Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 126:




Ngôn ngữ Hoa Quốc uyên thâm, dù là người nước ngoài đã định cư ở Hoa Quốc nhiều năm, sợ rằng cũng không thể thuần thục vận dụng thành ngữ, nhưng tiếng Hoa Hạ của Goerge lại tiêu chuẩn chính gốc, vô cùng hiếm có.
Cũng không trách Diệp Tiểu lại kinh ngạc không ngớt.
- Tôi tên George, không phải tên biến thái.
George nghiêm túc quấn vải xô cho Diệp Tiểu Manh.
- Tiếng Hoa Hạ của tôi, là chú Lance của tôi dạy tôi, vợ của ông là một người Hoa Hạ, đương nhiên… không tách khỏi thiên bẩm vượt trội của tôi rồi.
- Đúng là không biết xấu hổ.
Diệp Tiểu Manh cảm khái.
- Rõ rằng là vợ của chú anh dạy đó được không…
- Cô nói cái gì?
George băng bó chân cho Diệp Tiểu Manh xong, người đứng dậy, ghé sát đến khuôn mặt của Diệp Tiểu Manh, từng chút từng chút sáp đến gần, đột nhiên khựng lại lúc chóp mũi hai người còn cách nhau vài centimet.
- Cô còn chọc tức tôi, tôi…
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, Diệp Tiểu Manh nhìn thấy rất rõ ràng mỗi chi tiết trên mặt George, thân hình to lớn của anh bao phủ lấy cô, hai tay chống trên giường, khoá chặt lấy mình, hơi thở cô đột nhiên sót đi một nhịp, mắt nhìn môi của George gần môi của mình hé mở, khoảng cách gần đến nỗi gần như cô chỉ mở miệng một cái là hai người liền chạm môi nhau…
- Anh… anh sẽ làm sao…
Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy hơi thở gấp gáp, giọng nói lại hơi run rẩy.
Aaaa cái tên này, sao đến gần mình một cái là toàn thân đều không thoải mái.
Đáng chết!
- Tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà.
George rủ mắt xuống, nhìn kĩ vào đôi môi mê người như trái anh đào của Diệp Tiểu Manh, chưa thoả mãn nhếch môi, luyến tiếc từ từ ngước đầu lên, vừa nói vừa đi ra bên ngoài.
- Nếu tôi đoán không sai, cô là không còn nhà để về nữa, nhưng mà, ở đây tôi có rất nhiều phòng, không ngại thu nhận người đáng thương như cô, chỉ là đừng chọc ông lớn này không vui, nếu không…
Đây cũng xem là nói trúng chỗ đau của Diệp Tiểu Manh, cô không phải không còn nhà để về nữa sao…
Nếu có thể ở lại đây, vậy ít ra đảm bảo an toàn, còn có thể ăn chực, nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Manh lập tức lấy lại tinh thần.
- Vậy làm sao anh mới vui vẻ đây? Tôi sống ở nhà anh, không ổn lắm, tôi sẽ lương tâm bất an đó…
George dựa vào cửa, nhẹ nhàng dùng ngón tay sờ cằm, cảm thấy chọc ghẹo Diệp Tiểu Manh thực sự là một chuyện rất thú vị, khoé miệng nhếch nhẹ.
- Tôi không ngại trong nhà có thêm một cô người hầu.
Nói xong, liền không quay đầu đóng cửa rời đi.
Để lại Diệp Tiểu Manh một mình ngẩn người ngồi trên giường, cô người hầu?
Đây cũng xem như là kiêm chức của cô sao?
… …
Trong chớp mắt ngày tháng trôi đi, thời gian thư thái luôn trôi qua thật nhanh.
Từ khi vào vòng bán kết, Đường Lạc Lạc tràn đầy hăng hái, ngay cả đi làm tan ca đều hát ngâm nga trên đường, nhìn Mặc Thiệu Đình đều vô cùng thuận mắt, thuận lợi đánh vào vòng chung kết, Đường Lạc Lạc càng vui vẻ đến muốn bay lên, mỗi ngày thức dậy đôi mắt đều lấp la lấp lánh, mỗi tối đều nằm ngủ trên bản vẽ thiết kế.
Tội nghiệp Mặc Thiệu Đình, trông coi cô vợ xinh đẹp của mình, lại cứ phải một mình mất ngủ trên giường, bị giày vò đến mơ màng.
Mặc Tây Thành cuối cùng cũng tiếp quản nghiệp vụ của công ty, La Nhã tạm thời hài lòng vừa ý, còn việc hay quên lên mặt với Đường Lạc Lạc, tóm lại, khoảng thời gian này, Đường Lạc Lạc cũng trôi qua thuận buồm xuôi gió.
Ngày hôm nay, Mặc Thiẹu Đình cuối cùng cũng không thể ngồi nhìn Đường Lạc Lạc mỗi ngày vẽ hình không nghỉ, đề xuất muốn dẫn Đường Lạc Lạc đi tham gia vũ hội mặt nạ.
Đường Lạc Lạc thích náo nhiệt, lập tức bày tỏ hưởng ứng nhiệt liệt.
Sau đó, liền bị Mặc Thiệu Đình dẫn đi một tiệm salon làm đẹp trông rất sang trọng.
- Tôi cảm thấy… tuỳ tiện tìm một nhà trang điểm tạo mẫu một chút là được rồi.
Đường Lạc Lạc không thể lý giải nhìn Mặc Thiệu Đình.
- Một buổi vũ hội mặt nạ, phải nghiêm túc như vậy sao?
- Phải.
Mặc Thiệu Đình trả lời rất chắc chắn, mỗi lần đi với Đường Lạc Lạc, đều là khoảnh khắc vui vẻ nhất của anh, không cần che giấu giống như ở công ty, vũ hội đêm nay đều là những người nổi tiếng thượng lưu đến, không biết Đường Lạc Lạc là nhân viên của anh, hai người cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận lấy thân phận tình nhân tham dự, đối với Mặc Thiệu Đình mà nói, là khoảnh khắc vô cùng tươi đẹp, nhất định phải đối đãi nghiêm túc.
- Được thôi…
Đường Lạc Lạc không cam tâm cam lòng khoác tay Mặc Thiệu Đình đi vào trong, trong miệng càu nhàu.
- Thực sự có thể dư ra nhiều thời gian vẽ thêm vào bản thiết kế nữa.
Mặc Thiệu Đình bất lực xoa xoa đầu cô, người phụ nữ này, quả là một người cuồng công việc, thật là hết cách với cô.
Tiệm salon làm đẹp này là một trong những tiệm mà các quý bà giàu có thích đi nhất, tất cả các nhà tạo mẫu đều là những nghệ nhân nổi tiếng lấy qua giải thưởng thiết kế, thiết bị hạng nhất, rất nhiều người truyền tai nhau, khá phù hợp, giá cả cũng rất kinh người.
Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình vừa bước vào cửa, lập tức liền có những nhà tạo mẫu nhà trang điểm xinh đẹp mỉm cười ra tiếp đón, chỉ thấy bên trong ánh đèn êm dịu, cảnh vật chung quanh tao nhã, không gian rộng rãi, khách hàng lại rất ít, vài nhà tạo mẫu nhìn thấy Mặc Thiệu Đình, bộ dạng đều hết sức lo sợ, phải biết Mặc Thiệu Đình tuy là khách quý ở đây, nhưng rất ít khi đến đây.
Đặc biệt là chưa từng dẫn một người phụ nữ cùng nhau vào đây.
- Đây chắc là bà Mặc rồi, mời qua đây.
Nhà tạo mẫu niềm nở chào hỏi Đường Lạc Lạc, tiếng “bà Mặc” nghe đến Đường Lạc Lạc hai má đỏ ửng, tuy cùng Mặc Thiệu Đình làm giả hoá thật bốn năm tháng rồi, nhưng vẫn chưa có người xưng hô mình là “bà Mặc” bao giờ, cảm giác này, thực sự vừa mới mẻ vừa xấu hổ.
Cô hơi cúi đầu, bị một đám nhà tạo mẫu vây quanh đi vào phòng trang điểm, Mặc Thiệu Đình nhìn bộ dạng mặt mày đỏ ửng của cô, bất giác cong môi, say sưa nhìn hình bóng cô.
Đường Lạc Lạc ngồi trong phòng tạo mẫu, Mặc Thiệu Đình liền ngồi ở phòng nghỉ ngơi giở xem tạp chí, ngón tay thon dài lướt qua trang sách trắng tinh, nhưng một chữ cũng không muốn xem tiếp.
Trước mắt đều thoáng qua gương mặt của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình không có thói quen đợi phụ nữ, nhưng không biết vì sao, khi đối phương là Đường Lạc Lạc, anh liền cảm thấy đợi lâu thêm một lát cũng không hề gì.
Cuối cùng, cửa phòng tạo mẫu đẩy ra, Đường Lạc Lạc từ trong đi ra, mắt nhìn Mặc Thiệu Đình sớm đã đợi ở cửa, Đường Lạc Lạc lộ ra nụ cười tươi tắn.
- Ha ha ha, có hơi lâu.
Nói xong, liền thấy Mặc Thiệu Đình thần sắc ngơ ngác nhìn mình, biểu cảm đó, giống như không quen biết mình vậy.
Đường Lạc Lạc lúc này, trên người mặc một chiếc váy lộ vai đuôi cá màu bạc, phần vai được thiết kế vừa vặn, khiến xương quai xanh xinh đẹp của cô lộ ra ngoài, chiếc eo thon nhỏ, thân hình đồng hồ cát vô cùng đẹp đẽ, một khuôn mặt thuần khiết không ai bằng, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh trong veo, chiếc mũi nhỏ nhắn hơi vểnh lên, cộng thêm mái tóc dài đen dày tuỳ ý xoã sau vai, toàn thân như một cô người cá màu bạc xinh đẹp, dưới ánh đèn gần như có cảm giác toả sáng xung quanh.
Mặc Thiệu Đình bình thường nhìn quen Đường Lạc Lạc ăn mặc tuỳ tiện, lúc này đột nhiên phát hiện, vợ của mình lại toả sáng rực rỡ như vậy, ánh mắt của anh lưu luyến trên xương quai xanh tinh xảo và đường cong hoàn mỹ, vừa nhìn kĩ, hầu như có chút hối hận rồi – sớm biết nên lựa cho cô một chiếc váy thận trọng một chút, ừm, xương quai xanh không nên lộ ra, còn bờ vai…
Tất cả đều không muốn người khác nhìn lộ liễu như vậy.
- Cậu chủ Mặc, anh có vừa lòng không?
Nhà tạo mẫu vây quanh bên cạnh Đường Lạc Lạc rụt rè lên tiếng, Mặc Thiệu Đình không nói lời nào, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người Đường Lạc Lạc, cô còn tưởng Mặc Thiệu Đình không vừa ý, với lại vị đức ngài này bình thường như một con thần long thấy đầu không thấy đuôi, lại lạnh lùng xa cách, lời cũng không nói nhiều một câu, thực sự rất khó suy đoán gu thẩm mỹ của anh.
Đường Lạc Lạc cũng ngẩng đầu lên, hiếu kỳ nhìn Mặc Thiệu Đình, Tiểu Ca Ca cứ nhìn cô mãi, lúc thì mỉm cười lúc thì cau mày, thực sự rất kỳ lạ đó.
- Vừa ý.
Mặc Thiệu Đình yêu thương, tiện tay cởi chiếc áo vét của mình ra, khoác vào người Đường Lạc Lạc.
- Bên ngoài lạnh.
Đường Lạc Lạc đầu óc choáng váng, làm ơn, tối mùa hè, lạnh?
Đúng là càng ngày càng kỳ lạ rồi đó được không.
Mặc Thiệu Đình dùng áo vét của mình che đi bờ vai xinh đẹp của Đường Lạc Lạc, lập tức cảm thấy bộ đồ này đẹp lên rất nhiều, quay người lấy thẻ đen của mình, giao cho nhân viên làm việc.
- Tính tiền.
Mọi người giờ mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng boss không vừa ý nữa chứ, thích là được, thích là được rồi.
- Chiếc váy này giá bốn trăm năm mươi vạn, cộng thêm trang điểm và tạo hình là năm trăm mười hai vạn, sau khi giảm giá cho anh… vừa đủ năm trăm vạn.
Giọng nói chị thu ngân nhẹ nhàng báo giá, cười tít mắt khen ngợi.
- Bà Mặc thật là đẹp!
Mà bây giờ, bà Mặc rõ ràng không có tâm trạng suy nghĩ vấn đề bản thân có đẹp hay không, Đường Lạc Lạc trố mắt đứng nhìn, gần như nghi ngờ bản thân nghe nhầm rồi, năm trăm vạn?
Chiếc váy này bốn trăm năm mươi vạn?
Những hạt đính trên đây không phải là những hạt kim cương bạc đâu, mà là nhân dân tệ phải không? Chỉ làm một chút tạo hình như thế, năm mươi vạn?
Tại sao không trực tiếp cướp tiền luôn cho nhanh lẹ một chút…
Đây đâu phải là đi tham gia vũ hội, là thư giãn, thực sự là đi tán gia bại sản đó…
- Đây…
Đường Lạc Lạc vừa định nói, muốn trả lại chiếc váy Mặc Thiệu Đình đã trả xong hoá đơn, kéo Đường Lạc Lạc đi ra ngoài.
- Phải ngoan, nếu không lần sau không dẫn cô ra ngoài chơi nữa.
Đường Lạc Lạc thực sự có sự xúc động muốn chảy nước mắt, xin đừng dẫn cô ra ngoài chơi nữa, chơi một lần này là mấy trăm vạn, cô thật sự chơi không nổi đâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.