Thẩm Thịnh Dương khép văn kiện trong tay, trầm tư một lúc lâu mới nói: “Vấn đề đã được bên điện tử Trung Hằng nghĩ cách giải quyết, một khi chúng ta dính vào kiện tụng thì bên đó cũng sẽ phải chịu tổn thất. Du tổng đã tìm được luật sư quốc tế giỏi, chắc chân sẽ rất nhanh chóng nhận vụ này.”
Thẩm Thịnh Dương nói vậy thì mọi người mới thở phào, tâm lý được thả lỏng đôi chút. Tức là sao, có nghĩa là Thẩm Thịnh Dương sao có khả năng khiến tình thế nghiêm trọng hơn được, anh nhất định sẽ tìm được cách giải quyết.
Nói xong, anh tuyên bố kết thúc buổi họp.
Trần Phóng dọn đồ chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại đột nhiên rung rung, một tin nhắn được gửi tới: “Em nán lại một chút.”
Là Thẩm Thịnh Dương gửi.
Vì thế cậu cố gắng thả chậm tốc độ, chờ tất cả mọi người đi hết. Có vài người quan sát tốt thấy cậu đã dọn dẹp xong mà không đi, còn cố tình đợi nên quăng tới một ánh mắt không rõ ý tứ.
Trần Phóng cúi đầu nên không để ý, mấy cô nàng kia thấy vậy, không cam lòng đi ra ngoài.
Cậu chậm rì rì đi tới trước mặt anh, cau mày bất mãn nói: “Có chuyện gì vậy? Lúc nãy anh nhắn tin là được mà.”
“Luật sư do Trung Hằng mời đã hẹn xế chiều nay gặp, em đi cùng tôi.” Thẩm Thịnh Dương lạnh nhạt nói.
“Em không biết tí nào thì đi làm gì?” Trần Phóng vội vã xua tay.
“Em nhất định phải đi, không chừng…” Anh nghĩ một chút rồi nói: “… sẽ gặp lại cố nhân.”
“Cố nhân?” Cậu ngờ vực hỏi.
Thẩm Thịnh Dương không nói gì thêm mà đứng dậy rời khỏi phòng họp, để lại mình Trần Phóng đương mù mịt.
Buổi chiều, cậu vẫn là ngoan ngoãn cùng anh rời khỏi công ty.
Thẩm Thịnh Dương lái xe, Trần Phóng ngồi ghế phó lái.
Trần Phóng phụ trách việc chỉnh sửa số liệu, sau mấy ngày tăng ca thì đã gần xong. Những việc trong dự án hợp tác cậu làm được không nhiều, cho nên cần phải năng đến lớp huấn luyện hơn.
Vì thế, Trần Phóng ngồi trong xe, gọi điện cho phía lớp học
Bên kia rất nhiệt tình, nói với cậu bất cứ lúc nào cũng có thể đến. Chỉ có điều khoá học hiện tại đang diễn ra sắp kết thúc, có khả năng cậu phải dời lịch đến khoá sau. Nếu cậu muốn, thì đợi khoá mới là được.
Trần Phóng ngẫm nghĩ, mình nên học, tiền đã giao, còn kéo dài làm gì, liền bảo từ tối mai mình sẽ đến lớp.
Cúp điện thoại, Trần Phóng cảm thấy Thẩm Thịnh Dương rất mất hứng, bởi vì cậu có thể cảm nhận rõ ràng nguồn áp lực từ anh.
“Sao… sao thế ạ?” Cậu rất sợ tâm tình anh không tốt trong lúc lái xe, bởi vì phân tâm sẽ rất dễ xảy ra sự cố, cho nên cẩn cẩn thận thận hỏi.
“Lớp huấn luyện kia em không cần đi, tôi cũng có thể dạy cho em.” Anh rất khó chịu phun ra.
“Không cần đâu, anh rất bận mà. Hiện tại mọi người đều quay cuồng với vấn đề khai phá app, anh cũng vậy.”
“Công ty như thế mà xem còn có thời gian đi học, xem ra em rất rảnh nhỉ?” Thẩm Thịnh Dương liếc xéo cậu.
Thật sự lần này Trần Phóng rất khó chịu, căn bản là những thứ phân cho cậu đều rất vụn vặt, mỗi ngày phải đối chiếu một đống dãy số đã khiến mắt cậu muốn rụng xuống rồi, nay lại còn bị anh nói thế.
“Phải, đúng vậy! Em không vó bản lãnh gì, không giúp được công ty đại ân! Cũng chì có thể ra ngoài đốt năng lượng thôi!” Cậu tức giận cao giọng nói với anh.
Thẩm Thịnh Dương cũng nhận ra Trần Phóng giận rồi, vô ý cười cười hỏi: “Giận sao?”
Trần Phóng không thèm quan tâm anh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Thịnh Dương chốt lại: “Nói chung là em nghỉ cái lớp kia đi, phí thời giờ.”, rồi không nói gì nữa.
Cậu lại nghĩ thầm: “Em còn lâu mới nghỉ, anh làm gì được em?”
Thẩm Thịnh Dương lái xe rất lâu, hình như còn ra khỏi ngoại ô thành phố C.
Trần Phóng có chút nghi hoặc, muốn hỏi anh, nhưng còn thù dai, nên giấu rịt trong lòng.
Rốt cuộc xe cũng dừng lại trước một ngôi nhà.
Trần Phóng xuống xe đánh giá căn nhà trước mắt, không nói xa hoa cỡ nào mà phải là phi thường tinh tế. Mái nhà vàng nhạt, tường màu lam, còn có một hàng hoa không biết tên màu gạo chạy dọc ngồi nhà.
Vừa nhìn cảnh này, cậu đột nhiên thấy kỳ kỳ, thiết kế thế này thì tuyệt đối sẽ được Tiêu Minh yêu thích.
“Vào thôi.” Trần Phóng còn đang sững sờ thì Thẩm Thịnh Dương đẩy hàng rào đi vào.
Nhấn chuông cửa, bên trong không có động tĩnh, qua hồi lâu cũng không có người ra mở cửa. Trần Phóng không khỏi hoài nghi, liệu có phải không ai ở nhà không.
Ngay lúc định mở miệng hỏi anh thì cửa đột ngột được mở ra. Mạc Lăng Thậm mặc quần áo thường sắc trắng, bao năm vẫn không thay đổi, cứ thế không báo trước mà đứng trước mặt Trần Phóng.
“Thậm… Thậm ca?” Cậu có chút kinh ngạc, không ngờ mình lại gặp lại gã ở nơi này.
Mạc Lăng Thậm cũng rất giật mình, tay đang đưa lên vuốt tóc cứng đơ giữ nguyên, tiếp thì không phải, bỏ xuống thì không được.
“Trần Phóng?” Trần Phóng đã không còn là đứa nhỏ bé tí trong trí nhớ, bây giờ đã trưởng thành thành một thanh niên, chỉ có điều vẫn còn mang theo nét ngây ngô khi còn nhỏ nên cho dù ngoại hình đã thay đổi kha khá thì Mạc Lăng Thậm vẫn có thể liếc mắt là nhận ra.
Mà người đàn ông khí chất hiên ngang kia đối với Trần Phóng cũng không thể dễ đang quên. Gã…
“Sun?” Mạc Lăng Thậm theo bản năng gọi ra cái tên này.
“Thậm ca, đã lâu không gặp.” Thẩm Thịnh Dương hờ hững nhìn gã, ánh mắt không kinh sợ, cũng không có vui mừng.
Mạc Lăng Thậm coi đó là phản ứng bình thường của anh, biết anh có việc mới tìm mình, liền nói: “Mấy đứa làm sao… biết anh ở đây?”
Trần Phóng cũng đoán ra chút đầu mối, hỏi: “Anh đã sớm biết người chúng ta nhìn thấy là Thậm ca?”
Thẩm Thịnh Dương bây giờ mới nhíu lông mày: “Ban đầu thì không chắc chắn, bây giờ thì có thể khẳng định.”
“Nếu là vậy, hai đứa vào trước đã.” Mạc Lăng Thậm hơi nghiêng người nhường đường, để Trần Phóng với Thẩm Thịnh Dương đi vào.
“Trần Phóng vào nhà, nhận ra cách bày trí căn phòng tương đương với nhà của Tiêu Minh. Tiêu Minh thích đặt ghế salon trước cửa, y giải thích rằng làm vậy thì sẽ biết ngay người vào cửa là ai thì mới có cảm giác an toàn. Mà nhà Mạc Lăng Thậm cũng có một cái ghế salon màu xám nhạt để ngay đối diện.
Ngồi trên ghế salon, Trần Phóng nhìn Mạc Lăng Thậm, thời gian thật ưu ái gã, mười mấy năm không gặp, Mạc Lăng Thậm một chút cũng không thay đổi, trái lại khí chất phách lối ác liệt ngày càng tăng, còn càng ngày càng thêm chín chắn nội liễm, càng ngày càng bá đạo hơn.
Há miệng, Trần Phóng cảm thấy mình có rất nhiều việc phải hỏi gã. Nhưng nhất thời không biết mở miệng thế nào.
“Mấy đứa tìm anh có chuyện gì không?” Mạc Lăng Thậm khẽ thở ra một hơi, giương mắt hỏi.
“Thịnh Dương bị một công ty nước ngoài vu khống sao đạo ý tưởng cùng đồ hoạ. Đối với những với khống cáo như vậy, Thịnh Dương tuyệt đối sẽ không khuất phục thừa nhận. Cho nên tôi cần một luật sư không chỉ có kiến thức về luật phâp trong nước, mà còn phải có cơ sở luật quốc tế để giúp chúng tôi giải quyết vấn đề này.” Thẩm Thịnh Dương chậm rã nói rõ ràng, như thể là đang ngồi trước mặt một luật sư bình thường chứ không phải cố nhân mười mấy năm.
Mạc Lăng Thậm vuốt cằm suy nghĩ: “Nếu đã liên quan đến toà án thì tỉ lệ thắng không nhỏ, không quản ai đúng ai sai thì Thịnh Dương vẫn sẽ phải chịu sự đả kích không nhot. Phải biết, Thịnh Dương là cây lớn thì phải đón gió to, có rất nhiều người đợi thời cơ để vùi dập. Chỉ cần họ khống bên em sao chép, kể cả mấy đứa không làm, thì họ cũng sẽ nói là làm.”
Dư luận Trung Quốc từ trước tới giờ có năng lực tin mấy cái tin đồn nhảm rất mạnh.
Thậm chí không cần bị người bảy mưu đặt kể thì vẫn có thể thêm mắm dặm muối được.
“Cho nên, chúng ta không thể giải quyết trên toà mà phải dùng những biện pháp ngầm?” Thẩm Thịnh Dương biết đến biện pháp này.
“Như vậy ý của em, là muốn hoà giải trong hoà bình?”
Mạc Lăng Thậm vừa nói xong thì Tràn Phóng lập tức cuống lên: “Không được! Sao có thể hoà giải hoà bình được? Đây chính là muốn cho bọn họ cắn loạn, huống chi chúng ta cũng không đạo!”
Thẩm Thịnh Dương đưa tay ấn ấn vai cậy, bàn tay rất mạnh mẽ an toàn: “Tôi muốn nói, chúng ta tuyệt đối sẽ không thoả hiệp điều kiện của bọn họ. Chỉ có điều phải ngầm thu thập chứng cứ công ty kia đạo ý tưởng của chúng ta, một khi thời cơ chín muồi thì lập tức phản đòn.”
Mạc Lăng Thậm gật đầu: “Loại sâu mọt này, anh nghĩ sẽ có không ít công ty thoả hiệp đồng ý để cho yên chuyện. Chỉ cần hợp những công ty này lại, không chỉ có thể tăng thêm phần thắng mà cũng có thể là công ty đầu tiên thắng kiện vu khống đạo nhái. Cũng có thể để lũ sâu mọt đó biết, Thịnh Dương không dễ chọc vào. Một mũi tên trúng ba con chim.”
Trần Phóng nhìn mặt Mạc Lăng Thậm, trên thực tế những gì hai người kia nói với nhau thì cậu đều không để ý. Cậu chỉ có một điều nghi vấn, đó là cố nhán đã lâu không gặp, tại sao có thể điềm tĩnh mà nói chuyện như thế được?”
“Nhưng…” Gã chuyển đề tài: “Hai ngày sau anh phải về Mỹ, cho nên không thể nhận án này. Anh sẽ giới thiệu cho một người anh rất tin cẩn, mấy đứa có thể yên tâm.”
“Về Mỹ? Còn sư phụ thì sao?” Trần Phóng lập tức nhớ đến Tiêu Minh.
Vừa nhắc tới Tiêu Minh, ánh mắt gã lập tức ảm đạm, khoé miệng lộ ra vẻ tự giễu: “Sợ rằng… Em ấy mãi mãi không muốn gặp lại anh nữa…”
“Thậm ca… anh và sự phụ… đến cùng là làm sao vậy?” Tiêu Minh đột nhiên về nhà, mà Mạc Lăng Thậm lại một thân một mình xuất hiên, lại còn nói không lâu nữa sẽ về Mỹ…