Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 187:




Người được gọi là nhà đầu tư số một được tâng bốc được vây quanh đi vào, kim bài thái tử gia, tướng mạo điển trai, mang dòng máu lai đặc trưng, cao lớn mạnh mẽ, đi đường uy phong, khoé miệng mang nụ cười trêu ghẹo có chút bỡn cợt với đời, vừa dùng tiếng Hoa Hạ lưu loát nói chuyện với đạo diễn, vừa ánh mắt nhạy bén quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Diệp Tiểu Manh đang đờ đẫn –
Người này không phải George thì là ai nữa?
Thì ra nhà đầu tư lớn nhất của Tinh huy lại là George… Diệp Tiểu Manh thực sự bị sốc đến nỗi không ngậm miệng lại được, cô không kiềm được có chút nghi ngờ, lúc đầu mình có được cơ hội phỏng vấn, có phải George tranh thủ cho cô hay không?
Tuy George không đến nỗi làm ra chuyện điều động nội bộ cho cô làm thành viên nhóm nhạc, nhưng cơ hội lần đầu phỏng vấn, đến một cách thật sự khó hiểu, sau khi vào nhóm nhạc nữ này Diệp Tiểu Manh mới biết casting lớn như vậy, sao có thể để mình đến phỏng vấn thực sự là một điều bí ẩn, bây giờ, cô hình như hiểu được chút được rồi…
George nói vài câu với đạo diễn, liền mỉm cười tỏ ý không cần vì anh mà làm chậm trễ tiến độ, đạo diễn xoa tay, muốn thể hiện năng lực chỉ đạo của mình thật tốt, vội đi lên trước, làm vài động tác tay với Diệp Tiểu Manh và Tôn Dương Dương, ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị, sắp sửa bấm máy.
Đoạn phim này nói về Diệp Tiểu Manh và Tôn Dương Dương vốn là bạn cực thân của nhau, sau này vì cùng thích một nam sinh mà trở mặt, lúc Tôn Dương Dương và Diệp Tiểu Manh đang giành co với nhau, đánh Diệp Tiểu Manh một cái tát, đương nhiên, là vì đang quay phim, vì vậy chỉ cần đổi góc quay là được.
Đạo diễn sau khi hô “bắt đầu”, Tôn Dương Dương và Diệp Tiểu Manh đứng đối diện nhau, đều dùng ánh mắt đau lòng và thất vọng nhìn nhau, thợ quay phim điều chỉnh máy quay, cho hai người vài cảnh nổi bật lên góc mặt của mình, sau đó, Tôn Dương Dương đi lên trước, khóc lóc đưa tay lên.
Mắt nhìn bàn tay Tôn Dương Dương càng ngày càng gần mình, Diệp Tiểu Manh vội quay đầu đi, muốn hoàn thành góc quay, nhưng không ngờ, Tôn Dương Dương lại không lướt nhẹ qua má cô, mà là không biết cố ý hay vô ý, thật sự tát một cú tát vào!
“Bốp” một tiếng, tiếng tát lang lảnh vang trên không trung, mọi người trong đoàn phim đều cau mày, George còn bật dậy đứng lên, vẻ mặt quan tâm muốn đi lên, suy nghĩ một hồi, vẫn là khựng lại bước chân.
Khuôn mặt Diệp Tiểu Manh đau rát, cái tát này của Tôn Dương Dương quá bất ngờ, cô không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tôn Dương dương, nhịn không được buột miệng nói.
- Chị làm gì vậy?
- Cắt!
Đạo diễn bất mãn kêu ngừng.
- Còn chưa kết thúc mà, cô nói gì vậy? Trên kịch bản có lời thoại không?
- Nhưng…
Diệp Tiểu Manh ôm lấy má, uất ức đến chết.
- Chị ta đánh tôi…
Đánh thật đó!
Trên kịch bản cũng không nói đánh thật mà!
Chưa kịp đợi Diệp Tiểu Manh lên tiếng tố cáo, Tôn Dương Dương liền dùng tay kinh ngạc che miệng lại, mở to mắt, lộ ra khuôn mặt ngây thơ hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo xem thường mới nãy, giọng ỏn ẻn xin lỗi.
- Ôi trời, thật sự đánh trúng cô rồi hả Tiểu Manh? Tôi không phải cố ý đâu, người ta lúc trước diễn xuất đều là đánh trực tiếp, hiệu quả sẽ tốt hơn chút, tôi thật sự không cố ý đâu, cô đừng có giận tôi mà.
Diệp Tiểu Manh: …
Cái bộ dạng đáng yêu này, khiến cho cô nổi hết cả da gà.
Cô nhìn thấy George đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng nhúng tay, quay đầu nhìn sang Tôn Dương Dương.
- Thế đã biết rồi, lần sau nhớ chú ý một chút là được rồi, tiếp tục được chứ?
- Được thôi!
Tôn Dương Dương có một khuôn mặt thanh tú, rất biết nhõng nhẽo, nhìn thấy George đến rồi, đã hạ quyết tâm chuẩn bị mưu mẹo đầy mình thu hút sự chú ý của George.
Nhưng quay video âm nhạc khác với quay phim, cảnh quay mỗi người đều có hạn, cảnh này qua một lúc rồi cảnh sau sẽ là cảnh quay của thành viên khác, bản thân có thể được George nhìn thấy bao nhiêu?
Vì vậy Tôn Dương Dương quyết định, cảnh này bất luận thế nào cũng không thể nhanh chóng thông qua, thông qua rồi bản thân làm sao gây chú ý trước mặt George nữa.
Còn cái tát đó, là chị ta tiện tay dạy dỗ Diệp Tiểu Manh, thần thái đáng yêu, là vì để thu hút của sự ý của George – không phải nói những cao phú soái đều thích con gái đơn thuần đáng yêu, lại có chút ngốc ngếch sao?
Có lẽ George cũng thích kiểu này, nhìn xem những cô ngoại quốc thân hình nóng bỏng, sẽ cảm thấy chị ta khác xa với những đồ đê tiện diêm dúa không?
Tôn Dương Dương vốn chỉ là thử thôi, khoé mắt nhìn về phía xa thấy George đứng dậy, ánh mắt dán chặt về hướng bọn họ, trong lòng mừng rỡ, càng phát hiện sách lược của bản thân là đúng.
Đạo diễn nhếch môi, lại hô một tiếng.
- Bấm máy!
Lần này, trong lòng Diệp Tiểu Manh tuy thấp thỏm, nhưng vẫn theo yêu cầu kịch bản, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng lại đau lòng, theo bàn tay giơ ra của Tôn Dương Dương, cô nghiêng đầu qua một bên, may mà lần này Tôn Dương Dương mượn đề phát huy, đúng là chỉ lướt qua thôi, chỉ là…
- Tôn Dương Dương, cô che ống kính của Diệp Tiểu Manh, Diệp Tiểu Manh, phải tự nhiên chút, lại một lần nữa!
Diệp Tiểu Manh không biết nói gì, không biết Tôn Dương Dương là cố ý hay chuyện gì khác, cứ luôn mượn động tác lấy nửa người che trước mặt mình, đúng là xui xeo.
Vì vậy, lại một cảnh nữa…
- À, đạo diễn, tay tôi có phải giơ chưa đủ cao, không đủ sức kéo? Lại một lần nữa được không?
Tôn Dương Dương mở to mắt, tưởng mình dễ thương kiến nghị.
- Đạo diễn, tôi cảm thấy cảnh này tình cảm không nên quá lộ liễu, có chút giả tạo.
- À Tiểu Manh, biểu cảm cô nghiêm túc một chút, cô như vậy tôi không thể nhập tâm được.
Tôn Dương Dương thể hiện sự nhiệt tình mười hai điểm, một lúc sau điều chỉnh lại chiếc váy, lúc này chạy đến xem thử thành phẩm của bọn họ, rất khiêm tốn đề xuất “thêm một lần nữa”, một lúc sau ném đá giấu tay chỉ trích Diệp Tiểu Manh phối hợp không đủ tốt…
Tóm lại, là muốn nghĩ hết mọi cách không cho quay xong, cố gắng thêm cảnh quay cho mình, Giai Mai và Lạc Bích Nhi ở một bên trố mắt đứng nhìn, chân cũng đứng mỏi nhừ rồi, còn chưa được quay cảnh nào.
Diệp Tiểu Manh lúc này cũng mệt mỏi không chịu được, tuy không phải đánh thật, là mượn góc quay thôi, nhưng cô quay đầu đến sắp chóng mặt rồi, mà Tôn Dương Dương cứ bay nhảy lung tung theo kiểu thiếu nữ, tung tăng cười đáng yêu suốt hiện trường, thật sự đủ rồi.
Đạo diễn cũng có chút buồn bực, nhưng tự mình diễn viên muốn tốt hơn nữa, ông không thể biểu hiện qua loa cho xong chuyện, dẫu sao George cũng ở đây coi, chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại tính tình của mình.
Tôn Dương Dương tự mình cảm thấy vô cùng hài lòng, chị ta có thể cảm thấy ánh mắt của George dừng lại trên người mình càng ngày càng lâu, chị ta ngẩng đầu lên, cố ý không biết, càng giả nai thể hiện sự kính nghiệp và yêu cầu tiêu chuẩn nghiêm khắc của mình, giọng nói nũng nịu càng cao.
- Ối, tôi cảm thấy, đạo diễn à, chúng ta mãi không quay được một cảnh hoàn mỹ, có phải do mượn góc quay nên không bộc lộ được cảm xúc này? Hay là, uất ức Diệp Tiểu Manh một chút, đánh thật một cảnh được không?
Nói rồi, Tôn Dương Dương uốn éo vòng eo nhỏ mặc chiếc váy ngắn, cười e thẹn.
George nhìn chị ta lâu như vậy, sau khi kết thúc việc ghi hình, sẽ hỏi số điện thoại của chị ta không?
Chị ta nhất định đã để lại ấn tượng rất sâu sắc rồi phải không.
Dù sao, những cô gái yếu đuối nghiêm túc diễn xuất như vậy, đã không còn nhiều nữa.
Diệp Tiểu Manh cứng họng, bộc lộ cái con khỉ khô ấy, chị rốt cuộc có bao sức hồng hoang chưa bộc lộ ra vậy!
Hai mươi mấy cảnh rồi đó!
Nếu như đổi thành đánh thật, hôm nay cô cũng không cần quay nữa, sớm đã sưng như cái đầu heo rồi đó được chưa!
Đạo diễn suy nghĩ một lát, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của Diệp Tiểu Manh, vẫn thật sự có chút do dự rồi.
- Cái này…
Tôn Dương Dương thực sự quá nhiều chuyện rồi, nếu như đánh thật có thể qua còn được, mọi người đều quay nhiều cảnh như vậy rồi, cũng không thể để George chỉ xem mỗi cảnh quay này được…
- Đạo diễn…
Tôn Dương Dương õng ẹo.
- Tôi sẽ rất nhẹ mà…
- Cái đó… trước tiên thì…
Đạo diễn chần chừ một lúc, vừa định đồng ý, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của George ở phía sau vang lên.
- Đạo diễn Lý, Tinh Huy các người đều là những phế vật quay hơn hai mươi mấy cảnh đều không qua được sao? Tát muốn tát thật, thế cảnh nhảy vực không phải cũng nhảy thật sao? Kĩ năng diễn xuất chỉ là truyền miệng thôi sao?
Tôn Dương Dương lòng đang tràn đầy mong đợi, liền nghe thấy George chế giễu mình, trong sự kinh ngạc, nhịn không được quay đầu kinh ngạc nhìn sang George.
Cô ta không nghe nhầm chứ, cậu chủ George, lại không đứng về phía cô?
Mới nãy, luôn nhìn cô ta mà…
- Nhìn gì mà gì.
George thật sự muốn trợn mắt với Tôn Dương Dương, cuối cùng cũng nhịn được rồi, ánh mắt chán ghét dán chặt vào cô ta.
- Nói cô đó, phế vật lãng phí thời gian của tôi!
Tôn Dương Dương dù sao cũng là con gái, lúc trước được theo đuổi quen rồi, da mặt cũng mỏng, nghe thấy những lời này trước tiên là kinh ngạc, sau đó oa một tiếng, khóc lớn.
Diệp Tiểu Manh vẻ mặt lờ mờ, bất lực nhìn George, cái tên này, cuối cùng cũng nhịn không được ra tay rồi, kỳ lại thật, kiểu mẫu thân sĩ được tâng bốc của Anh quốc lúc trước, thực sự độc mồm vậy.
- Khóc gì mà khóc, còn có mặt mũi khóc!
Đạo diễn trước đó bị Tôn Dương Dương làm cho rất buồn bực, lúc này nhìn thấy Tôn Dương Dương mè nheo quả nhiên chọc giận George rồi, mau chóng chạy đến dỗ ngài thần tài George này.
- Phải, phải, là tôi dạy dỗ không tốt, bọn họ là nhóm mới, không có kinh nghiệm gì, ngài George đứng chấp nhặt với những cô gái này, tôi bảo cô ấy xin lỗi anh, quay lại từ đầu, cảnh lần này nhất định sẽ qua…
George ngồi trên ghế sô-pha duy nhất trong đoàn phim, lười nhác ngẩng đầu lên, ngáp một cái.
- Sự nhẫn nại của tôi đã sắp bị bào mòn sạch rồi, không muốn xem thêm một lần nữa.
- Thế… thế anh nói nên làm sao, đều nghe anh hết!
Đạo diễn gật đầu cúi người, sốt ruột đến nỗi trên đầu đổ đầy mồ hôi.
George cong môi, chỉ vào Diệp Tiểu Manh.
- Cô, vai cô đổi lại cho cô đó, cô đánh cô ta.
Diệp Tiểu Manh: …
Sao cơ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.