Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 59:




Trần Phóng nhìn chằm chằm Trần Tiểu Giang, nói chầm chậm nhưng vô cùng mạnh mẽ rằng: “Khi ba anh bệnh nặng nằm trên giường bệnh, điều anh nghĩ tới là tiền khám chữa cho ông phải rót vào anh để đi học đại học, không cho ông đi chữa trị. Tôi nghĩ mình không cần nhắc nhở anh lý do vì sao tôi không đi học đại học nhỉ?”
Gã bị cậu nói đến á khẩu, không biết phản bác thế nào. Quả thực là Trần Phóng lấy tiền học đại học của mình cho bác hai mới khiến ông qua khỏi cơn nguy kịch.
Trần Phóng nói xong, đã thấy vài đồng nghiệp không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn qua chỗ này, cậu không muốn nhiều lời, quay người đi ra ngoài.
Trần Tiểu Giang xoay người, thấy những nhân viên khác trong phòng kỹ thuật nhìn gã như đang xem trò vui, biết hôm nay mình tới là tự rước lấy nhục rồi.
Gã hận hận quay đầu đi, miễn cưỡng duy trì tự tôn của bản thân, mặt không cảm xúc đi ra cửa.
“Quản lý Trần!” Có người mở miệng gọi lại Trần Tiểu Giang.
Gã quay đầu, Tôn Thanh đang đứng phía sau, cười lễ độ: “Không biết có tiện không, tôi muốn nói chuyện với anh một chút.”
Trần Tiểu Giang theo Tôn Thanh vào phòng làm việc.
————
Trần Phóng ngồi trên sân thượng của building, sân thượng này rất vắng vẻ, lúc nào cũng là địa điểm lý tưởng cho uyên ương hẹn hò. Nhưng bây giờ trời lại, tình cảm nóng bỏng cũng không đỡ nổi cái thời tiết lạnh ngắt này, vì thế chỗ này bị rơi vào quên lãng luôn.
Trần Phóng trong lúc vô tình đã phát hiện được chỗ này, đây là nơi lánh nạn rất tốt, cho nên cậu thường một mình tới đây tìm cảm giác yên bình.
Dựa người vào lan can, cậu nhìn những toà nhà thương mại san sát nhau. Thành phố C thực sự phát triển rất nhanh, nhất là rất nhiều công ty khoa học kỹ thuật tân tiến càng khiến sự phát triển đi nhanh hơn. Nhưng ở trong một thành phố lộng lẫy như vậy, mà Trần Phóng vẫn không có nổi một thân thích.
Thân thích của cậu, đã sớm bị mai táng khi cậu bảy tuổi. Mà cậu… chưa từng một lần nghĩ tới đến viếng mộ. Cậu như vậy… đúng không phải là đứa con ngoan ngoãn gì…
Chuông điện thoại vang lên, khiến cậu hoàn hồn trở lại.
“Trần Phóng.” Giọng nói này hơi xa lạ với cậu.
“Tôi là Du Việt Trạch.” Trần Phóng kể cả không biết là ai vẫn cứ nghe như thường.
“Ồ, chào cậu!” Cậu á khẩu, thực sự không biết nên nói gì. Từ lần từ Bình Nhạc Trấn trở lại đã không còn gặp Du Việt Trạch nữa, cũng chưa từng nghe tin tức về hắn.
“Trần Phóng, kể cả em có không chấp nhận tôi thì cũng không nhất thiết phải coi tôi là kẻ xa lạ như vậy chứ. Dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, thăm hỏi lẫn nhau một chút không được sao?” Hắn tự giễu bản thân nói.
“Không phải…” Cậu nghĩ ngợi một chút, nhưng thực sự không biết có thể nói gì với hắn nữa.
Du Việt Trạch ngẫm lại, mình nói lời kia thực sự khiến cậu có thêm lý do khách khí.
“Ừm, có chuyện này…” Du Việt Trạch hỏi: “Ba mẹ cậu có phải người Phổ Duyên thôn, Bình Nhạc Trấn đúng không?”
“… Sao cậu biết?”
“Dù sao Trung Hằng và Thịnh Dương cũng là công ty hợp tác.”
Du Việt Trạch sẽ không nói rằng mình đã điều tra về Trần Phóng, biết quê nhà cậu ở đâu. Vừa vặn Trung Hằng cũng đang tiến hành một hạng mục kiến liên quan đến đất cát của Phổ Duyên thôn, Trung Hằng phải đến đó bồi thường. Đây cũng coi như một lĩnh vực tiến quân mới của Trung Hằng.
Mà Du Việt Trạch lập tức nghĩ tới Trần Phóng, quê cậu cũng ở trong thôn nhỏ này.
“Cậu hỏi tớ làm gì?” Trần Phóng nghi ngờ hỏi.
“Lĩnh vực mới của Trung Hằng liên quan tới khu vực này. Hai ngày tới tôi muốn đến Phổ Duyên thôn khảo sát, nếu em muốn về thăm nhà thì có thể đi cùng tôi.”
“…” Du Việt Trạch đã nói trúng tâm sự của cậu.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới nghe thấy cậu nói: “Ừ.”
Nhưng bởi vì cậu mới nhận công việc nên việc hơi bề bồn, cho nên xác định hai ngày sau sẽ về.
Trần Phóng nói chuyện này với Thẩm Thịnh Dương, nhưng che dấu sự thực đi với Du Việt Trạch. Cậu lo rằng anh sẽ vì chuyện này mà không cho cậu đi, hơn nữa cậu cũng không muốn làm lỡ việc của anh, để anh không yên tâm.
Xếp theo mấy bộ quần áo, Trần Phóng không biết mình sẽ ở lại mấy ngày, cứ thế ném bừa vào.
Trước khi ra khỏi cửa, Thẩm Thịnh Dương vẫn chưa đi làm, ngồi cạnh bàn ăn, hỏi: “Anh đưa em thẻ tín dụng rồi đúng không?”
“Mang theo.” Thứ này là do anh bắt cậu cầm theo, nhưng cậu chưa từng dùng tới.
“Số điện thoại của anh đã nhớ chưa?”
“… Em nhớ rồi…”
“Nếu có vấn đề thì phải gọi ngay cho anh, phải nhớ kỹ trong đầu.” Thẩm Thịnh Dương nhắc nhở.
“Em biết rồi, vậy… em đi đây!” Trần Phóng đeo balo xoay người, trước khi ra cửa còn nán lại một câu: “Em sẽ không sao đâu, anh yên tâm đi!”
Thẩm Thịnh Dương nhìn bóng lưng của cậu, nhận ra vừa nãy mình rất bất lực, chẳng khác nào baba lải nhải dặn dò con trai ra ngoài chơi, mà đứng trên lập trường của nhân vật đó thì anh không muốn tí nào…
Trần Phóng ngồi xe bus tới địa điểm đã hẹn với Du Việt Trạch, liền nhìn thấy một cái xe BMW đỗ ở đó, cửa sổ hạ xuống, lộ ra gương mặt tươi cười dịu dàng của hắn.
“Em tới rồi?”
“Ừ.” Trần Phóng gật đầu, trù trừ một chút, mở cửa hàng ghế sau ngồi vào.
Du Việt Trạch hiển nhiên thất vọng, cậu vội giải thích: “Tớ bị say xe, nên ngồi sau đỡ hơn một chút.”
Du Việt Trạch lập tức hạ hoả, chỉ chỉ cái túi bên cạnh cậu, nói: “Trong đó có đồ ăn vặt, nếu đói em có thể ăn.”
“Cảm ơn.” Mua thì cũng đã mua, cậu không nên từ chối, đành phải nói cảm ơn.
Xe lẳng lặng lái về phía đường cao tốc, Trần Phóng nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại, không khí trong xe yên tĩnh đến nỗi có chút doạ người.
Trần Phóng nhắm mắt, cố gắng nhớ lại hình dáng của ba mẹ mình.
Ba cậu là công nhân rất phổ thông làm việc ở một xưởng lắp ráp thiết bị điện. Mẹ cậu thì vô cùng xinh đẹp, được coi là một đoá hoa trong thôn. Số đàn ông theo đuổi bà khi còn trẻ tuy không xếp hàng thành hàng dài nhưng đều có điều kiện rất tốt để kết thân.
Mà bà lại cố tình nhìn trúng ba Trần Phóng, hơn nữa đầy một bụng dũng khí đập dìm nổi thuyền, không phải người ấy thì không xuất giá. Cũng may ông bà ngoại cậu tính tình cởi mở, con gái thích là được. Hai cụ không mong con gái lấy được người giàu có, chỉ hy vọng người này sẽ yêu thương con họ.
Trên thực tế, vợ chồng họ Trần có thể được coi là phu thê tình thâm. Trong trí nhớ có hạn của cậu, mỗi tháng ba cậu sẽ mua một gói kẹo vì vợ rất thích ăn kẹo. Mà vào những năm ấy, những món đồ ngọt đều được liệt vào hàng xa xỉ. Cho nên cậu chỉ mơ hồ nhớ được vị ngọt ấy.
Không biết qua bao lâu Trần Phóng mới tỉnh lại, xe dừng ở một cửa thôn nhỏ bé. Xuyên qua cửa sổ, Trần Phóng nhìn thấy một cột mốc: “Phổ Duyên thôn”.
Không ngờ lại đến nhanh như vậy, Trần Phóng vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Du Việt Trạch thấy cậu dậy rồi, quay đầu hỏi: “Dậy rồi sao?”
Cậu gật đầu, giọng khô khốc: “Đến nhanh vậy sao?”
“Ừ, mới tới, đang do dự xem có nên gọi em dậy không.”
Trần Phóng không để ý tới lời hắn nói, mở cửa xuống xe.
Nhà trong thôn đều là dạng nhà phổ thông hai tầng. Có căn mới xây, gạch đỏ, mái ngói xanh mơn mởn, có nhà thì cũ kỹ rồi, tường ngoài đã mọc rêu xanh.
Con xe BMW trắng của Du Việt Trạch lúc đi qua đường được vô số người chú ts. Dù sao cũng có người biết về xe hiệu và cơ hội được tận mắt thấy cũng không nhiều.
Có người nhìn thấy Du Việt Trạch và Trần Phóng là người lạ mắt, nhiệt tình tới dò hỏi: “Xin chào, hai cậu hình như không phải người thôn này đúng không? Xin hỏi có gì cần giúp không?”
Trần Phóng ngẩn người, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Xin hỏi anh có biết nhà của ông Trần Hướng ở đâu không?”
“Trần Hướng?” Người nọ nhíu mày: “Tuy thôn chúng tôi nhiều người họ Trần, nhưng hình như không có ai là Trần Hướng.”
Trần Phóng hơi thất vọng, nhưng cậu nghĩ tới ba mẹ mình đã mất mười mấy năm, cậu cũng chừng đó thời gian chưa trở về, bị mọi người quên mất cũng là điều bình thường.
Cậu ôm chút hy vọng, nỗ lực giải thích: “Là thế này, nhà ông Trần Hướng mười mấy năm trước ở đây, nhưng bây giờ thì không còn ai nữa, phiền anh còn thể hỏi một người tương đối lớn tuổi ở đây được không?”
“Cậu nói là mười mấy năm trước sao?” Anh ta một mặt mê man, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Trần Phóng thì lại nghĩ chuyện này rất quan trọng với cậu, vì thế gật đầu: “Được rồi, để tôi về hỏi baba, hai cậu chờ ở đây một chút.”
Anh ta chạy vào một khoảnh đất trồng rau cách đó không xa, có một người đàn ông trung niên đang cuốc đất.
Ông nghe con trai mình trình bày, hơi nhướn mày, phản ứng có chút cường liệt: “Con nói ai?”
“Trần Hướng ạ. Nghe nói là người thôn mình nhưng đã mất mười mấy năm trước. Ba, ba có biết ông ấy không?”
“Người tìm ông ấy đang ở đâu?” Ông ngay cả cuốc cũng không cần, ném xuống ruộng, sốt sắng nắm cổ tay con trai hỏi.
“Dạ đang ở ngoài kia.” Anh không hiểu sao ông lại gấp nha vậy, liền nhanh dẫn người qua.
Trần Phóng nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi tới, dáng người hơi mập, gương mặt vô cùng chất phác, không có gì quá đặc biệt.
“Con tìm Trần Hướng?” Ông kích động hỏi.
“Dạ vâng.” Cậu kinh ngạc gập đầu.
“Con là Trần Phóng sao?”
“Sao bác lại biết tên con? Bác biết ba con ạ?”
“Sao lại không biết chứ! Bác chính là huynh đệ tốt nhất của ông ấy, năm ấy ba con là ân nhân cứu mạng của bác!” Viền mắt ông ửng hồng, đi lên bắt lấy tay Trần Phóng: “Con à, qua bao nhiêu năm, cuối cùng con cũng về nhà rồi!”
Người đàn ông trước mắt cậu là Lục Ái Hoa, tự xưng là huynh đệ tốt nhất của ba Trần Phóng khi ông còn sống. Hồi nhỏ ông Lục không cẩn thận ngã xuống nước, vẫn là được ông Trần quên mình nhảy xuống cứu.
Cho nên về sau nhà họ Trần và nhà họ Lục có quan hệ rất tốt.
Về sau vợ chồng ông Trần xảy ra chuyện cũng là do một tay ông lo toan hậu sự, rồi luôn tận lực giúp đỡ hai bà cháu Trần Phóng.
Chỉ có điều nhà ông Lục cũng không giàu có gì, sau khi bà nội cậu mất, ông từng nghĩ tới đón Trần Phóng về nhà nuôi. Nhưng khi biết bác hai cậu tới thì ông nghĩ lại, dù sao cũng là ruột rà máu mủ, thế nào cũng sẽ chăm sóc tốt hơn cho Trần Phóng nên mới để bác hai đón cậu đi.
Nghe ông Lục hồi tưởng lại chuyện xưa, lòng Trần Phóng ngũ vị tạp trần. Nếu khi xưa ông Lục không để cậu đi cùng bác hai thì không biết bây giờ đời cậu sẽ thành dạng gì?
“Tiểu Phóng à, từ sau khi con đi với bác hai thì bặt vô âm tín. Bác thì vô năng, không lên trấn được mấy lần, đợi đến lúc có được cơ hội đi thăm con thì mọi người nói con đã bỏ đi, cũng không biết là đi đâu. Tiểu Phóng, có phải vợ chồng nhà đó đối xử với con không tốt không? Trời ơi! Bác biết mà!” Ông Lục tự trách bản thân, thở dài.
Điều này khiến ý nghĩ tiêu cực của Trần Phóng tan biến. Ông Lục thực sự quan tâm cậu, nếu không phải điều kiện không cho phép thì cậu tin rằng ông nhất định sẽ nuôi mình. Nếu vậy, thì cậu sẽ không phải trải qua một tuổi thơ đau lòng như thế.
“Bác Lục, nhà con ở chỗ nào ạ? Bác có biết không?”
“Biết chứ! Bác đương nhiên biết! Mấy năm trước có người muốn phá hủy ngôi nhà ấy, nhưng bác đã ngăn cản. Tôi nói nhà ấy vẫn còn con cháu, đâu phải tuyệt hậu, mấy người dựa vào cái gì mà phá nhà người ta?!” Ông Lục vừa đi vừa nói không ngừng miệng.
Trần Phóng cũng không chê phiền, chỉ cảm thấy có một người có thể nói chuyện cũ với mình, thật là tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.