Đây chính là cuộc sống hiện tại của Trần Phóng, cậu làm ổ trong một phòng trọ nhỏ, dựa vào việc thả virus vào video tải lên mạng dụ cá mắt câu, hoặc luyện thuê acc game online.
Cày hộ acc cơ hồ tiêu hao phần lớn thời gian của cậu, mà việc này có thu nhập hợp pháp nên cậu chủ yếu kiếm tiền từ đây.
Gần đây công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Dương nổi danh tuyên bố chính thức đánh vào thị trường game online. Thịnh Dương vốn có một mạng văn học nhất nhì trong nước, ở đó không thiếu nhân tài văn học, cấu tạo tốt. Với kỹ thuật thần sầu, Thịnh Dương tiếp tục cho ra game Muôn Dân.
Vừa mới mở bản chơi thử, chỉ trong một giờ ngắn ngủi liền hấp dẫn hơn vạn game thủ đăng ký, con số này không ngừng tăng lên. Muôn Dân chỉ mới phát hành nửa tháng liền trở thành game online đứng đầu cả nước, đồng thời tất cả các diễn đàn về game online đều có bài được bàn luận nhiều nhất về Muôn Dân.
Từ sau khi trò này trở nên hot, nhu cầu cày acc hộ tất nhiên tăng mạnh.
Trần Phóng đương nhiên không bỏ qua cơ hội hốt tiền, theo dòng thủy triều làm người luyện acc hộ của Muôn Dân. Còn chưa làm quen hết với game thì đã có một thần tiên tỷ tỷ giàu có tìm đến.
Chị gái kia muốn cậu luyện cho mình một acc mãn cấp. Mà loại hình này không dễ luyện như vậy, cả một game số đại thần mãn cấp chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng thái độ của ả rất cường ngạnh, chỉ cần mãn cấp là chuyện gì cũng chấp thuận.
Tiền không là vấn đề, thời gian cũng không là vấn đề! Ả muốn Trần Phóng cứ yên tâm luyện acc, còn ả sẽ bao toàn bộ nhu cầu vật chất của cậu trong thời gian tu luyện.
Đối với một kim chủ có thái độ như vậy, Trần Phóng không có lý do từ chối, vì vậy tiếp nhận mối làm ăn này, lập ra acc nữ, bắt đầu hành trình giải phóng muôn dân!
Lúc cậu còn đang lòng vòng ở tân thủ thôn, máy tính liền “đinh đinh!” vang lên hai tiếng, cậu liền biết ngay là có cá chiên mắc câu!
Lập tức thoát game, nhìn kết quả.
Trần Phóng thuận lợi xâm nhập máy tính của đối phương, phát hiện ra bộ máy này tương đương với ông già lụ khụ, chỉ có bò chứ chạy không nổi! Tốc độ như vậy còn muốn xem G? Đầu người này có bao nhiêu ý nghĩ kỳ lạ vậy?
Trần Phóng im lặng phun tào, động tác trên tay không ngừng, tìm kiếm tư liệu quan trọng. Nói thật, máy tính kia đừng nói là video gì đó mà không có thứ gì đáng xấu hổ, toàn bộ trống trơn… À! Có một tệp toàn văn bản!
Tệp văn bản kia còn để mật mã, nhưng đánh 1234 là ra! Chủ máy có chỉ số thông minh bao nhiêu vậy?
Mấy văn bản này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy trang chi chít chữ, hình như là tiểu thuyết? Trần Phóng nhàm chán mở ra một văn bản, liền bị tình tiết hấp dẫn cuốn vào.
Văn bản này có tên là “Gió xuân như tranh vẽ”, viết về một người họa sĩ lưu lạc cùng thanh niên ôn hòa nói chuyện yêu đương. Tuy cái này viết về tình yêu nam nam khiến người khác cảm thấy không tốt đẹp gì, nhưng vị tác giả lại khiến người đọc không cảm thấy như vậy. Văn phong thanh tân mang theo một luồng ưu thương nhàn nhạt, khiến người đọc dâng lên cỗi lòng chua xót cùng ngọt ngào đan dệt.
Trần Phóng cứ vậy tập trung đọc, mãi chẳng dứt ra được.
Đọc xong toàn bộ tiểu thuyết, cậu phát hiện ra đã khuya rồi, cậu lần đầu tiên đọc tiểu thuyết đến mức say mê như vậy đó! Tác giả này thật không đơn giản nha! Trần Phóng nghĩ.
Ngay bây giờ, cậu quyết định giúp tác giả Như Nhược Đương Sơ diệt mọi virus trong máy để có thể tiếp tục viết văn.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị thi triển kỹ thuật thì lại đau khổ phát hiện… cậu không thể diệt virus! Mấy lần cậu công lược máy tính của con mồi thì lấy dự liệu xong thì virus sẽ tự mất, không để lại dấu vết gì. Nhưng máy của đối phương tựa hồ đã quá già rồi, diệt… không nổi a… Hoặc nói đúng hơn, “ông già” này đã tự mất đi công năng tìm virus.
Trần Phóng chỉ có thể khổ sầu sờ sờ sau gáy, cậu đã làm cho vị tác giả kia gặp phiền toái rồi!
Nhưng cùng lúc, Trần Phóng hạ quyết tâm, cậu sẽ là fan của tác giả này! Theo chân người đó, đồng thời không ngừng cổ vũ để thần tượng ra thêm tác phẩm!
Đang lúc cảm xúc mãnh liệt dâng trào, Trần Phóng đối nhiên nghe thấy bụng mình ục ục hai tiếng, đói bụng rồi!
Cơ mà tủ lạnh rỗng tuếch!
Vừa kiếm được một khoản tiền lời nho nhỏ, cho nên cậu quyết định ra ngoài mua một ít lương thực dự trữ phòng cho những ngày chiến đấu dấu dài dài sau này.
Mặc áo khoác thể thao màu den vào, Trần Phóng đội mũ lên đầu, cúi đầu, cầm lấy ví tiền, cho tay vào trong túi áo rồi ra ngoài.
Nhà trọ Trần Phóng thuê rất chật hẹp, tối tăm, là khu vắng vẻ nhất của thành phố C xa hoa.
Mấy năm trước, khu đất lớn của nhà trọ đối diện được thương nhân mua lại, xây thành khu chung cư cao cấp. Vốn là nơi không được coi trọng, nhưng khi xây xong chung cư, mọi người đều cảm thấy diện tích chỗ này thực lớn, xung quanh có đầy đủ tiện nghi, cơ sở vật chất hạ tầng, bệnh viện trường học, không khí thực yên tĩnh, quả thật là sự lựa chọn mới mẻ cho đám người lắm tiền.
Không ít người có tiền bị nơi này hấp dẫn, đầu tư mua nhà ở đây. Trong lúc nhất thời liền đẩy giá phòng bên đó cao đến ngất trời.
Mà ở một nơi không cách một ngàn mét lại có một khu nhà trọ cũ kỹ. Trần Phóng thuê, ở đến năm năm.
Năm năm qua, cậu rất ít khi ra khỏi phòng, lúc nào cũng nhốt mình trong nhà, cùng cái máy tính tạo ra thế giới riêng.
Cũng nhờ chung cư cao cấp ở đối diện mà chuỗi siêu thị lớn được mở ra, mặt dù giá cả các mặt hàng không được rẻ, nhưng thi thoảng có những chương trình kích cầu mua sắm nên vẫn có thể mua được chút ít đồ này nọ tốt tốt.
Trần Phóng nếu lười, sẽ chui vào cái siêu thị kia.
Đến siêu thị, cậu rất tự nhiên chạy ngay đến khi mì ăn kiền. Không hiểu sao, mì ăn liền ở đây đều rẻ hơn ở bên ngoài một, hai đồng. Không biết có phải do người lắm tiền không ăn mỳ hay sao mà rẻ kinh khủng!
Trần Phóng như con chuột sa vào hũ gạo, bắt đầu khuân khuân, vác vác mua sắm. Cứ một bên lấy rồi một bên thả, không quản hướng xe đẩy của mình bắt đầu lệch quỹ đạo.
“Ruỳnh!” Xe đập vào chướng ngại, buộc phải dừng lại.
Trần Phóng ý thức được mình đụng vào người ta, vội vã cúi đầu nói xin lỗi.
Người bị đụng không hề lên tiếng, cậu liền nghĩ người ta không có việc gì nên lại đẩy xe đi. Ai ngờ bên tai lại vang lên thanh âm dễ nghe: “Thanh niên bây giờ đúng là không có lễ phép! Xin lỗi mà đầu cũng không nhấc lên một cái!”
Trần Phóng lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy trước mắt mình có hai người đàn ông. Một người mặt không đổi sắc nhìn về phía này, sống mũi cao, đôi môi mỏng nhếch lên, rất anh tuấn. Còn người đứng bên cạnh cũng đẹp trai chẳng kém, khí chất ôn hòa, tóc nâu, cười vô lại với Trần Phóng.
Xét theo tọa độ, người cậu đụng phải hẳn là tên nghiêm túc, mà người nói mình không có lễ phép, rõ ràng là tên bên cạnh.
Vì vậy cậu đành cúi đầu lần nữa, áy náy nói: “Xin lỗi!” rồi đẩy xe đi.
Lâm Nguyệt nhìn Trần Phóng đi xa, không khỏi cảm thán: “Khu này của các cậu không phải quảng cáo rùm beng là xa hoa sao? Từ nơi nào lại chạy tới một trạch nam, cả người âm u… tử khí vậy?”
Người đàn ông kia liếc mắt sang Lâm Nguyệt: “Cậu tự mình chạy đến đây, còn xoi mói, bình phẩm về khách hàng của người ta, cũng là một tên rỗi hơi nhàm chán.”
“Nếu tôi không phải kẻ nhạt nhẽo thì sao phải chạy tới đây với cậu? Bằng không cậu nghĩ vì sao?” Lâm Nguyệt không để ý bị anh đả kích, đem toàn bộ đồ ăn vặt mình thích ném vào giỏ xe: “Mấy cái này… còn có đống kia… đều là cậu mời khách! Tôi không khách khí!”
Mua được thứ tốt, Trần Phóng xách một đống đố ăn vặt ra khỏi siêu thị, về nhà.
Hiện tại cậu dã biết Như Nhược Đương Sơ đăng các tác phẩm lên mạng văn học Thịnh Thế, cậu cũng lật đật chạy đi đăng ký tài khoản, cổ vũ thần tượng.
Ai ngờ đi dạo một vòng Thịnh Thế, cậu không thể tìm thấy tác phẩm của Như Nhược Đương Sơ, phải dùng công cụ tìm kiếm mới có kết quả. Nói cách khác, Như Nhược Đương Sơ không có danh tiếng, khi cậu click vào xem, bình luận, lượt xem rớt đài đến thê thảm.
Nhưng tiểu thuyết hay và đẹp đẽ tới vậy, tại sao lại không có người để ý chứ?
Cậu phát hiện ra Như Nhược Đương Sơ đang viết tiểu thuyết mới, gọi là “Yêu là nảy nở từ bên trong”. Được! Nếu là thế, cậu sẽ bộc trực giúp đỡ đại thần trong lòng mình, làm cho danh tiếng của đại thần được tăng vọt!
Tiêu Minh đã cho cậu phần mềm “Mật mã vạn năng” và bảo: “Trên thế giới này có vô vàn mật mã, không có cái nào giống nhau. Nhưng cho dù có biến đổi thể nào thì gốc của chúng không thể thay khác. Giống như em muốn xây nhà, có thể dùng bất kỳ vật liệu gì, nhưng luôn phải có xi măng, nếu không thì không thành nhà được. Đây chính là nguyên lý của ‘Mật mã vạn năng’”.
Kỹ thuật máy tính của Trần Phóng học kiểu mèo quào, toàn dựa vào phần mềm “Mật mã vạn năng” mới bớt không ít chuyện để giúp cậu kiếm cơm ăn.
Dùng “Mật mã vạn năng” làm cơ sở, Trần Phóng vào Thịnh Thế, phát hiện tường lửa [1] của trang này phi thường kiên cố, nhưng ít được giữ gìn nên xuất hiện không ít lỗ hổng tạo cơ hội cho cậu.
Lẻn vào trang chủ, cậu đem tiểu thuyết của Như Nhược Đương Sơ chen lên hạng một của những tiểu thuyết hot đang tiến hành liền hài lòng thoát. Ở trong mắt cậu, cái tiểu thuyết ba xu đứng đầu kia ngoại trừ có lễ bên ngoài, thực sự không có cái gì đặc sắc mà vẫn được rất nhiều người đọc.
Làm xong những việc này, mì ăn liền của Trần Phóng vừa vặn nở ra, cậu vừa “sùn sụt” hút mì sợi, một bên đăng nhập “Muôn dân”. Nếu cậu đã nhận một khoản lớn thì nên dành thời gian hoàn thành, như vậy mới xứng đáng.
——————–
[1]: Tường lửa (Firewall) là một bức rào chắn giữa mạng nội bộ (local network) với một mạng khác (chẳng hạn như Internet), điều khiển lưu lượng ra vào giữa hai mạng này. Nếu như không có tường lửa thì lưu lượng ra vào mạng nội bộ sẽ không chịu bất kỳ sự điều tiết nào, còn một khi tường lửa được xây dựng thì lưu lượng ra vào sẽ do các thiết lập trên tường lửa quy định.
Tác dụng của tường lửa: một tường lửa có thể lọc lưu lượng từ các nguồn truy cập nguy hiểm như hacker, một số loại virus tấn công để chúng không thể phá hoại hay làm tê liệt hệ thống của bạn. Ngoài ra vì các nguồn truy cập ra vào giữa mạng nội bộ và mạng khác đều phải thông qua tường lửa nên tường lửa còn có tác dụng theo dõi, phân tích các luồng lưu lượng truy cập và quyết định sẽ làm gì với những luồng lưu lượng đáng ngờ như khoá lại một số nguồn dữ liệu không cho phép truy cập hoặc theo dõi một giao dịch đáng ngờ nào đó