Trần Phóng lại gọi điện cho Tiêu Minh, nhưng vẫn luôn trong trạng thái không ai nghe máy.
Điều này làm cho Trần Phóng có chút bận tâm, phần lo lắng này chậm rãi lên men. Thật sự là chịu được nữa mới nhắn tin cho Thẩm Thịnh Dương rồi xin nghỉ bên phòng nhân sự, về Bình Nhạc Trấn.
Nhà Tiêu Minh đóng chặt cửa, Trần Phóng lấy chìa khoá, mở cửa đi vào.
Bên trong tối đen, Trần Phóng bật đè, dưới ánh đèn cậu mới nhìn rõ có một tờ giấy được đặt lên.
Trên đó là chữ của Tiêu Minh.
“Tiểu Phóng: Nếu em có về, đọc những dòng này xong thì đừng đi tìm anh. Anh có việc nên đi mấy ngày, điện thoại có thể nghe, đừng lo, anh sẽ mau về. – Tiêu Minh.”
Chỉ với một tờ giấy không đầu không đuôi như thế, làm sao khiến Trần Phóng không lo lắng được đây.
Trong lúc đang cau mày suy tư thì điện thoại của cậu chợt đổ chuông, màn hình hiển thị số điện thoại của Thẩm Thịnh Dương.
Trần Phóng chột dạ, điện thoại kiên trì đổ chuông một lúc mới đành phải nghe: “Alo ạ?”
“Chịu nghe rồi?” Anh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không vui tí nào.
Trần Phóng haha cười ngu, hỏi: “Anh gọi em có chuyện gì không ạ?”
“Nhân viên của anh gan to bằng trời, dám vô cớ nghỉ việc, lẽ nào anh không thể gọi điện hỏi nguyên do sao?”
“Em đâu có việc? Em xin nghỉ bên phòng nhân sự rồi mà?” Trần Phóng vội vàng giải thích.
“Anh không chấp nhận, chính là tự ý nghỉ làm.” Giọng anh cao lên mấy phần, hiển nhiên là không hài lòng với màn nguỵ biện của cậu.
“…” Trần Phóng cạn lời.
“Em đang ở đâu?”
“Dạ Bình Nhạc Trấn.”
Thẩm Thịnh Dương dùng ngón chân cũng biết cậu về đó là để tìm Tiêu Minh.
“Nhưng mà sư phụ… anh ấy không ở nhà. Em chỉ nhìn thấy một tờ giấy ảnh để lại, cũng không có tin tức gì.”
Nghe vậy, Thẩm Thịnh Dương cũng phải nhíu mày suy nghĩ một chút rồi bảo cậu: “Nếu Tiêu Minh không ở nhà thì về đây đi.”, sau đó hỏi tiếp: “Cần anh tới đón không?”
“Không cần! Không cần!” Trần Phóng lắc đầu: “Em có thể tự về.” rồi nhìn đồng hồ: “Bây giờ em sẽ đến bến xe mua vé tối. Anh yên tâm đi, em sẽ an toàn trở về!”
Thẩm Thịnh Dương còn muốn nói thì lại một một cuộc gọi khác ngáng trở, đành phài dặn dò cậu: “Ừ, vậy đi đường cẩn thận.”
Trần Phóng cúp điện thoại, đi lòng và lòng vòng trong nhà, không thu được kết quả gì, đành phải hết cách ra khỏi cửa, khoá kỹ càng rồi chạy tới bến xe mua vé đi về.
Nhưng không nhờ ra đến nơi lại gặp hai bác mang theo túi to túi nhỏ.
Trần Phóng nhìn thấy bác trai, theo bản năng muốn quay người tránh đi. Nhưng không ngờ lại bị ông tóm được, kích động giơ tay gọi cậu: “Tiểu Phóng! Tiểu Phóng!”
Cậu không thể làm gì khác ngoài dừng chân.
“Không ngờ lại gặp con ở đây, Tiểu Phóng à!” Tuy đã được phẫu thuật nhưng bác hai không còn khoẻ như hồi trước, bây giờ không thể làm việc nặng, thậm chí ông chỉ chạy mấy bước là sẽ thở hồng hộc.
Cũng may lương hưu của ông không tệ, mới có thể đủ cho bai ông bà ăn tiêu sống qua ngày.
“Bác.” Trần Phóng do dự một lúc mới gọi ông.
“Tiểu Phóng, sao về mà lại không đến chơi với bác? Con không biết là bác vẫn luôn ngóng con ư?” Bác hai trách Trần Phóng, sau đó ngẫm lại, chính ông cũng không có lý do để trách cậu, nên lúng túng gãi gáy, lảng sang chuyện khác: “Con trở lại thành phố C sao? Trùng hợp thật, bai bác cũng muốn lên thành phố thăm anh họ con. Con còn chưa biết anh họ con cũng ở thành phố C đi…”
“Trần Thắng Lợi! Ông đang làm gì vậy?!” Bác gái vác bao lớn bao nhò đi tới: “Tôi xách nhiều thứ như thế mà cũng không biết đường đỡ! Nhìn thấy ai mà vui mừng như vậy…”
Lời mụ còn chưa dứt thì nhìn qua Trần Phóng, mặt sầm xuống.
“Sao nó cũng ở đây?” Mụ mất hứng hỏi.
Trần Phóng không có ý định nói nhiều với mụ, bảo bác hai. “Bác, nếu không việc gì nữa thì con đi mua vé, đêm nay phài về.”
“Ôi trời! Không phải mày rất nhiều tiền sao? Lần trước còn đến Hoa Quế Cư ăn cơm, sao lại phải đi xe khách làm gì?” Giọng nói chanh chua của mụ vang lên.
Bước chân cậu hơi dừng lại, tay nắm chặt lại rồi nới lỏng ra, không thèm phản bác, đi tới quầy bán vé.
Bởi vì là ngày thường nên xe đi thành phố C rất nhiều. Trần Phóng vô cùng thuận lợi mua được vé của chuyến xe sớm nhất, nhưng lại không nghĩ rằng lại đụng phải vợ chồng bác hai lần nữa.
Bác gái hình như là cố tình không mua vé ngồi cạnh bác hai mà người ngồi trước người ngồi sau. Trần Phóng thấy mụ vác theo rất nhiều đồ, vừa lên xe đã đặt chúng ở ghế bên cạnh. Trên xe có lò sưởi, mụ vừa đặt mông ngồi xuống đã cởi giày ra, còn thoải mái thở dài một hơi.
Những người sau đi lên xe, lúc ngang qua chỗ mụ đều phải nhìn về phía này, mà mụ ta lại không thèm quan tâm, thảnh thảnh thơi thơi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Phóng đã sớm không để ý, tìm được ghế ngồi của mình liền ngồi xuống, nghĩ ngợi một chút, liền nhắn tin cho Thẩm Thịnh Dương: “Em đã lên xe an toàn.”
Anh không gửi lại, hẳn là đang bận.
Trần Phóng không để ý nữa, nhắm mắt lại làm một giấc.
Vốn mấy hôm ngủ không được ngon, nguyên một đường rất xóc nảy, mí mắt Trần Phóng bắt đầu đánh nhau. Đột nhiên xe trở nên ầm ĩ, cậu vốn không quan tâm, nhưng tiếng ồn đó không ngừng lại, trái lại còn có khuynh hướng huyên náo hơn, điều này làm Trần Phóng không nhịn được phải cau mày.
Những tiếng ầm ĩ rất rõ ràng bên tai cậu: “Bác à, bác không nhầm chứ? Mình bác dựa vào cái gì mà chiếm hai ghế vậy? Còn đoạt ghế của người khác, bác không biết xấu hổ à?”
Trần Phóng mở mắt, một thanh niên tóc nhuộm vàng đứng trước mặt bác gái, không khách khí gì công kích mụ. Nếu là một người lành tính nhìn thấy mụ là phụ nữ nông thôn, thuộc hạng không dễ trêu vào thì sẽ nhân nhượng một chút, tìm một ghế khác nho nhỏ ngồi vào. Nhưng không ngờ lại đụng phải thanh niên sành điệu, còn lâu mới xem bà có phải trưởng bối hay không.
Bác gái đương nhiên cũng không phải kẻ tầm thường: “Oắt con, mày nói lớn tiếng như vậy làm gì? Tao đâu có cướp ghế của ai, không phải vẫn còn chỗ ngồi sao? Mà mẹ mày không dạy mày rằng phài kính trọng bậc trưởng bối sao?”
“Vâng, mẹ cháu có dạy phải tôn trọng trưởng bối, nhưng không dạy cháu phải khách khí với loại trưởng bối không có tư chất thế này. Này bác, chân bác nặng mùi quá, không sợ làm cả xe đầy mùi thối sao?”
Tên kia nói tới đoạn này, đã không có ít người cười to.
Bác gái hiển nhiên hoàn toàn mất mặt, đứng lên chỉ vài thanh niên kia, xuất ra khí thế của mụ đàn chà chanh chua chuẩn bị chửi um lên nhưng lại bị chồng mình la rầy ngăn cản: “Được rồi, mẹ nó à, đúng là bà đã chiếm ghế của người ta, mau trả cho người ta đi.”
“Vẫn chỉ có bác hiểu chuyện thôi.” Thanh niên kia lập tức phụ hoạ
Bác hai đứng lên, ngồi xuống cạnh vợ, ôn hoà nói với thanh niên: “Cháu này, nếu cháu không ngại thì hai chúng ta đổi chỗ đi. Bác nghĩ cháu sẽ thoải mái hơn.”
Thanh niên kia đương nhiên là đồng ý, cứ như thế đổi chỗ cho bác hai. Nhưng mụ bác gái đương nhiên không can tâm để ngừng chiến tranh như vậy, tàn nhẫn cấu ông một cái. Ai ngờ được bác hai lần này không hề sợ hãi, ngược lại nghiêm nghị lườm vợ. Mụ ta nhất thời bị lườm, không dám nói gì nữa, “Hừ!” một tiếng, tựa đầu vào cửa sổ.
Sau khi xe yên tĩnh trở lại, Trần Phóng mới khó khăn ngủ, lần thứ hai bị đánh thức là bởi vì chuông điện thoại.
Cậu mơ màng nhận điện thoại: “Đang ngủ?”
Đầu bên mia là giọng nói trầm thấp của Thẩm Thịnh Dương.
“Dạ? Vâng.” Cậu lập tức tỉnh lại.
“Bao giờ về đến thành phố C?”
“Chắc khoàng năm rưỡi ạ.” Trần Phóng nghĩ một chút rồi đáp.
“Ừ.” Thẩm Thịnh Dương ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Vậy… vậy em cúp đây.”
Thẩm Thịnh Dương hoàn toàn bị đánh bại, gần như thở dài nói: “Anh sẽ đến bến xe đón em, ngoan ngoãn chờ ở đấy, đừng có chạy lung tung.”
Lòng cậu nháy mắt trở nên ấm áp: “… Vâng.” rồi lại nhìn thấy điện thoại hiển thị tin nhắn được gửi đến từ mười phút trước: Thẩm Thịnh Dương – “Bao giờ về đến thành phố C?”. Hẳn mà đợi mãi không thấy cậu trả lời nên mới gọi điện.
Cúp điện thoại, Thẩm Thịnh Dương liền nhớ tới việc sáng nay gọi Giang Dung lên phòng làm việc.
“Thẩm lão đại, thực ra tôi thấy Trần Phóng là tên đầu gỗ đó! Nếu anh không nói ra tâm ý của mình thì em ấy sẽ không biết đâu. Mà có khi cái đầu óc thần kỳ của em ấy còn bóp méo chúng đó.” Giang Dung nói rất đay nghiến, cơ mà lại “vạn tiễn xuyên tim.”
Xem ra, không nên đối xử với cậu cái gì đó mà dịu dàng, ôn nhu, xứ tấn công mạnh bạo mới kéo được người.
Trần Phóng xuống xe, thành phố C đã bắt đầu có tuyết. Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm, ánh đèn đường buổi tối loé lên, hoa tuyết rơi xuống từ bầu trời, lấp ló lấp ló. Trên đất đã chồng lên một lớp tuyết mỏng, mang theo hơi lạnh phả vào mặt.
Người ở bến xe vẫn rất đông, xô đẩy chen lấn, Trần Phóng đứng không nổi, chỉ muốn nhanh nhanh ra ngoài.
“Tiểu Phóng! Con chờ chút!” Bác hai gọi với cậu.
“Trần Phóng quay đầu, thấy bác hai đang xách theo một cái túi nilong đen. Cậu vốn không muốn để ý, nhưng thấy ông cố hết sức len qua đám người, không đành lòng phải bước ra.
“Tiểu Phóng! Đây là đặc sản bác hai mang từ quê ra, con hẳn là lâu rồi chưa về đi, cầm mà ăn con. Nếu con thích, cứ nói với bác hai, bác hai khi về sẽ mua tiếp cho con.” Cho dù là trời đông giá rét, nhưng phải chen qua một đống người thì bác hai vẫn toát mồ hôi.
“Bác à, con không cần đâu, những thứ này bác cứ giữ lấy đi ạ.” Trần Phóng đã nhớ không nổi đặc sản quê nhà mình mùi vị ra sao.
Từ khi bà nội mất thì cậu không còn người thân ở thôn ấy. Khi đó Trần Phóng còn nhỏ quá, phải trải qua bao nhiêu chuyện, nên cậu đã không còn nhớ rằng mình đã ở thôn ấy khi còn nhỏ…