Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 162:




Biết được Mặc Thiệu Đình tình nguyện mang toàn bộ nhà họ Mặc chắp tay dâng lên, bất kể xuất phát từ mục đích gì, La Nhã chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, nghe thấy câu hỏi của Mặc Tây Thành, bà nhẹ nhàng mỉm cười.
- Đứa nhiều trò quỷ quái, nói đi, muốn mẹ đáp ứng con cái gì?
Tất cả mọi thứ bà làm, đều vì Mặc Tây Thành, vì muốn giao nhà họ Mặc đến tay cậu, vì muốn cho cậu cuộc sống tốt nhất địa vị khiến người khác ngưỡng mộnhất, người thân của bà chỉ có Mặc Tây Thành, nhiều năm nay hai mẹ con nương tựa nhau mà sống, Mặc Tây Thành là vướng bận và hy vọng cuối cùng trên thế giới này của bà.
Nếu như không phải Mặc Tây Thành, hai mươi mấy năm trước, bà có lẽ sớm đã không còn trên thế gian này nữa.
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Mặc Tây Thành muốn có, La Nhã luôn dốc hết sức lực, cố gắng giúp cậu có được, vì vậy rất nhanh lẹ đồng ý.
Đôi mắt của Mặc Tây Thành trong chốc lát sáng lấp lánh lên.
- Mẹ, mẹ biết mà, con chưa từng mở miệng đòi mẹ điều gì, mấy năm nay con phiêu bạt bên ngoài, lạnh nhạt với rất nhiều chuyện, bây giờ muốn yên định, con không có yêu cầu gì khác… Lạc Lạc là một cô gái rất tốt, cô ấy và Mặc Thiệu Đình không bất ngờ gì đã đi đến tận cùng rồi, tuy quan hệ giữa cô ấy và con tương đối ngượng ngùng, nhưng thời gian lâu dài, mọi người đều sẽ nhớ, vì vậy… con muốn ở bên Lạc Lạc.
Cậu vốn thoát ly sự đời, sống qua một cuộc sống ăn chơi tự tại, nhiều năm nay cậu đối với gia sản đã giao cho Mặc Thiệu Đình, không hề có chút dị nghị, nếu không quan hệ giữa hai người cũng không hoà hợp đến vậy, lần này vì phối hợp với La Nhã, đem nhà họ Mặc giành về đây, hy vọng thuận theo ý La Nhã nhiều hơn, khuyên nhủ La Nhã tiếp nhận Đường Lạc Lạc.
La Nhã không thích Đường Lạc Lạc, có lẽ là vì Mặc Thiệu Đình không biết điều hoà quan hệ giữa bọn họ, đổi lại nếu là mình, kết quả có thể không giống như vậy nữa.
Mặc Tây Thành khó khăn lắm mới nói ra cách nghĩ từ tận đáy lòng, tiếp đến tràn đầy mong đợi nhìn La Nhã, nhìn thấy biểu cảm nhẹ nhõm vui vẻ trên mặt La Nhã, từng chút từng chút biến mất tăm.
La Nhã sẽ không nhanh chóng đồng ý, đây nằm trong dự đoán của Mặc Tây Thành, cậu hít một hơi thật sâu.
- Lạc Lạc từng là chị dâu trên danh nghĩa của con, chuyện này con biết, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, chỉ cần cô ấy và Mặc Thiệu Đình tách ra, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Con không bận tâm cô ấy là ai, không bận tâm quá khứ của cô ấy, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, tâm trạng con sẽ vui vẻ. Mẹ, xem như vì hạnh phúc của con, đồng ý cho con và Lạc Lạc ở bên nhau, được không?
- Không được.
La Nhã để két sắt xuống, thần sắc âm u hiện lên vẻ bất lực và buồn bực, nhìn biểu cảm của Mặc Tây Thành, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Con nên nhân lúc còn sớm bỏ đi ý định này cho mẹ, nhà họ Mặc rất nhanh là của con rồi, Tây Thành, đừng nói sau này, bây giờ con muốn phụ nữ như thế nào cũng được, phụ nữ trên thế giới đều chết hết rồi sao? Mặc Thiệu Đình cưới Đường Lạc Lạc rồi, con còn thêm rắc rối, vì vậy, con dâu của mẹ chỉ có thể là Đường Lạc Lạc thôi phải không? Nực cười.
- Mẹ hiểu lầm cô ấy…
Mặc Tây Thành còn chuẩn bị khuyên nhủ La Nhã thêm nữa, lại bị La Nhã một mực gián đoạn.
- Con thích ai mẹ đều không cản con, nhưng người này, không thể là Đường Lạc Lạc.
- Mẹ…
Mặc Tây Thành nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy có rất nhiều chuyên muốn nói với La Nhã, rất nhiều lý do có thể phản bác bà, nhưng vẻ mặt bài xích của La Nhã, đã quyết định bản thân nói gì cũng không còn tác dụng nữa.
Trong lòng trào dâng nỗi bất lực, Mặc Tây Thành thực sự sắp tức chết rồi – lúc đầu bản thân không dễ gì có cảm giác với một cô gái, còn chưa được hành động, thì phát hiện đối phương lại là chị dâu mới gả qua của mình, có trời mới biết trong lòng cậu day dứt bao đêm, cuối cùng quyết định dũng cảm theo đuổi, nhưng đối phương vẫn không rung động.
Khó khăn lắm mới đợi được tình cảm giữa Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình xuất hiện rạn nứt, đang là thời cơ tốt nhất để xen vào, vậy mà…
La Nhã nổi tiếng cố chấp quá đà, chuyện bà đã nhận định, không có chỗ để thương lượng, nếu như là chuyện khác, Mặc Tây Thành luôn không thích phiền phức, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, nhưng anh đã bỏ lỡ Đường Lạc Lạc một lần, không thể bỏ lỡ lần thứ hai.
- Đừng nói nữa, mẹ không đồng ý.
Khuôn mặt La Nhã lạnh lùng.
- Mặc Thiệu Đình có thể ở bên Đường Lạc Lạc, mẹ muốn quản nó cũng quản không được nữa, con nhất định không thể.
- Nếu như con cứ không muốn vậy thì sao?
Sắc mặt Mặc Tây Thành nghiêm trọng đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào La Nhã.
- Tình cảm của con con tự mình làm chủ, con nhất định phải ở bên Đường Lạc Lạc.
Nói xong, mặt trùng xuống, bước nhanh ra khỏi cửa.
- Tây Thành!
Mắt nhìn Mặc Tây Thành sắp mở cửa đi ra, chỉ là suy nghĩ bậy hả sẽ xuất hiện, La Nhã liền cảm thấy thái dương mình đau nhức, bà chỉ có một đứa con Mặc Tây Thành thôi, nói thế nào thì cũng không thể nhìn Mặc Tây Thành đi vào con đường không có lối về, lúc này cũng không lo gì nhiều nữa, một phát nắm lấy cánh tay Mặc Tây Thành, đôi mắt dán chặt vào mặt cậu, nghiến răng nghiến lợi, quyết tâm, từ kẽ răng vặn ra vài chữ.
- Con có biết Đường Lạc Lạc là ai không?
Mặc Tây Thành vốn vẫn muốn bỏ đi mặc kệ, nhưng không ngờ đến La Nhã luôn nhã nhặn biết kiềm chế, lại vừa tức giận vừa vội vàng nắm lấy mình, cậu chau mày lại, vô thức mở miệng truy hỏi.
- Cô ấy là ai? Cô ấy chẳng qua chỉ là xuất thân bình thường một chút, Đường gia tuy không có thế lực, nhưng cũng không có vết nhơ nào, mẹ, mẹ đừng…
Hô hấp của La Nhã trầm trọng hẳn lên, đôi mắt xưa nay lạnh nhạt, dâng trào tâm trạng giấu kín như bưng, cả người đều căng thẳng, gần như có bí mật gì được bà giữ chặt kín, lại không thể không nói thẳng ra, sự mâu thuẫn và day dứt viết rõ trên mặt.
Mặc Tây Thành đột nhiên có dự cảm không lành, cụ thể là gì cậu không nói rõ ra được, chỉ cảm thấy trái tim mình đập hoảng loạn, không kịp đợi cậu mở miệng hỏi thêm lần nữa, liền thấy La Nhã nhắm nghiềm mắt, lại mở ra.
- Nó…
La Nhã điều chỉnh lại hô hấp, chưa từng cảm thấy có chuyện gì khó nói ra như vậy.
- Nó là con gái của bác Mặc Như Nguyệt, em họ của con.
Nó là con gái của bác Mặc Như Nguyệt, em họ của con.
Mặc Tây Thành ngớ người, có chút không dám tin nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy đầu kêu ong ong, trong chốc lát như nổ tung.
Em họ của cậu…
Đường Lạc Lạc là em họ của cậu?
- Không… không thể nào, con biết mẹ không thích cô ấy, nhưng những lời bịa đặt này quá quá đáng rồi, mẹ, mẹ không thể như vậy… mẹ biết con tin tưởng mẹ thế nào không…
Trong miệng Mặc Tây Thành lẩm bẩm, vô thức lắc đầu, trên mặt muốn lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, đây nhất định là cách La Nhã nghĩ ra để ngăn cản cậu, quá hoang đường rồi, quá không thể tin được rồi…
Nhất định không phải là thật… nhất định không phải…
Nhưng La Nhã lại vừa bình tĩnh và quả quyết nhìn cậu như vậy, không có vẻ là đang đùa hay nói dối, La Nhã cũng gần như chưa từng nói dối, càng huống hồ, chuyện như thế này, ăn nói bừa bãi là không có tác dụng, La Nhã sẽ không rảnh rỗi như thế.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của La Nhã, nụ cười trên khoé miệng Mặc Tây Thành, muốn giãn ra, cuối cùng lại cứng lại trên mặt, miệng cậu lẩm bẩm.
- Không thể, không thể nào…
Vậy mà giọng nói ngày một nhỏ dần, gần như sắp biến mất, đến cuối cùng, cậu không phát ra tiếng động gì nữa.
Chỉ cảm thấy trong lòng dâng trào nỗi thất vọng và bất lực tràn trề, nỗi đau khổ ùn ùn kéo đến gần như đánh gục cậu – trước tiên là chị dâu, và sau đó là em họ, tại sao cậu chỉ muốn thích một người thôi, lại khó khăn đến thế?
Ông trời đang trêu đùa cậu sao?
Em họ?
Cậu có thể không bận tâm xuất thân của Đường Lạc Lạc, không bận tâm quá khứ của Đường Lạc Lạc, thậm chí không bận tâm trong lòng Đường Lạc Lạc bây giờ có phải vẫn còn nhớ Mặc Thiệu Đình hay không, nhưng… em họ?
Đây coi như nói với cậu, cậu vĩnh viễn không có khả năng, càng không thể ở bên Đường Lạc Lạc.
Sắc mặt Mặc Tây Thành trắng bệch đôi môi động đậy, lại không biết bản thân muốn nói gì, cậu nhìn La Nhã, lỗ tai rõ ràng nghe thấy tin tức rõ rệt như thế, nhưng giống như phải tiêu hao sức lực rất lớn, mới có thể tiếp nhận được tin tức này…
La Nhã nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Mặc Tây Thành, trong lòng thở dài một tiếng, con trai của mình trong lòng mình hiểu rõ, Mặc Tây Thành bình thường trông bỡn cợt với đời, nổi tiếng ăn chơi, nhưng người đàn ông càng như thế, sau khi thật sự động lòng, trái lại sẽ càng để tâm hơn những người khác…
Bà lại cứ tình nguyện làm tất cả mọi chuyện cho Mặc Tây Thành, chuyện này, lại nhất định không thể đồng ý.
- Con không nghe lầm, Đường Lạc Lạc, nó là con gái của Mặc Như Nguyệt.
La Nhã rũ tầm mắt xuống, không muốn đối diện với sắc mặt day dứt và đau khổ trên mặt Mặc Tây Thành, từ từ mở miệng.
- Mấy chuyện này, nếu như nói lại từ đầu, thật sự rất rối ren. Năm đó người phụ nữ vô liêm sỉ Mặc Như Nguyệt, bỏ nhà theo trai, sinh ra đứa nghiệt chủng Đường Lạc Lạc, sau này đến bước đường cùng, quay về Mặc gia.
- Lúc đó bên ngoài xôn xao, đều nói Mặc Như Nguyệt làm bại hoại danh tiếng Mặc gia, còn có luôn con hoang ở ngoài, trước tình cảnh đứng mũi chịu sào, Mặc Như Nguyệt đương nhiên không thể bạo dạn nuôi dưỡng con gái được, cô ta lén lút sinh Đường Lạc Lạc ra, liền nhờ người ta gửi nuôi ở nhà Đường Quý Lễ. chuyện này cô ta tưởng làm đến không có kẽ hở, thực sự ngu ngốc đến chết, mẹ âm thầm điều tra chưa lâu, liền tra ra Đường gia, Mặc Như Nguyệt tưởng mang đứa con ra khỏi Mặc gia thì không có chuyện gì xảy ra à? Hoang tưởng.
Quan hệ giữa Mặc Như Nguyệt và La Nhã, từ lúc Mặc Tây Thành hiểu chuyện, trước giờ đều không tốt, bề ngoài là do lúc đầu ba và bác Như Nguyệt tranh giành nhà họ Mặc, làm ầm đến rất khó coi, sau này ba qua đời, La Nhã không biết vì sao, nhận định rằng là Mặc Như Nguyệt hãm hại, hai người đối chọi gay gắt, gặp mặt rồi đều không nói câu nào.
Thì ra, bắt đầu từ lúc đó, Mặc Như Nguyệt và La Nhã đã không đội trời chung rồi.
Mặc Tây Thành ngẩn ngờ nhìn La Nhã, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Sau này thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.