Độc Thân Tính Theo Thời Gian Đếm Ngược

Chương 2:




Cao Ân Dương tung tà áo, cởi áo khoác, vắt trên vai sau, đầu ngón tay ngoắc lấy áo khoác chậm rãi đi.
Đi dưới ánh đèn cùng bóng tối lần lượt thay đổi, đi sát bên bờ tường, phát ra mùi hoa quế nồng đậm. Hắn mỉm cười, chỗ ở của hắn cùng với chỗ ở của nàng chỉ cách 10 phút đi bộ, hắn thực hưởng thụ một đoạn đường đầy hương hoa này.
Con đường này không biết đi bao nhiêu lần để trở về? Dự tính còn có thể đi trong bốn năm nữa.
Hợp đồng mười lăm năm, bọn họ thế nhưng đã nhận thức lâu như vậy. Hắn ban ngày cũng đi qua ngõ nhỏ này, đêm tối hay đêm khuya, cũng đều đi qua, rốt cuộc đi qua mấy ngàn lần rồi? Hắn đi tới đi lui thật sự cần, nhưng mà hắn cùng Chương Gia Phân, khoảng cách lại càng ngày càng xa.
Yêu thương người không nên yêu, hắn biết rõ, ngay từ ngày đầu có tình cảm, đã báo trước chính là bi kịch. Chính là…… Hắn vẫn nghĩ đến…… Hắn có năng lực thay đổi được. Từ lần đầu gặp Chương Gia Phân, là khoảnh khắc nhiệt huyết sôi trào bắt đầu, hắn bước đi trên con đường yêu đơn phương không thể trở về.
Đúng vậy, từ lúc bắt dầu gặp mặt.
Tính trẻ con của nàng chưa thoát hết, khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt to, tràn đầy lệ, còn có ánh mắt căm giận bất bình khi nhìn hắn, ánh mắt căm giận bất bình, nhưng thật ra chưa bao giờ thay đổi quá a!
Hắn cười, hát nhỏ. Một khúc hát bi thương, “Hàng đêm hàng đêm”, giống như chỉ có lãng tử, mới có thể hiểu được trong lòng hắn có bao nhiêu khổ.
Tay trái vươn ra, mơn trớn bờ tường, mặt tường lạnh như băng, cảm giác này, giống như đau đớn Chương Gia Phân cho hắn.
Hắn chưa từng nói cho Chương Gia Phân, kỳ thật…… Từ lúc bắt đầu gặp mặt, người thanh hai mươi ba tuổi lang thang lúc trước, đã yêu thương nàng.
Ngày đó nhận thức Chương Gia Phân, hắn xông vào văn phòng của cha, vì tức giận đến tìm cha lý luận.
Lúc ấy, Chương Gia Phân cùng cha nàng quỳ trên mặt đất khóc cầu cha hắn.
Chương Gia Phân phát giác có người xông vào, nhìn hắn liếc mắt một cái.
Án mắt bọn họ giao nhau.
Hắn thấy nàng, nước mắt ánh lên sự tức giận, nàng đại khái cảm thấy khốn quẫn, khuôn mặt hồng rực.
Bộ dạng nàng rất đẹp, tuy rằng quỳ, nhưng thắt lưng vẫn quật cường vươn thẳng, mà cha nàng khóc đến cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Đó là hoàng hôn một ngày mùa hè. Ngày đó, trời quang, bên ngoài lầu 12 bị ánh hoàng hôn che lại, nhìn không ra rèm cửa sổ màu lục trong văn phòng cha hắn.
Cao Ân Dương hướng đến nhìn ánh hoàng hôn mà hắn yêu nhất, ánh nắng chiều tuyệt đẹp không gì bì nổi.
Nhưng là ngày nào đó, hắn nhớ kỹ, so với ánh nắng chiều hắn yêu, còn đẹp hơn, còn muốn làm cho tim hắn đập nhanh …… Là khuôn mặt Chương Gia Phân.
Tim đập nhanh, khiến cho Cao Ân Dương đã quên hắn muốn cùng cha hắn lý luận cái gì, giống như cái gì cũng không quan trọng, cũng không đáng làm hắn phát hỏa. Hắn choáng váng vài ngày, người hốt hoảng, không có khí lực, cũng không muốn cùng bạn bè giao tế, chính là nằm trên giường ngẩn người, nghĩ đến cô gái xinh đẹp kia.
Có lẽ, đây là số mệnh đã ấn định.
Nếu không chỉ bằng một lần đối mặt kia? Dùng cái gì mà cảm giác yêu say đắm có thể kéo dài đến nay?
Cho dù hắn đã nản lòng vô số lần, tâm lạnh vô số lần, cũng buông tha vô số lần, bạn gái thay đổi một người lại một người…… Vẫn là yêu nàng đến khổ sở, vẫn là mỗi một lần cùng nàng ở chung, nàng “cắn” hắn, làm cho hắn kịch liệt đau đớn…… Làm cho một nam nhân ba mươi bốn tuổi, khi bị nàng lạnh lùng cùng châm chọc, cảm giác chính mình lần lượt lại nhớ tới lúc hai mươi ba tuổi, vẫn là chân tay luống cuống, vì nàng mà tâm cuồng, như chàng thanh niên ngây ngô lang thang.
Cao Ân Dương dừng lại cước bộ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Thiên không tối lắm, Mặt trăng di động một vòng, nó tuy rằng hoàn mĩ, ôm không đến lại có thể làm gì?
Buông tha đi…… Hắn mỉm cười, thật sâu thở dài. Đúng vậy…… Buông tha đi, không cần lại tự rước lấy nhục, không cần yêu nàng…… Không cần lo lắng cho nàng, không cần bảo hộ nàng, dù sao, nàng không phải hiếm lạ.
*****
Hừng đông, Chương Gia Phân còn chưa ngủ, gần như kiệt lực, đau khổ chống chọi, lặp lại lời kịch với chính mình trong gương, luyện diễn các loại biểu tình, vì biểu hiện hoàn mỹ khi diễn xuất. Nhưng là càng đến gần thời gian phải đến trường quay, tim nàng đập càng nhanh, cổ họng như bị bỏng, áp lực rất lớn, nàng quá khẩn trương.
Tám giờ, tắm rửa, lấy màng che mặt, chuẩn bị ra ngoài.
Gia Phân trong lòng nghĩ đừng khẩn trương, nhưng là cổ họng không hợp lắm, ẩn ẩn đau. Hơn nữa một đêm không ngủ, lại chưa ăn gì, đầu cháng váng hoa mắt, cảm thấy không có chút sức lực nào.
Trong đầu có hai thanh âm tranh luận không ngớt —
Chương Gia Phân, ngươi nhất định có thể làm được, đừng để Cao Ân Dương xem thường!
Vạn nhất thật sự diễn không tốt, bị các phóng viên giễu cợt? Vạn nhất đạo diễn nổi bão……
Sẽ không, mình nhất định sẽ diễn rất khá, chỉ 3 phút mà thôi, không thể có nhiều khó khăn?
Nhưng là ngay cả Ngô Tiểu Hoa đều chê mình diễn kém…… Mình làm chi muốn cậy mạnh? Mình xác định thật sự muốn đi để mất mặt?
Mình có thể, mình có thể, mình còn thật sự chuẩn bị như vậy…… Sẽ không quá kém đi.
Chương Gia Phân một bên vừa đánh răng vừa nghĩ, cuối cùng thấy đầu váng mắt hoa.
“Tiểu Hoa? Tiểu Hoa!” Chương Gia Phân bám tường từ phòng tắm đi ra.“Giúp chị pha một ly sữa nóng.”
“Trời ạ, khí sắc của chị hảo kém.” Ngô Tiểu Hoa bị sắc mặt trắng bệch của Chương Gia Phân dọa.“Em đi làm sữa……” Nàng chạy hướng phòng bếp, một bên nhắc đi nhắc lại:“Chị không ngủ đúng không? Chị nhanh ngồi xuống đi…… Đã nói không cần diễn nữa, chị thật sự rất thích cậy mạnh…… Em gọi điện thoại cho lão bản, gọi anh ấy hủy bỏ diễn xuất.”
“Không cần, ta nói ta có thể.” Chương Gia Phân ở sô pha ngồi xuống, mở ra tivi.
“Lão bản cũng không phải ngu ngốc, anh ấy khuyên chị buông tha chính là thật sự cảm thấy không ok, chị làm chi……” Chờ một chút…… Ngô Tiểu Hoa cầm nồi, ngây người, dựng thẳng tai nghe tin tức truyền đến từ tivi.
Chương Gia Phân cũng sửng sốt, tin tức đang nói về nàng.
Phóng vien trên tivi nói:“Tối hôm qua, người mẫu số một Chương Gia Phân bị viêm dạ dày cấp tính, nhập viện khám gấp, trước mắt đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng. Đưa nàng nhập viện là người đại diện Cao Ân Dương, khách mời điện ảnh sáng nay chuyển thành một người mẫu gợi cảm khác của Thải Hạc, là Bạch Phù, trước mắt tình hình thân thể Chương Gia Phân như thế nào, phóng viên  chúng tôi đang ở theo dõi…… Như có tiến thêm một bước phát triển……”
Phóng viên nói xong, màn hình TV nhảy đến tình trạng bên ngoài bệnh viện.
Sáng sớm, sắc trời u ám, bên ngoài bệnh viện, một đám phóng viên vây quanh Cao Ân Dương  đứng ở trước cửa bệnh viện. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, đối với phần đông microphone trả lời các vấn đề của phóng viên.
“Tôi cũng vậy nửa đêm đột nhiên nhận được điện thoại của trợ lý…… Bác sĩ đã làm xong kiểm tra, cám ơn các vị quan tâm, tin tưởng chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, Gia Phân rất nhanh sẽ khôi phục, vất vả cho mọi người ……”
Phóng viên hỏi:“Bạch Phù có thể đảm nhiệm nhân vật của Gia Phân sao? Tuy rằng chính là khách mời diễn xuất, nhưng là lúc trước nghe nói Chương Gia Phân còn thật sự đang chuẩn bị……”
“Đúng vậy, thật sự là đáng tiếc. Gia Phân kiên trì muốn ôm bệnh tham dự vai diễn này, mọi người đều biết tinh thần chuyên nghiệp của cô ấy luôn là số một, nhưng tôi kiên trì muốn nàng nghỉ ngơi, tôi cho rằng thân thể khỏe mạnh mới là tài sản quan trọng nhất của một model. Về phần Bạch Phù, cô ấy là model có tài diễn trời cho của Thải Hạc chúng tôi, từng học và huấn luyện theo chương trình học diễn xuất chuyên nghiệp, tôi tin tưởng cô ấy có thể đảm nhiệm.”
Chương Gia Phân sắc mặt dần dần ửng hồng, Ngô Tiểu Hoa ném nồi, hướng vào phòng, sợ bị áp suất thấp lan đến, nàng vụng trộm mở cửa ra một khoảng nhỏ, rình coi động tĩnh của Chương Gia Phân. Nàng thấy Chương Gia Phân bỏ lại điều khiển từ xa, gọi điện thoại tìm lão bản.
Chương Gia Phân thở phì phì gọi điện thoại.
Cao Ân Dương tiếp điện thoại:“Sớm như vậy?” Hắn ngáp, cổ họng hơi khàn.“Em còn chưa đi ngủ? Anh chỉ biết.”
“Đang bị viêm dạ dày, người như thế nào ngủ được?”
“Cũng đúng, ép buộc một đêm, ngay cả người đại diện cũng đều mệt mỏi.”
“Vất vả cho anh, quá nửa đêm còn đưa tôi đi khám gấp.”
“Hẳn là, anh yêu mỗi một nhân viên công tác, các nàng ốm đau cũng tương đương như anh ốm đau.”
Chương Gia Phân buồn bực, da mặt đủ dày, biết rõ nàng là gọi tới mắng chửi, còn có thể coi như không có việc gì mà cùng nàng pha trò.“Anh tự tiện phát tin tức giả, lừa gạt phóng viên còn hủy bỏ diễn xuất của tôi, ai cho phép anh làm như vậy?”
“Ân hừ.”
“Tôi nói tôi có thể, anh liền như vậy không tin năng lực của tôi? Anh cho rằng Bạch Phù so với tôi diễn tốt hơn? Cái kia suốt ngày tùy tiện cùng người chế tác trên giường ……”
“Chú ý miệng của em, đừng làm anh xem khinh em.”
“Anh cũng biết tôi nói là sự thật.” Bạch Phù hành vi phóng đãng, sinh hoạt cá nhân phức tạp, dựa vào sắc đẹp để giao dịch, lục tục đổi lấy rất nhiều cơ hội được diễn, điểm ấy, ngay cả Cao Ân Dương đều đối Bạch Phù nghiêm khắc khuyên bảo. Ngày thường, nhân viên công tác phê bình hoặc cười nhạo Bạch Phù, Chương Gia Phân luôn trầm mặc, không có ý kiến. Nhưng lần này, Chương Gia Phân phát hỏa, cũng không biết chính mình là làm sao vậy, nàng nghi hoặc, chẳng lẽ Bạch Phù cũng cùng Cao Ân Dương có gian tình? Cho nên hắn mới như vậy giúp đỡ cô ấy?
Chương Gia Phân tỉnh táo lại, trần thuật bất mãn của nàng:“Anh đem vai diễn của tôi đổi, điểm ấy, tôi không thể chấp nhận.”
“Anh nói rồi, em không thích hợp, thân là người đại diện, anh muốn hết sức duy trì và bảo hộ hình tượng của em.”
“Cho nên anh cho rằng Bạch Phù diễn giỏi hơn tôi? Cô ấy so với tôi thích hợp hơn?” Điểm này, tựa hồ mới là điều Chương Gia Phân để ý.
“Cô ấy quả thật so với em hiểu được cách diễn.”
“…… Thật sự là như vậy? Vẫn là cô ấy cùng với anh quan hệ không hề tầm thường?”
“Này thôi…… Em muốn hay không trực tiếp hỏi cô ấy? Cô ấy ngay tại bên cạnh anh, muốn cùng cô ấy nói chuyện sao?”
“……” Sắc mặt Gia Phân xanh mét, tám giờ sáng, hắn vừa mới tỉnh ngủ, Bạch Phù ở bên người hắn? Quan hệ của bọn họ, không cần nói cũng biết. Chương Gia Phân không biết muốn nói gì, ngực rất buồn.
“Còn có việc?” Cao Ân Dương hỏi.
“Đối với việc anh làm, tôi không có lời nào để nói.”
“Vậy gác điện thoại đi.” Khách, Cao Ân Dương treo máy trước.
Gia Phân kinh ngạc ngồi ở sô pha.
Nàng hỗn loạn suy nghĩ, mùi nước hoa đêm qua trên áo Cao Ân Dương, là đến từ Bạch Phù? Cao Ân Dương ngủ cùng Bạch Phù, hắn cùng nữ nhân kia trắng đêm triền miên, tiếp theo đã nghĩ mưu hủy bỏ vai diễn của nàng. Là chủ ý của Bạch Phù? Hay là Cao Ân Dương tự mình quyết định? Mặc kệ là người nào, đều làm cho nàng cảm thấy khuất nhục, còn có…… Tuyệt vọng.
Chương Gia Phân nản lòng cúi bả vai, hai tay ôm trụ mặt, cong lưng, ở sô pha lẳng lặng ngồi, không nhúc nhích. Nói đến để làm gì, nàng có tư cách gì mà nổi bão? Nàng chính là vì trong nhà có nợ, cùng Cao Ân Dương ký vào khế ước bán mình xui xẻo. Nàng chính là một món đồ trong tay Cao Ân Dương. Ở ngoài mặt, hắn thực để ý nàng, trên thực tế thì sao? Hắn xem thường nàng, xem thường nàng, nếu không làm sao có thể không tôn trọng nàng như vậy?
Chương Gia Phân cắn răng nghĩ —
Chỉ còn bốn năm, không quan hệ, chỉ còn bốn năm cố chống đỡ đi, mình liền tự do, không bao giờ nữa để ý đến tên hỗn đản này, không cần xem sắc mặt của bất luận kẻ nào, có thể làm chuyện chính mình yêu thích……
Nhưng là mặc kệ nghĩ như thế nào, như thế nào an ủi chính mình, nỗi tuyệt vọng, cô tịch, lại không dựa vào cảm giác, vẫn mãnh liệt xé rách lòng của nàng, nàng yên lặng rơi lệ, đem mặt chôn ở giữa hai tay, vụng trộm khóc nức nở.
Ngô Tiểu Hoa vẫn ở phía sau cửa nghe lén Chương Gia Phân cùng lão bản nói điện thoại.
Hiện tại, phòng khách không chỉ là áp suất thấp, quả thực lạnh như băng.
Nàng nhẹ nhàng đi tới cửa.
Linh……
Di động vang, Ngô Tiểu Hoa tiếp điện, là lão bản.
“Cô ấy làm sao rồi?” Cao Ân Dương hỏi tình trạng của Chương Gia Phân.
“Không biết?…… Che mặt, không nhúc nhích ngồi ở sô pha.”
“Đang khóc sao?”
“Thân thể thoạt nhìn thực cứng ngắc, khả năng thật sự đang vụng trộm khóc, tôi cũng không dám đi ra ngoài, chị ấy hẳn là cảm xúc thực ác liệt.”
“Ngô…… Không quan hệ…… Khóc đến mệt cũng tốt, khóc mệt là có thể hảo hảo đi ngủ.” Hắn rõ ràng biết Chương Gia Phân bởi vì áp lực, thể lực đã sớm cạn kiệt.
“Chính là a, Chương Gia Phân lo lắng buổi sáng phải diễn, căn bản không ngủ, buổi sáng khí sắc siêu kém, tôi thực sợ chị ấy sẽ té xỉu. Tôi còn thấy chị ấy nuốt hai viên thuốc, lão bản, quyết định của anh là đúng. Nhưng là…… Lão bản, anh hiện tại…… Thật sự cùng Bạch Phù ở một chỗ sao?”
Cái cô Bạch Phù kia, Ngô Tiểu Hoa cũng thực chán ghét, ba tám loại lợi thế, yêu là loạn luôn quan hệ nam nữ, Bạch Phù không giống Chương Gia Phân, Chương Gia Phân là mặc kệ đối phương là loại người nào, thái độ đều giống nhau lạnh như băng.
Bạch Phù thì thấy đại nhân vật liền mặt mày hớn hở đón tiếp, đại ca đại thúc loạn xạ mà kêu. Nhưng là đối với bọn họ này đó chỉ là tiểu nhân vật, mặt lại thực thối, thái độ rất kém cỏi, cái loại đãi ngộ khác biệt này thực làm cho người ta buồn nôn.
“Này thôi……” Cao Ân Dương ha ha cười:“Cô cũng tưởng cùng Bạch Phù nói điện thoại sao?”
Ngô Tiểu Hoa hoảng.“Tôi không cần.”
“Khẩn trương cái gì? Bên cạnh tôi chỉ có một quyển tạp trí [ trợ giúp nam nhân ].”
“Vậy anh làm chi cố ý khiêu khích Chương Gia Phân?”
“Bởi vì cô ấy nhiều khi thật sự làm cho người ta rất tức giận.” Rõ ràng là vì bảo hộ nàng mới hủy bỏ diễn xuất, Chương Gia Phân cho dù không cảm kích, còn hoài nghi hắn cùng Bạch Phù gian tình, hắn thực muốn nôn.
Ngô Tiểu Hoa ha ha cười.“Vâng, tôi biết, chính là không nghĩ tới lão bản cũng sẽ tức giận.”
“Tôi cũng không phải đầu gỗ……” Cao Ân Dương dặn dò Ngô Tiểu Hoa:“Làm cho cô ấy hảo hảo nghỉ ngơi, kế tiếp hai ngày tới không có công tác, bên ‘Tinh Trần’ nghe nói quảng cáo muốn quay chụp trước tiên. Còn có…… Chờ một chút cô tìm người bạn bè cùng cô đi đến lầu 11 bệnh viện, phòng hạng nhất, tôi sẽ nói trước với bảo vệ bệnh viện, các cô đợi cho đến buổi tối lại đi. Các phóng viên đều ở lân cận bệnh viện, cô là trợ lý của Gia Phân, bất quá nói phải đi là sợ phóng viên khả nghi……”
“Không thành vấn đề, phòng bệnh hạng nhất nhất định thực thoải mái, tôi tìm chị tôi cùng đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.