Trần Phóng sửng sốt một chút, bên ngoài lạnh như thế, bác hai đã từng bị một cơn bệnh nặng, tuổi còn cao, sao có thể chịu nổi?
Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, cậu thay quần áo, đi ra gõ phòng cửa thư phòng.
“Vào đi.” Thẩm Thịnh Dương đồng ý cho vào.
“Sao thế?” Anh chúi đầu vào màn hình máy tính, không nhấc lên.
“Ừm…” Cậu không biết anh có nhớ gút mắc giữa cậu và hai bác không nữa.
Thấy Trần Phóng ấp úng không nói ra lời, Thẩm Thịnh Dương ngẩng đầu lên, đôi ngươi sắc bén nhìn chằm chằm khiến cậu chỉ có thể ngoan ngoãn phun tiếng lòng ra.
“Nhà bác hai hôm nay lên thành phố C, anh có thể để họ ở đây một đêm được không? Dù sao hai bác cũng cao tuổi rồi, mà trời còn lạnh thế này…”
Lời cậu còn chưa nói hết, đã bị anh ngắt lại: “Nếu họ đến thành phố C, nhất định là đi thăm ai đó đi?”
Cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, hai bác đến thăm con trai.” Cậu không còn từ nào để làm rõ xưng hô hơn từ này.
“Con trai…” Mặt anh lộ vẻ khó hiểu: “Nếu đến thăm con trai sao không chỗ của người đó?”
“…” Trần Phóng cũng không biết nói thế nào, bác hai cũng chỉ nói là mình không gọi được cho Trần Tiểu Giang, như thế cậu cũng không muốn xoi mói, bình phẩm nhiều về gã.
“Nếu anh nhớ không nhầm, khi xưa em bị đuổi ra ngoài đều là nhờ bác gái đúng không?” Ánh mắt lãnh đạm của Thẩm Thịnh Dương nhìn Trần Phóng.
“… Đúng vậy… nhưng mà…”
Chỉ một vế “nhưng mà” đã đủ để khiến Thẩm Thịnh Dương biết sự lựa chọn của cậu, anh thở dài đứng dậy: “Quần áo cũng đã thay, anh nghĩ em có sự lựa chọn của mình. Ra ngoài chờ chút để anh thay đồ.”
“Vâng.” Trần Phóng gật đầu, xoay người ra khỏi thư phòng.
Ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Trần Phóng không khỏi nghĩ: Có phải Thẩm Thịnh Dương rất thất vọng không? Rõ ràng cậu bị nhà bác hai đuổi ra ngoài, bây giờ cậu còn muốn giúp bọn họ. Huống chi đây là nhà anh, không phải nhà cậu.
Thẩm Thịnh Dương thay xong áo khoác đi ra, Trần Phóng theo bản năng đứng dậy nói: “Hay là không… không cần đi nữa?”
Thẩm Thịnh Dương cau mày nhìn cậu.
“Ý em là… đây là anh, em còn mời hai bác về ngủ thì hơi quá đáng. Huống chi, người đã đuổi em ra khỏi cửa, chính là…”
“Việc nhà của anh, không cần em lo lắng.” Anh ngắt lời cậu.
“Dạ?” Trần Phóng có chút không hiểu.
“Em có thể tuỳ thời sử dụng nó, không cần phân rõ ràng như vậy.” Đến chính bản thân Thẩm Thịnh Dương cũng không tin nổi mình mình có thể nói mấy lời buồn nôn như thế.
“À… Vâng…” Trần Phóng cúi đầu suy nghĩ, vẫn là nói: “Bằng không thì chúng ta đừng đi nữa, bác hai có tiền, để hai bác ở khách sạn cũng được.”
Thẩm Thịnh Dương bình tĩnh nhìn cậu một hồi: “Thôi, vẫn nên đi.”
“Dạ?”
“Tuy em nói như thế, anh biết em không yên lòng. Nhưng không phải anh đưa hai người đó về đây, mà anh sẽ lấy tiền cho họ đến khách sạn ngủ. Nếu không, anh nghĩ em sẽ không an tâm.” Thẩm Thịnh Dương cầm lấy khăn quàng cổ đặt trên ghế, đi tới trước mặt Trần Phóng, giúp cậu quàng lên.
Trần Phóng cảm nhận được nhiều hơn một chút ấm áp đến từ anh, còn có khi tức đặc biệt được anh vây lại.
“Bên ngoài rất lạnh.” Anh nhàn nhạt nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, Trần Phóng liền vội vàng nhấc chân đuổi theo.
Lúc xe tới bến xe, từ đằng xa Trần Phóng đã nhìn thấy hai bác đang run lẩy bẩy đứng bên lề đường nhìn dòng xe cộ đi tới đi lui.
Mụ bác gái nhìn thấy cái xe đen dừng trước mặt mình, kích động hô: “Trần Thắng Lợi! Ông nhìn xem có phải là Tiểu Giang không? Tôi đã nói là con tôi…”
Trong nháy mắt Trần Phóng hạ cửa kính xe xuống, đã khiến mụ thất vọng rồi.
Cậu không hề nhìn qua mụ mà gọi bác hai: “Bác hai ơi! Mau lên xe!”
Ông không ngờ cậu lại tới, hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu liên tục: “Được!”
Mà mụ vợ thấy chồng mình vào hàng ghế sau, cũng vội vã nhét bao lớn bao nhỏ vào, còn bắt ông ngồi gọn gọn để không đè lên đồ của mình.
Thẩm Thịnh Dương nổ máy xe, Trần Phóng nói: “Bác ơi, con đưa bác đến khách sạn gần đây nghỉ một đêm, sáng mai bác hãy liên lạc với Trần Tiểu Giang.”
“Ừ được được!” Ông raat cảm kích đáp lại.
“Khách sạn vớ vẩn tao không ở đâu, không chừng lại còn là chỗ không sạch sẽ! Tao muốn ở khách sạn cao cấp nhất!” Mụ bác gái chen miệng.
Trần Phóng lập tức giận dữ: “Bác thích khách sạn cao cấp cũng được, chỉ có điều tôi không có tiền. Nếu bác có, tôi không ngại dẫn bác tới khách sạn năm sao.”
Mụ vừa nghe mình phải bỏ tiền thì liền chột dạ, nhưng vẫn ở phía sau nhỏ giọng chê bôi: “Tôi đã nói rồi, cháu ông đúng là thằng rách nát, một chút tác dụng cũng không có! Hừ!”
Kể cả có nhỏ giọng đến mấy thì Trần Phóng vẫn nghe thấy, lòng nén giận, cũng không muốn đôi co với mụ, nếu không vì bác hai thì còn lâu cậu mới thèm để ý tới mụ.
Thẩm Thịnh Dương đột nhiên đạp phanh xe, mụ nhất thời mất thăng bằng, đập về phía trước, hét ầm lên: “Trời ơi! Mày lái xe kiểu gì vậy?! Đau chết tao rồi!”
Bác hai vội vã đõ lời: “Không sao, đường dày tuyết, nên lái xe cẩn thận một chút.”
Nhưng mụ vẫn không phục: “Ông còn bao che cho nó?” Thì bị bác hai kiềm lại: “Được rồi, bà đừng nhiều lời nữa!”
Trần Phóng sốt sắng nhìn Thẩm Thịnh Dương, chỉ sợ mụ sẽ làm anh giận.
Không ngờ anh lại nói: “Xin lỗi, kỹ thuật lái xe có hạn, nếu bà không quản cái miệng mình cho tốt thì tôi không biết mình sẽ lái kiểu gì đâu.”
Trần Phóng liền hiểu ra ban nãy anh giúp cậu xả giận, lòng vừa cảm động vừa bực. Anh dám lấy việc sinh mệnh ra đùa giỡn, đây chính là việc đại kiêng kỵ!
Trần Phóng nghĩ thầm, dạo này mình làm sao vậy? Sao cứ một chút là lại bị anh làm cho cảm động thế? Không! Phải nói là, gần đây Thẩm Thịnh Dương cứ làm ra mấy chuyện khiến cậu cảm động mới đúng!
Sau khi đưa hai bác tới một nhà nghỉ ngay gần đó, Trần Phóng dùng chứng minh thư của bác hai đăng ký phòng rồi đưa thẻ mở cho ông: “Bác hai, bác lên phòng đi, muộn rồi, nghỉ sớm một chút.”
Không ngờ mụ vợ lại đoạt lấy nó, hạ lệnh tiễn khách: “Chúng mày về đi! Phải rồi! Mai tao sẽ tự trả phòng, mày không cần tới.”
Mụ đã sớm thấy rõ lúc Trần Phóng thuê phòng đã trả tiền đặt cọc. Ngày mai lúc trả phòng cậu không đến thì khoản tiền cọc mấy trăm đồng đó nghiễm nhiên sẽ là của mụ!
Trần Phóng không muốn nhìn mặt mụ nữa, gật đầu với bác hai: “Vậy con về trước đây bác.”
“Chờ đã!” Ông gọi với lại: “Con yên tâm đi Tiểu Phóng. Đợi Tiểu Giang đến, bác sẽ bảo nó trả lại tiền cho con.”
“Không cần đâu bác.” Không cần mụ kia mở miệng, Trần Phóng đã từ chối luôn.
————
“Em đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Thịnh Dương thấy hồn cậu ở trên mây, mở miệng hỏi.
“Không có gì ạ.” Cậu nghĩ một chút rồi đáp: “Em đang nghĩ, không biết nơi em ở hồi nhỏ trông như thế nào. Người hiểu em rõ nhất là bà nội em cũng đã không còn nhớ rõ, huống chi là ba mẹ.”
Anh đã từng nghe qua về ba mẹ cậu, cũng biết họ đã qua đời từ khi cậu còn rất nhỏ.
“Nếu em muốn đến thắp hương cho bà và ba mẹ, em có thể đi.” Lúc nói ra lời này, Thẩm Thịnh Dương không nhịn được mà dịu dàng hơn một chút.
Về ư? Trần Phóng không biết nữa, mười bốn năm, liệu còn về được không?
Kể từ lúc nói với Thẩm Thịnh Dương về cha mẹ mình, tâm sự này lại bành trướng trong lòng Trần Phóng, trở thành một đám mây đen không bay đi được.
Rốt cuộc lại có một bước ngoặt bạo phát.
Gần tới thời gian nghỉ trưa, đa số nhân viên đều ra ngoài ăn cơm.
Mọi người trong phòng kỹ thuật đang tất bật chạy tiến độ làm app, không ai có thời gian ra ngoài ăn trưa, liền gọi thức ăn giao tới, giải quyết ở phòng làm việc luôn.
Hôm nay thức ăn còn chưa tới mà lại đón một vị khách không mời mà đến.
Trần Tiểu Giang mang theo mấy loại đồ uống cùng bánh ngọt đi vào phòng kỹ thuật, rất thân thiết chào hỏi: “Chào mọi người, thật là vất vả quá! Tôi có mua ít đồ uống cùng chút đồ ngọt, mọi người mau tới ăn đi.”
Có người mời mà không ăn thì đúng là ngu!
Mọi người liền tạm thời ngừng tay đi qua. Trần Tiểu Giang đúng là voi cùng mạnh tay, đồ ngọt là của một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng phía dưới toàn nhà Thịnh Dương, đương nhiên giá không rẻ.
Vì thế ai nấy đều vui vẻ bếch một ít.
Chỉ có Trần Phóng ngồi nguyên tại chỗ, không đi qua.
Trần Tiểu Giang cầm một lon nước, đưa tới tay cậu, nhếch miệng cười: “Mời cậu.”
Trần Phóng thấy ai cũng uống nước ăn bánh, không để ý bên này, cũng không quản mấy cái lung tung, nói: “Cảm ơn.”
Gã dựa vào bàn làm việc, nói: “Tối hôm ấy cậu đưa ba mẹ tôi đi nhà nghỉ, tôi thực cảm ơn.”
Trần Phóng cúi đầu không nói gì.
“Cũng không trách, cái đứa không ba không mẹ, thấy ba mẹ của ai cũng bất chấp xông tới, không cần biết người khác có chấp nhận nổi không.” Gã đột nhiên tăng cao âm điệu.
Trần Phóng nghe ra ác ý trong lời nói của gã, lập tức ngẩng đầu nhìn.
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai? Năm đó cậu trắng mặt dựa vào nhà tôi, có nghĩ tới ba mẹ cậu xấu hổ thế nào khi con trai còn sống không?” Trần Tiểu Giang ác độc cười, hơi cúi đầu nhìn Trần Phóng.
Cậu trừng hắn, sự giận dữ khó có thể kiềm nổi xông ra, nhưng cuối cùng cậu chỉ cười nói: “Không sai, tôi thừa nhận tôi là một đứa con không ruột rà gì. Nhưng so với tôi, thì ngay cả hai chữ ‘con trai’ anh cũng không xứng!”
Hai người không hề phát hiện ra những đồng nghiệp khác đã ngừng nói chuyện mà nhìn sang bên này.