Trần Phóng ngạc nhiên nhìn loại bánh mỳ được đặt trước mặt mình, bề ngoài được nướng giòn rám vàng, bên trong lại là kem lành lạnh, dùng thìa múc một miếng, mùi vị rất ngon.
Cứ thế ăn, càng ăn càng thấy đói, cũng không quan tâm là ai đang ngồi trước mặt mình, từng thìa từng thìa đứt vào miệng.
So với một Trần Phóng đang ăn như chết đói thì Du Việt Trạch ăn tao nhã hơn nhiều, từ từ nhấp cafe, vui vẻ lấy tay chống cằm, ngắm Trần Phóng ăn ngon lành say sưa.
Thấy đôi mắt kia nhìn chằm chằm mình đánh chén, Trần Phóng có chỗ nào thoải mái chứ, ý tứ bảo: “Cậu nhìn tớ làm gì, mau ăn đi chứ!”
Du Việt Trạch: “Nhìn cậu chơi vui.”
Trần Phóng suýt chút nữa thì nghẹn bánh mì, cậu đớp có gì vui? Cái tên này một chút cũng không đổi, cứ suốt ngày lấy việc bắt nạt cậu làm niềm vui!
Cậu quyết định bơ hắn, đẩy nhanh tốc độ xử lý đồ ăn sáng rồi hài lòng vuốt bụng, tựa lưng vào ghế.
Du Việt Trạch nhìn vẻ mặt như con cún nhỏ được ăn no của người kia, dể cafe xuống bàn, đứng lên bảo: “Được rồi, đi thôi!”
“Đi đâu cơ?” Cậu theo phản xạ có điều kiện hỏi.
Hắn nguy hiểm nheo mắt: “Lẽ nào cậu quên mất chuyện hôm qua đáp ứng tôi rồi?”
Chuyện hôm qua đáp ứng? Trần Phóng thành thật suy nghĩ, rất nhanh đã ngộ ra, là sẽ cùng Du Việt Trạch về trường tiểu học.
Trần Phóng cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng nhìn ánh mắt dữ dội của hắn, ý bảo nếu cậu không nhớ được thì sẽ gặm cậu không còm mảnh xương, thật sự quá hù người!
“Tớ… tớ đương nhiên là nhớ chứ!” Trần Phóng hơi sợ: “Là về thăm trường tiểu học của chúng ta. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Trường tiểu học Bình Nhạc đã chuyển sang cơ sở mới, trường cũ bây giờ là bãi hoang phế rồi… Cậu muốn tới thăm trường cũ hay trường mới?” Trần Phóng cẩn cẩn thận thận nhìn sắc mặt Du Việt Trạch. Cũng hết cách thôi, hiện tại đây là vấn đề quyết định tới chuyện cậu có được tăng lương không đây này…
Nghe Trần Phóng nói, ánh mắt Du Việt Trạch có chút bất ngờ, hóa ra trường đã không còn ở đó, nhưng vẫn quyết định: “Tới chỗ cũ xem một chút đi!”
Trần Phóng không có ý kiến, gật đầu.
Trường tiểu học Bình Nhạc cũ cách khách sạn hắn đang ở không xa, hai người đi bộ cũng đến được.
Vì vậy Du Việt Trạch rất hứng thú lôi kéo cậu đi bộ.
Dọc đường đi, cậu giải thích cho hắn vì sao lại chuyển cơ sở. Thật ra rất đơn giản, trường trung học Bình Nhạc muốn xây trường mới, trường mới bị vứt bỏ không thương tiếc nên chuyển trường tiểu học đến đó. Còn mảnh đất của trường cũ thì có thể bán đi.
Là bán cho một nhà xưởng, còn chưa kịp khởi công gì thì đã phá sản, mảnh đất đó vẫn không có ai mua, liền thành đất hoang.
Trần Phóng nói nói thì đã đến trường cũ. Cửa sắt đóng chặt, bên trong vẫn có đồ đạc như thể có người đang ở.
Du Việt Trạch muốn vào, liền ra lệnh cho Trần Phóng đi gõ cửa.
Trần Phóng tuy bị sai khiến nhưng có lý do thoái thác, không thể làm gì khác ngoài chạy lên, gõ gõ cửa mấy lần, lại phải tiếp tục nắm tay thành nắm đấm rồi mạnh mẽ đập đập cửa thì bấy giờ mới nghe thấy tiếng nhỏ nhỏ.
Một ông bác lưng còng đi từ bên trong ra, Trần Phóng có ấn tượng với ông, là bảo vệ của trường cũ, không ngờ đã lâu như thế mà ông vẫn còn ở lại nơi đây trông nom.
Ông bác cũng nhận ra cậu, nhìn thấy cậu liền vui mừng, hòa ái gọi một tiếng: “Hóa ra là Tiểu Phóng à?”
Trần Phóng mỉm cười chào ông: “Bác ơi! Sao bác vẫn ở dây trông coi vậy? Bác không tới cơ sở mới ạ?”
Nói đến đây, gương mặt ông bác lại toát ra thần sắc tang thương, ông cảm thán: “Ôi đừng nói nữa! Bây giờ ở trường đều là bảo vệ trẻ tuổi khoẻ mạnh, bác đã cao tuổi, đã sớm bị bọn họ chê rồi. Nếu không phải bác trông coi cổng trường này lâu như thế thì ngay cả sống bác cũng không được hưởng.”
Trần Phóng cùng ông bác này có quan hệ không tệ, trước đây cậu không có tiền ăn cơm, cơm là ăn ở trường nưng khong có tiền ăn cơm tẻ với chút dưa muối. Bác bảo vệ thấy thế liền chia một ít đồ ăn của mình cho cậu, sau khi biết được gia cảnh của cậu thì càng hoan nghênh cậu mang cơm đến đây cùng san sẻ thức ăn với ông.
Hồi đó ông bác ăn cơm còn thích uống chút rượu, vì Trần Phóng đến nên có thể không đủ đồ nhắm sao? Vì thế, ông liền bỏ thói quen uống rượu.
Trần Phóng thấy có lỗi nhưng ông cười rất vui vẻ, thanh thản nói: “Bác còn muốn cảm ơn cháu này, nếu không phải có cháu thì bác không có nghị lực bỏ rượu lớn như thế đâu!”
Bác bảo vệ cứ thế cùng để Trần Phóng ăn cơm với mình cho đến khi cậu học xong tiểu học, sau này tốt nghiệp, cậu vẫn rất thường xuyên ghé qua thăm ông.
Bây giờ nghe ông ôn lại, trong lòng Trần Phóng cũng rất thổn thức.
“Phải rồi! Thằng nhóc này không đi đại học, ba năm mất tích đi đâu vậy?” Bác bảo vệ thân thiết nắm tay Trần Phóng hỏi.
“Dạ…” Ánh mắt cậu lấp lóe: “Cháu đến thành phố C tìm việc làm ạ!”
“Ôi trời!” Ông nhịn không được thở dài, tiếc nuối: “Đứa trẻ này cũng là số k hổ, vốn là trưởng trấn mình có một trạng nguyên, lại để tiền đồ lãng phí như vậy…”
“Bác ưi! Bác không cần lo đâu ạ!” Ba năm qua đi, trong lòng Trần Phóng đã nhẹ nhõm hơn, nhưng nhìn người bác đã chăm sóc cho cậu từ nhỏ đến lớn đau lòng, Trần Phóng vẫn là cảm thấy không hề dễ chịu khi để ông đau lòng.
“Chuyện gì thế này?” Một giọng nói thình lình truyền tới từ phía sau, khiến cả bác bảo vệ lẫn Trần Phóng giật mình, Du Việt Trạch sắc mặt tốt sầm lặp lại câu hỏi lần nữa: “Chuyện gì thế này?”
“Có chuyện gì đã xảy ra?”
“Tại sao cậu lại không học đại học?”
Bác bảo vệ nhìn người trước mắt, khí độ bất phàm khiến người khác không thể chống lại, như bị ma xui quỷ khiến lẩm bẩm nói: “Năm đó Trần Phóng là trạng nguyên thi đại học của trấn chúng ta, chỉ tiếc hai cái người bác của nó…”
Cậu vội vàng che miệng của ông: “Bác ơi! Đều đã qua, nói lại làm gì ạ?”
Ông bác tưởng mình đã chọc vào vết sẹo của Trần Phóng, tự động ngừng miệng, bảo: “Ừ ừ, bác già rồi! À, sao hai cháu…” chỉ cậu rồi chỉ Du Việt Trạch: “Đến đây làm gì?”
“À, đây cũng là bạn học cùng tốt nghiệp từ trường tiểu học Bình Nhạc đó bác! Cậu ấy muốn về thăm trường á!”
Bác rất hiểu gật đầu: “Cũng khó cho mấy đứa còn nhớ cơ sở cũ, được rồi, hai đứa vào nhìn một chút đi, bây giờ chẳng ai nhớ tới chỗ này nữa, muốn ở lại bao lâu thì ở!”
Trần Phóng cùng Du Việt Trạch đi vào, nhìn khuôn viên trường học đã cũ nát, ngay cả hồ nước nhỏ do không ai cọ rửa nên bẩn đục, xung quanh tràn ngập khí tức tiêu điều.
Tất cả khiến Trần Phóng không nhịn nổi mà trở nên nặng nề, nói thế nào thì đây cũng là ngôi trường cậu đã theo học năm năm, giờ nó trở thành nơi không còn ai thèm ngó ngàng tới, Trần Phóng liền rất buồn…
“Cái sân tập này trông vẫn như thế.” Du Việt Trạch đột nhiên nói, ánh mắt thâm thúy nhìn sân tập trước mắt.
Trong sân trồng mấy cây liễu, sinh sôi rất mạnh, không có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm lấy nó làm dây để đu thì vẫn vui vẻ, thoải mái đu đưa trong gió.
“Cậu còn nhớ hồi xưa chúng ta chơi trò tìm ‘Búp bê lắc đầu’ không?”
Bất kỳ đứa trẻ có xuất thân thế nào, nếu là trò chơi, thì đều rất thích hưởng ứng rồi tranh đoạt.
Cái gọi là “Búp bê lắc đầu” trên thực tế là ve sầu phá kén mà ra. Có con ve không cách nào phá được thì cả kén cả ve rơi khỏi cây liễu.
Có bạn học nhặt được ve còn trong kén, thấy nó lắc lắc đầu liền đặt cho nó tên gọi “Búp bê lắc đầu”, lập tức trò chơi này trở nên lịnh hực, gần như chiều nào cũng có học sinh tới tìm “Búp bê lắc đầu”.
Du Việt Trạch vốn không hứng thú với trò này, nhưng bạn học nhỏ kiêu ngạo nghĩ rằng vì sao mấy đứa khác có mà mình lại không có? Vì thế lệnh Trần Phóng đi tìm cho mình. Lúc đó Trần Phóng cũng thấy hay hay, đồng ý tìm cho hắn, chủ yếu là tìm cả cho mình nữa.
Khi tất cả mọi người tan học về nhà thì hai đứa tới sân tập, Du Việt Trạch ngồi dưới gốc cây độc manga, còn Trần Phóng khom lưng, tỉ mỉ tìm kén trong đống cành lá khô rụng.
Cũng chính là lúc đó, nhìn gương mặt chăm chú, tỉ mỉ tìm kiếm của Trần Phóng, gương mặt ửng đỏ laám tấm mồ hôi, lòe lòe đến chói mắt dưới ánh mặt trời khiến Du Việt Trạch đột nhiên tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.
Đoạn hồi ức kia đối với hắn là kỷ niệm biết thế nào là yêu, mà với Trần Phóng thì nghĩ lại liền thấy sợ. Ngày đó cậu chạy qua chạy lại tìm mà không thấy kén ve.
Cậu thậm chí còn hoài nghi có phải là các bạn khác đã lượm được hết rồi, mà Du Việt Trạch lại cố tình không tha, nhất định tìm bằng được kén ve mới chịu hay không nữa.
Tuy không thể tùy tiện chỉ trích nắng thu, nhưng tia nắng cũng có độc đó!
Trần Phóng phơi nắng hơn một tiếng, không chỉ trên mặt nóng rát mà mà cả người cũng nóng như một cây đuốc bùng cháy.
Hôm đó về nhà, Trần Phóng liền bị cảm nắng.
————
Cậu nhớ chuyện ấy, gật đầu đáp: “Nhớ chứ!”
Ngày hôm sau, Du Việt Trạch thấy Trần Phóng không đi học liền đi hỏi giáo viên chủ nhiệm, giáo viên nói cậu xin nghỉ vì bị ốm.
Du Việt Trạch ngẫm lại, hôm qua chia tay còn ổn mà, sao lại đột nhiên ngã bệnh? Chẳng lẽ là do hôm qua hắn bắt cậu tìm “Búp bê lắc đầu” nên mới ốm sao? Du Việt Trạch cũng có thể đoán được là cậu bị say nắng.
Hắn vốn là muốn đi thăm Trần Phóng nhưng khi đi hỏi địa chỉ nhà cậu thì giáo viên cũng chẳng biết. Hắn muốn đi xin lỗi cậu, cũng hạ quyết tâm, nếu Trần Phóng đi học trở lại thì hắn sẽ thành tâm xin lỗi, đồng thời hứa hẹn sẽ không bắt nạt cậu nữa, hai người sẽ trở thành bạn tốt.
Nhưng dự định này còn chưa thành sự thực thì đã không còn cơ hội hành động nữa.
Hắn bị mẹ cưỡng ép rời khỏi Bình Nhạc Trấn, chuyển trường, chuyển nhà, tất cả hoản thành trong một ngày.
Bây giờ, Du Việt Trạch liền nói lời xin lỗi bị muộn với cậu: “Trần Phóng, cái lần… cậu tìm ‘Búp bê lắc đầu’, bởi vì thế nên mới bị say nắng đúng không?”
Trần Phóng mở to mắt, không ngờ hắn còn nhớ rõ như vậy…