Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 11:




Đường Phù Dung...
Ba chữ này, dường như trở thành cái đinh trong mắt Lâm Uyển Du vậy.
Cô ta từ bé đã thích Mặc Thiệu Đình, nhưng ngặt nổi Mặc Thiệu Đình kết hôn rồi, cô dâu lại không phải là cô, vả lại còn không biết từ đầu mà xuất hiện Đường Phù Dung nữa.
Bây giờ trong văn phòng to này chỉ có mình cô, Lâm Uyển Du đảo đảo mắt, không do dự bấm nhận cuộc gọi, giọng nói ngây thơ vừa nãy, thay vào là giọng yểu điệu:
- Alo, là ai đấy?
Đường Lạc Lạc cần một bạn nam đi cùng để tham gia buổi tiệc của Vương Vân Nhi và Lâm Phong, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy tiểu ca ca nghĩa hiệp là người đáng được chọn, nên mới điện thoại cho Mặc Thiệu Đình.
Nhưng, giọng nói con gái vang lên từ đầu dây bên kia...
Cô nghi ngờ hỏi:
- Cô là gì của tiểu ca ca vậy? Xin lỗi, có phải tôi gọi nhầm số rồi không?
Tiểu ca ca?
Trên mặt Lâm Uyển Du lộ rõ thần sắc oán hận và khinh bỉ, quả nhiên là con hồ ly tinh mặt dày, chính là nhờ vào sự giả vờ ngốc nghếch này mà giành được trái tim Mặc Thiệu Đình đó sao?
Cô cầm lấy điện thoại, đi thẳng vào phòng rửa tay biệt lập trong văn phòng, đưa tay mở vòi nước, đi kèm theo tiếng nước chảy và trả lời:
- À... anh ấy đang tắm đó! Lúc này không rãnh nói chuyện với cô đâu, cô hỏi tôi là ai, tôi còn muốn hỏi cô là ai kìa, không nói với cô nữa, anh ấy gọi tôi chà lưng rồi, vậy nhé!
Nói xong, ném điện thoại lên ghế sofa bên cạnh rồi cười lạnh.
Đường Phù Dung, con tiện nhân cướp đi Mặc Thiệu Đình, sẽ có một ngày, tôi sẽ khiến cô hai tay dâng trả vị trí phu nhân nhà họ Mặc cho tôi.
......
Đường Lạc Lạc không vui nghe tiếng tút tút vang lên từ đầu dây bên kia, tâm trạng bất giác thất vọng vô cùng.
Người con gái vừa nghe máy, chắc là bana5 gái của tiểu ca ca nhỉ?
Nếu không, sao lại giúp anh ta chà lưng...
Rõ ràng hôm qua tiểu ca ca còn hôn cô, hôm nay lại quấn quýt với người khác, đúng là vô lại mà!
Hoàn hoàn toàn toàn không biết xấu hổ, cái đổ lăng nhăng!
Đường Lạc Lạc cắn chặt môi, ngoài tức giận, càng nhiều hơn là sự thất vọng, tuy bản thân cô không biết vì sao lại thất vọng thế này.
Thân phận hiện tại của cô là phu nhân nhà họ MẶc, đúng là không nên dính líu gì đến người đàn ông khác, vả lại nhìn tiểu ca ca giống như người tốt thế này, lại đi lừa cô.
Sau này không muốn nhìn thấy anh ta nữa!
Diệp Tiểu Manh thấy Đường Lạc Lạc đanh mặt lại, lúc thì thở dài, lúc thì nước mắt lưng tròng, không kiềm được hiếu kỳ rặn hỏi:
- Sao vậy? Người cậu muốn tìm không rãnh hả?
- Không rãnh.
Dường Lạc Lạc cũng không biết vì sao, giọng nói Lâm Uyển Du cứ vọng mãi bên tai cô không xua đi được, so với sự gian díu của Vương Vân Nhi và Lâm Phong càng khiến cô thấy buồn hơn:
- Mình đi một mình vậy.
- Không được đâu, cậu yên tâm, việc này cứ giao cho mình.
Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ ngực bảo đảm:
- Soái ca mình quen cũng nhiều, lúc đó mình gọi vài người chuẩn bị, kế hoạch A không được, còn có kế hoạch B, kế hoạch B không được còn có C mà, bảo đảm không để cậu một mình đâu.
- Cám ơn cậu, Tiểu Manh.
Đường Lạc Lạc cắn cắn môi, đúng rồi, không có tiểu ca ca cô có thể đi với người đàn ông khác, chỉ cần khiến Lâm Phong và Vương Vân Nhi không có cơ hội làm khó cô là được, cho tiểu ca ca lăng nhăng trăng hoa có bao xa thì cút đi bao xa đi.
Lúc này, Mặc Thiệu Đình vừa đuổi xong Lâm Uyển Nhi đi ngồi xuống ghế bành, liền hắt xì vài cái liên tục, hoàn toàn không biết bản thân vừa bị mắng chữi đến mức không toàn thây luôn.
Mở di động lên, nhập mật mã vào, anh đăng nhập vào tên wechat mới, nhập số di động của Đường Lạc Lạc vào, gửi tin nhắn kết bạn cho cô.
Nhưng chờ mãi đến tối, cũng không thấy hồi âm nào cả.
Mặc Thiệu Đình chưa từng vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà phải suy tư, vừa lo lắng Đường Lạc Lạc đi rồi sẽ bị ức hiếp, lại vì Đường Lạc Lạc không nói với anh mà cảm thấy thất vọng...
Chính vì thế mà cả đêm không thể nào chợp mắt ngủ ngon được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.