính Phong chết từ ba năm trước, bị một tên tội phạm truy nã đâm.
Ông dần lớn tuổi, chức dần cao, nhiều năm trước đã từ cảnh sát hình sự tuyến một chuyển lên cương vị quản lý, theo nguồn tin của Lạc Văn Chu nói ông sắp được đề bạt lên cục phó, họ vốn xoa tay chờ đánh chén một bữa của ông già đó.
Lúc xảy ra chuyện thậm chí không phải là thời gian đi làm – lúc ấy để đưa con đi học đại học ở vùng khác, Dương Chính Phong xin nghỉ phép hai tuần, xong xuôi ông định dùng ngày nghỉ cuối cùng làm một người chồng nội trợ, sáng sớm đã đi chợ, khi qua một đường hầm, nhìn thấy một kẻ lang thang vẻ mặt thần kinh. Kẻ lang thang trông rất nôn nóng, người qua đường nào nhìn hắn, hắn đều hung ác trừng mắt nhìn lại, Dương Chính Phong nhạy bén phát giác vài động tác nhỏ của tên này rất giống động tác chuẩn bị trước khi tấn công, liền để ý, nhìn kỹ lại thì nhận ra hắn là một tội phạm truy nã cấp A, nổi điên đâm chết cả nhà hàng xóm bốn người sau đó bỏ trốn.
Trạng thái tinh thần của kẻ hiềm nghi rõ ràng không ổn định, Dương Chính Phong không dám tùy tiện hành động, âm thầm liên lạc đồng nghiệp. Nhưng khổ một nỗi, có một bà cụ vừa vặn dắt chó đi qua, chú chó con khả năng là cảm thấy nguy hiểm, sủa hắn như điên, thoáng cái kích thích hắn, tay tội phạm truy nã lập tức hét to một tiếng, không biết lấy từ đâu ra một con dao, lao tới bà cụ, Dương Chính Phong bất đắc dĩ chỉ có thể xông lên-
Dương Chính Phong bị tên hung thủ điên khùng đâm mười mấy nhát.
Hôm ấy vừa vặn là Đào Nhiên trực, anh chạy đến hiện trường sớm nhất, kịp gặp mặt Dương lão lần cuối.
Nhưng kỳ lạ là, di ngôn của Dương Chính Phong vừa không hỏi bắt được tội phạm hay chưa, cũng không phải gửi gắm vợ con, ông cầm tay Đào Nhiên lặp đi lặp lại một câu: “Bật… 88.6… mười hai giờ năm phút… 88.6…”
Chương trình trên kênh FM 88.6 lúc mười hai giờ năm phút chính là “Đọc truyện đêm khuya”, sau đó chương trình ngừng phát sóng, trở thành một app di động cực kỳ tiểu chúng, mỗi ngày đều đều đọc sách, nội dung cực kỳ tẻ nhạt, Phí Độ tình cờ nghe một lần ở chỗ anh, còn cười nói dùng nó làm thần khí ru ngủ.
Khi trực đến lẫn lộn ngày đêm, thỉnh thoảng hơi khó ngủ, Đào Nhiên sẽ nghe kênh đọc sách lạ lùng này, anh vẫn hoài nghi mình đã hiểu sai di ngôn của sư phụ, cho đến một lần tình cờ nghe thấy ID “Người Đọc Diễn Cảm”.
Đào Nhiên mở di động sắp hết pin, bật app “Đọc truyện đêm khuya”, mở bài cảm nhận “Đỏ và đen” anh lưu, tác giả chính là “Người Đọc Diễn Cảm”.
Câu đầu tiên viết: “‘Như vậy, tôi ngồi ăn cơm cùng bàn với ai’ – vấn đề này, là chỗ kinh hồn của nhân vật.”
Mà vô cùng trùng hợp là, Triệu Hạo Xương hung thủ vụ án giết người vứt xác “520”, từng kết thân với nhà họ Trương, thay thế đồng nghiệp giành được một cơ hội tuyệt vời, cũng dựa vào những nguồn lợi này thành công thăng lên phía cộng tác cấp hai, để kỷ niệm chuyện này, hắn trộm cây bút máy của Phí Độ người chủ công ty trong cuộc hợp tác, dán một cái nhãn kỷ niệm, trên viết là “tôi ngồi ăn cơm cùng bàn với ai”.
Chuyện này không cách nào giải thích với người khác, nói ra người ta sẽ chỉ cảm thấy anh chìm trong vụ án thời gian quá dài đến mức hơi suy nhược thần kinh, nhìn thấy cái gì đều cảm thấy có Déjà vu. Nhưng vấn đề là, Đào Nhiên không phải mới lần đầu tiên cảm thấy Déjà vu tương tự, hơn nữa mỗi lần đều là cùng một ID.
Sư phụ trước khi chết nắm tay anh nói thật sự là một chương trình đọc sách tẻ ngắt sao?
Liệu có phải lúc ấy anh đã nghe nhầm, một mực tự ám thị “chương trình này có vấn đề”, thế cho nên lâu dần thật sự thần hồn nát thần tính, lôi mỗi một sự trùng hợp ra hoài nghi một lần?
Đào Nhiên làm cảnh sát hình sự hơn bảy năm, biết kỳ thực tình huống thế này rất thường thấy, nếu con người ta tự mình nghi thần nghi quỷ, thì ký ức cũng sẽ lừa dối – có bao nhiêu nhân chứng mục kích gặp phải tội phạm bạo lực, nhưng sau đó ngay cả nghi phạm là nam hay nữ, là cao hay thấp cũng không nhớ?
Nhiều năm qua, anh vô số lần lật từ đầu đến cuối quyển sổ của ông cảnh sát già, muốn tìm ra một chút manh mối, làm rõ di ngôn chân chính của sư phụ rốt cuộc là gì, thế nhưng đã đọc thuộc lòng cả quyển sổ, mà anh vẫn chưa tìm được manh mối nào ngoài chương trình kia.
Đào Nhiên hít sâu một hơi, lắc đầu tự giễu, cảm thấy không chừng mình cũng cần tìm thầy phụ đạo tâm lý trong cục để tâm sự.
Đúng lúc này, góc phải phía trên app xuất hiện dấu hiệu cập nhật, Đào Nhiên vô tình cúi đầu nhìn thoáng qua, đồng tử phút chốc co lại, chỉ thấy tiêu đề cập nhật là – “Người quanh quẩn ở đó ơi, anh đã tìm được viên dạ minh châu mình đánh mất chưa? – Đọc lại ‘Lolita’, gửi bài cảm nhận: Người Đọc Diễn Cảm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.