Đọc Thầm

Chương 53: Ngoại truyện 2




Một vụ tai nạn giao thông tông hỏng đầu óc Phí Thừa Vũ, lão nằm trên giường hơn ba năm, thành con cua để lâu trong tủ lạnh – bề ngoài hoàn chỉnh nhưng đã teo tóp thành cái xác rỗng.
Phạm Tư Viễn bắt trộm lão đi, khiến lão lang thang vất vưởng chưa nói, còn suýt chế tạo thành quả bom cơ thể người, chắc hẳn trong cả quá trình đối với lão cũng không khách sáo lắm. Khi cảnh sát và xe cấp cứu đào lão từ dưới “hầm trú ẩn” ra, Phí Thừa Vũ đã có vẻ thoi thóp sắp chết, ngoắc ngoải mấy tháng, cuối cùng đã đứt bóng.
Lúc này, vụ đại án dẫn đến sóng to gió lớn trong Tết âm lịch đã dần dần đi ra Weixin của người dân thành phố, Phí Thừa Vũ thân bại danh liệt, chết chưa hết tội, cũng không thể thu hút ánh mắt ai nữa. Phí Độ quyết định tháo các máy móc còn dùng được trên người lão cống hiến cho y học hiện đại, hết thảy còn lại giản lược, tìm một nhà hỏa táng xa tít mù tắp không cần xếp hàng thiêu lão đi.
Vết thương của Phí Độ đã gần khỏi hẳn, chỉ là chân bị thương tạm thời chưa thể đi xa hoặc vận động mạnh. Nhưng cũng chẳng hề gì, dù sao nói theo lời Lạc Văn Chu thì là, tác dụng của đôi chân hắn nhất quán là méo mó có còn hơn không, không có cố nhiên hơi bất tiện, có… cơ bản cũng chẳng có công dụng gì lớn.
Khu chờ của người nhà ở nhà hỏa táng hết sức đơn sơ, bài trí cơ bản chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế dài, trong lò thiêu bốc khói đen, Phí Độ nhờ ánh sáng tự nhiên của cửa sổ mân mê một cái đồng hồ – trên đường đến đây đồng hồ của Lạc Văn Chu bị lỏng khóa, bên trong có một chốt không gài được, Phí Độ mượn nhân viên ở đây cây kim, sửa thủ công.
Phí Độ rất tĩnh tâm, bảng rườm rà, linh kiện nhỏ lắt nhắt, dây nhợ xoắn lại gỡ không ra… đủ các thứ có thể khiến người dân thành thị hiện đại lắm mối lo âu phải suy sụp, vào tay hắn đều không thành vấn đề.
Chốt trên khóa đồng hồ của Lạc Văn Chu rất nhỏ, không biết gài vào đâu, ngắm cả buổi mới móc được, không móc vào vị trí thích hợp lại tự bật về, hiển nhiên là tiết tấu muốn bức tử người bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Song Phí Độ sau mười mấy lần liên tục lặp lại các động tác trên, tần suất hô hấp không thay đổi tẹo nào, gió thổi đến bên cạnh hắn đều tự động yên lặng thành không khí bình thường, khiến người ta đứng ngoài nhìn một lúc cũng không tự chủ được bình tĩnh theo.
“Khá thần kỳ.” Lạc Văn Chu ngồi bên cạnh chống đầu nhìn hắn, trong lòng nghĩ như vậy.
Phí Độ thuộc hệ tấn công tinh thần, hắn muốn người ta suy nghĩ vẩn vơ là có thể khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ, muốn người ta ban ngày tham thiền là có thể khiến người ta mở mắt ngồi thiền.
Chốt gài lại lần nữa thất bại trong gang tấc bật về, Phí Độ cũng không có vẻ gì là sốt ruột, chỉ hơi thay đổi tư thế ngồi, vô tình chạm phải ánh mắt Lạc Văn Chu, hắn ném ra một ánh mắt thắc mắc.
“Thôi bỏ đi,” Lạc Văn Chu như một Đăng Đồ Tử nói, “Làm chút vật lý trị liệu nào.”
“…” Phí Độ nói, “Chúng ta đang ở nhà hỏa táng, anh có thể trang nghiêm một chút không?”
Lạc Văn Chu sửng sốt: “Em mà cũng biết nói người khác không trang nghiêm?”
Phí Độ vặn lại: “Không phải anh cũng thường xuyên nói người khác không biết xấu hổ à?”
Logic này không thể bắt bẻ, Lạc Văn Chu không nói gì được, đành phải dùng cơ thể – đạp hắn một phát dưới gầm bàn.
Phí Độ vội né: “Đừng phá rối, khó khăn lắm mới khều ra được, lại bị anh làm bật về rồi.”
Lạc Văn Chu: “Không sửa được thì thôi, anh cũng đâu có đeo đồng hồ mỗi ngày.”
“Không sao, không khó.” Phí Độ quay ra sáng quan sát cẩn thận vị trí gài chốt, ngón tay hắn thuôn dài, các đốt vừa phải, không thô to đột ngột, cũng không mảnh mai không thấy xương, tạo cảm giác mạnh mẽ hết sức dịu dàng, giống như bất luận thứ gì đặt vào đôi tay ấy đều sẽ có được sự sắp xếp thỏa đáng nhất.
Lạc Văn Chu vươn vai: “Sao em kiên nhẫn quá vậy?”
“Không hẳn là kiên nhẫn,” Phí Độ nheo mắt, nói vẻ không hề để ý, “Chẳng qua thời gian có hạn, phải phân biệt nặng nhẹ, tốn chút thời gian cho việc quan trọng cũng không tính là gì.”
Lạc Văn Chu không hiểu, hí hoáy sửa cái đồng hồ sao có thể tính là “mục công việc quan trọng”?
Lúc này, Phí Độ rốt cuộc gắn cái chốt bị trật về vị trí chính xác, khóa đồng hồ lại “Tách” một tiếng, đóng mở vài lần, thấy đã linh hoạt như lúc ban đầu.
“Được rồi,” Phí Độ như cười như không đưa đồng hồ cho anh, “Làm cho anh vui chính là việc quan trọng nhất.”
Mặt đồng hồ kim loại bị hắn cầm trong tay quá lâu đã nóng lên, nhiệt độ từ cơ thể hắn toàn bộ bao vây cổ tay Lạc Văn Chu, anh “Ối” một tiếng, tay trái trĩu xuống như không kham nổi.
Phí Độ: “Kẹp vào thịt à?”
“Kẹp vào xương,” Lạc Văn Chu xoay xoay cổ tay, cau mày nói cứ như thật, “Cảm giác… a… cảm giác xương cổ tay như bánh quy giòn rụm ấy.”
Phí Độ túm bàn tay sờ đùi hắn ở bên dưới bàn: “Vậy đây lại là cái gì?”
Lạc Văn Chu thản nhiên trả lời: “Chân dê giòn rụm.”
Nét cười thấp thoáng lan ra từ khóe mắt Phí Độ, đúng lúc này tiếng bước chân vọng đến, hai người nhanh chóng thôi móc móc ngoéo ngoéo dưới bàn, dựa ghế ngồi ngay ngắn đầy đứng đắn. Hai nhân viên nhà hỏa táng một trước một sau đi vào, một xách tro cốt quấn lụa đỏ, một ôm hũ tro cốt.
Phí Thừa Vũ hồi còn sống gây sóng gió, sau khi chết hóa ra cũng chẳng cháy lâu hơn ai. Lúc này, lão náu thân trong hũ tro cốt nhỏ hẹp, như đống xỉ than kém chất lượng, một đống xám trắng, chẳng biết được trung gian thiện ác.
Nhân viên nhà hỏa táng hỏi: “Gia đình có muốn bỏ di vật khi còn sống người chết thích vào không?”
Phí Độ lấy một cặp nhẫn trong túi, ngay cả hộp đựng cũng không có, ném thẳng vào gói lụa đựng tro cốt.
Bỏ thứ gì vào hũ tro cốt cũng có, từ lâu nhân viên nơi đây đã không lấy làm ngạc nhiên, nhận ra đây là một đôi nhẫn cưới, thấy thái độ của Phí Độ cũng đoán được đại khái – chỉ sợ cái vị trong hũ này khi còn sống chưa từng đối xử tử tế với vợ con, sau khi chết con trai quyết định, ném nhẫn cưới vào tro cốt để cắt đứt mối quan hệ vợ chồng như nghiệt duyên.
Nhân viên nhà hỏa táng rất thông minh, mở miệng nuốt lại câu “Người đã khuất rồi, xin hãy bớt buồn đau” thường nói, lâm thời sửa lời: “Âm dương ngăn cách, ân oán xóa sạch. Sau này cầu về cầu, đường về đường, không ai trở ngại ai.”
Phí Độ: “…”
Sao điếu văn của nhà hỏa táng này trong lành thoát tục quá vậy?
Nhân viên hỏa táng lại thừa cơ chào hàng: “Chúng tôi hiện đang có chương trình gửi lâu dài, một năm chỉ cần một ngàn chín trăm chín mươi tám đồng, đóng một lần đủ năm vạn là anh có thể gửi không thời hạn ở đây, khi nào tiện thì lấy. Anh nghĩ xem, bây giờ ở ngoại thành mộ rẻ nhất cũng hơn mười lăm vạn, mà chỉ có quyền sở hữu hai mươi năm, nào có lời như gửi chỗ chúng tôi?”
Cứ thế, Phí Thừa Vũ chiếm được một góc nhỏ rất “lời” ở nhà hỏa táng nhỏ xa tít mù tắp này, treo cuộc đời đê tiện của lão trên tường.
Nhà hỏa táng nằm ở khu vực xa xôi, lò thiêu xây ngay lưng chừng núi, khi ra vào cần qua một đoạn đường núi không dễ đi lắm, Lạc Văn Chu sợ Phí Độ trẹo chân, một tay ôm hờ phía sau hắn, đột nhiên do dự nói: “Mẹ em lúc… hình như trên tay không đeo cái nhẫn đó.”
“Mẹ tự tháo ra,” Phí Độ nói, “Ném vào ống đựng bút trong phòng ngủ của em, Phí Thừa Vũ không tìm được, nhiều ngày sau em mới phát hiện.”
Mẹ Phí Độ, có lẽ không hề là một người đàn bà điên sinh ra đã yếu đuối, trong cuộc đời bà chỉ làm sai một việc, đó chính là tin nhầm Phí Thừa Vũ.
Hai hôm trước mới mưa to, mặt đất hơi lầy lội trơn trượt, Phí Độ trượt chân, cổ chân hắn tạm thời không chịu được lực, không đợi hắn giơ tay, Lạc Văn Chu đã ôm hắn: “Em có thể nói một chút với anh không?”
Anh từ chỗ Phạm Tư Viễn biết được hết thảy xảy ra dưới tầng hầm năm ấy, chỉ đôi câu vài lời đã vô cùng ghê người rồi.
Phí Độ thở dài: “Anh muốn hỏi từ lâu rồi phải không?”
Lạc Văn Chu siết chặt cánh tay.
“Không có gì là không thể nói cả,” Phí Độ vỗ vỗ cánh tay anh, mở miệng với ngữ khí rất đỗi bình thản, “Phí Thừa Vũ lúc trẻ ngoại hình cũng được, xuất thân không tốt lắm, nhưng trong mắt người bên ngoài chắc có thể tính là một tấm gương cố gắng, lão còn rất giỏi ăn nói, trời sinh biết làm sao để người ta đầu óc rối mù đi quanh mình.”
Điểm này là không thể nghi ngờ – mặc dù Lạc Văn Chu không muốn thừa nhận lắm, nhưng Phí Độ quả thật càng giống Phí Thừa Vũ hơn, trừ khi là xu hướng tình dục không hợp, nếu không trên tình trường, bất kể với nam hay nữ, chỉ bằng khuôn mặt ấy là đủ để hắn đánh đâu thắng đó.
Huống chi hắn còn tàn nhẫn giảo hoạt, trăm phương ngàn kế.
“Lúc mới kết hôn, bà đại khái cũng sống được vài ngày tốt lành, tốt đến mụ mị đầu óc, cho đến khi ông ngoại em qua đời, Phí Thừa Vũ thành người thừa kế hợp pháp, lão đã chiếm được mọi thứ mình muốn, đương nhiên cũng lộ ra bộ mặt thật.” Phí Độ dừng lại, “Trong đây chẳng có yêu đương gì cả, từ đầu đến cuối chính là âm mưu và trả thù, kết cấu bộ não của Phí Thừa Vũ không đủ để lão sinh ra thứ như tình cảm.”
“Trả thù?”
“Ông ngoại em từng tài trợ cho lão học đại học, sau đó cảm thấy nhân phẩm lão có vấn đề, dừng tài trợ giữa chừng, ‘ơn một lít gạo, thù một đấu gạo’, đến cuối cùng, người Phí Thừa Vũ hận nhất chính là ông. Sau đó lão coi mẹ em là đại diện cho người ‘cao cao tại thượng khinh thường lão’, nên dốc hết khả năng ngược đãi mẹ.”
Lạc Văn Chu hỏi khẽ: “Em thì sao?”
“Em…” Phí Độ vừa nói một chữ, cảm giác cánh tay Lạc Văn Chu vòng qua người dường như lại siết chặt hơn, cơ trên tay căng cứng gần như hơi run rẩy, hắn chăm chú nhìn triền núi bằng phẳng dịu dàng trước mặt, cổ họng khẽ động động, nuốt vào câu “Em thì không có gì” suýt buột miệng ra.
“Em khiến lão không hài lòng lắm, Phí Thừa Vũ cảm thấy em là một thứ hàng chỉ đẹp mã ngoài, trong xương cốt chảy dòng máu của mẹ em, yếu đuối và ngu xuẩn, lão hi vọng có thể uốn nắn các khuyết điểm trời sinh của em. Bắt đầu từ động vật nhỏ có độ khó thấp, bởi vì trẻ em thường trải qua giai đoạn nhân hóa một số động vật nhỏ, trong giai đoạn này, cảm thụ tâm lý của loại huấn luyện này không khác giết người là mấy.” Phí Độ cúi đầu nhìn tay mình, “Mèo con, chó con, thỏ con, gà con… đều có. Nếu pháp luật quy định hành hạ động vật đến chết cùng tội với giết người, chắc em có thể đủ lĩnh mấy chục án tử hình rồi.”
Lạc Văn Chu trầm giọng hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Phí Độ im lặng nhớ lại chốc lát, lắc đầu: “Em không nhớ rõ… mẹ em bảo em nhớ, nhưng em vẫn không nhớ rõ.”
Lạc Văn Chu lấy làm kinh hãi: “Mẹ em bắt em nhớ cái gì?”
“Chúng đều là bị bóp cổ không thở được, chết trong sự giãy giụa và tuyệt vọng dài lâu, mẹ bắt em nhớ cảm giác ngạt thở, nhớ chúng đều là chết thay em.”
Bà tăng thêm đau đớn cho hắn, lo lắng hắn sẽ tạo thành vết chai mất cảm giác trên vết thương như Phí Thừa Vũ hi vọng, vì thế dùng con dao càng sắc hơn không ngừng tăng thêm đau đớn của hắn, xuyên qua máu và thịt, khắc vào tận xương tủy, cạo xương trừ độc.
“Nhưng em đại khái cũng không giống mẹ hi vọng,” Phí Độ nói, “Em yếu đuối hơn mẹ tưởng tượng, em chưa từng tán đồng Phí Thừa Vũ, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch lão…”
“Phí Độ,” Lạc Văn Chu bỗng nhiên cắt ngang hắn, “Em hãy nghĩ kỹ lại cho anh, ngược đãi một phụ nữ bình thường thành bệnh tâm thần, bà còn chạy không được, trốn không thoát, phản kháng không thể, bà có thể làm thế nào? Cái chết chính là sự tự do duy nhất. Nhưng bà đã sống cuộc sống thế này mười bốn năm, không nói người khác, anh cảm thấy bản thân anh nhất định không thể làm được, mà bà đã làm được, em có biết tại sao bà chịu đựng qua nhiều năm như vậy không?”
Phí Độ sửng sốt.
“Bởi vì em đã mười bốn mười lăm tuổi, đã biết cách bảo vệ mình trước mặt Phí Thừa Vũ, còn vì qua mười bốn tuổi, em không còn là người chưa có khả năng khống chế hành vi làm gì cũng không bị xử phạt hình sự, chỉ cần Phí Thừa Vũ không muốn mạo hiểm để con trai độc nhất vào tù, lão sẽ cố hết sức tránh để em tự mình làm những chuyện không thể cứu vãn đó. Ngày ấy tại tầng hầm, vòng kim loại thít trên cổ bà, em nghĩ bà sợ chết ư?” Lạc Văn Chu nắm bả vai Phí Độ quay hắn lại, “Em thông minh thế, chẳng lẽ không biết cái chết là cõi về bà khao khát nhất. Bà căn bản không sợ chết, chỉ sợ cứ thế chết trên tay em, bà sợ em cả đời cũng không thể rửa sạch tay…”
Phí Độ vô thức giãy giụa.
“Mẹ yêu em, anh cũng yêu em.”
Phí Độ: “Văn Chu…”
Lạc Văn Chu không hề cho hắn cơ hội nói: “Hôm Trừ tịch anh dẫn người đi Tân Hải, cuộc đời này anh chưa từng sợ hãi như vậy, sợ đến mức bây giờ cũng không dám nghĩ lại, vừa nghĩ đến là tay run rẩy. Không phải anh sợ em đấu không lại… hạng Trương Xuân Cửu, Phạm Tư Viễn, hai kẻ đó hợp lại có thể bị em xào chín, anh sợ em không biết tiếc mạng, đem tim gan của anh đi cho chó ăn thôi!”
Câu nói như bom hẹn giờ này kìm nén trong lòng Lạc Văn Chu đã lâu, bỗng nhiên cứ thế buột miệng ra, nổ tung tảng đá tắc nghẽn bao lâu nay trong ngực anh, để gió nhẹ pha lẫn mùi bùn đất thông thoáng thổi qua.
Đồng tử Phí Độ hơi co lại, cái người mồm mép tép nhảy này đột nhiên bị câm.
Khắp núi các gốc hòe già uy nghiêm, tiếng thông reo như giận dữ, lao xao trong gió nhẹ.
Không biết bao lâu sau, Phí Độ mới khẽ cựa cựa, hắn giơ bàn tay khớp xương cứng đờ, ấn lên ngực Lạc Văn Chu.
“Xin lỗi, em…” Hắn một lúc lâu chưa thể “em” được gì, giống như đã cạn sạch vốn từ, đành phải khẽ nhắm mắt, lắng nghe nhịp tim rối loạn và nhanh mạnh của Lạc Văn Chu.
Lạc Văn Chu ngây người, lửa giận lẻ tẻ ầm ầm tan ra, bởi vì anh nhìn thấy bọng mắt khi không cười cũng loáng thoáng lộ ra ba phần hình dạng và khóe mắt dài của Phí Độ lại đỏ lên, tuy rằng chỉ hơi hơi, giống như pha loãng màu nước phết lên vậy.
“… Xin lỗi.” Phí Độ lặp lại một lần.
Lạc Văn Chu không trả lời, anh nhận câu xin lỗi muộn này, im lặng nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi xuống chân núi.
“Em không lừa anh đâu.”
“Không lừa anh cái gì?”
“Câu ‘Làm cho anh vui là quan trọng nhất’ em nói lúc ở trong phòng chờ tro cốt ấy.”
“…”
“Câu đó là thật lòng, không phải lời đường mật lừa dối.”
Kỳ hạn là từ nay về sau.
“… Ừ.”
Tin tưởng em thêm một lần, mặc dù em có nhiều “tiền án” không đáng tin cậy như vậy, lại khiến anh đau lòng…
Hình như cũng không thể không yêu em.
Thật sự là bại trên tay tên khốn này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.