*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Thịnh Dương rút cái bao ra khỏi tay cậu, cân nhắc trong tay một chút, nói: “Cậu không được ăn cái này.”
“Vì sao ạ?” Mặc dù đã qua cái tuổi thích ăn vặt, nhưng nhìn thấy bao phồng tôm này, Trần Phóng vẫn là rất hoài niệm, cái đầu nhỏ đã bắt đầu có dục động ngốc nghếch.
“Thứ này rất nhiều hormone, cậu đã lùn như thế, chẳng lẽ muốn lùn thêm sao?” Thẩm Thịnh Dương làm mặt lạnh, đường hoàng trịnh trọng giảng giải.
Trần Phóng bĩu môi, lòng lòng thầm nghĩ, kể cả em có không ăn thì cũng không cao được thêm phân nào! Nhưng mà chỉ nghĩ thôi chứ không dám nói ra.
Tiêu Minh mỉm cười nhìn một tên mặt lạnh quản thúc, một đứa ăn quả đắng, gọi Thẩm Thịnh Dương rồi đưa cho anh một cái USB: “Đây là một ít thứ anh làm, anh biết em muốn làm app game, chắc hẳn có thể giúp em.”
Trần Phóng tai thính nghe được, bất mãn nói: “Sư phụ! Anh nên cho em chứ! Như thế em mới có chút biểu hiện tốt ở công ty!”
Y chọc chọc đầu cậu, cười mắng: “Cái đứa nhỏ này, sao vẫn có thể khéo mồm như thế, không phải thứ em làm lại nhận thành của em sao?”
“Em đâu có nói là của em..” Trần Phóng vô cùng đáng thương xoa xoa trán: “Em đương nhiên sẽ gào với thế giới rằng sư phụ em làm ra!”
“Vậy bọn họ sẽ kinh ngạc, một người sư phụ như này tại sao lại dạy được đồ đệ giống em đúng không?” Tiêu Minh cười nói móc cậu khiến Trần Phóng phải cười trừ.
“Được rồi, đi thôi.” Thẩm Thịnh Dương bỏ USB vào trong túi, ra khỏi nhà.
Trần Phóng xách theo nguyên túi đồ ăn, tạm biệt Tiêu Minh: “Sư phụ, bọn em đi đây, tuần sau em sẽ về thăm anh!”
“Không có việc gì thì không cần về, sư phụ sẽ không chạy mất đâu.” Tiêu Minh phất tay với cậu, xem như là tiễn.
Trần Phóng lại không để ý, trong đầu cậu đã sớm có dự định tuần với mua vé về.
Thẩm Thịnh Dương lái xe, Trần Phóng không có việc gì làm, liền lấy đồ ăn Tiểu Minh chuẩn bị cho ăn ăn ăn.
Đang lúc ăn đến vui vẻ thì anh đột nhiên mở miệng: “Sắp tới cậu đừng về.”
“Dạ?” Cái cổ vịt chao nghẹn trong họng Trần Phóng, cậu kinh ngạc hỏi: “Tại sao ạ?”
“App Thịnh Thế chuẩn bị đi vào kế hoạch, còn app dành cho Muôn Dân kết hợp với Trung Hằng cũng phải bắt tay vào xây dựng, cậu không muốn mau chóng được chuyển lên chính thức để tăng lương sao?”
“Dạ muốn.” Trần Phóng gật gật.
“Vậy phải lấy hành động thực tế để chứng minh.”
Được thôi! Trần Phóng suy nghĩ một chút rồi nhận mệnh, lập tức ôm tâm lý có chút may mắn hỏi: “Vậy em có thể xin nghỉ không?”
“Trần Phóng!” Thẩm Thịnh Dương nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu.
Cái đứa ngóc này, vừa muốn quả dưa lại không chịu ném hạt vừng, có thể có chút liêm sỉ được không?
Trần Phóng bị anh nghiêm khắc gọi một tiếng, rụt cổ lại không dám ho he nữa, cậu đã thấy anh ở bên bờ vực phát hỏa rồi.
Lái xe về thành phố C, Thẩm Thịnh Dương trực tiếp lái về nhà mình rồi dừng xe trong gara. Trần Phóng khó hiểu thắc mắc: “Tôn ca, đến nhà anh làm gì ạ?”
Thẩm Thịnh Dương liếc xéo cậu, mặt không đổi sắc bảo: “Bổ túc cho cậu, cậu nghĩ với mấy cái công phu mèo quào có thể thật sự viết app sao?”
“… Dạ…” Trần Phóng bị anh không thương tiếc dìm hàng, ngoan ngoãn theo anh lên nhà.
Chuyển hai bộ máy tính ra ngoài, đều là máy tính của hãng tân tiến và xa hoa nhất, mười điểm cho tiêu chuẩn.
“Máy tính này cho cậu. Cái bộ PC cũ của cậu có trăm ngàn lỗ hổng, nếu không phải dùng những mã Tiêu Minh dạy cho thì chết lúc nào cũng không biết.”
“Sao anh lại biết máy tính của em cùi? Sao anh lại biết em dùng mã của sư phụ?”
“Lần trước cậu hack máy của Như Nhược Đương Sơ, là tôi sửa hộ.” Thẩm Thịnh Dương nhìn Trần Phóng như nhìn đồ ngốc.
“Hả?” Trần Phóng không ngờ mọi chuyện giữa hai người bắt đầu từ khi đó: “Từ lúc ấy em đã biết là em?”. Nếu anh nhận ra đó là mã của Tiêu Minh, như vậy thì làm sao lại không nhận ra cậu được.
Thẩm Thịnh Dương cũng không phủ nhận: “Nhưng tôi cũng không chắc chắn lắm.”
Trần Phóng không phải đứa ngốc, rất nhanh móc nối đến nhiều chuỗi sự kiện. Thẩm Thịnh Dương đã sớm nhận ra cậu, như vậy cũng sẽ biết cậu là người chọc thủng tường lửa của mạng văn học Thịnh Thế, chen ngang tác phẩm của Như Nhược Đương Sơ. Nói vậy, cái thông báo tuyển mộ kia cũng là hướng đến cậu, dụ cậu đến ứng tuyển. Nói vậy, thì với cái công phu mèo quào cùng học lực lèm nhèm của cậu mà dễ dàng trúng tuyển, đều là do Thẩm Thịnh Dương làm đệm đỡ?
“Nếu anh đã sớm nhận ra em, sao lại không nói chứ? Năm đó anh không nói một câu liền biến mất, đã có chuyện gì xảy ra?” Những câu hỏi trong đầu cậu càng ngày càng nhiều, nếu chúng không được giải đáp thì cậu nghĩ mình sẽ nổ tung mất.
Thẩm Thịnh Dương ngồi trên ghế, đôi mắt rũ xuống, trầm tư một lúc mới nói: “Tôi thừa nhận, lúc đầu là tôi nhận ra cậu, nên mới để cậu vào Thịnh Dương. Còn năm đó tại sao lại đi mất, tôi sẽ nói.”
Trần Phóng sốt ruột nhìn anh, không nhịn được nuốt ngụm nước bọc, giống như đang làm phức tạp hơn chuyện khúc mắc hơn mười năm nhất định phải được gỡ bỏ.
“Năm ấy, tôi về nhà.”
“Anh về nhà?” Trần Phóng suýt nữa bị nước bọt làm cho sặc chết.
“Đúng vậy, Bình Nhạc Trấn là quên ngoại của tôi, năm đó tôi bất đồng với bố mới về quê ngoại sống. Sau đó ông ấy sinh bệnh, còn rất nặng, cho người đến Bình Nhạc Trấn tìm tôi. Dù sao ông cũng là bố, cho dù có bao nhiêu mâu thuẫn thì khi ông ấy trở bệnh, tôi đương nhiên là phải về.”
Trần Phóng rất hiểu gật đầu, cậu cũng từng nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân khiến Thẩm Thịnh Dương biến mất, thậm chí còn suy đoán anh bị bắt cóc, nhưng chưa từng nghĩ tới lý do này, khiến cậu không nhịn được ôm lấy anh.
“Vậy bố anh… bây giờ ra sao rồi?”
“Đã qua đời mấy năm trước, tôi luôn ở Mỹ chăm sóc ông nên coi như không tiếc nuối.” Thẩm Thịnh Dương nhấc mắt lên, chuyên chú nhìn Trần Phóng, đáy mắt lưu động thần sắc không rõ ràng.
“Vâng…” Trần Phóng gật đầu: “Vậy… vậy anh đừng quá đau lòng…”
Trần Phóng cảm thấy, cậu nói câu này rất kỳ quặc, như thể đã quá trễ, nhưng mà cậu vẫn cứ muốn nói.
Thẩm Thịnh Dương nhìn cậu, đột nhiên cười rộ lên, nỏi: “Em bảo tôi đừng quá đau lòng, vậy em định an ủi tôi thế nào?”
An ủi? Trần Phóng hơi nghiêng đầu suy nghĩ, dột nhiên bảo: “Em sẽ ôm anh!”
Thẩm Thịnh Dương còn chưa phản ứng kịp thì đôi tay mảnh khảnh của cậu đã mở ra ôm lấy anh. Mùi hương của thanh niên ngây ngô dễ chịu xộc vào mũi anh, khiến anh không ứng phó kịp, tâm liền trở nên mềm mại.
Giống như trước kia, đứa nhỏ ấy xông pha vào cuộc sống của anh, đồng thời khiến anh để ý, rồi qua nhiều năm, vẫn luôn nhớ nhung, luôn khát khao tìm cậu.
Thẩm Thịnh Dương đưa tay ra, ôm lấy lưng Trần Phóng, hai người cứ vậy không nói lời nào mà chỉ ôm nhau, trong lòng ngập tràn yên bình an tĩnh.
Qua hồi lâu, Trần Phóng lui khỏi ngực Thẩm Thịnh Dương khiến lòng anh cảm thấy hơi trống rỗng.
Bình phục lại tâm trạng, anh nói: “Được rồi, tôi dạy em về xxx, nghe cho kỹ, tôi chỉ nói một lần.”
“Vâng.” Trần Phóng ngồi xuống cạnh Thẩm Thịnh Dương, thanh âm trầm thấp ấm áp vang bên tai khiến lỗ tai cậu dần đỏ lên. Những lời anh nói rất đơn giản dễ hiểu, Trần Phóng cũng chậm rãi tiếp thu được.
Đợi đến khi anh giảng xong đã là xế chiều. Trần Phóng đã ăn không ít đồ ăn vặt trên xe nên không có cảm giác đói bụng, đợi đến lúc nhớ ra thì bụng đã đánh trống lô tô, không biết kêu bao lâu rồi.
“Để tôi đi nấu cơm.” Thẩm Thịnh Dương tắt máu tính, đứng dậy vào bếp.
“Hả?” Trần Phóng kinh ngạc kêu lên, trước đây cậu chưa từng thấy anh xuống bếp làm cơm, hiện tại muốn đích mục sở thị một chút.
Thẩm Thịnh Dương mở tủ lạnh, bên trong có nguyên liệu nấu ăn, thò đầu ra hỏi Tràn Phóng: “Ăn mỳ xào được không?”
“Dạ được!” Trần Phóng vẫn còn đang há miệng kinh ngạc thì anh đã bắt đầu động thủ. Lấy jambon cắt nhỏ, cải xanh cắt nát, còn có đậu hạt, thịt thăn, luộc mỳ rồi đổ dầu vào chảo xào. Trần Phóng đứng sau cửa nhìn một chuỗi động tác thuần thục, ánh mắt anh chăm chú, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Thẩm Thịnh Dương nhận ra ánh mắt sau lưng nhưng không quay đầu, trái lại còn hất hất mỳ lên giống đầu bếp chuyên nghiệp hai lần, như thể khoe khoang kỹ xảo của mình.
Thẩm Thịnh Dương không hề biết rằng hành động này của mình chẳng khác nào con khổng tước đực đang lấy le giống cái, vô cùng ấu trĩ.
Mà Trần Phóng chính xác là con khổng tước cái bị lừa, trong lòng còn đang cảm thán anh quả thực rất lợi hại!
Mỳ xào rất nhanh liền hoàn thành, Thẩm Thịnh Dương còn rán hai quả trứng đặt ở trên, trông thật bắt mắt và thơm ngát.
Đặt một đĩa tới trước mặt Trần Phóng, cậu đã thèm nhỏ dãi từ lâu, không khách khí bắt đầu đánh chén. Vốn là một đĩa mỳ xào rất phổ thông, nhưng qua tay Thẩm Thịnh Dương lại là mỹ vị. Trần Phóng từng đũa từng đũa ăn không dừng được, vừa nhét mỳ vào miệng vừa bật ngón tay cái với ai.
Thẩm Thịnh Dương nhìn hai má cậu phồng lên như má ếch liền nở nụ cười nhàn nhạt, đột nhiên cảm thấy hưởng trọn thành quả mà từ trước đến nay chưa từng có, trước dây mình đàm phán thành công một hạng mục hợp tác lớn hay sáng tạo được một phần mềm trò chơi mới cũng không có cảm giác như vậy. Ấy thế mà bây giờ nhờ Trần Phóng mà anh lại biết thế nào là thỏa mãn, thực sự đúng là chuyện thần kỳ.”
Ăn mỳ xong, Trần Phóng tự giác đi rửa bát. Thẩm Thịnh Dương đưa cho cậu một cái tạp dề, là lúc đi siêu thị nhìn thấy, phía trên in một con vịt vàng lông xù rất đáng yêu. Trần Phóng mặc nó, trông giống con vịt vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Trần Phóng cong mông rửa bát trong bếp, Thẩm Thịnh Dương lấy USB Tiêu Minh đưa, cắm vào máy tính, dữ liệu rất nhanh được tải vào…
—————–
Cổ vịt chao:
Mỳ xào tình iu do khổng tước đực làm: