Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 61:




Lục Tiểu Hoa cùng Trần Phóng ngồi trong xe của du Việt Trạch. Đời này Lục Tiểu Hoa chưa từng được qua cái xe nào cao cấp như thế này, nến có chút kích động, cứ câu nệ xoa xoa tay không dám đụng linh tinh.
Thực ra đến làng sát vách chỉ mất mười mấy phút lái xe, hơn nữa BMW có tính năng rất tốt, càng có đất dụng võ.
Du Việt Trạch biết là không thể quá kiêu căng, vì vậy dừng xe ở đầu thôn.
Nhà Triệu Trùng không xa, đi bộ vào mấy phút sẽ bắt gặp được một căn nhà ba tầng trông rất hoành tráng.
“Đây là nhà Triệu Trùng.”
Trần Phóng nhìn ngôi nhà khá xa hoa trước mắt, Triệu Trùng đi tù mười mấy năm, chỉ có một người vợ và con, sao có thể xây nên căn nhà to thế này?
“Anh nghe nói ông ta đã xuất ngục hai ngày trước, giờ hẳn là đang ở bên trong.” Lục Tiểu Hoa nói.
Trần Phóng nhìn cánh cửa sắt vững chãi, đưa tay nhấn chuông cửa.
Đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì, qua hồi lâu mới nghe thấy một giọng nam thô nghẹt truyền ra: “Ai vậy?”
Trần Phóng không đáp.
Người trong nhà liền hùng hùng hổ hổ ra mở cửa, Trần Phóng nhìn người đàn ông kia, tóc bạc phơ, người toàn hình xăm, lôi thôi lếch thếch, ánh mắt đục ngầu.
Ông ta nhìn cậu từ trên xuống dưới, hỏi: “Mày tìm ai?”
“Bác là Triệu Trùng?” Trần Phóng lập tức đoán ra thân phận của ông ta.
“Phải.” Triệu Trùng gật đầu: “Hình như tao không biết mày.”
“Bác không biết tôi không sao, tôi biết bác là được.” Trần Phóng mỉm cười, khẽ gật đầu: “Là thế này, mười mất năm trước bác đã từng đến nhà tôi sửa nước, nhưng chưa xong thì đã bị bắt đi tù. Ba tôi nói tiền công vẫn chưa thanh toán, nghe nói bác đã ra tù hai hôm nay nên bảo tôi mang tiền công năm đó tới trả.”
Triệu Trùng vừa nghe đến nhận tiền liền chẳng nghi ngờ gì, mắt toả sáng: “Thật sao? Vậy mời vào!”
Ông ta mặc một cái áo bông rách, những sợi bông đều bị phòi hết ra ngoài, những mảng ố vàng đã đen hết, không hề tương xứng với căn nhà.
Để ba người Trần Phóng đi vào phòng khách, nhìn ghế sopha xinh đẹp một chút, ông ta vẫn là lấy ra bốn cái ghế nhỏ, nói: “Mấy cậu ngồi đây đi.”
Trần Phóng ngồi xuống, chậm rãi hỏi: “Bác Triệu, nói thật, chuyện bác đâm xe rồi bị bắt vào tù ba tôi không tin đâu. Ông nói bác luôn là người lương thiện, lái xe cũng cẩn thận, sao có thể bất cần gây ra tai nạn nghiêm trọng như thế được?”
Triệu Trùng ngẩn người như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, sau cùng lại phất tay nói: “Ầy, lớn tuổi rồi nên bác không còn nhớ rõ ràng nữa, hẳn là khi đó không cẩn thận mới tông xe trúng hai người đó.”
Tay cậu lập tức nắm chặt: “Cho nên ba tôi mới sai tôi đến hỏi thăm bác. Ông luôn biết vào tù sẽ phải tách biệt với thế giới bên ngoài. Huống chi bác phải ở đó những mười mấy năm, hẳn bây giờ vẫn chưa quen với nếp sống bình thường. Ông không chỉ để tôi mang tiền đến cho bác mà còn dặn tôi, nếu bác có khó khăn gì thì ông sẽ giúp đỡ bác hết mức có thể.”
Triệu Trùng không ngờ bản thân mình đã ở ngục mười mấy năm, vợ con cũng đối với với ông ta như kẻ xin cơm, mà lại có một ông chủ bằng lòng giúp đỡ, mũi nhất thời đỏ ửng, hốc mắt chan chứa nước mắt.
“Nói thật, năm đó tôi cũng hối hận, còn thứ gì quan trọng hơn mệnh chứ? Năm đó tôi chính là bán mạng mình đi, khi đó tự bảo chỉ cần chịu mười mấy năm thì gia đình tôi sẽ khấm khá hơn. Nhưng mà… bây giờ bảo khá, thì chết còn sướng hơn.” Triệu Trùng vô cùng hối hận mà vò đầu.
“Rốt cuộc năm đó… đã xảy ra chuyện gì?” Trần Phóng cẩn thận hỏi.
Triệu Trùng há miệng muốn nói, nhưng vào đúng thời khắc quan trọng nhất lại thôi: “Thôi, đều là những chuyện đã qua, không nên nhắc lại làm gì, cảm ơn ông chủ đã luôn tin tưởng tôi. Đúng rồi, cho hỏi ông ấy là ai vậy?”
Triệu Trùng đột nhiên hỏi.
Trần Phóng lập tức sửng sốt, ngây ra mấy giây rồi nói: “Bác quên rồi sao? Chính là người ở đầu thôn kia…”
“Ồ, là lão Lý đúng không? Tôi biết ông ấy là người nghĩa khí, không ngờ nhiều năm như vậy vẫn còn lo nghĩ về tôi. Nhưng nghe nói con trai ông ấy đã lên trấn trên mua nhà rồi đón cả nhà đi theo. Tiểu tử, thật là có tiền đồ!” Triệu Trùng mừng rỡ vỗ vỗ vai Trần Phóng.
“Nào có đâu? Nếu bác Triệu gặp khó khăn thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ hỏi baba để giúp đỡ bác.” Trần Phóng đứng lên, lấy danh thiếp trong ví ra đưa cho Triệu Trùng.
“Chuyện này… Chuyện này có thể được sao?” Triệu Trùng mừng mừng vui vui nhận lấy danh thiếp: “Vậy để tôi cất đi.”
Ra khỏi Triệu gia, Lục Tiểu Hoa lập tức hỏi: “Tiểu Phóng, sao ban nãy em không tiếp tục hỏi? Anh nghĩ hẳn ông ta sẽp phun ra.”
Trần Phóng quay đầu nhìn gian phòng kia: “Không sao, em không vội, em tin chẳng mấy chốc Triệu Trùng sẽ liên lạc với em thôi.”
Anh gật gật đầu: “Ừ, nghe em.”
Ánh mắt của Trần Phóng đột nhiên chạm vào Du Việt Trạch, thấy ánh mắt hắn nhìn mình có điểm lạ, cậu liền hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Hắn thu lại ánh mắt: “Chẳng qua tôi ngỡ rằng mình đã nhìn thấy một người khác.”
Trần Phóng giật khoé miệng nhưng không nói gì.
Một thời gian sau, Trần Phóng nói mình muốn lên núi tảo mộ ba mẹ và bà nội, lần này cậu không để Du Việt Trạch cùng đi, cậu chỉ muốn có không gian yên tĩnh cùng ba người. Du Việt Trạch cũng hiểu, bảo rằng mình sẽ lái xe đi loanh quanh.
Lục Tiểu Hoa dẫn Trần Phóng lên núi, không nói tiếng nào liền một mình quay đầu đi xuống.
Trần Phóng nhìn ba bia đá lạnh như băng trước mắt, đây là ba người thân thích nhất với cậu, cứ như vậy hoá thành hôi, được mai táng ở đây.
Mười mấy năm trôi qua, không ai tới thăm hỏi…
Trần Phóng bỏ balo xuống, nhổ hết cỏ dại mọc um tùm quanh mộ, sau khi làm xong liền nghỉ ngơi, cỏ mọc dày, tốn không ít sức lực của cậu.
Đến lúc đặt mông xuống nghỉ ngơi thì lưng áo đã đẫm mồ hôi, cậu cởi áo khoác ngoài ra, tuỳ ý đặt đâu đó rồi ngồi xuống.
Đưa bàn tay đặt lên bia đá, nước mắt không hề báo trước mà chảy xuống.
“Baba, mẹ, bà nội… con là Tiểu Phóng… Bây giờ con đã trưởng thành, hẳn là ba người không nhận ra con…” Trần Phóng nức nở: “Con đúng là đứa con bất hiếu, bao nhiêu năm như vậy mới về thăm mọi người… Mọi người ở dưới đó hẳn là oán trách con nhiều lắm…”
“Bây giờ con sống rất tốt, mọi người có thể yên tâm. Ba, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra kẻ thực sự có tội, để trả lại công đạo cho hai người.”
Trần Phóng nói không ngừng, nghĩ được cái gì nói cái đấy, cậu còn kể cuộc sống mười mấy năm qua, từng chuyện đã phát sinh đều kể hết mà không hề cảm thấy khát nước chút nào.
Mãi cho đến lúc ngập ngừng nói về Thẩm Thịnh Dương: “Tôn ca… Tôn ca là người con rất yêu, con thực sự yêu anh ấy. Nhưng mà… con lại là đàn ông giống anh ấy… Nếu như ba mẹ vẫn còn, hẳn là sẽ không chấp nhận chúng con phải không?”
Cậu dừng một chút, liền không cam lòng nói: “Nhưng… nhưng con thực sự rất yêu anh ấy, không thể rời khỏi anh ấy dù chỉ một chốc, vậy phải làm sao đây?”
“Vậy thì đừng đi.” Đằng sau đột nhiên truyền tới giọng nói ôn hoà.
Trần Phóng sợ đến quay đầu, cư nhiên lại thấy Thẩm Thịnh Dương, người anh lạnh, nhưng dịu dàng nhìn cậu: “Sao… sao anh lại ở đây?!”
Thẩm Thịnh Dương đi tới, cởi áo khoác, khoác lên vai Trần Phóng: “Hôm qua nửa đêm gọi điện, lại không nói có chuyện gì nên anh mới đành phải chạy tới.”
“Nhưng… sao anh biết em ở đây?”
“Anh gặp được Lục Tiểu Hoa, cậu ta nói em đang ở trên núi, còn quay ngược lại dẫn anh đi.”
“Hả?”
“Hơn nữa anh còn nói, anh là bạn trai của em.”
“Anh… anh… Sao có thể nói như vậy được?!” Trần Phóng vội vã đứng lên, áo khoác theo đó mà trượt xuống khỏi bả vai cậu.
Thẩm Thịnh Dương khoác lại áo lên vai cho cậu, túm chặt nó: “Tại sao anh không thể nói thế? Em đã thổ lộ trước mặt ba mẹ mình, lẽ nào anh không thể tuyên bố chủ quyền trước người khác sao?”
“Không phải…” Trần Phóng tự biết mình đuối lý, chột dạ cúi đầu.
“Trần Phóng, không biết bây giờ còn kịp không, nhưng bây giờ không kịp cũng phải kịp.” Thẩm Thịnh Dương như đang tự nhủ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng nâng cằm Trần Phóng, cúi đầu, nhẹ nhàng vừa ấn vừa hôn: “Trần Phóng, anh yêu em…”
Cânu không biết là sợ đến choáng váng hay là đột ngột bị kích thích, trong lúc nhất thời không biết nói gì, ngây ngốc nhìn anh.
Thẩm Thịnh Dương rất bất đắc dĩ, ngón tay nhẹ nhàng di di trán cậu thì ai kia mới tỉnh lại được.
“Anh… anh nói gì cơ?” Cậu không tin nổi tai mình.
Khoé miệng Thẩm Thịnh Dương câu lên lần nữa, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát nói ra ba từ…
————
Lúc Du Việt Trạch nhìn thấy Thẩm Thịnh Dương thì biểu tình rất quái lạ, nhưng không nói gì.
Trân Phóng và Thẩm Thịnh Dương cùng nhau về khách sạn.
Cậu hòi anh có muốn thuê một phòng khác không, ai kia lại thân mật nhìn cậu: “Vậy trả phòng của em sao?”
“…”
Cứ như vậy, Trần Phóng ngồi trên giường chơi game, Thẩm Thịnh Dương thì ngồi chỗ salon, mở máy tính làm việc.
Trần Phóng chợt nhớ ra nhiệm vụ tận thế còn chưa xong, mấy tháng đã qua mà chị xinh đẹp cứ giục mãi. Vì thế cậu liền ném acc cho cô, sau đó lại thấy người gọi mình, ca cẩm rằng mình không làm được cái nhiệm vụ đó, cô bằng lòng trả tiền để Trần Phóng giúp mình hoàn thành.
Trần Phóng vốn không rảnh rang, nhưng lại không chịu được sự dai dẳng của chị xinh đẹp, nên không thể làm gì khác ngoài đồng ý làm khi có thời gian.
Bầu không khí hiện tại, ngoại trừ chơi game ra thì cậu không nghĩ ra làm gì được nữa.
Login vào game, mấy cái ID và mật mã vẫn chưa đổi, chỉ có thay tên thành “Khuynh Thành Mỹ Nhân” thôi. Vừa nghe thấy danh tự này, tóc gáy của cậu không nhịn được dựng thẳng.
Trang bị của nhân vật phi thường xa hoa, trông vô cùng… Mary Sue [1].
Xem ra chị xinh đẹp đập vào trò này không ít tiền đâu!
Trước đây cậu còn có thể cảm thán chậc chậc hai tiếng, nhưng bây giờ thì khác, mọi người đều dốc tiền vào game, tiền chaty vào túi của ai kia, mà quan hệ của ai kia với cậu là… hà hà!!
——————–
[1] Mary Sue: Nhân vật nữ cực kỳ hoàn hảo, xinh đẹp, tài giỏi và được yêu thích bởi nhiều chàng trai dù cô ta có làm bất cứ điều gì sai trái, gần như được cho là tác giả viết về những kỳ vọng/ảo tưởng vốn dành cho bản thân mình vào nhân vật. (VD: Ginny Weasley trong mắt mình chính là Mary Sue)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.