Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 16: Cá mắc câu (3)




Trần Phóng lôi con thỏ lui qua lui lại nhiều lần, ở chỗ này ngoại trừ tuyết trắng xoá thì chẳng còn gì cả. Tuyết rơi, phủ đến mấy trăm năm thì chắc chắn ngôi nhà kia đã bị che phủ, khẳng định rất khó tìm.
Cậu mệt mỏi về chỗ cũ ngồi xổm xuống, còn thỏ con vẫn nhảy nhót xung loăng quăng, xem ra tinh lực vẫn tràn trề.
Một lát sau, thỏ ta hình như cảm ứng được gì đó, chạy tới một hướng khác, Trần Phóng cũng thấy khác thường, đứng lên đi theo.
Thỏ con chạy về phía trước, đến một một núi bị tuyết, cứ thế lao vào, Trần Phóng liền gọi với: “Này! Mày đi đâu thế?”
Chả lẽ nó không biết suy nghĩ?
Ai ngờ con vừa đụng vào vách núi đã không thất tăm hơi đâu, hay là có sơn trang trong đó?
Trần Phóng suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định bảo vệ sủng vậy nhà mình, đánh một chưởng vào quả núi, kết quả cậu phát hiện ra dưới lớp tuyết dày là một cái sơn động đen ngòm.
Mà đôi mắt thỏ ta nhìn cậu đặc biệt là có chủ ý.
Trần Phóng vừa muốn dạy dỗ con thỏ nhà mình một chút, cảnh cáo nó không được chạy lung tung thì không ngờ nó lập tức quay người, chạy vào sâu hơn.
Cậu không còn cách nào ngoài chạy theo.
Cơ mà trong sơn động này có rất nhiều hoa tuyết màu lam u buồn lơ lửng không chịu rơi xuống mà cứ bay lượn mỹ lệ trong không khí.
Trần Phóng một bên cảnh giác đánh giá xung quanh, một bên chậm rãi đi theo thỏ.
Đi xuyên qua cái sơn động đen như mực, cậu nhìn thấy ánh sáng, cậu liền biết mình đã chạy tới đầu kia của động.
Đứng ở cửa bên kia, Trần Phóng kinh ngạc nhìn thế giới khác mình vừa đặt chân tới.
Thảm cỏ xanh biếc, một gian nhà lá được bao bởi hàng rào, nhìn gian nhà kia còn rất mới, bên cạnh là một gốc đào khô héo.
Nơi này không chút nào lạnh lẽo, ngược lại đầy khí tức ấm áp.
Cảnh tượng này có chút tương tự với những gì đã giới thiệu trên diễn đàn, nhưng cũng hơi bất đồng.
Nơi này vừa là Tuyết Nhai mà hình như không phải Tuyết Nhai, cứ cho là đây là vùng đất mà Tuyết Nữ với trượng phu từng sống, nhưng vì sao lại không bị tuyết bao phủ. Vùng rộng lớn đến thế này mà tại sao lại không có trên bản đồ, cũng chẳng có người chơi nào biết.
Ngay lúc Trần Phóng đương thắc mắc thì nghe thấy một giọng nam nhàn nhạt truyền tới từ phía sau: “Đây là thế giới Tuyết Nữ tạo nên.”
Cậu hoảng quay đầu lại, chỉ thấy một tên đàn ông cao to mặc áo choàng chấm đất trắng như tuyết, trên đầu đính bốn từ: “Liệt Nhật Kiêu Dương” to tướng, Trần Phóng có thành quỷ cũng không bao giờ quên cái tên này!
“Là anh?” Cậu lui về đằng sau một bước, kiên quyết giữ khoảng cách với anh ta.
Liệt Nhật Kiêu Dương hứng thú nhìn cậu, tựa như đang nhìn con chuột nhắt bé nhỏ vậy.
“Anh chạy tới đây làm gì?” Lẽ nào người này vẫn luôn theo dõi cậu nhưng cậu lại không phát hiện ra?
“Đương nhiên là vì…”
Liệt Nhật Kiêu Dương còn chưa nói hết thì một tiếng gào long trời lở đất vang lên, một con quái thú lông trắng to lớn xuất hiện. Con quái thú này không khác con gấu, đôi mắt lam đậm, móng vuốt màu đỏ máu, vừa nhìn đã thấy không hề đáng yêu, vô hại.
“Tuyết thú!!” Trần Phóng kêu to: “Thật tốt! Ông đây chờ mày mãi!!!”
Thẩm Thịnh Dương ở đầu kia xổ ra ba cái hắc tuyến trên trán, tại sao thằng nhỏ này cứ thích nói tục tuỳ thời điểm vậy?
“Con tuyết thú này có thể sẽ nhả ra quyển trục.” Liệt Nhật Kiêu Dương trầm ổn nói rồi thân hình loé lên, nhảy tới trước mặt tuyết thú, bắt đầu giao chiến với nó.
“Anh chờ một chút! Quyển trục là của tôi!!” Trần Phóng không chịu yếu thế, theo sát đằng sau gia nhập trận chiến.
Trần Phóng là kỹ năng hệ lửa, tuyết thú là hệ băng, hai người tương sinh tương khắc. Nếu kỹ năng của cậu tốt hơn một chút thì khả năng thắng vẫn rất cao.
Nhưng cậu mới chỉ là đứa gần năm mươi cấp, nếu so với con quái vật máu trâu này thì chẳng là gì, cho nên chuẩn bị ngỏm tới nơi rồi.
Cậu vội vã lôi bảo vật bổ máu từ trong túi ra bổ sung.
Liệt Nhật Kiêu Dương nhìn sức chiến đấu cùi bắp của ai kia, đành thở dài nói: “Cậu yểm trợ, tôi đánh với nó.”
Đỡ để em bay loạn trước mặt tôi, rồi lỡ tay ngộ thương em.
Không biết anh ta thuộc trường phái nào, chỉ cần một thanh kiếm vung chưởng đập lên con quái vật kia thì ngay tức khắc khiến nó chịu thương tổn nặng.
Nhưng dù sao Liệt Nhật Kiêu Dườn cũng chỉ có một người, đánh với tuyết thú rất vất vả. Trần Phóng canh đúng lúc ném cho anh ít máu, hi vọng anh có thể đập chết quái vật. Quan trọng nhất là, trước khi tuyết thú chết thì anh không tèo, còn nó đi rồi thì anh ta đi đâu thì đi.
Trần Phóng đứng một bên dõi theo dáng người khoẻ mạnh của Liệt Nhật Kiêu Dương bay lên hạ xuống, nhiều lần tránh được đòn công kích trí mạng, không nhịn được thầm khen hay trong lòng.
Liệt Nhật Kiêu Dương một bên giao chiến, thi thoảng liếc sang Đánh rắm, thấy cậu dùng bộ dạng vô cùng phấn khởi nhìn qua bên này, anh thật hoài nghi có phải cậu còn muốn cầm gói hạt dưa, vừa cắn vừa hóng hớt hay không.
Đột nhiên muốn chọc ghẹo ai kia, anh liền lái tuyết thú qua chỗ Trần Phóng. Quái vật liền ném một quả cầu tuyết về phía cậu, may mà Trần Phóng phản ứng mau lẹ, nhanh nhẹn né, tránh được đòn độc.
Chỗ bị dính cầu tuyết kia lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn, không chỉ vậy mà cây cối xung quanh cũng bị băng kết lại.
Trần Phóng không khỏi tặc lưỡi, nếu cậu phản ứng chậm thì e rằng bây giờ không có lỗ thủng mà sẽ có một bức tượng băng bằng người mất.
Cậu cũng nhận ra là do tên điên Liệt Nhật Kiêu Dương dẫn quái qua làm cậu suýt tèo. Trần Phóng hận hận, biết ngay anh ta chả phải hạng người tốt lành gì mà, nhất định là anh ta đến cướp quyển trục của cậu!
Một thằng đàn ông đi tìm chức nghiệp Tuyết Nữ làm cái gì? Lẽ nào thực ra đây là một cô gái cày acc nam ư?
Nhưng nhìn Liệt Nhật Kiêu Dương đánh nhau với tuyết thú, Trần Phóng rất thông minh ngộ ra, bây giờ không phải lúc tính sổ với anh ta, nếu Liệt Nhật Kiêu Dương ngỏm thì cậu cũng không có cơ hội sống.
Vì vậy Trần Phóng đứng một bên tỉ mỉ quan sát, đột nhiên nhận ra khi tuyết thú đối mặt với cậu thì có một cái đuôi nhỏ ở sau mông vẩy vẩy. Nhưng mỗi lẫn nó đối lưng với cậu thì sẽ rất nhanh tránh đi, như thể cái đuôi đó là báu vật vậy.
Trần Phóng nghĩ, cái đuôi xù xù như quả bóng kia có thể là nhược điểm của tuyết thú không?
Không quan tâm, cậu muốn thử một lần! Máu nó trâu như kia, cứ tiếp tục đánh thì sẽ không có lợi cho cả cậu lẫn Liệt Nhật Kiêu Dương.
Vì vậy Trần Phóng tìm cơ hội, thừa dịp con tuyết thú chuyên tâm đối phó với Liệt Nhật Kiêu Dương, cậu liền tạo ra một ngọn lửa, nhắm vào đuôi nó.
Đuôi tuyết thú lập tức bốc cháy rồi lan lên trên, lúc đầu nó chưa phát giác, nhưng đến lúc nhận ra thì mông đã bỏng rồi.
Trần Phóng nhìn thấy cột máu của tuyết thú giảm dần, biết ngay là mình dùng đúng cách, không khỏi hưng phấn.
Còn Liệt Nhật Kiêu Dương cũng nắm lấy cơ hội, dùng kiếm đâm vào vị trí trái tim tuyết thú, cho nó một nhát trí mạng.
Thanh máu của tuyết thú nhanh chóng cạn kiệt, con quái vật khổng lồ lắc lư mấy lần rồi ngã rầm xuống khiến đầu cậu hơi ong ong. Tuyết thú chết rồi thì thân thể dần biến mất, để lại một quyển sách trông có vẻ cổ.
Trần Phóng lập tức đoán đây là quyển trục tìm Tuyết Nữ, cậu nhào đến vồ lấy nhưng vẫn chậm một bước, bị ai kia nhanh tay cầm lên trước.
Liệt Nhật Kiêu Dương cầm quyển trục trong tay, không vội mở ra mà hứng thú nhìn cậu.
Trần Phóng không phục, kêu: “Đây là quyển trục của tôi! Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu!”
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì không có tôi, cậu sẽ bị tuyết thú đánh chết ngay từ đầu, cậu có đạo lý tranh với tôi sao?” Anh ta dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi đáp.
Tuy Liệt Nhật Kiêu Dương nói rất có lý, nhưng còn lâu Trần Phóng mới thừa nhận!
“Nếu không phải nhờ tôi đốt đuôi nó thì anh có thể xử nó nhanh được ư? Cho nên quyển trục là của tôi!”
Liệt Nhật Kiêu Dương cười cười, Trần Phóng có thể ngửi thấy mùi châm chọc, không khỏi có chút giận.
“Vậy thế này đi, chúng ta cùng đi xem Tuyết Nữ.” Anh thoải mái nói, giơ quyển trục ra trước mặt cậu.
Anh nắm một đầu, còn Trần Phóng cầm đầu còn lại.
Chậm rãi mở ra, một đợt ánh sáng chói mắt xuất hiện, đưa hai người đến một nơi xa lạ.
Quyển trục như một thước phim chiếu lại ký ức của Tuyết Nữ, từ khi nàng và trượng phu quen biết, vì chàng mà phản bội thần giới, ẩn cư trong một tiểu thôn sơn dã, cuối cùng tại một cây đào tinh mà nảy sinh hiềm khích với trượng phu. Hết thảy mọi chuyện đều không chênh lệch so với những gì viết trên diễn đàn, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến thực khiến cậu chìm vào suy tư.
Trần Phóng nhìn Liệt Nhật Kiêu Dương đứng trước mặt, đột nhiên sinh ra cảm giác người này là trượng phu mình có thể từ bỏ hết thảy vì anh, còn cậu là Tuyết Nữ, thực sự có một cảm giác ưu thương cùng luyến tình khó nói thành lời.
Trần Phóng ngoại trừ yên lặng rủa xả trong lòng thì cũng rất muốn cảm thán rằng: Game ơi là game! Tuy rằng mày viết cốt truyện rất thật đấy! Nhưng tao là đàn ông mà, sao mày lại khiến một thằng con trai sinh cảm giác của Tuyết Nữ chân thực như vậy hả?
Bây giờ đến cảnh trượng phu của Tuyết Nữ chết, nàng huỷ linh hồn chính mình, lập ra lời nguyền, dùng bão tuyết vùi lấp bi kịch.
Trần Phóng cho là đã xong phần ôn lại, suy nghĩ xem không biết quyển trục này có tác dụng gì, hay chỉ có trách nhiệm kể lại thôi.
Ai ngờ bây giờ mới là mở đầu chân chính.
Trước mắt Trần Phóng xuất hiện một cửa động đen như mực, giống cái vừa nãy cậu với thỏ nhỏ chạy vào nhưng hàn khí nặng hơn. Rõ ràng là không có tuyết, nhưng lại khiến cậu lạnh đến thấu xương, mà cái lạnh này xuất phát từ trong lòng cậu.
“Lạnh quá…” Cậu ôm tay xoa xoa.
Đột nhiên, một cái áo khoác dày được khoác lên người cậu, thần sắc Liệt Nhật Kiêu Dương không đổi, giống như cái áo khoác dài thượt này không phải của anh.
“Đi thôi! Tuyết Nữ hẳn là ở nơi sâu nhất của sơn động này.”
“Ừ…” Trần Phóng đáp lại, thấy anh trên dưới đồng bộ màu trắng, không tỏ vẻ lạnh làm cậu cảm thấy có chút vi diệu.
Cùng anh chậm rãi đi về phía trước, càng vào sâu thì cậu càng thấy buốt, hàm răng không tự chủ đánh vào nhau.
“Sớm biết thế này thì có trả bao nhiêu ông đây cũng không thèm làm!” Trần Phóng âm thầm rủa xả, nhưng bị Liệt Nhật Kiêu Dương nghe thấy. Anh đột ngột quay đầu, suýt chút nữa khiến cậu đụng trúng.
“Dừng lại làm gì thế? Không mau đi đi?” Cậu giục giã.
“Cậu vừa nói cái gì?” Anh truy hỏi.
Cậu quên mất tiêu rồi: “?”
“Cậu nói ‘ông đây’.” Liệt Nhật Kiêu Dương nhàn nhạt nhìn Trần Phóng: “Cậu thấy mình đủ tuổi để dùng danh xưng này sao?”
“…”
Anh nói xong, hài lòng nhìn bộ dạng như đớp phải ruồi của ai đó rồi thả cước bộ đi tiếp.
Trần Phóng ở phía sau hận đến nghiến răng, đảo mắt suy nghĩ nhất định phải tìm cơ hội để trả thù, như thế mới nuốt trôi cục tức được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.