Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
【Học cách chờ đợi】
Cô gái rất kiên nhẫn, rất giỏi chờ đợi.
Trước kia, khi tinh linh đi xa, mặc kệ thời gian có bất định như thế nào, cô luôn có thể khiến anh nhìn thấy mình trên con dốc cỏ xanh ngay khi trở về nhà.
Sau khi tinh linh xin nghỉ dài ngày và không đi xa nữa, cô sẽ luôn chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, tươi cười chào đón anh trở về trong ngôi nhà đầy màu sắc ấm áp.
Ngày tháng trôi qua, cô gái già đi từng ngày.
Tinh linh - người luôn được cô gái chờ đợi, dần học cách chờ đợi.
Đôi tai nhọn khẽ run lên, tinh linh lặng lẽ lưu ý động tĩnh sau lưng.
Anh luôn lơ đãng giảm tốc độ của mình, đợi cô gái bắt kịp một cách "bất ngờ", nhào lên ôm eo anh.
【Mãi mãi là cô gái】
Cô gái đã sinh ba đứa con, cũng nuôi nấng chúng nên người nên đã quá già để được gọi là một cô gái.
Nhưng vậy thì sao?
Cô là mãi mãi người con gái trong trái tim anh.
【Sự sợ hãi】
Khi tuổi càng cao, những điều mà cô gái "sợ hãi" bắt đầu nhiều lên.
Mặc dù cô vẫn là cô gái không sợ trời không sợ đất lớn tiếng muốn bảo vệ tinh linh trở về nhà, nhưng cô quả thực đã già rồi.
Cô bắt đầu trở nên sợ lạnh, thậm chí còn ăn vạ trên giường vào mùa đông.
Nhưng không thể không dậy được, tuổi của cô ngày một tăng, cô gái bắt đầu hay tiểu đêm.
Cô đã cẩn thận để không đánh thức tinh linh, nhanh chóng quay trở lại giường với tay chân run rẩy.
Nhưng dù cô có nhẹ tay đến đâu, ngay khi cô vừa nằm xuống giường, luôn có một đôi tay mảnh khảnh chặn lại từ phía sau.
Nhiệt độ từ phía sau khiến chân tay cô ấm lên.
Vợ chồng già ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng anh luôn bảo vệ và bao bọc cô như một cô gái nhỏ trong vòng tay mình, phải ủ ấm cho cô mới buông tay.
【Một mùa hè muộn màng】
Cô gái đã nằm trên giường một thời gian dài.
Hôm nay vừa lúc trời nắng. Cô đột nhiên nói muốn ra ngoài đi dạo.
Tinh linh bế cô gái đến cái cây họ thường nghỉ ngơi. Vài thập kỷ trôi qua, thân cây càng thêm phát triển.
Cô gái ngồi dựa vào thân cây. Tinh linh gối lên đầu gối cô gái, để đôi tay khô khốc giúp anh chải tóc.
Ánh nắng ấm áp khiến cô gái lười biếng, không có sức nhấc tay. Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ nâng mí mắt lên, muốn xua tinh linh ra xa để anh hái một vài bông hoa.
Cuối cùng cô muốn kết một vòng hoa cho anh.
Nhưng tinh linh lại lắc đầu. Anh nắm tay cô không muốn đi đâu.
Anh sợ rằng nếu anh không chú ý, cô liền ngủ mất.
【Nguyện vọng nhỏ nhoi】
Cô gái nói rằng cô muốn nghe khúc nhạc khi họ gặp nhau lần đầu.
Đôi mắt xanh của tinh linh vẫn ấm áp như hồi đó, ánh lên những tia sáng nhỏ tựa như những ngôi sao vỡ.
Giống như lần đầu tiên gặp gỡ.
Với âm thanh du dương của lá, cô gái chìm vào giấc ngủ.
【Thói quen nhỏ không thể thay đổi】
Có rất nhiều thói quen nhỏ không thể thay đổi đối với tinh linh.
Ví dụ, khi có nhiều người, anh sẽ luôn đưa tay ra phía sau một cách vô thức.
Nhưng chỉ bắt được khoảng trống.
【Vô tận như nước】
Có người nói tình yêu của con người mãnh liệt như pháo hoa, sau khi vụt tắt thì sẽ tàn trong đêm, lâu dần thành thói quen mà ở bên nhau.
Có người nói rằng tình yêu của tinh linh giống như một dòng nước nhỏ thành dòng, bắt đầu từ thói quen mà ở bên nhau nhưng sâu sắc dần theo tuổi tác. Dòng nước nhỏ kia cuối cùng sẽ chảy thành đại dương mênh mông.
【Lời thú tội của năm tháng】
Nụ hôn rơi trên mái tóc, nụ hôn khắc trước tượng đài.
Xa nhau trăm năm là sự dịu dàng không đổi thay.
Anh yêu cô, mãi mãi không đổi.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hỗn hợp bánh ngọt đã hoàn thành.
Nói chung là thích vị chua ngọt, quá ngọt, nước đường cũng đọng lại vị ngọt như thế thôi (/  ̄ˇ ̄) /