Editor: Nyanko
Đêm trừ tịch, các hoàng tử và con cháu tôn thất đều phải tiến cung dự cung yến, lệnh cấm của Tiêu Lệnh Thù nhờ vậy cũng được giải trừ.
Đối với lệnh cấm không được giải bỏ thì Tiêu Lệnh Thù cũng không để ý, gần đây thời tiết lạnh lẽo, người cũng lười, còn không bằng mỗi ngày nằm ở nhà, đọc sách, luyện chữ, thưởng mai, lại nhìn A Bảo xử lý việc vặt, đến phòng luyện công lăn lộn một hồi, vừa bình yên lại đắc ý.
Chẳng qua ở trong mắt A Bảo, Tiêu Lệnh Thù chính là trạch nam, có thể ngốc ở một chỗ một hai năm cũng không sao. Đương nhiên, trạch nam cũng tốt, cho nên mặc dù bị lệnh cấm phải ở nhà, đối với trạch nam mà nói, thì gãi đúng chỗ ngứa rồi. Chỉ cần Tiêu Lệnh Thù trong lòng không cảm thấy oan uổng khó chịu, trong lòng A Bảo cũng vui vẻ.
Vừa bước vào tháng chạp, tuyết trong kinh thành cũng ngừng rơi, cảm giác vừa mới tốt lành được một hai ngày thì nay tuyết bắt đầu rơi lại, khiến cho hoàng đế Thái tử cùng với triều thần đều lo lắng, sợ tuyết lần này lớn, đưa tới tuyết tai, lại không biết có bao nhiêu lên dân bá tánh phải chịu khổ. Đương nhiên, chuyện lo cho dân cho nước có người sầu, nhưng đối với đại đa số người xuất thân phú quý mà nói thì tuyết có lớn, cùng lắm cũng chỉ oán giận một hai câu, đảo mắt lại sai người lấy tuyết pha trà thưởng mai, làm việc phong hoa tuyết nguyệt.
Đêm trừ tịch ngày hôm nay, tuyết đã ngừng rơi vào buổi sáng, thật sự là dấu hiệu tốt.
A Bảo và Tiêu Lệnh Thù ngồi xe ngựa tiến cung, tuyết trên đường phố nội thành đã được người quét dọn sạch sẽ, trước cửa các hộ gia đình đều treo đèn lồng đỏ, dán câu đối các chữ. Chờ đến khi vào trong cung, cũng là nơi nơi vui mừng, cung nhân đã sớm đem tuyết trong cung dọn sạch sẽ, không ngại trong việc đi lại.
A Bảo và Tiêu Lệnh Thù trực tiếp đi hậu cung thỉnh an Hoàng hậu, thời điểm bọn họ đến, đã có rất nhiều tôn thất nữ quyến đến đây, Thái tử phi đứng đầu nhóm con dâu hoàng gia cũng đã tới cách đây không lâu, đều ngồi với mọi người đang tám chuyện.
A Bảo vừa lộ diện, trên mặt Hoàng hậu xuất hiện tươi cười từ ái, chờ Tiêu Lệnh Thù hành lễ rời khỏi đi Đông cung, Hoàng hậu trực tiếp bảo A Bảo tiến lên cho bà nhìn một cái, làm trò trước mặt mọi người lôi kéo A Bảo, nhẹ nhàng dò hỏi thân thể của nàng và đứa bé trong bụng. A Bảo cũng ngoan ngoãn nhỏ giọng đối đáp, đối với Hoàng hậu cung kính có thừa.
Người xem ở trong điện ghi tạc trong lòng, nhìn thấy Hoàng hậu và Tấn vương phi thân thiết nói chuyện, người không hiểu rõ còn nghĩ rằng bọn mới là thân mẹ chồng nàng dâu đâu. Lại nhìn Thái tử phi và Tề vương phi, trên mặt tươi cười khéo léo, biểu hiện đại khí đoan trang, làm người không thể không cảm khái Hoàng hậu chọn hai người con dâu này cực tốt, ít nhất so với mấy vị hoàng tử phi khác khá hơn nhiều. cungquanghang
Giống như Tần vương phi và Chu vương phi, hai người cũng giống như Tần vương và Chu vương là người điệu thấp, căn bản không xuất sắc lắm. Mà Ninh vương phi ai ai không biết là người người có thể lăn lộn, hiện tại còn không có đem đứa bé trong bụng làm sẩy cũng là ông trời phù hộ. Trần Lưu vương phi là người có quy củ, thậm chí thoạt nhìn có chút kín tiếng, người khác hỏi ba câu, nàng ấy mới trả lời một câu. Hiền vương phi nhưng lại là người hiền huệ, đáng tiếc hiện tại nàng ấy đang hoài thai chín tháng, thân mình không cách nào tiến cung tham gia cung yến hôm nay, tất nhiên không cách nào so sánh.
Thấy Hoàng hậu lôi kéo A Bảo hỏi han ân cần, lại đối với bụng nàng dặn dò thêm mấy lần, Ninh vương phi ngồi ở bên người Thích Quý phi, mắt lạnh nhìn qua, lại có chút phẫn hận, nhớ tới gần đây trượng phu liên tiếp triệu hạnh mấy cung nữ đó, trong lòng không khỏi chua, lại thống hận, vốn dĩ cung nữ này không phải là tiến vào Tấn vương phủ sao? Càng khiến nàng khó chịu chính là vừa nãy Tấn vương còn tự mình đưa Tấn vương phi đến hậu cung, không giống vương gia nhà nàng, vừa tới trong cung, trực tiếp chạy đến điện Thái Hoà đi trước mặt Hoàng đế xoát cảm giác tồn tại.
“Mấy tháng không gặp con, tuy rằng nghe Thái tử phi và Tề vương phi bảo rằng ngươi vẫn rất tốt, nhưng không gặp người, tâm vẫn luôn lo lắng.” Hoàng hậu lôi kéo tay A Bảo nói, “Nữ nhân mang thai vẫn luôn vất vả, con cũng đừng mệt chính mình, thiếu cái gì thì sai người tới tìm bản cung hoặc tới chỗ của Thái tử phi nói một tiếng. Nơi này của bản cung cũng không cần lại đây thỉnh an. Con cứ ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt, lại sinh cho bản cung một tôn tử béo là được rồi.”
* Mình băn khoăn không biết nên để ta - ngươi, hay là xưng hô ta - con. Vì bản thân mình không thích ta - ngươi lắm. Bản thân Hoàng hậu là mẹ cả của các hoàng tử, nên gọi con dâu là ‘con’ chắc cũng không có gì nhỉ? Hơn nữa, xưng hô như vậy còn cho thấy Hoàng hậu thân thiết với A Bảo. Khi nào Hoàng hậu tức giận hoặc chán ghét vị con dâu nào đó, thì chắc mình để ‘ngươi’. Cũng tuỳ hoàn cảnh sau này thế nào mình sẽ thay đổi. Nhưng hiện tại cứ như vậy đã rồi tính tiếp.
“Dạ, cảm ơn mẫu hậu thông cảm. Chẳng qua lúc trước là con dâu không tiện, chờ thêm năm, con dâu cần phải cách ngày kém năm mà tới thỉnh an mẫu hậu, đến lúc đó thỉnh mẫu hậu cũng đừng ghét bỏ con dâu nhé.”
A Bảo cười nói, làm đủ tư thái. Hoàng hậu muốn ở trước mặt mọi người diễn từ mẫu, nàng cũng sẽ phối hợp. Còn vì sao Hoàng hậu sẽ cọi trọng nàng, biểu hiện trước mặt các phi tần và nữ quyến tôn thất, nàng cũng suy đoán được vài phần. hiện tại Tiêu Lệnh Thù đã là hoàng tử có tiếng, Hoàng hậu tự nhiên cũng sẽ không keo kiệt chút nào, làm chút tư thế, cũng để người biết Hoàng hậu là người hiền lương rộng lượng.
Bên này hai người hoà thuận vui vẻ, thì bên kia có người nhịn không được mở miệng nói: “Hoàng hậu quả nhiên là người nhân từ, đối với Tấn vương phi giống như thân sinh, ta nhìn cũng có chút ghen ghét.” nyanko_cqh_cungquanghang
Mở miệng chính là quận vương phi của một vị tôn thất, ấn theo bối phận, thì nàng ta là con dâu của một vị đường thúc của Chính Đức đế, là Thanh Giang quận vương phi đương nhiệm. Bởi vì khi tiên đế còn sống, lúc trước Thanh Giang quận vương có công trợ tá vương, được ban ân lưu tại trong kinh thành, thừa kế ba đời mới bắt đầu hàng tước. Vị Thanh Giang quận vương phi là người tính tình sang sảng, có chuyện nói thẳng, chỉ là mỗi khi nói đều đâm vào lòng người. Nàng ta có nữ nhi gả cho cháu trai của nhà mẹ đẻ Thích Quý phi, cho nên thời điểm nào đó, cũng sẽ hướng về phía Thích Quý phi.
Ánh mắt Hoàng hậu tối lại, biểu tình trên mặt lại không đổi, cười nói: “Nghe Quận vương phi nói kìa, Tấn vương là hoàng tử được nuôi dưỡng ở trong cung của bản cung, là bản cung nhìn hắn lớn lên, cũng xem như con trai. Tấn vương phi là con dâu bổn cung, ta tự nhiên quan tâm. Aiz, vô luận là người nào, bổn cung đều yêu thương, đều là con của bổn cung.” Mấy lời cuối của Hoàng hậu là nói với đám người Tần vương phi.
Vẻ mặt Hoàng hậu từ ái, mặc kệ bà từ ái là thật hay giả, mọi người đều đã luyện thành hồ ly tinh, trên mặt cũng không có biểu lộ ra ngoài, sôi nổi tán dương Hoàng hậu rộng lượng nhân ái, còn những người trẻ tuổi, cũng sớm học xong nhìn mặt đoán tình hình, trong lúc nhất thời, các nữ nhân trong cung Phượng Tường cực kỳ hoà thuận vui vẻ.
Cố tình có người không thức thời, lại muốn tiếp lời Thanh Giang quận vương phi nói: “Tuy có mẫu hậu yêu thương, chính là Ngũ hoàng tẩu vẫn quá ra vẻ yếu ớt rồi.”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Ninh vương phi đang mang thai năm tháng, gương mặt xinh đẹp cười như không cười nói: “Tuy nói thân mình thai phụ yếu ớt, nhưng cũng không thể không tận đạo hiếu. Lúc trước khi con dâu hoài thai, còn không phải đôi lúc cũng tiến cung thỉnh an mẫu hậu và Quý phi sao. Vốn dĩ còn nghĩ rằng có thể gặp ngũ hoàng tẩu ở trong cung tán gẫu đôi chút, nhưng không khéo, từ trước đến nay vẫn chưa gặp được Ngũ hoàng tẩu.” Vẻ mặt nàng ta tỏ ra nuối tiếc.
Nghe được lời này, phản ứng của mọi người không đồng nhất, có người trong lòng nghẹn cười, có người lắc đầu thở dài.
Lời này của Ninh vương phi rõ ràng nói Tấn vương phi là người bất hiếu, còn nói rõ nguyên nhân Tấn vương phi không có tiến cung thỉnh an Hoàng hậu không phải bởi vì Tấn vương bị trách phạt ở trong phủ, vậy nên liên luỵ đến Tấn vương phi. Vốn dĩ loại này mọi người hiểu rõ trong lòng là được rồi, không nên nói ra bên ngoài làm người khó chịu, nhưng Ninh vương phi hiển nhiên chính là muốn Tấn vương phi khó chịu.
Lúc này, Thích Quý phi dỗi nói: “Đứa nhỏ này, con nói cái gì vậy. Nếu thật nhớ Tấn vương phi, trực tiếp đến phủ Tấn vương không phải là được rồi sao? Phủ hai người cách không xa, đều là chị em dâu, thân thiết một chút có sao.”
Hoàng hậu cười không nói, chỉ là tươi cười trên mặt có chút phai nhạt.
Lúc này, Thái tử phi lập tức biểu hiện năng lực con dâu trưởng hoàng gia, cười nói: “Chẳng lẽ Thất đệ muội quên chuyện lúc trước rồi? Thái y từng có nói là Ngũ đệ muội chịu kinh hách, đây lại là đứa bé đầu tiên của Ngũ hoàng đệ, cho dù chuyện có quan trọng cỡ nào, cũng phải lấy đứa bé làm trọng, vì vậy mẫu hậu cũng thông cảm.” truyen_chi_dang_tren_cungquanghang
Rất tốt, Thái tử phi cũng nhắc nhở với mọi người, Đại công chúa vì một vị đại phu chạy đến phủ Tấn vương muốn người, sau đó làm Tấn vương phi bị kinh hách. Chẳng qua chuyện lớn hơn nữa là Tấn vương - vị sát tinh kia vừa về kinh hồi phủ chưa lâu đã chạy đến phủ Đại công chúa đánh người. Mặc dù ngay từ đầu Chính Đức đế đã hạ lệnh không được nói, chỉ là lúc ấy nhiều người thấy hắn đi vào phủ Đại công chúa như vậy, lại có Đại công chúa cố ý để mọi người đều biết, cho nên việc này muốn giấu cũng không giấu được, chẳng qua trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra mà thôi.
Nghĩ đến Tấn vương sát thần diệt quỷ, mấy nữ quyến ở đây rùng mình, trao đổi ánh mắt, quyết định vẫn nên không làm khó dễ Tấn vương phi làm gì. Nếu đến lúc đó Tấn vương biết, ai biết hắn có thể nhớ thương đề một bút, sau đó trực tiếp đem theo thị vệ hung hãn chạy đến phủ ngươi giết người? Đến lúc đó nếu rơi vào kết cục của Đại công chúa, khóc cũng không có chỗ để khóc.
Vì vậy, kế tiếp, Ninh vương phi còn muốn khiếu khích ‘tình địch’ A Bảo một chút, rất nhanh đều bị mọi người liên hợp lại dời đi đề tài, dời cũng không biết dời tới địa phương nào, cũng làm Ninh vương phi nhiều lần muốn chen miệng không được đều bực mình muốn chết, gắt gao vặn xoắn khăn tay, ánh mắt nhìn A Bảo u oán vạn phần.
Các nữ nhân ngồi với nhau, nói chuyện có mùi thuốc súng cũng là chuyện thường, hơi không cẩn thận thì trong bông có kim, ẩn trong từng lời nói là lý lẽ sắc bén, hại chết người không đền mạng. Mà trong cung phân làm hai phái, một phái do Hoàng hậu đứng đầu, phái kia do Thích Quý phi đứng đầu, âm thầm đánh giá. Chẳng qua hiện tại xem ra, rõ ràng Hoàng hậu thắng lợi áp đảo.
Trước không nói đến lập trường của Thái tử phi và Tề vương phi, chỉ riêng việc mọi người bởi vì kiêng kị Tấn vương mà không dam đắc tội A Bảo, tiếp đó không dám tiếp lời Thích Quý phi ám chỉ Hoàng hậu, thì biết ngay kết quả.
Cho nên, sau khi cung yến bắt đầu, phái Hoàng hậu vui vẻ, phái Quý phi lại tẻ nhạt.
Tiệc trừ tịch tổ chức là điện Ninh Đức, Chính Đức đế và Hoàng hậu ngồi phía trên, bên cạnh còn có Bình Vương thái phi, tiếp theo đó là các vị hoàng tử hoàng nữ cung phi, xuống dưới nữa thì ấn theo phẩm cấp thân vương bối phận tôn thất an bài, phẩm cấp ở phía trước, bối phận ở phía sau, theo thứ tự mà ngồi. cungquanghang
Ngồi xéo A Bảo là cả nhà Bình vương, Giang Lăng Vi và Bình Vương thế tử chiếm một bàn, tuy rằng cân nặng của Bình Vương thế tử vẫn làm người ghé mắt, chẳng qua A Bảo cảm thấy giống như so với lần trước hắn gầy hơn một vòng, chẳng lẽ là dược của Giải Thần Y có tác dụng?
Rất nhanh cảm giác được một tầm mắt làm người không thoải mái, đôi mắt vừa chuyển, rất nhanh nhìn thấy Đại công chúa đang ngồi ở đó. Sắc mặt nàng ta vẫn nhợt nhạt như cũ, so với hai tháng trước còn gầy một vòng, thoạt nhìn nhưng thật ra lại giống Lâm muội muội yếu đuối mong manh. Chỉ là giữa mày vẫn chứa oán khí, ánh mắt nàng ta cực kỳ oán độc, chẳng qua khi nàng ta nhìn thấy Tiêu Lệnh Thù, trong mắt hiện lên chút kinh sợ, trong kinh sợ lại mang theo oán hận, cực kỳ phức tạp.
Tiêu Lệnh Thù ngước mắt nhìn qua, lạnh lùng mà nhìn nàng ta một cái, Đại công chúa phải thu hồi tầm mắt, an an phận phận ngồi một chỗ với Võ Liệt.
Những người khac tự nhiên cũng đem sự khác thường của Đại công chúa thu hết vào đáy mắt, trong lòng kinh ngạc vô cùng, lại lần nữa thay đổi ấn tượng mới về Tấn vương, thật sự là sát tinh không thể chọc, đáng sợ cực kỳ. Ngay cả Đại công chúa kiêu ngạo nóng tính như Đại công chúa cũng có thể khiến nàng ta thuận theo, nếu là người khác không liên quan chọc hắn, còn có đường sống sao? Đặc biệt ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không áp được tên sát tinh này, vẫn là không xa lắm cũng nên lăn ra xa, đừng chọc hắn mới tốt.
Phía trên Chính Đức đế tự nhiên cũng chú ý tới hành động giữa hai người con, sắc mặt hơi đen, tức giận rất nhiều, lại nhịn không được nhìn Tiêu Lệnh Thù vài lần, ngó trái ngó phải, trừ bỏ một vài nét tương tự nhợt nhạt, căn bản nhìn không ra hắn và A Kinh có chỗ tương tự. Ngược lại lúc này Đại công chúa ốm yếu tái nhợt lại thật ra giống với A Kinh khi sinh bệnh, làm lòng ông không khỏi mềm mại vài phần.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Hoàng đế cũng khó làm mà.
Khi tiệc tối chính thức bắt đầu, Chính Đức đế theo lệ nói vài câu, sau đó vỗ tay ý chỉ nhạc quan tấu nhạc hiến vũ.
một mảnh ca vũ vui vẻ.
Tuy nhiên sau một vũ khúc thì đột nhiên bên ngoài có cung nhân chạy đến vội vàng, đầu tiên là thì thầm vài câu với một trong mấy thái giám đang canh giữ ở ngoài điện Thái Hoà là Trần Tường. hắn không thể làm chủ, đành phải lặng lẽ tiến lên, nói cho Trương Kiệt, sắc mặt Trương Kiệt thay đổi, vội khom người đến bên cạnh Chính Đức đế, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, người phủ Hiền vương tới bẩm báo, Hiền vương phi muốn sinh.”
Chính Đức đế đang muốn bưng trà uống, nghe được lời này, động tác dừng lại, ly rượu gạo có một tầng gợn sóng.
Hoàng hậu và Bình Vương thái phi nghe rõ những gì Trương Kiệt nói, những người khác chỉ thấy mặt Trương Kiệt có biến đổi, cũng nhìn thấy mấy động tác của mấy thái giám, nhưng lại không biết chuyện gì đã xảy ra, ngồi im lặng xem biến.
Lúc này, Chính Đức đế vỗ vỗ tay, nhạc quan dừng lại, vũ nữ cũng đồng loạt quỳ một bên, trong điện an tĩnh không tiếng động.
“Lệnh Kiệt, phủ Hiền vương sai người tới báo, Hiền vương phi sắp sinh.”
Hiền vương đang mỉm cười đút trái cây cho con gái, nghe được lời này, trái cây trong tay rơi xuống đất, có chút không dám tin tưởng, đột nhiên đứng dậy, sau đó phát hiện bản thân mình thất thố, lập tức đứng dậy quỳ ở giữa đại điện, nói: “Còn thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần trở về nhìn một chút...” nyanko_cqh
Hành động này của Hiền vương thật là thâm tình, Hiền vương phi phải sinh, một đại nam nhân như hắn chạy về cũng không làm được gì. Còn thái y, từ trước khi Hiền vương phi khám thai phát hiện thân mình không tốt, Thích Quý Phi đã sớm thổi gió bên tai với Chính Đức đế, đưa hai thái y thường trú ở phủ Hiền Vương, hết thảy đều chuẩn bị tốt. Cho nên, một đại nam nhân như Hiền Vương chạy trở về thật sự không làm được gì, hơn nữa hiện tại cung yến còn chưa kết thúc đó.
Chẳng qua Chính Đức đế cũng không tức giận, đáp ứng thỉnh cầu của Hiền vương. Thích Quý Phi sợ Hiền vương phi sinh hài tử, hạ nhân không chiếu cố tốt cháu gái, nên giữ cháu gái ở lại.
Chờ Hiền vương rời đi, ca múa tiếp tục, lại không có bao nhiêu người thưởng thức, đều nghĩ đến, Hiền vương phi đang tốt như thế nào lại sinh non chứ? tui_edit_metlamdo_cqh
Đúng vậy, ấn tháng thì hiện tại Hiền vương phi mới mang thai hơn tám tháng, còn chưa tới chín tháng mười ngày, tục ngữ nói, bảy sống tám không, có thế nào cũng phải cố cho đủ chín tháng. Cho nên đối với chuyện Hiền vương phi sinh non, mỗi người đều cảm thấy trong đó có gì đó không đúng.
Mà người giao hảo tốt với Hiền vương, đều nhịn không được có chút lo lắng. Đặc biệt là Ninh vương và Ninh vương phi, Ninh vương phi lại nghĩ đến bản thân mình, đột nhiên ánh mắt lộ ra điểm hung dữ, nghĩ nếu ai dám hại hài tử của nàng, nàng sẽ liều mạng với kẻ đó!
Vì chuyện Hiền vương phi đột nhiên muốn sinh, khiến cho cung yến không khỏi có chút nhạt nhẽo. Mặc dù Tề vương lôi kéo Ninh vương nháo muốn chơi tửu lệnh cũng không có ai quản, càng làm cho tên gấu con này chơi càng hăng, thiếu chút nữa chuốc say toàn bộ hoàng tử ngồi ở đây.
Xem bộ dạng điên điên khùng khùng kia, mắt Chính Đức đế biến thành màu đen, trán có chút đau. Điều an ủi duy nhất chính là có mỗi con trai thứ năm không có bị kéo xuống nước. Chỉ là tên sát thần đó, ai dám đi mời rượu hắn chứ? Nhìn hắn lạnh lùng như băng ngồi ở đó, chỉ khi gắp chút đồ ăn cho Tấn vương phi mới có chút phản ứng, xem lại thêm đau đầu. truyenfull_ancapnhe
Cuối cùng bị nháo đau đầu, Chính Đức đế đành phải kết thúc cung yến, bảo mọi người hồi phủ.
******
Sau khi tạm biệt mấy tỷ muội quen biết như Kim Cảnh Hi, Giang Lăng Vi, và Ngũ công chúa, A Bảo buông màn xe, xe ngựa chạy về hướng phủ Tấn vương.
đi được nửa đường, đột nhiên một chiếc xe ngựa chạy qua, bóng đêm sâu thẳm, đèn đường cũng không mấy sáng sủa, xa phu có thể nhận ra đó là xe ngựa phủ Tấn vương, còn có phò mã Võ Liệt cưỡi ngựa đi ở bên cạnh.
Nhìn thấy xe ngựa bọn họ, VÕ Liệt ngừng lại, chắp tay hành lễ nói: “Tấn vương, Tấn vương phi.”
Tiêu Lệnh Thù vén lên màn xe, nhờ vào ánh đèn lay động trong gió treo trước cửa hai toà nhà, cũng nhìn thấy rõ mặt của Võ Liệt, gật đầu xem như chào hỏi.
“Võ Liệt, trở về, mau đi!”
một giọng nói giận giữ đầy áp lực vang lên, tất cả mọi người nghe ra đó là giọng của Đại công chúa. Nét mặt Võ Liệt không đổi chắp tay với Tiêu Lệnh Thù, ý bảo xa phu tiếp tục đi trước, còn hắn vẫn ngồi trên lưng ngựa như cũ, phảng phất không sợ thời tiết giá lạnh như này, gió bắc thổi một góc áo bào của hắn, hoà nhập với màn đêm.
A Bảo nhìn xuyên qua khe hở, nhìn thấy Võ Liệt, đột nhiên đối với đôi phu thê bằng mặt không bằng lòng này cũng không có gì để nói, chỉ thở dài. Mọi nhà có chuyện khó nói, quả nhiên là một lời khó nói hết.
Thấy gió lạnh thổi vào, Tiêu Lệnh Thù vội che lại bức màn, liếc đỉnh đầu A Bảo một cái.
A Bảo sờ sờ mũi, cảm thấy một cái liếc mắt kia của hắn nếu nói là xem, không bằng nói là cảnh cáo. Từ đây nàng cực kỳ an phận ngồi ở trong góc, trong tay ôm lò sưởi. Tuy rằng hành trình từ trong cung đi trở về phủ chỉ có nửa canh giờ, chính là nàng không cảm thấy lạnh một chút nào.
Chờ khi bọn họ trở về phủ, vừa thay trang trọng lễ phục ra thì nghe nha hoàn bên ngoài nói tuyết rơi.
Nhà quá ấm áp, A Bảo cảm thấy có chút nóng, thừa dịp Tiêu Lệnh Thù không chú ý, chạy đến bên cửa sổ mở ra, một trận gió bắc thổi vào, đem theo mưa phùn, làm nàng run lẩy bẩy. Chẳng qua lúc này A Bảo lại không cảm thấy lãnh, đại khái là bởi vì hôm nay là đêm giao thừa, chịu ảnh hưởng từ không khí đón tết, trái tim cũng có chút phấn chấn. A Bảo dựa gần cửa sổ xem tuyết đêm, cực kỳ thích ý. nyanko_cqh_cungquanghang
“A chuuuu --’’
A Bảo hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi đỏ bừng do gió lạnh thổi vào, đang có chút chột dạ muốn đem cửa sổ đóng lại, một bàn tay từ phía sau duỗi tới, đóng cửa sổ lại.
A Bảo ngửa đầu nhìn hắn, sau đó lộ ra ngây ngô tươi cười.
“Cẩn thận sinh bệnh.” Tiêu Lệnh Thù cau mày nói.
A Bảo ngoan ngoãn đáp ứng, chỉ là từ tròng mắt đảo qua đảo lại của nàng là biết nàng không chịu an phận. Đối vưới người không an phận, Tiêu Lệnh Thù chỉ có một tôn chỉ.
Mắt thấy sắp phải bị xách trở về trên giường, A Bảo vội túm lấy cái bàn, nghiêm túc nói: “Vương gia, còn đón giao thừa nữa mà. Đón giao thừa là truyền thống, quanh năm suốt tháng mới có thể bình an.”
Mặt hắn bình thản véo nhẹ cằm của nàng, cúi đầu đó là một nụ hôn dài, hôn đến mức chân nàng muốn mềm nhũn, sau đó không còn lực phản kháng, đến giường đất bên gian ngoài ấm áp, đem nàng bỏ trên giường đất, sau đó đắp thảm lông cho nàng.
Lúc này, Hoa ma ma nghe được âm thanh, bưng các loại điểm tâm và sữa dê đã nấu tiến vào, cười ha hả nói: “Vương phi hẳn là đói bụng, ăn chút điểm tâm trước, lão nô lại bưng lên mì ba vị (*). Vương phi còn có món gì muốn ăn không?”
(*) Mì ba vị (三鲜面): Mình không rõ mì này là mì gì, có tên gọi tương ứng trong tiếng việt hay không nữa, nên mình dịch thô ra thế thôi. Theo như mình tìm hiểu thì món mì này có thể nấu theo khẩu vị từng người, ai muốn nấu vị gì thì cứ bỏ vào. Có thể nấu với hải sản, đậu phụ, măng tươi...
Những lời này không biết lại chọc trúng huyệt nào của A Bảo, lập tức nói: “Mì gạo ba vị.” Vẻ mặt mong chờ nhìn Hoa ma ma.
Hoa ma ma: =____=! không nên vạ miệng hỏi vương phi muốn ăn gì, toàn là món làm khó người ta.
Mà càng gây khó dễ cho người ta chính là vị Vương gia mặt lạnh nào đó nói: “đi làm.”
May mắn, A Bảo vẫn là cô nương biết thương yêu người già, biết rõ thời đại này còn chưa có làm ra được loại thức ăn như “mì gạo”, Hoa ma ma tự nhiên cũng không biết đây là thứ gì. thật là, vì cái gì tự nhiên nghe thấy mì gạo lại đột nhiên muốn ăn vậy? Được rồi, ngày mai buổi sáng rời giường lại đi tìm cách làm vậy. truyendangtren_cungquanghang_thoinhemoinguoi
Chờ Hoa ma ma đi xuống nấu mì, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù ngồi ở trên giường đất đón giao thừa, vừa ăn vặt nói chuyện phiếm. Đồ ăn vặt là A Bảo ăn, nói chuyện phiếm cũng là A Bảo nói, Tiêu Lệnh Thù chỉ phụ trách nghe, ngẫu nhiên sẽ bị A Bảo đùa, mở miệng nói mấy câu, chẳng qua giọng nói vẫn có chút cứng ngắc. hắn không thích nói chuyện, hoặc là vì tập nói từ năm mười tuổi đã tạo thành tính tình trầm mặc ít lời. Ngày thường nếu không cần thiết thì ít nhất mười ngày nửa tháng cũng sẽ không nói một chữ, khiến cho nhiều khi hắn nói chuyện đem theo thanh âm lạnh lùng cứng nhắc, làm lỗ tai người nghe cũng không thấy thoải mái.
Chờ ăn xong bát mì nước nóng hầm hập, lại ngồi một lát, cuối cùng cũng tới giờ Tý, bên ngoài vang lên âm thanh của pháo hoa.
A Bảo vội vàng vịn vào cửa sổ nhìn pháo hoa trên trời, hạ nhân trong phủ Tấn vương cũng đốt pháo, pháo hoa sặc sỡ tuy thoáng qua nhưng lại rất đẹp đẽ. Hơn nữa pháo hoa phóng ở trong các phủ đều được đặt làm đặc biệt, đều có tên mang nghĩa tốt lành, ví như thập ma thiên liễu thụ đái vĩ, kim quan mang kinh vũ, lan quý ngân hồng vĩ, hồng hoàn cẩm quan, kim long đái thải tinh (*)... Chủng loại đa dạng, đem toàn bộ bầu trời sáng như ban ngày, trời đêm rực rỡ, cực kỳ mỹ lệ.
(*) Xin thứ cho kẻ bất tài, cũng xin đừng hỏi mình mấy cái cụm đó mang nghĩa cát lợi như nào, mình đã cố tìm hiểu mà không ra được gì cả. Vốn định để thuần việt, mà để thuần thì thấy càng tối nghĩa. Nên để hán việt mấy cụm đó cho chanh xả.
A Bảo kinh ngạc cảm thán, quay đầu lập tức nhìn thấy nam nhân đứng an tĩnh bên cạnh. Tuy chưa bao giờ có thể từ trên gương mặt lạnh lùng của hắn nhìn ra bất cứ suy nghĩ nhớ nhung gì, nhưng lại từ trong tầm mắt chuyên chú của hắn đều biết hắn để nàng ở trong lòng. Suy nghĩ vừa động, duỗi tay nắm lấy tay hắn, nhịn không được mỉm cười, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ nói thành một câu: “Tiêu Lệnh Thù, năm mới vui vẻ!”
Tiêu Lệnh Thù, năm mới vui vẻ, nguyện cả đời chàng không hề cô đơn! Nguyện cả đời đôi ta đều ở bên nhau, không cần ly biệt đau thương!