Độc Thủ Phật Tâm

Chương 44: Ma Cơ lại một phen tuyệt vọng




Bao nhiêu con mắt kinh hãi chẳng hiểu ra sao chăm chú ngó Từ Văn thấy chàng sinh cơ dần hồi phục.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Từ Văn hắng dặng một tiếng. Chàng sống lại rồi. Thật là một phen chết đi sống lại.
Diệu Thủ tiên sinh cất giọng khàn khàn :
- Cảm tạ thượng đế! Thế là cứu sống thêm được một mạng nữa.
Lão nói một mạng nữa là ai? Tuy nhiên chẳng ai phản ứng, vì bao nhiêu tâm thần mọi người đều chú ý cả vào việc quái đản trước mắt.
Thi thể biến cải là chuyện thường có lời đồn. Đồng thời xác chết phải cứng ngắt mới hợp lý, thế mà thi thể trước mắt mọi người đây lại mềm xèo, không mùi tử khí.
Tiếng hô hấp hãy còn nghe rõ...
Diệu Thủ tiên sinh hóa trang làm Thiên Nhãn Thánh Thủ cúi xuống coi mặt Từ Văn, lão vừa kinh hãi vừa vui mừng nói :
- Quả nhiên y đã sống lại! Thật là một phen nguy hiểm! Nếu tại hạ không nghĩ tới việc thu liệm hài cốt tìm nơi mai táng, thì nhất định là y phải chết.
Lão quay lại hỏi Thiên Đài Ma Cơ :
- Cô nương vừa bảo đã nghĩ đến là y không chết... câu đó...
Thiên Đài Ma Cơ mở miệng rồi ngậm lại ngay. Nàng lắc đầu ra chiều không muốn trả lời.
Diệu Thủ tiên sinh ngoảnh lại hỏi Vệ Đạo hội chủ :
- Tại hạ đem y đi, Hội chủ không phản đối chứ?
Vệ Đạo hội chủ đưa mắt hỏi ý Thống Thiền hòa thượng, thấy lão gật đầu, liền trầm giọng đáp :
- Các hạ đưa y đi cũng được. Có điều nên nhắc cho y biết là bản tòa đã hết điều nhân nghĩa. Sau này còn gặp mặt, gã chĩ có thể trông vào mệnh vận mà thôi.
Hội chủ dứt lời, đảo mắt nhìn Từ Văn lần nữa rồi cùng Thống Thiền hòa thượng song song bỏ đi.
Từ Văn trong miệng khẽ bật tiếng rên rỉ, song đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Coi chừng sinh cơ hãy còn bạt nhược.
Thiên Đài Ma Cơ chăm chú nhìn Từ Văn ra chiều rất thương xót. Nàng buồn rầu đứng dậy nhìn Diệu Thủ tiên sinh hỏi :
- Các hạ định đưa y đi ư?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Phải rồi!
- Đưa y đi đâu?
Lão phu đã nói trước là vâng mệnh người khác ủy thác phải chiếu cố cho y.
Thiên Đài Ma Cơ đổi giọng :
- Các hạ không được đụng vào y.
Diệu Thủ tiên sinh hỏi :
- Cô nương nói vậy là có ý gì?
Thiên Đài Ma Cơ lạnh lùng đáp :
- Tại hạ muốn trông nom cho y.
Diệu Thủ tiên sinh cười khanh khách nói :
- Cô nương! Y là anh chàng đã có vợ rồi đấy.
Thiên Đài Ma Cơ nhăn mặt trông rất khó coi. Nàng cất giọng lạnh như băng hỏi :
- Các hạ căn cứ vào đâu mà nói vậy?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Chính y đã hứa lời ưng thuận hôn sự tại Tưởng phủ.
- Có gì làm bằng chứng không?
- Tưởng Minh Châu đã trao vòng tay ngọc cho y để làm tín vật.
- Thế thì các hạ lầm rồi. Tại hạ có biết vụ này. Tưởng Minh Châu vì cám ơn y đã cứu cô ta ra khỏi mật đà Tụ Bảo hội, nên tặng y chiếc vòng tay để đền ơn. Khi đó y kiên tâm không nhận, nhưng Tưởng Minh Châu cưỡng ép y phải thu lấy. Thực tình... y không yêu cô ta.
Diệu Thủ tiên sinh gật đầu nói :
- Cô nương nói vậy cũng đúng, nhưng thiên hạ sự biến đổi vô thường...
Thiên Đài Ma Cơ gạt đi :
- Tại hạ không tin!
Diệu Thủ tiên sinh trầm ngâm một chút rồi nói :
- Cô hãy chờ y tỉnh lại hỏi coi sẽ rõ.
Thiên Đài Ma Cơ ngập ngừng :
- Không có!... Y nhất định không yêu...
Giữa lúc ấy Từ Văn mở bừng mắt ra. Cặp mắt thất thần chuyển động lờ mờ, tựa hồ chàng chưa hoàn toàn tỉnh lại hẳn.
Thiên Đài Ma Cơ cất giọng thê lương gọi :
- Đệ đệ! Đệ đệ!...
Hồi lâu sắc diện Từ Văn dần dần biến đổi. Sau chàng mở miệng nhưng thanh âm rất nhỏ như tiếng muổi vo ve :
- Ta... chết rồi ư?
Thiên Đài Ma Cơ nói ngay :
- Không! Đệ đệ không chết đâu. Đệ đệ sống lại rồi.
- Vậy... hán tử kia đâu?
- Hán tử nào?
- Hán tử... đã động thủ... giết tiểu đệ.
- Ai vậy?
- Đại thư! Đại thư... cứu tiểu đệ đấy ư?
Thiên Đài Ma Cơ lộ vẻ vui mừng đáp :
- Đệ đệ hãy khoan rồi hãy nói chuyện, để thư thư giúp cho đệ đệ phục hồi nguyên khí đã.
Từ Văn vội lắp bắp :
- Đừng!... Thư thư đừng đụng vào tay trái tiểu đệ.
- Về điểm này thư thư đã biết rồi.
Cặp nhãn thần của Diệu Thủ tiên sinh lộ vẻ phức tạp. Lão cất giọng trầm trọng :
- Việc chữa bệnh trị thương là bổn phận của lão phu. Vậy xin để cho lão phu xử lý.
Thiên Đài Ma Cơ giơ tay lên nói :
- Không cần phiền đến các hạ.
Từ Văn đưa mục quang nhìn Diệu Thủ tiên sinh, kinh ngạc hỏi :
- Các hạ cũng đến đây ư?
Diệu Thủ tiên sinh cười đáp :
- Từ Văn!...
Thiên Đài Ma Cơ sửng sốt, dương cặp mắt hạnh lên hỏi :
- Y tên gọi Từ Văn ư?
Diệu Thủ tiên sinh lặng yên không trả lời. Dường như lão rất hối hận đã lỡ lời làm tiết lộ thân thế của Từ Văn.
Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Đài Ma Cơ, thản nhiên nói :
- Đại thư ơi! Xin tha thứ cho tiểu đệ đã dấu giếm đại thư bấy lâu. Tiểu đệ tên gọi Từ Văn, và là người thừa kế của Thất Tinh bảo chủ Từ Anh Phong.
- Ủa!
Thiên Đài Ma Cơ la lên một tiếng. Nàng còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Từ Văn hãy còn hư nhược nên dừng lại. Nàng sững sờ một lúc rồi đổi giọng :
- Đệ đệ! Thư thư trị thương cho đệ đệ nhé!
Diệu Thủ tiên sinh lạnh lùng nói :
- Cô nương! Cần cho y uống thuốc bồi nguyên trước...
Thiên Đài Ma Cơ nói bằng một giọng quyết đoán :
- Không cần!
Rồi nàng không chờ phản ứng của Diệu Thủ tiên sinh, ngồi ngay xuống bên Từ Văn, đặt tay trái lên huyệt Mạch Căn chàng, từ từ thúc đẩy chân khí vào.
Cách trị thương này khác hẳn đường lối thông thường của võ lâm.
Từ Văn nhắm mắt lại, vận động nội lực yếu ớt để dẫn đường cho chân khí từ bên ngoài vào.
Sắc mặt chàng lợt lạt dần dần tươi lên.
Sau khoảng thời gian chừng hai khắc, Thiên Đài Ma Cơ thu tay về đứng dậy. Sắc mặt nàng lợt lạt.
Từ Văn dương mắt lên nhìn nàng nói bằng một giọng thành khẩn :
- Đại thư! Ơn to không nói đến chuyện đền đáp.
Thiên Đài Ma Cơ nguýt chàng nói :
- Đệ đệ! Cái gì mà ơn to với ơn nhỏ? Ta không muốn câu này.
Từ Văn xin lỗi :
- Ủa! Vậy tiểu đệ đã lỡ lời. Xin đại thư miễn trách.
Chàng vừa nói vừa chắp tay xá dài.
Thiên Đài Ma Cơ bật lên tiếng cười hích hích, phá tan được một phần không khí thảm đạm.
Diệu Thủ tiên sinh cất tiếng hỏi :
- Từ Văn! Vụ này là thế nào?
Từ Văn chau mày hỏi lại :
- Các hạ muốn nói chuyện gì?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Vụ ngươi bị mai táng.
Từ Văn quay lại nhìn cái huyệt bên cạnh, và tấm bia mộ có khắc danh hiệu mình, lòng chàng nổi lên một mối oán hận khôn tả. Mí mắt đầy sát khí, chàng trầm giọng hỏi :
- Các hạ có cần biết không?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Dĩ nhiên là cần. Lão phu chịu lời ủy thác của người, nên phải điều tra cho rành mạch.
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ. Chàng cho là Diệu Thủ tiên sinh biết nhiều hiểu rộng, không chừng lão biết lai lịch con người mà hán tử lạ mặt kêu bằng chủ nhân cũng nên. Biết đâu cái chết của mình lại chẳng liên quan đến Thất Tinh cố nhân.
Chàng liền đáp :
- Tại hạ đang ở trên đường đi lên núi Đồng Bách, bỗng gặp một hán tử lạ mặt, gã nói là vâng lệnh chủ nhân trao cho tại hạ một trái Ngũ Lôi châu.
Diệu Thủ tiên sinh la lên :
- Ngũ Lôi châu ư?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi. Gã còn nói là chủ nhân gã muốn mượn tay tại hạ để hủy diệt hội Vệ Đạo...
Diệu Thủ tiên sinh thúc giục :
- Rồi sau sao nữa?
- Gia mẫu bị đối phương bắt giữ. Họ đưa ra điều kiện là cho mẫu tử được trùng phùng, để tại hạ làm việc này.
- Ủa!
- Tại hạ lên núi Đồng Bách rồi bị thất bại, ôm thương xuống núi và lại gặp hán tử lúc trước. Gã bảo là hỏng việc thì phải chết, rồi nhân lúc tại hạ nguy ngập liền hạ độc thủ. Đó là những việc đã trải qua.
Diệu Thủ tiên sinh cúi đầu xuống hồi lâu mới ngẩng lên hỏi :
- Ngươi có biết lai lịch đối phương không?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ không hiểu. Chỉ biết họ cùng phe với người tự xưng là Khách qua đường.
Diệu Thủ tiên sinh ngơ ngác :
- Khách qua đường?
Từ Văn đáp :
- Hắn cũng là người che mặt mặc áo cẩm bào, đã từng ám toán tại hạ. Chiếc vòng tay ngọc bị hắn cướp mất và mới đây Phật Tâm cũng lọt vào tay hắn...
Diệu Thủ tiên sinh run lên ngắt lời :
- Khách qua đường đã mạo xưng người che mặt mặc áo cẩm bào ư?
Từ Văn đáp :
- Chính hắn!
Diệu Thủ tiên sinh lại hỏi :
- Hắn đã hạ độc thủ định giết ngươi?
- Phải rồi.
- Hán tử lạ mặt đã hạ thủ giết ngươi?
- Đúng thế. Cả Thất Tinh cố nhân bị chết trước đây cũng đã hạ thủ toan giết tại hạ.
Diệu Thủ tiên sinh trầm ngâm một chút rồi ngập ngừng :
- Vụ này... sao lại thế được?...
Từ Văn động tâm hỏi lại :
- Các hạ biết lai lịch đối phương ư?
Diệu Thủ tiên sinh không trả lời, miệng lại lẩm bẩm :
- Hoàn toàn không có thể... Trừ phi...
Từ Văn ngắt lời :
- Trừ phi thế nào?
Diệu Thủ tiên sinh lộ vẻ hoài nghi, ngước mắt trông trời hồi lâu rồi trầm giọng đáp :
- Nội tình vụ này vô cùng phức tạp, cần phải có ngày giờ mới điều tra ra được rõ ràng.
Từ Văn không chịu buông rơi câu chuyện, chàng hỏi lại :
- Các hạ có biết lai lịch đối phương không?
Diệu Thủ tiên sinh khẽ lắc đầu đáp :
- Lão phu cũng không biết.
Từ Văn gạn hỏi :
- Nhưng các hạ vừa nói : Không có thể... Trừ phi... là nghĩa làm sao?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Đó là lão phu phỏng đoán, nhưng phỏng đoán đã không hợp tình, lại chẳng đúng lý, thì lời phỏng đoán không thể đứng vững được.
Từ Văn hất hàm hỏi :
- Dường như các hạ không nói thật tâm thì phải?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Từ Văn! Trong vòng một tháng ta sẽ trả lời ngươi được không?
Từ Văn ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại :
- Các hạ nhất định y ước chứ?
Diệu Thủ tiên sinh trịnh trọng đáp :
- Thế thì được rồi. Khi đó ngươi có thể đến tìm lệnh nhạc phụ là Tưởng Úy Dân mà lý luận.
Thiên Đài Ma Cơ đột nhiên tái mặt hỏi xen vào :
- Đệ đệ! Đệ đệ đính hôn với Tưởng cô nương bao giờ?
Từ Văn bẽn lẽn đáp :
- Không có đâu.
Diệu Thủ tiên sinh hắng giọng một tiếng, rồi hỏi :
- Từ Văn! Bậc đại trượng phu một lời xem bằng chín vạc, sao ngươi lại nuốt lời?
Từ Văn mặt nóng bừng đáp :
- Các hạ biết nhiều đấy nhỉ?
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Công việc của ngươi lão phu không dám nói là hiểu hết, nhưng mười phần cũng biết được bảy, tám.
Thiên Đài Ma Cơ buồn rầu hỏi :
- Đệ đệ! Vụ đó có thực không?
Từ Văn kiên quyết đáp :
- Không có đâu.
Diệu Thủ tiên sinh tức mình, cất giọng lạnh như băng nói :
- Từ Văn! Việc này không liên can gì đến lão phu, nhưng con nhỏ Minh Châu là do lão phu trông nom từ nhỏ đến lớn, ngươi không thể khinh nhờn y được.
- Khinh nhờn ư?
- Ai bảo ngươi thu nhận vòng tay của y trước, rồi lại ngỏ lời hứa hôn với y sau?
Từ Văn hững hờ đáp :
- Vòng tay là y tặng cho. Khi đó không nói đến điều kiện nào cả.
Diệu Thủ tiên sinh hỏi :
- Cần gì phải nói tới điều kiện. Ngươi đã quên lời ước trước kia của gia trưởng hai bên rồi chăng?
Từ Văn nuốt một hơi khí lạnh, ấp úng đáp :
- Cái đó... Không có theo lễ hoàn thành hôn ước, mà chỉ là câu nói đầu lưỡi...
Diệu Thủ tiên sinh ngắt lời :
- Hừ! Thế thì lời ngươi ưng thuận mới đây giải thích bằng cách nào?
Từ Văn cãi :
- Có ưng thuận gì đâu?
Diệu Thủ tiên sinh nghiêm giọng chất vấn :
- Ngươi ưng thuận ngày nào tiêu tán độc công, là ngày thực hành hôn ước. Chuyện đó có hay không?
- Vụ đó thì có thật.
- Sao bây giờ ngươi lại phủ nhận?
- Sự thực giản dị lắm. Độc công chẳng có cách nào tiêu tán được...
Diệu Thủ tiên sinh ngắt lời :
- Ai bảo là không có cách nào tiêu tán được?
Từ Văn chấn động tâm thần, ngập ngừng hỏi :
- Chẳng lẽ...
Diệu Thủ tiên sinh nói ngay :
- Phải rồi! Tưởng Úy Dân đã tìm được phương thuốc tán độc. Y bảo dù phải đổi bằng bất cứ giá nào y cũng không tiếc.
Từ Văn lẳng lặng, tròng lòng chàng nổi lên những luồng sóng tư tưởng rào rạt.
Chàng nghĩ tới cha con Tưởng Úy Dân đã đối với mình bằng một mối tình rất nồng hậu trong khi mình gặp bước đường cùng. Ngay một chuyện này cũng đủ trân quí vô giá.
Thiên Đài Ma Cơ mặt ủ mày chau, cặp mắt long lanh ngấn lệ. Nàng cất giọng cực kỳ thê lương :
- Đệ đệ ơi! Mong rằng sau này chúng ta còn... có ngày tái ngộ.
Dứt lời, nàng chạy đi như bay.
- Đại thư!... Đại thư!...
Từ Văn la lên một tiếng rồi băng mình rượt theo.
Diệu Thủ tiên sinh vọt lên trước đón đầu nói :
- Ngươi bất tất phải rượt theo y.
Từ Văn hằn học hỏi :
- Các hạ làm thế là có ý gì?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Ngươi chẳng thể cô phụ tấm lòng mong mỏi của cha con Tưởng Úy Dân.
Từ Văn xẵng giọng :
- Các hạ không sợ mang tiếng là can thiệp quá nhiều vào việc của người khác ư?...
Diệu Thủ tiên sinh ngắt lời :
- Sao ngươi không nghĩ tới Thiên Đài Ma Cơ là con người thế nào? Y có xứng đáng với ngươi không?
Từ Văn hỏi lại :
- Nhưng các hạ có biết là tại hạ còn thiếu y bao nhiêu món nợ ân tình không?...
Diệu Thủ tiên sinh gạt đi :
- Ân tình là một chuyện, hôn nhân lại là chuyện khác.
Từ Văn tức mình :
- Mời các hạ tùy tiện!
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Từ Văn! Sau này ngươi có hối hận cũng không kịp nữa.
Từ Văn lạnh lùng :
- Đó là việc riêng của tại hạ, các hạ bất tất phải quan tâm.
- Nhưng lão phu đã chịu lời ủy thác của người ta...
Từ Văn giơ tay ra ngăn lại, lạnh lùng nói :
- Tại hạ không ưa người khác can thiệp vào việc của mình. Các hạ chịu lời ủy thác làm ông tơ bà nguyệt chăng?
Diệu Thủ tiên sinh cũng trầm giọng hỏi :
- Ngươi hủy bỏ lời ước ư?
- Tại hạ nói thế bao giờ?
- Nếu vậy ngươi lên ngay Tưởng phủ ở Khai Phong mà trả lời người ta.
Từ Văn nghĩ tới mối thâm tình của Thiên Đài Ma Cơ đối với mình, bây giờ nàng lại ôm mối uất hận, thê lương mà bỏ đi thì lòng chàng áy náy vô cùng. Nhưng chàng lại tự nhủ :
- Huyết cừu chưa báo, chết sống chưa hay. Chất độc Vô Ảnh Tồi Tâm Thủ chưa tiêu tán, đã vội nghĩ đến mối tư tình nhi nữ làm chi. Thiên Đài Ma Cơ cũng vậy, mà Tưởng Minh Châu cũng vậy, mình chưa thể tiếp thụ được tình ý của bất cứ bên nào.
Từ Văn nghĩ tới đây, nở một nụ cười nhăn nhó. Đưa tay lấy chiếc vòng tay ở trong bọc ra, nói :
- Cảm phiền các hạ đem vật này trả lại cho Tưởng thế thúc dùm. Đồng thời xin các vị lượng tình về nổi khổ tâm cho tại hạ.
Diệu Thủ tiên sinh sửng sốt hỏi :
- Ngươi lấy lại vật này rồi ư?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi! Chính Khách qua đường đã trả lại.
Diệu Thủ tiên sinh sững sờ nói :
- Chà!... Vụ này lão phu không thể giúp ngươi được.
Từ Văn hỏi :
- Tại sao vậy?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Đây là vật mà con nha đầu Minh Châu đã tặng cho ngươi với cả mối si tình. Ngươi muốn tuyệt giao cũng được, đoạn tình cũng được, hủy ước cũng không sao, nhưng tự ngươi cầm đến mà trả lại y.
Từ Văn rất lấy làm khó nghĩ. Chàng cảm thấy tâm can xao xuyến, nhất là mỗi câu nói của Diệu Thủ tiên sinh như một mũi dao nhọn đâm vào tim chàng. Chàng nghĩ tới hôm uống rượu say trong thư trai tại Tưởng phủ, nửa đêm chàng được Tưởng Minh Châu chầu chực đưa trà. Nguyên một vụ này cũng đủ chứng minh tâm nguyện của nàng, và lời mình ưng thuận hôn ước vào ngày tán công hãy còn rành rành ra đấy.
Huống chi hai bên là chỗ thế giao...
Từ Văn còn đang ngẫm nghĩ, thì Diệu Thủ tiên sinh lại cất tiếng hỏi :
- Từ Văn! Lão phu lại nhắc nhở ngươi một câu là Tưởng Úy Dân vì cái độc thủ của ngươi mà ngày đêm lặn lội, trăm phương ngàn kế tìm phương thuốc tán công cho ngươi. Hiện giờ đã có cơ thành tựu. Nỗi khổ tâm này của y mà ngươi lờ đi được ư?
Bao nhiêu mối cảm giác hành hạ Từ Văn, khiến chàng đau khổ bật lên một tiếng rên rỉ. Chàng vẫn yên trí Độc công của mình chẳng có cách nào tiêu tán. Thế mà Tưởng Úy Dân lần mò tìm ra được phương châm giải độc thì thật là một công cuộc ra ngoài ý nghĩ của chàng. Chàng buột miệng hỏi :
- Tưởng thế thúc dùng phương thức gì để giải Độc công cho tại hạ?
Diệu Thủ tiên sinh trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Cái đó phải hỏi y mới hiểu được. Lão phu chỉ biết được có bấy nhiêu, chứ không rõ tường tận.
Từ Văn cũng không hỏi nữa. Hiện giờ chàng không muốn giải trừ chất độc Vô Ảnh Tồi Tâm Thủ trong người, vì chàng chỉ để hết tâm niệm vào việc báo thù, thì cánh tay độc là một lợi khí giúp chàng rất đắc lực. Ngoài chuyện báo thù, chàng không cần chi hết, hay ít ra chàng cũng đánh xuống hàng thứ hai những vấn đề mà chàng phải giải quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.