Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 57:




“Ôi trời! Bác hai còn nhiều lắm, con cứ cầm hết đi!” Bác hai sốt ruột nhét túi vào tay cậu.
Trần Phóng không từ chối được, đành phải cầm lấy.
Ông nhìn vợ mình đang ở phía sau Trần Phóng, mụ đã gọi điện xong, giờ thì đang kiếm tìm ông, ông không muốn mục dùng những lời lẽ cay nghiệt để tổn thương cháu mình nữa.
Ông đẩy Trần Phóng đi, dặn dò: “Được rồi, trời lạnh rồi, đi đường phải cẩn thận.”
“Bác hai, bác đi thế nào?” Cậu lo lắng hỏi.
“Yên tâm, bác gái đã gọi cho anh họ rồi, nó sẽ đến đón hai bác. Lần này nhà bác lên thành phố C chủ yếu là do bác gái con lải nhải, than rằng lâu quá rồi anh họ con không về nhà, nên muốn lên thăm nó…” Lâu rồi bác hai không tìm được người trò chuyện nên nói không dừng được. Song mắt thấy vợ mình ngày càng tới gần hơn, nếu để mụ nhìn thấy túi trên tay Trần Phóng thì chắc chắn sẽ đòi lại, cho nên giục giã cậu mau đi: “Thôi, bác cháu mình lần sau có cơ hội thì sẽ tâm sự, giờ con về đi.”
Trần Phóng nghĩ nghĩ, quên mất Trần Tiểu Giang, vì thế cầm túi trong tay, nặng nề bước đi.
Vừa ra khỏi bến xe, Trần Phóng đã thấy Thẩm Thịnh Dương chờ ở dưới bậc thang, anh mặc áo gió đen, tay cầm một cái ô đen, đứng cạnh một cái xe cũng đen nốt.
Hai ánh mắt giao nhau, anh hơi lộ ra ý cười, ngoắc ngoắc tay với cậu.
Trần Phóng vội vã chạy xuống, ngay cả chính bản thân cậu cũng không phát hiện ra bước chân cậu vội vàng cỡ nào, nóng lòng đến mức nào. Thẩm Thịnh Dương thấy cậu nhanh chân chạy tới chỗ mình, tâm tình càng vui hơn.
Tuyết đọng trên đất đã hơi hoà tan, Trần Phóng lúc chạy không cẩn thận trượt chân một phát, hơn nữa tay còn xác đồ làm trọng tâm lệch đu, lao đầu về phía trước.
Vẫn là ai kia tay mắt lanh lẹ, trước khi cậu ngã theo tư thế doggy đã nhanh tay ôm lấy người.
Phản ứng đầu tiên của cậu là… may mà đồ ăn ngon không bị quăng mất.
May mà, ai kia không nhìn thấy tiếng lòng của cậu.
“Sao lại vội vàng vậy? Ngã sấp xuống thì sao?” Giọng anh rõ ràng là lạnh xuống, không vui chút nào.
“Em…” Trần Phóng cười ngu sờ ót, thề thốt: “Lần sau em sẽ để ý.”
Thẩm Thịnh Dương lúc này mới để ý đến cái túi đen to đùng trong tay cậu, hỏi: “Cái gì đây?”
“Đây là đặc sản, ăn ngon lắm đó!” Trần Phóng nịnh nọt dâng đến trước mặt anh.
Thầm Thịnh Dương không nói nổi, bất đắc dĩ nhìn cậu rồi quay người mở cửa lên xe: “Lên xe đi.”
Hệ thống sưởi ấm trong xe làm cậu ấm lên, nhìn hoa tuyết bay lả tả, cảm khái: “Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm đấy…”, mà không biết sư phụ chạy đâu mất rồi…
Thẩm Thịnh Dương chuyên tâm nhìn tình hình giao thông, thả tốc độ xe chậm xuống, đáp: “Ừ.”
Trần Phóng nhìn gò má anh tuấn của anh, đột nhiên cảm thấy không thật. Quan hệ của Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm đã từng tốt như vậy, hiện tại đã không còn như thế. Cậu không biết, nếu anh và cậu cứ như vậy, sẽ đi tới mức độ nào. Liệu có thảm hơn Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm hay không? Bởi vì Thẩm Thịnh Dương chưa từng nói rốt cuộc cảm giác anh giành cho cậu là gì.
Cảm nhận được ánh mắt dị dạng của ai kia, anh liền hỏi: “Sao vậy?”
Trần Phóng giật mình tỉnh lại, lắc đầu: “Không có gì ạ. Chỉ là… anh nghĩ xem, sư phụ với Thậm ca có hoà hảo lại được không?”
Thẩm Thịnh Dương im lặng một lúc, vẫn là dựa theo tình hình thực tế mà nói: “Không biết, nhưng Mạc Lăng Thậm đã kết hôn bên Mỹ, hơn nữa còn chưa ly hôn. Em nghĩ với tính cách của sư phụ mình, có thể nhẫn nhịn chuyện này sao?”
“Anh nói sao? Thậm ca đã kết hôn sao?” Trần Phóng kinh ngạc, giọng cao lên mấy phần: “Chuyện này… Chuyện này không thể nào!!”
“Ngươi nói cái gì? Gì ca đã kết hôn rồi?” Trần Phóng kinh ngạc âm điệu đều hướng thượng điều vài độ: “Chuyện này… Cái này không thể nào!”
Trần Phóng không thể ngờ Mạc Lăng Thậm lại phản bội Tiêu Minh. Đây là chuyện mà cậu chưa từng nghi tới, cậu chỉ rằng hai người họ có chút hiểu lầm nho nhỏ nên mới mong muốn giúp đỡ giải quyết…
“Tin này anh lấy được từ bên Trung Hằng. Bọn họ muốn anh ta biện hộ cho bên mình nên dic nhiên là phải tìm hiểu về hoàn cảnh của anh ta. Anh cũng mới nhìn thấy tư liệu kết hôn của Mạc Lăng Thậm nhưng chưa dám khẳng định có phải người chúng ta quen hay không. Bây giờ gặp lại thì càng không sai, nếu đã như vậy, thì anh ta với Tiêu Minh còn cơ hội sao?” Thẩm Thịnh Dương hờ hững nói.
Trần Phóng dám tin những gì mình vừa nghư thấy, cậu khó khăn nuốt nước miếng, nghẹn giọng nói: “Thậm… Thậm ca sao lại bỏ sư phụ, kết hon với người khác chứ? Rõ ràng hai người…”
“Nguyên nhân thì anh không rõ.” Thẩm Thịnh Dương biết cậu sẽ hỏi gì tiếp theo: “Cho nên ban đầu anh không nói cho em biết người hai ta đi gặp là Mạc Lăng Thậm, bởi cho dù có nói, thì em cũng không phải người gỡ chuông. Ngược lại còn bị kéo vào đoạn ân oán giữa hai người họ, đây là điều anh không muốn thấy.”
Trần Phónv tưởng mình đang nghe nhầm, Thẩm Thịnh Dương đang giải thích hành động của mình sao?
“Nhưng sao bây giờ anh lại nói cho em?”
“Bởi hiện tại anh đã biết, nếu anh không nói thì người nào dó sẽ phấn đấu quên mình lao vào vũng nước đục. Nếu thực sự là vậy, chẳng bằng nói cho em biết, rồi ở bên em để… bảo vệ em.”
Bảo vệ? Anh nói “bảo vệ”… Là muốn bảo vệ cậu ư?
Trần Phóng không biết nên nói gì, Thẩm Thịnh Dương đột nhiên thay đổi thái độ khiến cậu nhất thời không tiếp thu được, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, liệu có phải cậu đang mơ không.
Cậu đặt tay lên trán anh thử nhiệt độ: “Tôn ca, anh không sốt chứ?”
Ánh mắt khó tin của Trần Phóng khiến anh vô cùng giận dữ. Thật vất vả mới xây dựng được hình tượng ôn nhu thì lại bị đập cho một phát, cái đứa nhỏ không biết điều này…
“Anh không dai, rất khoẻ mạnh.” Thẩm Thịnh Dương nhả từng chữ, mà mỗi chữ anh đều nghiến răng nghiến lợi để phun ra.
Nhìn sắc mặt anh lại xám xịt, Trần Phóng bị doạ đến rụt tay lại, vội vã thức thời cười ngu: “Há, ừm… cảm ơn anh!”
“Chỉ có câu này?” Gương mặt ai kia đột nhiên tới gần.
“Dạ?!” Trần Phóng trợn mắt, không phải là mơ mà nhìn thấy gương mặt Thẩm Thịnh Dương kề sát, một luồng khí từ trong cơ thể dâng lên, tập trung hết lên mặt
“Anh còn nghĩ em đã học được một ít chuyện sau đêm say đó.”
“Chuyện gì ạ?” Một chút ấn tượng cậu cũng không nhớ được, nhưng cậu chỉ nhớ mỗi… Thẩm Thịnh Dương nói mình cưỡng hôn anh ấy…
Thẩm Thịnh Dương cũng không hi vọng ai kia có thể vỡ ra, ngựo lại bản thân như bị dầu độc mà cúi đầu đặt môi lên cặp môi kia. Ngay chính anh cũng không biết, trên thế giới lại có thứ ngây ngô, mềm mại như thế khiến mọi nguyên tắc, sự kiêu ngạo của anh biến thành bông hết.
————
Bác hai đứng bên lề đường, thân thể ông vốn đã không khoẻ nên bắt đầu ho khan kịch liệt.
Mụ vợ sốt ruột nhìn dòng xe cộ đi tới đi lui, miệng không ngừng cằn nhằn: “Tôi rõ ràng đã dặn dò Tiểu Giang chuyến xe của chúng ta đến lúc nào mà, sao bây giờ không thấy người đâu? Gọi điện thoại thằng bé cũng không nghe, không phải xảy ra chuyện gì chứ?”
“Bà đừng có nói lung tung, nó sao có thể bị làm sao. Hẳn là công việc bận rộn nên không có thời gian đón chúng ta. Tôi đã sớm khuyên bà con nó công việc bề bộn, đừng có lên quấy rối nó mà bà lại không nghe.” Bác hai vừa ho khan vừa nói.
Mụ ta đương nhiên không can tâm, lườm ông: “Đó là con trai ruột của tôi, tôi đương nhiên muốn đến thăm nó. Huống chi bây giờ tiền đồ của nó rộng mở, đương nhiên người mẹ này phải lên phố hưởng phúc!”
“Bà thấy đây là hưởng phúc sao? Rõ ràng là hành xác thì có!” Trời thì lạnh, hai ông bà già cứ vậy đứng dưới trời tuyết, không biết nên đi tuyến xe nào, cũng không biết gọi kiểu gì, thậm chí ngay cả con trai ở đâu cũng không biết, cứ thế hùng hùng hổ hổ đến thành phố C.
“Ông đừng giận, tôi lại cho Tiêtu Giang, hẳn là nó sẽ nhận thôi, vừa nãy chẳng qua là không nghe thấy chuông.” Mụ lại quên mất, mụcgoji từ năm rưỡi, bây giờ đã là ba tiếng.
Gã tiếp tục không nghe, mụ rốt cuộc từ bỏ mà bỏ điện thoại xuống.
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Bác hai hỏi, Trần Tiểu Giang bặt vô âm tín, ông bà không biết gì về thành phố C, đêm nay tính sao?
Đôi ngươi của mụ bác chuyện động, đột nhiên nghĩ ra một ý: “Này, còn thằng Trần Phóng… không phải nó cũng ở thành phố C sao? Mới ban nãy nó còn đi cùng chúng ta đó, không bằng ông gọi cho nó, hỏi xem hai ta có thể đến nhà nó qua đêm được không? Tuy chỗ nó chật chội chen chúc, nhưng không thể làm gì khác ngoài oan ức chịu một chút.”
Mụ ta nói như thể đến nhà Trần Phóng ngủ nhờ có bao nhiêu oan ức, bác hai lại nóng mặt, khẩu khí rất tức giận nói: “Tôi không đi!”
“Ông nói gì?!” Giọng của mụ cao lên mấy tiếng.
“Bà không nhớ mình đã đối với Tiểu Phóng như thế nào sao? Hiện tại còn dám mặt dày tới nhà nó, bà thì mặt dày quá rồi, nhưng tôi thì rất xấu hổ.” Ông biết, nếu bây giờ mình đến nhà cậu ngủ thì sẽ không bình an vô sự.
Mụ ta dùng sức cấu ông, hung hãn hỏi: “Ông có chịu gọi không?”
“…”
Trần Phóng đang tắm thì đột nhiên nghe thấy chuông điện thoại, kiền vội vàng chạy ra ngoài nghe: “Alo?”
“Tiểu Phóng à? Bác hai đây.”
“Vâng, bác hai ạ, có chuyện gì không ạ?” Trước khi chia tay ở bến xe, cậu đã đưa chi ông một tấm danh thiếp. Dù thế nào thì ông vẫn là bậc trưởng bối, mình không thể bặt vô âm tín, như thế thì không được hay ho lắm. Nhưng cậu không ngờ bác hai gọi cho cậu nhanh như vậy.
“Haha…” Bác hai cười gượng hai tiếng, giải thích: “Là thế này, không biết có phải do Tiểu Giang bận làm việc hay không mà hai bác đã gọi mấy cuộc điện thoại mà không thấy nghe. Con thấy đây là lần đầu tiên hai bác tới thành phố C, còn muộn thế này, còn đang ở bến xe…”
“Bác còn ở bến xe?” Nghe vậy, Trần Phóng không nhịn được nhíu mày.
“Đúng vậy, khả năng đêm nay không gọi được cho Tiểu Giang, không biết hai bác có thể tới nhà con ngủ một đêm được không? Hai bác ngủ dưới đất cũng được.” Câu sau ông bổ sung khiến mụ vợ không vui gì, lại bị cấu cho một trận.
“Bảo nó mang xe đến đón chúng ta.” Mụ dùng khẩu hình nói với ông.
“… Bác hai, con nghĩ hai bác đến nhà con ở cũng không tiện đâu.” Nhà này vốn là nhà của Thẩm Thịnh Dương, làm sao có thể gọi người nhà đến ở được, huống chi mụ bác gái còn là loại người như vậy.
“Ừ, vậy à. Được rồi, bác hai biết rồi. Đã làm phiền con rồi Trần Phóng.” Ông dừng giọng một chút, định cúo điện thoại: “Vậy hai bác sẽ tìm khác sạn ở tạm.”
“Khách sạn gì chứ? Hai ta làm gì có tiền? Có phải cháu ông không chịu cho ở nhờ không?!” Giọng của mị bác gái vang lên khi bác hai sắp cúp điện thoại, gào đến đau cả đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.