Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 157:




Ông chủ Hà vốn tưởng Diệp Tiểu Manh chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ, doạ mấy cái thì cái gì cũng nghe theo mình, lúc này đột nhiên nhìn thấy George, nửa ngày trời mới phản ứng lại.
- Cậu là ai?
Vừa phẫn nộ nhìn Diệp Tiểu Manh.
- Cô cũng có bạn trai rồi?
George vốn theo Diệp Tiểu Manh ra đây, chính là muốn xem người cô coi mắt là người thế nào, trong lòng chua xót ôm lấy tâm trạng muốn phá rối, nhưng đợi đến khi ông chủ Hà vừa đến, đã yên lòng rồi, nhưng trong lòng càng đau lòng lo lắng cho Diệp Tiểu Manh.
Là ba ruột như thế nào, lại giới thiệu cho con gái ruột của mình một đối tượng coi mắt như vậy, thực sự mất trí rồi đó được không.
May là hai người chỉ đang nói chuyện, một chút tiếp chút cơ thể cũng không có, mà biểu cảm Diệp Tiểu Manh cực kỳ bực bội, George nhìn thấy không nhịn được cười, nhưng không ngờ đến, hai người vẫn phát sinh tranh chấp, nhìn thấy ông chú mặt dày nhục mạ Diệp Tiểu Manh, George giờ mới đứng ra, che chở cho Diệp Tiểu Manh.
Lúc này, đối mặt với lời chất vấn của ông chủ Hà, George uể oải nhướng mắt lên, từ trên nhìn xuống nhìn khuôn mặt tím tái béo phì vì tức giận của ông.
- Đúng rồi, tôi là bạn trai của cô ấy.
Trong lòng Diệp Tiểu Manh thoáng qua chút sợ hãi khó hiểu, có cảm giác hạnh phúc ngọt ngào loé lên, rất nhanh ý thức được hoàn cảnh của mình, nắm chặt lấy cọng rơm cứu sinh George.
- Đúng, anh ấy là bạn trai tôi, vì vậy ông chú, chúng ta là không có khả năng đâu!
- Được… mấy người được lắm…
Ông chủ Hà đâu có từng chịu qua cảnh như vậy, bây giờ nhìn thấy Diệp Tiểu Manh và George thực sự là một đôi gian phu dâm phụ, thở hổn hển moi điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho ba Diệp.
- Alo, Diệp Quốc Lương, mau đến xem con gái ngoan của ông, mang một thằng trai bao nước ngoài đi coi mắt với tôi! Ông quản giáo tốt quá! Được, tôi ở đây đợi ông, cho tôi một lời giải thích, chuyện hôm qua chưa xong đâu!
Ông cũng là dân lão làng trên thương trường, tuy không phải giàu sụ gì, nhưng vẫn có chút gia thế, ít nhất so với Diệp gia loại gia đình bình thường này còn mạnh hơn nhiều, lúc Diệp Quốc Lương muốn con gái mình giới thiệu cho ông ta, ông ta còn vui mừng mấy ngày trời, tưởng có thể cưới một cô vợ nhỏ xinh đẹp, qua những ngày tháng thoải mái, không ngờ đến Diệp Tiểu Manh lại không biết điều như vậy, còn mang theo một trai bao đến!
Ba Diệp cũng hiểu rõ con gái của mình, chỉ sợ Diệp Tiểu Manh giở chiêu trò gì, vì vậy liền đợi ở nơi cách quán ăn không xa, nhận được cuộc gọi của ông chủ Hà, không nói nhiều liền chạy đến giáo huấn con gái.
Diệp Tiểu Manh vừa ngheba Diệp đến, trái tim lập tức nhấc bổng lên, khuôn mặt đều hiện chút nhợt nhạt.
Ba cô sẽ không sống chết muốn cô gả cho ông chú này chứ?
Nếu như khư khư cố chấp muốn bán cô đi, cô phải làm sao đây?
Tuy có thể bỏ đi mặc kệ, nhưng trong nhà còn có mẹ… Diệp Quốc Lương, dù sao cũng là ba của cô…
Cảm thấy thân thể hơi run rẩy của Diệp Tiểu Manh, George càng ôm chặt Diệp Tiểu Manh hơn chút, dùng ánh mắt an ủi, đồng thời hơi cúi đầu, hôn nhẹ vào trán cô một cái.
Cái hôn này nhẹ nhàng và ấm áp, khiến trái tim lo sợ bất an của Diệp Tiểu Manh lập tức có được sự vỗ về, dần dần bình tĩnh lại, giờ mới phát hiện George luôn nắm chặt lấy tay cô, cho cô sự ủng hộ và dũng khí.
Diệp Tiểu Manh nghiến răng, nói với mình nhất định phải chống đỡ lấy, ba thì làm sao, ba cũng phải nói đạo lý, bây giờ là thời đại nào rồi, sao lại còn có chuyện ép hôn?
Cô không muốn làm mẹ kế của ba đứa trẻ đâu, tuyệt đối không!
Diệp Tiểu Manh vừa mới hạ quyết tâm, liền thấy Diệp Quốc Lương vội vội vàng vàng từ bên ngoài xông vào, không biết là mệt hay doạ sợ, trán đầy mồ hôi chạy đến trước mặt ông chủ Hà, nhìn cũng không nhìn Diệp Tiểu Manh một cái, liền cúi người xin lỗi với ông chủ Hà.
- Con gái tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, có chỗ nào làm sai, ông nhất định không nên chấp nhặt với nó…
Ông chủ Hà tức đến toàn thân run lên, ngón tay chỉ vào Diệp Tiểu Manh và George run cầm cập.
- Ông là muốn đem con gái của mình giới thiệu cho tôi, tôi còn chưa nói gì nữa, nó đã mang một trai bao đến, còn chê tôi làm tôi xấu mặt, ông nuôi con gái tốt quá đó ông Diệp! Tôi nhìn trúng nó, là phúc khí của nó đó được không!
- Vâng vâng vâng…
Ba Diệp gật đầu khom lưng phụ hoà theo, quay đầu qua, nhìn thấy Diệp Tiểu Manh và George ôm lấy nhau, lập tức nổi giận đùng đùng.
- Đứa con gái ngỗ nghịch này! Cái gì cũng không nghe theo ba, một đứa con gái, tốt nghiệp xong nên sớm tìm một người gả đi, khư khư muốn đi làm ngôi sao gì đó! Ông chủ Hà điều kiện tốt như vậy, đi đâu tìm chứ? Con có biết gia tài ông chủ Hà bao nhiêu không? Ông ta nhìn trúng con là tạo hoá của con! Còn thằng trai bao này, lai lịch thế nào? Hai người ôm ấp như vậy, có biết cái gì là liêm sỉ không?
Ba Diệp và ông chủ Hà mỗi người một câu trai bao, khiến George thực sự không nói lại được, vẫn chưa từng có ai nói anh qua như vậy đó được không?
Nhưng ba Diệp tuy mất trí rồi, nhưng cũng là ba của Diệp Tiểu Manh…
Diệp Tiểu Manh thế cưỡi trên lưng cọp, bây giờ muốn thoát thân, chỉ có thể chắc nịt George là bạn trai mình rồi, nếu không thực sự không còn cách cự tuyệt ông chủ Hà tràn đầy nhiệt tình không nói lý lẽ, vì vậy nghiến răng.
- Ba, con muốn cùng George bên nhau, mới không muốn gả cho bạn của ba, con đã lớn rồi, chuyện của con, không cần ba lo!
Nói xong chớp chớp mắt với George, George ngầm hiểu, kéo tay Diệp Tiểu Manh đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Tiểu Manh và George trong chớp mắt muốn chạy ra khỏi quán ăn, ba Diệp và ông chủ Hà lập tức vội vã, người trước người sau đuổi theo ra ngoài, ba Diệp càng lòng như lửa đốt.
- Tiểu Manh, con quay về cho ba! Thằng trai bao đó có gì tốt? Trẻ như vậy, có thể có bao nhiêu gia sản? Con xem mắt nhìn của con thế nào, đẹp trai có thể kiếm cơm ăn sao, mau ngừng lại, theo ba về nhà, đừng gây loạn nữa!
Diệp Tiểu Manh thực sự không nói nên lời, vì vậy, cô gả cho ai, quyết định bởi gia sản ai nhiều hơn ư?
Ba Diệp hớt hải đuổi theo, mưu đồ lấy lại con gái, đưa cho ông chủ Hà, ông chủ Hà tương đối có tiền, chỉ cần đem Diệp Tiểu Manh gả cho ông ta, không những khoản nợ của mình có người trả giúp, vả lại sau này không lo việc uống, con gái thực sự phải chịu chút uỷ khuất, nhưng vì gia đình, vì bản thân, cô hy sinh một chút thì có sao?
Mắt thấy kế hoạch sắp hoàn thành, con vịt nấu chín sắp bị con gái làm loạn cho bay đi, ba Diệp thực sự có cảm giác lo sốt vó, kéo theo ông chủ Hà chạy như bay, cuối cùng cũng đuổi kịp Diệp Tiểu Manh, một phát kéo lấy con gái mình.
- Tiểu Manh, mau chóng nhận lỗi với ông chủ Hà, nếu con thật sự muốn ở bên thằng trai bao này, thật làm ba mất mặt, con xem ông chủ Hà, có chỗ nào không tốt bằng nó, người ta chạy BMW đến đó, con lại xem cái thằng này, trừ cái mặt ưa nhìn, còn có gì nữa, còn là một thằng nước ngoài…
Ba Diệp kéo lấy Diệp Tiểu Manh, đang chuẩn bị dùng tình cảm khiến cô cảm động dùng lý lẽ khiến cô thông suốt, vừa quay đầu, liền thấy phía cửa chiếc Lamborghini đậu kế bên George, lập tức trong chốc lát ngẩn ngơ, còn chưa kịp đợi ông định thần lại, cửa xe mở ra, Rousseau đã đợi rất lâu trong xe ló đầu ra, dùng tiếng Hoa Hạ chưa được lưu loát hỏi George.
- Chủ nhân, muốn lên xe không?
- Đợi một lát.
George không ngờ đến ba Diệp khó đối phó như vậy, lại cứ là ba của Diệp Tiểu Manh, không đánh được không chửi được, nói đạo lý… vấn đề là người ta căn bản không nói đạo lý, đang buồn bực, liền thấy ba Diệp ngẩn ngơ nhìn mình, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa mình và chiếc xe thể thao bên cạnh, đôi mắt đó phát ra sự thèm khát, George nhìn thấy toàn thân đều lạnh lẽo.
- Đây… là xe của cậu?
Ba Diệp đi qua đó, cẩn thận sờ vào thân xe Lamborghini.
- Phải.
George nghi ngờ chớp chớp mắt.
- Bác trai, Tiểu Manh thích ai hay không thích ai, là chuyện của bản thân cô ấy, hy vọng bác đừng can thiệp cô ấy…
George đang chuẩn bị nói sự thật giảng đạo lý, phía bên ba diệp quyến luyến không rời với chiếc xe thể thao này.
- Chiếc xe tốt như vậy, phải mất bao nhiêu tiền chứ…
Quay đầu nhìn George một cái, ánh mắt nhìn đánh giá.
- Cậu chắc không phải thuê về chứ?
Vừa nãy ông một mực muốn tóm Diệp Tiểu Manh lại, để ông chủ Hà lắng lại cơn giận, chưa quan sát kĩ càng bạn trai của con gái, lúc này nhìn thật rõ, Georgecao to đẹp trai, khí thế bất phàm không nói, quần áo trên người, vừa nhìn đã biết giá cả đắt đỏ.
Tuy không biết gọi tên các nhãn hiệu là gì, nhưng tính chất vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền tao nhã, giữa các cử chỉ hành động, cũng có một chút khí chất quý tộc.
Ba Diệp đã từng là một người làm ăn có chút của cải, rất biết nhìn mặt đoán người, trong lòng vừa mừng, lập tức kéo Diệp Tiểu Manh lại, đi đến một bên, nhỏ giọng dò hỏi.
- Nha đầu chết tiệt, ba hỏi con, bạn trai gì đó của con, giàu không?
Diệp Tiểu Manh bị ba Diệp đuổi kịp, vốn đã sắp tuyệt vọng rồi, lúc này vừa nhìn thấy vẻ mặt thấy tiền sáng mắt của ba Diệp, rất nhạy bén, dứt khoát đâm lao phải theo lao, dù sao không mang George nói thành bạn trai của mình, hôm nay sợ là thoát thân không nổi.
- Đương nhiên giàu rồi, đặc biệt giàu luôn.
- Có giàu bằng ông chủ Hà không?
Ba Diệp trong lòng vui mừng, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười tham lam.
- Đó… không so được đâu.
Vì muốn lừa ba Diệp, Diệp Tiểu Manh cũng liều luôn, không tiếc đem thân phận của George nói rõ ra.
- Ba, George là đối tượng bồi dưỡng chủ yếu của gia tộc Brown, gia tộc Brown ba nghe qua chưa? Trên bảng xếp hạng Forbes cũng có… anh ấy tới Hoa Hạ lần này, chính là muốn mở rộng phạm vi thương mại…
Thân là một người đàn ông từng đầu tư qua từng trải nghiệm qua, đồng thời luôn duy trì khao khát được giàu có thịnh vượng, ba Diệp làm sao không biết gia tộc Brown, cái tên này thực sự như sét đánh ngang tai đó được không?
Cho dù là Mặc gia ở thành phố S, bàn về sức ảnh hưởng trên quốc tế, cũng cách một đoạn lớn đó, mà thằng trai bao trước mắt này, lại là đối tượng bồi dưỡng chủ yếu của gia tộc Brown… sau này, không có nữa thì thành người kế thừa rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.