Đọc Thầm

Chương 45: Edmond Dantès 45




Phí Độ hơi cúi đầu, để mắt không thấy lòng khỏi phiền, hắn lắc mái tóc dài dính đầy máu từ trước mắt ra, gật đầu chào người vừa đến: “Thầy bị bệnh à?”
Người trên xe lăn nhìn Phí Độ một cái bằng ánh mắt khá hứng thú, ra hiệu cho cô gái đằng sau đẩy mình tới gần. Tay tài xế dã man lập tức đi tới cạnh ông ta, canh phòng nghiêm ngặt, như một con chó cỡ bự tận tụy với công việc, nhìn Phí Độ lom lom như hổ đói – Phí Độ hết cách đành phải nở nụ cười với hắn, tỏ vẻ mình chỉ là con ma ốm có thể bị sút bay lên trời, không hề có khả năng nhảy lên cắn người trong tình huống thế này.
Đây là một bãi đậu xe dưới hầm bỏ không đã lâu, có lẽ là một tòa nhà xây dang dở, hoặc nhà xưởng bỏ hoang, thị giác của Phí Độ có hạn nên không thể nhận ra.
Nền xi-măng xung quanh và trần nhà đều chưa trang trí, bám một lớp bụi lâu năm, mấy sợi dây điện không biết từ đâu nối tới vắt ở đó rất nguy hiểm, dưới dây đồng treo hai ba bóng đèn, độ sáng miễn cưỡng đủ dùng, chỉ hơi có gió nhẹ là bóng đèn sẽ đu đưa theo, nhìn lâu dễ chóng mặt hoa mắt.
Bóng người lắc lư như ẩn như hiện dưới ánh đèn, trong các góc ở bốn phương tám hướng không biết nấp bao nhiêu người, tiếng vọng của bước chân nối tiếp nhau, trong này đại khái có Vương Kiện bảo vệ giả của Long Vận Thành, tuần tra viên giả của Chung Cổ Lầu… vân vân, họ bình thường trốn trong một góc người khác không chú ý, như một đạo cụ hình người chẳng rằng chẳng nói, không ai biết phanh ngực họ ra bên trong có bao nhiêu thù hận chứa không nổi.
Phí Độ cơ hồ có thể cảm giác được ánh mắt đám người đó nhìn hắn, lạnh như băng – là loại lạnh lẽo khi xét xử, nếu không phải hắn còn hữu dụng, chắc họ rất muốn dựng cái đài cỏ, học theo người Trung Cổ hỏa thiêu phù thủy, đốt hắn ngay tại chỗ.
“Thầy Phạm,” Phí Độ nói với người kia, “Mười ba năm trước tôi từng gặp thầy một lần ở nhà, có điều thời gian xa xưa quá rồi hơi khó nhận ra, tôi không gọi sai chứ?”
“So với Phí Thừa Vũ, cậu bình tĩnh hơn, ẩn nhẫn hơn, kiềm chế hơn, cũng giỏi ngụy trang hơn,” Người trên xe lăn mở miệng, ông ta nói rất chậm, tiếng cũng không lớn, như là không đủ sức vậy, đầy cảm giác ốm yếu, “Còn trẻ trung như thế, thật là quá đáng sợ.”
Phí Độ nghe khen ngợi như vậy tựa hồ hơi ngạc nhiên, hắn thử cựa cựa, thấy sườn đau nhức, hoài nghi là khi nãy tay tài xế kia đã đá nứt xương sườn. Phí Độ cố gắng thở nhẹ hơn, tự tìm một tư thế thoải mái: “Một kẻ bị giam cầm như tôi thì đáng sợ chỗ nào?”
Phạm Tư Viễn vẫy tay, vài người đẩy một giường bệnh đến, trên giường bệnh có một số thiết bị đơn giản duy trì mạng sống, quấn quanh một người đã nằm suốt ba năm, chính là Phí Thừa Vũ mất tích một cách thần bí khỏi viện an dưỡng.
Phí Thừa Vũ không hề nhúc nhích, bắp thịt đã teo tóp hết, cánh tay như da bọc xương đặt bên người, da trắng bệch rất lỏng lẻo, sờ như bánh bột lên men ủ hỏng. Phí Độ hờ hững nhìn ông ta một cái, mau chóng thu ánh mắt về, chẳng hề cảm thấy bất ngờ khi Phí Thừa Vũ xuất hiện ở đây.
“Cậu ngất xỉu suốt dọc đường, chắc bây giờ không biết đây là nơi nào, thiết bị định vị trên người bị lấy hết, lẻ loi một mình, rơi vào tay tôi, nhưng cậu không hoảng cũng không sợ.” Phạm Tư Viễn thản nhiên nhìn hắn, chỉ Phí Thừa Vũ, “Kẻ này, hắn có quan hệ huyết thống chặt chẽ nhất với cậu, từng dùng cách ngược đãi để bóp nặn, giam cầm cậu, thế nhưng ánh mắt cậu nhìn hắn chẳng mấy oán hận, thậm chí không hề dao động, như nhìn một đống thịt hết hạn vậy. Cậu không biết sợ hãi, không biết khổ đau, cho nên có thể chính xác và tàn nhẫn, Phí Thừa Vũ cả đời chẳng là cái chó gì, nhưng bồi dưỡng ra cậu, đại khái cũng có chút thành tựu, cậu đúng thật là một con quái vật lý tưởng.”
Phí Độ cười không ra tiếng, dè dặt tỏ vẻ mình nhận lời tán dương này.
“Chúng ta còn phải đợi một lát nữa,” Phạm Tư Viễn nói, “Có một nhân vật chủ chốt vẫn chưa đến, tôi có thể trò chuyện vài câu với cậu, cậu có muốn nói gì không?”
Phí Độ lập tức hỏi ngay không chút khách sáo: “Đây là nơi nào?”
Phạm Tư Viễn chỉ cười không đáp.
“A, hiểu rồi, không phải chuyện gì cũng có thể nói.” Phí Độ nghĩ một chút, lại hỏi, “Tôi thấy thân thể thầy không khỏe lắm, có chuyện gì vậy?”
“Khối u, ban đầu là ung thư phổi, bây giờ đã di căn, không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể hóa liệu. Hóa liệu đau lắm, tôi đến tuổi này rồi, cũng không định tiếp tục giày vò mình nữa,” Phạm Tư Viễn thản nhiên trả lời, “Cho cậu một lời khuyên của người già, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”
“Tôi không có sở thích xấu phương diện này, nếu mấy người bạn thuộc hạ của thầy cũng dễ nói chuyện như bản thân thầy, có lẽ tôi còn có thể khỏe mạnh hơn một chút.” Phí Độ khách sáo nói, rồi lập tức khá phiền muộn thở dài, “Trương Xuân Linh đúng là đồ bỏ đi, bản thân còn chưa chết đã luống cuống tay chân, cho người ta lỗ hổng lớn như vậy.”
“Nếu không phải như thế, làm sao tôi biết được chủ tịch Phí vô tội mới là con chim sẻ thu lưới? Đám già chúng tôi bị cậu đùa giỡn xoay vòng vòng, tâm kế thật là quá sâu,” Phạm Tư Viễn nói, “Nhưng nói trở lại, tôi cũng không bất ngờ, dù gì cậu cũng là con trai Phí Thừa Vũ, từ khi sinh ra trong máu xương đã có độc rồi.”
“Thầy Phạm, thầy nói như thế rất bất công, nếu không phải tôi nhúng vào một chân, khiến anh em nhà họ Trương triệt để biến thành hạng liều mạng cùng đường, người của thầy có thể chui vào nội bộ phe địch thuận lợi thế không? Hai chúng ta vốn là đồng minh trời sinh, mà thầy lại muốn dùng cách này gọi tôi đến, quá thiếu thân thiện rồi.”
“Câm miệng!” Phạm Tư Viễn còn chưa nói gì, tay tài xế canh bên cạnh đã nổi giận trước, “Ai đồng minh với mày, quân rác rưởi! Tội phạm!”
Phí Độ nhún vai, nụ cười lộ ra sự giảo hoạt không nói thành lời: “Thầy mười mấy năm trước đã hợp tác khăng khít với cha tôi, bây giờ chúng ta rốt cuộc bắt được đám Trương Xuân Linh… Dĩ nhiên, trong đây tôi chỉ bỏ chút sức, công của thầy vẫn là lớn nhất. Thầy Phạm, thầy là bề trên, chỉ cần thầy nói một tiếng, con chó già Trương Xuân Linh này tôi đương nhiên dâng hai tay.”
Tài xế nghe giọng điệu chia tang vật của hắn liền tức điên lên, chắc là cảm thấy hắn thở ở đây cũng ô nhiễm không khí, đỏ mặt tía tai nói: “Thầy làm thế là vì…”
Phạm Tư Viễn khoát tay cắt ngang kẻ thuộc hạ: “Tôi không cảm thấy hứng thú đối với việc nắm ai trong tay, cũng không muốn để Trương Xuân Linh trở thành chó của tôi, ngay từ ban đầu tôi đã chỉ muốn tiêu diệt chúng mà thôi.”
Phí Độ ra vẻ kinh ngạc nhướng mày: “Thầy Phạm, thầy không định nói với tôi, thầy là người nằm vùng của cảnh sát trà trộn vào chứ? Nếu giết sáu người liền mới có thể trà trộn vào, bậc cửa nằm vùng này cũng cao quá rồi.”
“Lũ cặn bã đó bị trừng phạt đúng tội!” Không biết từ miệng tín đồ nào phun ra một câu như vậy, bốn chữ “trừng phạt đúng tội” bay qua bay lại trong tầng hầm trống rỗng, đầy vẻ u ám.
“Mặc dù tôi không phải là cảnh sát, nhưng năm ấy xuất thân chính quy phần lớn là học trò của tôi, tôi hiểu họ,” Phạm Tư Viễn nói, “Cảnh sát xét trên ý nghĩa nào đó chỉ là công cụ máy móc, tuân theo chế độ cố định, phục tùng lưu trình cố định. Mà một phần rất lớn trong số họ cũng chỉ là dựa vào công việc này nuôi gia đình thôi, cực kỳ bất lực. Công bằng, chính nghĩa? Thứ này…”
Nói đến đây Phạm Tư Viễn cười khẩy một tiếng, tất cả tín đồ phía sau ngàn người một khuôn mặt căm phẫn trào dâng theo, lòng căm phẫn thành kính lạ thường, Phí Độ cảm thấy giống như mình đã vào nhầm tổ chức tà giáo vậy.
“Nhưng năm đó tôi không nhìn thấy con quái vật khổng lồ này rốt cuộc ở đâu, cũng không biết điều tra từ đâu, trong Cục công an có đôi mắt của chúng, những kẻ này không đâu không có mặt, hơi chạm tới bên cạnh nó, sẽ như…” Phạm Tư Viễn dừng lại, đoạn sau biến mất, một lúc lâu mới nói tiếp, “Chẳng còn cách nào, muốn tới gần nó, thì nhất định phải tự mình chìm vào tăm tối, chìm xuống vực sâu, hòa làm một thể với chúng… tôi chẳng còn cách nào khác.”
“Hủy diệt một người, một gia đình, thật sự quá dễ dàng, cậu cảm thấy lũ rác rưởi ác độc đó đáng chết, chúng lại có thể dễ dàng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho dù nạn nhân đủ may mắn, ác ma đền tội, thì thế nào? Phần lớn giết người chẳng cần đền mạng, phần lớn kẻ đáng chết chỉ cần ở trong tù ăn uống miễn phí vài năm, cái giá bọn chúng trả căn bản không đủ để chuộc tội.”
Lần này Phí Độ chẳng cần làm bộ, một cách tự nhiên bắn ra một ánh mắt “ông bị khùng hả”: “Ồ… thầy đây là quan tòa nghĩa vụ không cần lương?”
Phạm Tư Viễn phớt lờ hắn, ánh mắt lướt qua đầu hắn, xuyên qua tường và trần xi-măng, như nhìn về nơi rất xa: “Rất nhiều lúc nghiên cứu tâm lý tội phạm là một việc khiến người ta rất không vui, bởi vì càng hiểu thì cậu càng nắm rõ, những kẻ đó – đặc biệt là những kẻ tội ác tày trời điên rồ nhất, dù bị bắt về quy án, căn bản cũng chẳng biết hối hận là gì, một số kẻ thậm chí đắc chí vì mình nắm trong tay mạng sống của người khác, giống như cậu vậy, chủ tịch Phí.”
Phí Độ cảm thấy lúc này tốt nhất là mình nên câm miệng, vì thế đành phải mỉm cười.
“Mấy chuyện này, càng hiểu thì cậu sẽ càng thất vọng; thế nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài người cho cậu niềm an ủi, khiến cậu cảm thấy thế giới này vẫn có hi vọng, trong hệ thống này còn có thứ để cậu lưu luyến, một số việc cậu làm, không hoàn toàn là phí công vô ích.”
Phí Độ: “Thầy nói không phải là Cố…”
Một viên đạn bỗng chốc sượt qua hắn, Phạm Tư Viễn nâng mí mắt lên: “Tôi không muốn nghe thấy tên người ấy từ miệng cậu lắm.”
Phí Độ thờ ơ nhún vai, ngậm miệng.
“Sau vụ cháy mười bốn năm trước, ý nghĩa còn lại trong cuộc đời tôi, chính là khiến những kẻ đáng chết đều nhận được kết cục mình nên nhận.”
Phí Độ giống như im lặng tiêu hóa một lúc: “Đám Trương Xuân Linh chứa chấp tội phạm truy nã, vậy nên thầy biến mình thành tội phạm truy nã, thành công chui vào nội bộ họ. Nhưng sau khi vào lại phát hiện tổ chức này còn khổng lồ hơn thầy tưởng, thầy vẫn là một nhân vật bên lề, nên thầy và Phí Thừa Vũ ấp ủ mưu mô riêng, hợp tác và lợi dụng lẫn nhau – lão muốn làm yếu tổ chức để một mình nắm giữ, thầy muốn giết hết họ… Thầy Phạm, tôi thật sự tán thưởng loại điên rồ như thầy.”
“Thầy,” Cô gái đẩy xe lăn nhìn Phí Độ bằng ánh mắt căm hận, “Loại rác rưởi này không đáng để thầy hao tâm tốn sức.”
Phí Độ hơi ngả ngớn nhướng mày nhìn cô ta: “Này, cô gái, tôi đã đắc tội với cô à?”
Ánh mắt cô gái đẩy xe lăn như một lưỡi dao, trong khoảnh khắc đâm Phí Độ thủng lỗ chỗ: “Loại cặn bã mắc nợ như mày đáng bị trừng phạt!”
“Mắc nợ? Tôi nợ ai?” Phí Độ nhìn cô ta bật cười, đôi mắt hoa đào cong cong, dưới mí mắt một cách tự nhiên xuất hiện đôi bọng mắt nhẹ nhàng, “Tôi chưa bao giờ nợ một cô gái xinh đẹp, trừ khi là…”
Phí Độ còn chưa dứt lời, đột nhiên một viên đạn từ trên cao bắn xuống, xuyên thẳng qua mắt cá chân hắn.
Đau nhức khiến hắn gập người lại, Phí Độ rên một tiếng, máu toàn thân như hóa thành mồ hôi lạnh chảy ra, hai chân hắn đau đớn co giật, lập tức để lại một vết máu dài trên mặt đất, thở dốc đổi điệu lại làm nặng thêm vết thương dưới sườn, Phí Độ rốt cuộc không giữ nguyên được tư thế ngồi, xụi lơ dưới đất.
Phạm Tư Viễn ngẩng đầu, chỉ thấy trên cao một người mặt mũi gần như chất phác cầm súng trong tay: “Thầy, thầy nhìn thấy rồi đấy, loại người này căn bản chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Câu này cơ hồ gợi dậy “dân phẫn”, bốn phương tám hướng truyền đến những tiếng lao nhao –
“Bọn chúng căn bản không biết hổ thẹn!”
“Pháp luật là cái chó gì? Căn bản không phân rõ thiện ác, hạng người này nói không chừng nộp ít tiền phạt là có thể thoát thân, vẫn có quyền thế, tiếp tục hại người như cũ.”
“Hắn căn bản không thể tính là người!”
“Xì!”
“Một phát súng bắn chết hắn là quá hời cho hắn, phải lăng trì!”
Phí Độ không ngờ tới một ngày kia mình lại có thể đối mặt với cục diện nghìn người chỉ như thế này, chịu qua cơn đau nhức ban đầu, hắn thở không ra hơi mà cười: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ… phụt… ha ha ha, các vị phu nhân tiên sinh, không giấu gì các vị, dù thấy quan tài tôi cũng sẽ không đổ lệ.”
Các tín đồ của Phạm Tư Viễn đã thành đòn “ăn miếng trả miếng” hình người, trong đầu cơ bản chẳng chứa được cái gì khác, nghe hắn đến lúc này còn dám phát ngôn bừa bãi, thật sự tức điên lên, tính toán cùng xông tới đạp hắn một vạn phát.
“Thầy Phạm,” Trong sự tức giận của mọi người, Phí Độ lật người lại, bỏ đại mắt cá chân bị thương qua một bên, nằm dưới đất thả lỏng cơ thể, nhàn nhã khép hờ mắt, thủng thỉnh nói giữa tiếng gầm muốn lột da rút gân hắn, “Phiền thầy quản một chút, tôi dễ chết lắm đấy, còn đụng vào tôi nữa, tôi sẽ không cầm cự nổi đến khi các vị xử tội tôi đâu.”
Hắn vừa nói thế, xung quanh tức thì im lặng.
“Các vị mỗi ngày hoang tưởng mình là quan tòa chính nghĩa, cao trào chính là người khác ở trước mặt mình khóc lóc chảy nước mắt, quỳ xuống sám hối, tuyệt vọng và hối hận chờ các vị lạnh lùng vô tình tuyên án không tha thứ – đúng không? Tội phạm làm sao có thể sống đến hết thọ? Làm sao có thể thong dong đi chết? Làm sao có thể chưa qua các vị xét xử định tội, đã dễ dàng tự mình đi chết? Người chết dẫu sao cũng chẳng cảm thấy cái gì hết, đúng không?” Phí Độ dửng dưng nghiêng đầu phun một búng máu mình vừa cắn ra, nụ cười nơi khóe môi càng rõ hơn, “Chỉ có kẻ cuồng ngược đãi mới có thể biết kẻ cuồng ngược đãi đang nghĩ gì, thế nào, tôi hiểu các vị chứ?”
Phạm Tư Viễn nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm.
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập đột nhiên đập tan sự giằng co im lặng, một người trung niên lao vào, khom lưng nói gì đó với Phạm Tư Viễn, ngay sau đó bên ngoài vang lên tiếng súng.
Phí Độ nhướng mày: “Ồ, vị khách đợi lâu đã tới rồi – thầy nói lão sẽ bắn thầy trước, hay bắn tôi trước?”
Hai người một trái một phải đi tới, bạo lực lôi hắn dậy.
Nội thành Yến Thành.
Còi cảnh sát gầm thét bao vây nơi từng là Cung La Phù, nơi đó qua nhiều lần sang tay sửa lại, đã trở thành thể tổng hợp của thành phố gồm rạp chiếu phim, siêu thị, chỗ ăn chơi.
Lục Hữu Lương vừa nhìn thấy nơi này liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Người phụ trách ca trực thấp thỏm theo sau cảnh sát, vẻ mặt mù tịt: “Các anh cảnh sát, chỗ bọn em mười giờ mới mở cửa, bây giờ chưa có ai đến đâu, bảo vệ trực đêm thì chỉ có vài người, đều ở đây cả, các anh muốn tìm cái gì?”
“Camera, tất cả camera xung quanh!”
Camera khu buôn bán, bãi đậu xe ngầm, thậm chí tất cả camera giao thông trong phạm vi một cây số đều bị mở ra, mọi người toát mồ hôi khẩn cấp rà soát – song chẳng có gì cả.
Bóng đêm yên ả như nước, camera tua nhanh bị mở đi mở lại bao nhiêu lần…
Đám người Phạm Tư Viễn căn bản không có ở đây!
Lục Hữu Lương ngứa ran da đầu, ông nghe nói Phí Độ là một người rất đáng tin, tiếp xúc cũng luôn cảm thấy hắn trừ tâm cơ sâu ra thì không có thói xấu khác, chững chạc không giống một thanh niên sẽ đứt xích vào thời khắc sống còn, nào ngờ mình thành người thứ nhất bị hắn hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.