Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
【Lần đầu gặp gỡ】
Lần đầu tiên cô gái nhìn thấy tinh linh, đối phương đang ngồi trên tảng đá bên bờ thổi lá.
Mái tóc anh dài và mượt mà như lụa dệt từ mặt trời, đôi mắt xanh biếc như dòng suối róc rách chảy phía sau.
Đôi tai nhọn khác người thấp thoáng như ẩn như hiện trong làn tóc.
Cô gái nín thở một lúc lâu làm tinh linh tạm dừng thổi.
Anh ngẩng đầu nhìn cô như nai con gặp người lạ trong rừng sâu.
Ấm áp và đơn thuần, với một chút nghi ngờ.
【Thăm dò】
Một bước, lại một bước.
Cô gái từng bước thăm dò khoảng cách gần nhất với tinh linh.
Sinh linh quá mức ôn nhu và khoan dung này chưa từng tỏ ra tức giận hay kháng cự.
Cô gái thận trọng từng bước, nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Từng bước đi khiến cô vừa cảm thấy chột dạ vừa khẩn trương.
Cuối cùng, cô dừng lại sau gốc cây cách tinh linh năm mét, cố trấn định rằng mình chỉ ngồi trên đó với tư cách thính giả.
Thình thịch, thình thịch...
Trái tim nhỏ bé đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Để tránh bị nhìn ra quần áo hơi lay động, cô cúi đầu hất mái tóc dài sau đầu ra trước ngực.
Những ngón tay run run nhưng linh hoạt nhanh chóng thắt một chiếc nơ bướm trên mái tóc nâu đã được uốn xoăn.
【Lần thứ hai gặp gỡ】
Cô gái dần trở thành thính giả trung thành của tinh linh.
Mỗi khi tinh linh diễn tấu, cô gái sẽ không mời mà đến ngồi trên gốc cây lắng nghe.
Luôn luôn đúng giờ, chưa bao giờ vắng mặt.
Tinh linh ngầm chấp nhận sự tồn tại của cô gái.
Ngoại trừ lần đầu gặp mặt, anh chưa bao giờ cố ý nhìn cô. Có lẽ đối với anh, cô gái cũng chẳng khác gì những con vật nhỏ bé đi ngang qua và dừng lại vì mình kia.
Cô gái bởi vậy nên không hề câu nệ, đắm chìm trong những nốt nhạc diệu kỳ.
Nhưng hôm nay, tinh linh đang thổi lá cây chợt nghiêng mặt nhìn cô một cái khi chuyển điệu.
Như lơ đãng ngước mắt, lại chính xác như thể được tập dượt từ trước.
Ngắn ngủi, nhưng đúng là bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mắt màu lam nhạt giống như vốc nước trong lấy từ con suối sau lưng anh, tinh khiết động lòng người.
Cô gái không kịp phòng bị, sững lại trước cảnh xuân đẹp đẽ.
Rõ ràng bản thân đang nghe màn trình diễn một cách quang minh chính đại, nhưng lòng cô lại dâng lên một loại cảm giác tội lỗi khi nghe trộm.
Trong lòng đột nhiên hoảng sợ khiến cô gái luống cuống tay chân, làm cô suýt ngã ngồi trên đất.
【Lần đầu tiên cười với cô】
Bị vướng chuyện nên hôm nay cô gái đến muộn.
Sau khi giải quyết xong, cô gái liền vội vã chạy đến dòng suối bằng tất cả sức lực. Rõ ràng chỉ chậm vài phút, nhưng trên đường đến cô lại không nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc.
Cô cứ ngỡ hôm nay tinh linh không đến.
Nhưng khi cô gái thở hổn hển chạy đến con lạch, tinh linh vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Có lẽ nghe thấy tiếng động phía sau, tinh linh vốn đang trêu cá vội nhấc ngón tay khỏi dòng nước.
Đặt chiếc lá bên môi, anh bắt đầu buổi biểu diễn như thường lệ, vờ như vì vờn cá mà trì hoãn.
Nhưng thời điểm ngoái đầu lại, rõ ràng anh đang mỉm cười.
【Lần đầu tiên đáp lại】
Tinh linh thích cười.
Khi anh cười, đôi mắt anh đẹp như vầng trăng khuyết phản chiếu trên mặt nước buổi đêm.
Khiến cô gái cúi đầu trong vô thức.
Mặt cô nóng như lửa đốt. Cô gái vừa lo lắng vừa ngượng ngùng che mặt, cố gắng hạ nhiệt bằng đôi tay lạnh ngắt của bản thân.
Không thể để lúc nào cũng như thế này...
Sau nhiều lần củng cố tâm lý, cuối cùng cô gái cũng lấy hết can đảm buộc mình phải ngẩng đầu lên.
Cô đáp lại bằng một nụ cười ngượng ngùng và đáng yêu.
【Nguyện vọng giản đơn】
Hầu như ngày nào cô gái cũng đi gặp tinh linh.
Mong ước của cô lúc đó rất đơn giản.
— Chỉ cần anh mỉm cười với cô, ngày đó liền trở nên đáng giá.
【Lần đầu tiên trò chuyện】
Ngay từ lần đầu tiên trò chuyện, cô gái đã khen anh có đôi mắt đẹp.
Nhưng cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhất là khi có nụ cười trong đó.
Cô gái ảo não vỗ vỗ mặt mình.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại là người dễ thẹn thùng đến thế.
【Món quà đầu tiên】
Tinh linh cảm thấy rằng mình đã gặp một cô bé dễ thương.
Cô đưa cho anh vài quả táo nhà trồng, kết quả là mặt cô còn đỏ hơn những quả táo đã rửa sạch.
Vờ như không biết. Tinh linh mím môi, chu đáo đến nỗi không để tiếng cười tràn ra khỏi cổ họng.
【Lần đầu tiên đưa tiễn】
Một lần nọ lúc trời nhá nhem tối, tinh linh tỏ ý muốn đưa cô gái về nhà.
Để con gái đi một mình vào ban đêm không an toàn lắm.
Cô gái đỏ mặt ngập ngừng. Cả hai cứ sóng vai đi như vậy cho đến khi đến một ngã ba đường.
Phía bên trái của ngã ba dẫn đến ngôi làng nơi cô gái sinh sống và bên phải dẫn đến khu rừng nơi các tinh linh sinh sống.
Cô gái rối rắm dừng lại ở ngã ba với khuôn mặt ửng hồng.
"Không, bằng không..."
「Bằng không vẫn là thôi đi」
Nội tâm vô cùng hỗn loạn, cô gái thực sự muốn bỏ cuộc ngay lúc đó.
Nhưng đến cuối cùng, cô thực sự không thể nói ra.
"Không, bằng không vẫn là như vậy đi."
Cô gái lắp bắp nhìn tinh linh. Ánh sáng mờ ảo khiến khuôn mặt của anh có chút mơ hồ, giúp cô gái có thêm dũng khí nhìn thẳng.
Tinh linh hơi quay đầu lại, ánh mặt trời rơi xuống mạ một lớp vàng óng ánh trên mái tóc dài đẫm nước và hàng mi, khiến cô gái thầm kêu lên toi rồi. Mặt trời lặn khiến khuôn mặt của tinh linh trở nên mơ hồ, nhưng nó cũng làm tăng thêm vẻ bí ẩn.
Có vẻ như... còn khó xử hơn ban ngày.
"Anh đưa em về..."
Bị tinh linh nhìn chăm chú dưới ánh hoàng hôn, đầu óc cô gái nóng lên. Cô nắm chặt tay, không nghĩ ngợi gì nói ngay.
"Anh đẹp như vậy, hay là để em làm hiệp sĩ của anh đi."
【Lần đầu tiên bị công phá】
"Phụt."
Là tinh linh có năng lực nhất thế hệ này, đội trưởng tương lai của đội cận vệ bị cô gái dễ thương tay không cũng bắt được chọc cười.