Trần Phóng nghĩ đến người ngồi đối diện mình là tác giả của Muôn Dân, vậy mấy vấn đề liên quan đến nhiệm vụ tận thế kia chẳng phải hỏi anh là chắc nhất sao?
Dưới ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình, Thẩm Thịnh Dương cũng cảm thấy quái dị, ngẩng đầu lên hỏi: “Dùng ánh mắt đó là muốn anh chú ý sao?”
Cậu nhanh chóng thu hồi lại, mặt đỏ tới tận mang tai.
“Em chỉ muốn hỏi cái nhiệm vụ tận thế kia có gợi ý gì không? Anh cho em biết được không?”
Thẩm Thịnh Dương nhìn ánh mắt háo hức của ai kia, đưa tay sờ cằm, đánh giá Trần Phóng mãi mới chậm rãi bảo: “Gợi ý không phải không ó, nhưng nếu muốn nghe được thì phải bỏ chút tâm ý.”
“Tâm ý gì ạ?”
“Ví dụ như… hối lộ.”
“… Dạ?!”
Thẩm Thịnh Dương nói xong liền không trả lời nữa, đưa một tay lên đỡ đầu, một mặt hứng thú nhìn cậu, hình như rất mong chờ sẽ được hối lộ cái gì.
“Ầy…” Trần Phóng suy nghĩ một chút, thời kỳ này sử dụng kế sách đó cũng là nên. Vì thế cậu chậm rãi đứng dậy, chậm rãi lại gần Thẩm Thịnh Dương.
Ngồi xổm xuống, cậu nắm lấy cổ áo anh, “Chụt!” một cái hôn lên môi anh.
Lẽ nào Trần Phóng là một tên nhược S, thích loại tư thế cưỡng hôn này?
Mà Thẩm Thịnh Dương cũng không khách khí, lập tức đổi khách thành chủ, ôm lấy Trần Phóng làm sâu hơn nụ hôn này. Mãi cho đến khi cậu không thể thở nổi, phải vỗ vỗ ngực anh thì mới thoả mãn thả ra.
Anh đắc ý nhìn Trần Phóng đang thở dốc, nói: “Đây chỉ là lợi tức, còn tiền vốn anh sẽ đợi cơ hội thích hợp để đòi.”
Lợi tức… Tiền vốn…
Cuối cùng, Thẩm Thịnh Dương vẫn bật mí cho cậu một chút về nhiệm vụ, còn rất từ bi làm với cậu nữa.
Mãi đến khi ai kia tiết lộ tài khoản, Trần Phóng mới biết anh là Liệt Nhật Kiêu Dương!
“Không trách anh lại lợi hại như thế, hoá ra là mở acc boss, không lợi hại sao được?”
“Kể cả anh không làm thế cũng có thể lên được mức này, em không tin?”
Trần Phóng không muốn tự ăn khổ, vội vã xin tha: “Không dám! Không dám ạ!”
Vì thế hai người cùng login game.
Thẩm Thịnh Dương nhìn tạo hình nhân vật cùng cái tên mới của ai kia, vô cùng khách sáo bảo: “Thẩm mỹ của em thực sự ngày càng tệ.”
“?”
“Cái tên cũ còn êm tai hơn.” Vốn cày acc nhân yêu, hiện tại còn lấy tên như này là định câu dẫn ai?! Thẩm tiên sinh cực kỳ cực kỳ không hài lòng!
Trần Phóng cũng nghe ra đầu mối: “Được lắm, hoá ra anh biết em từ trước rồi!”
Anh nhíu mày, không phủ nhận.
“Thế mà anh còn ngược em thảm như vậy là sao?!” Việc Trần Phóng đang nhắc đến là lần trước Liệt Nhật Kiêu Dương chỉ dùng một chiêu đã xử gọn cậu, mà lời này nói ra, đúng là khiến người khác hiểu nhầm mà.
Thẩm Thịnh Dương lại sờ cằm trầm tư, gật gù: “Vậy là em hy vọng anh ngược em thảm hơn nữa nữa?”
Cậu lập tức rũ vai: “Không… không phải…”
Dưới sự đùa giỡn vô cùng “tận tình” của ai kia, Trần Phóng cuối cùng cũng đã biết mình không phải đối thủ của người ta, vì thế đành ngoan ngoãn mở máy tính ra chơi game.
Sau lần Trần Phóng thành công đạt được thần chức Tuyết Nữ, nắm giữ được hồn phách của các thần thượng cổ rải rác dưới nhân gian, song song với điều này, đó là kẻ địch lớn nhất các thần đó chính là Sắc Dư, kẻ đã bị đánh vị hồn phi phách tán trong đại chiến. Sau hơn một ngàn năm tu luyện, hồn phách cũng đã đủ đầy hơn một chút, hắn cũng cảm nhận dược Chuyển Hồn Đăng xuất hiện, liền rục rịch tái xuất.
Sắp có một trận đại chiến xảy ra tại Muôn Dân…
Linh hồn Sắc Dư triệu tập được rất nhiều tinh linh từ Ma giới, không ít quái thú máu trâu da dày. Không ít người chơi oán thán với trời đất rằng mình bị quái nhỏ hơn tận mười mấy cấp miểu sát!
Cũng không ít người có hành động thiết thực hơn, đó là bò lên diễn đàn oán giận, hỏi tại sao tổ thiết kế lại nghĩ ra cái nhiệm vụ biến thái như thế, có còn muốn để người chơi sống yên được không hả?
Đối với vấn đề này, admin của Muôn Dân đã có thông báo chính thức như sau: “Đây là phong cách trò chơi mới mà Muôn Dân đang thử nghiệm, cũng là thể loại mà các nhà game trong nước chưa khai thác. Một nhiệm vụ chung sẽ liên quan tới toàn bộ tiến trình của trò chơi. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ này thì các sinh linh sẽ ngã xuống, đại địa rơi vào cảnh tịch liêu. Cho nên, thỉnh toàn bộ gamer có thể chung tay hoàn thành nhiệm vụ này, dũng cảm khiêu chiến BOSS cuối cùng!”
Trần Phóng khi đánh giá cái thông báo này, thì chỉ có một suy nghĩ chính làm làm tiền hoy…
Đúng như dự đoán, chưa công bố thông báo được mấy ngày thì số lượng download, người chơi Muôn Dân tăng đột phá. Lý do là bởi mọi người đều bị cái lời dẫn giải trâu bò này làm cho tò mò nên mới mò xem hư thực thế nào.
Nhiệm vụ đáng nhẽ phải do Trần Phóng nhận thì chị xinh đẹp đã giành trước, hiển nhiên là thất bại…
Bởi thế Trần Phóng liền đi đến chỗ NPC chuyên môn nhận lần nữa.
Mỗi người chơi chỉ được nhận nhiệm vụ tận thế một lần trong ngày, hơn nữa thời gian để hoàn thành là hai mươi tư giờ. Nếu không thể hoàn thành thì sẽ tự động mất hết, chuyển tới tay người chơi khác.
Trần Phóng vừa vào đã đi nhận được ngay, hiển nhiên là đi cửa sau.
Sau khi nhận nhiêmn vụ, trong tay cậu nhiều hơn một quyển trục.
Trong quyển trục là một đoạn văn dùng kiểu chữ khải: “Chuyển Hồn Đăng đã hiện thế khắp muôn dân, đại chiến sắp tới. Hồn phách của Sắc Dư đã chậm rãi sinh sôi nơi bóng tối. Thỉnh tráng sĩ phải ngăn cản hồn phách tái thế, giải cứu thiên hạ, sinh linh…”
Đề bài đã có, nhưng bóng tối là nơi đâu?
Trần Phóng mở bản đồ, muốn tìm xem cái “bóng tối” nó ở chỗ nào thì Liệt Nhật Kiêu Dương ở bên cạnh đã nói: “Không cần phí công tìm, không có trên bản đồ.”
“Vậy là ở đâu?” Trần Phóng quên béng mất bên cạnh mình là chìa khoá vạn năng!
Anh nhún vai: “Anh không nói được.”
“Vì sao chứ?”
“Em là người làm nhiệm vụ, nếu anh nói thì không bằng anh làm còn em ngồi cạnh nhìn cho xong. Huống hồ cứ động một tí là đòi trợ giúp, thì chơi game còn đâu vui vẻ?” Thẩm Thịnh Dương hờ hững dựa vào ghế salon, mà Liệt Nhật Khiêu Dương anh đang điều khiển cũng vô cùng bình tĩnh đứng bên cạnh như thể đang xem kịch vui.
Trần Phóng thấy vậy liền cũng có chút giận, quyết định phải có chút cốt khí của bản thân, không thèm dựa dẫm nữa. Vì thế, cậu ngồi suy nghĩ một lúc, nếu là bóng tối, thì không phải là “Viễn Dạ” sao?
Cậu vẫn nhớ trong bản đồ của Muôn Dân có một nơi gọi là “Dạ Viễn Thành”. Tuy gọi như thế nhưng trên thực tế là một thành thương mại phồn hoa, ăn chơi trác táng, chưa từng ngủ yên.
Nơi đó làm sao tồn tại bóng tối chứ?
Trần Phóng làm sao không nghĩ tới điểm này, nhưng đột nhiên có một vị khách không mời bay tới cạnh cậu: “Được lắm! Cô dám đoạt nhiệm vụ của tôi?”
Trần Phóng quay đầu nhìn, là Giang Hà Lưu Thuỷ.
Đúng là oan gia ngõ hẹp…
Gã làm sao nhận ra được đây là Đánh rắm kia chứ? Nhìn người này một thân không ít trang phục, dung mạo xinh đẹp, còn đặt tên là “Khuynh Thành Mỹ Nhân”, khiến hai mắt Giang Hà Lưu Thuỷ lập tức toả hồng tinh.
Bây giờ thì giọng hoà hoãn hơn không ít: “Cô nương, nhiệm vụ tận thể không phải ai cũng nhận được. Phải biết con đường phía trước rất nguy hiểm, không có ai hùng mạnh bảo vệ làm sao có thể vượt qua?”
Lòng Trần Phóng lòng cười trào phúng, nhưng vẫn cố ra vẻ nói: “Vị đại hiệp này nói đúng lắm, tôi cảm thấy nhiệm vụ tận thế có chút khó, đang lo không tìm được ai làm cùng…”
Giang Hà Lưu Thuỷ lập tức chỉ mình, nói: “Cô nương, tôi cũng rất thích hợp. Tôi đã nghiên cứu nhiệm vụ này mấy ngày, rốt cuộc đã tìm ra được bóng tối. Nếu cô đi cùng tôi thì chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thăng cấp thành thượng thần.”
“Ồ? Anh biết bóng tối ở nơi nào sao?” Trần Phóng vui mừng hỏi.
“Phải, để tỏ lòng thành ý, tôi sẽ nói ra bí mật này.” Gã nhỏ giọng nói bên tai cậu.
Trần Phóng nghĩ thầm, quả nhiên là Viễn Dạ Thành.
“Sao anh lại biết là ở Viễn Dạ Thành?”
“Không dối gạt cô nương, ngoài đời tôi có chút quan hệ với bên Thịnh Dương, cho nên dò ra được chút tin tức, tuyệt đối đáng tin!”
Có quan hệ với Thịnh Dương?
“Nói thế, trong thực tế anh là một nhân sĩ thành đạt?”
“Không dám không dám! Tôi chỉ là một giám đốc nhỏ của Trung Hằng mà thôi.” Trông Giang Hà Lưu Thuỷ nói thì khiêm tốn, nhưng trên thực tế thì chẳng khiêm tốn chút nào.
Trung Hằng là công ty nào, Thịnh Dương là công ty gì, người chỉ cần nghe ngóng, hiểu biết chút đỉnh đều sẽ biết.
Giang Hà Lưu Thuỷ đã nói như thế thì kể cả không đoán ra thán phận thì cũng thông minh đột xuất nắm được chân tướng.
“Anh ta là Trần Tiểu Giang?!”
Thẩm Thịnh Dương một bên buồn cườn nhìn, một bên thở dài gật đầu: “Hẳn là vậy.”
Thật là đen, lại còn đụng phải trong game, hơn nữa còn có quan hệ với đối tượng cao cấp của Thịnh Dương.
Trần Phóng nghĩ ngợi một chút, làm ra một quyết định trả thù Trần Tiểu Giang: “Cảm ơn đã nói cho tôi biết thông tin trọng yếu này, nhưng tôi đã tìm được người làm nhiệm vụi chung rồi.”
“Ai?!” Gã lập tức giơ chân lên.
“Ừm, chính là anh ấy.” Trần Phóng đùa dai chỉ chỉ Liệt Nhật Kiêu Dương: “Không thì hai người các anh PK một trận đi, ai thắng tôi làm nhiệm vụ với người đó.” Trần Phóng không hề thích thái độ đứng hóng trò vui của ai kia tí nào.
Khi Trần Tiểu Giang còn chưa phản ứng kịp thì đã bị Thẩm Thịnh Dương miểu sát. Abh truyền xho Trần Phóng một tấm truyền tống phù, cùng cậu biến mất.
Câu cuối cùng Trần Phóng kịp nói khi nằm trong lồng ngực Thâtm Thịnh Dương: “Còn nói anh không mở acc đi?”
Thẩm Thịnh Dương suy nghĩ rồi nói: “Xem ra có người trong phòng kỹ thuật là chuột nhắt.”
Trần Phóng liền trầm mặc: Trần Tiểu Giang có thể biết được tin tức thì nhất định phải có người trong phòng kỹ thuật nói cho gã. Mà đem thông tin mật của game tuồn cho người ngoài vốn là đại tội trong giới.
“Anh nghĩ người này là ai?” Trần Phóng ngẩng đầu hỏi Thẩm Thịnh Dương.
Anh cười như không cười, trả lời: “Không thể chắc chắn được, không có chứng cứ xác thực thì không thể tuỳ tiện nghi ngờ ai.
Liệt Nhật Kiêu Dương và Khuynh Thành Mỹ Nhân đi tới Viễn Dạ Thành.
Viễn Dạ Thành là một thành thị phồn hoa bậc nhất game Muôn Dân, đây là nơi tập trung buôn bán của toàn game. Sau khi tìm hiểu về nguồn gốc, Trần Phóng cảm thấy hồ phách của Sắc Dư không thể không ở đây.
Rất lâu trước đây, Viễn Dạ Thành quả thực không có ánh sáng, không có người ở. Chỉ võ điều hàng ngàn năm trước, cũng là khi qua khỏi cuộc đại chiến của thần thượng cổ một trăm năm, nơi này đột nhiên xuất hiện rất nhiều tiểu thương bày sạp buôn bán. Về sau quy mô càng lớn, từ đó tạo thành một quy luật vĩnh viễn không bao giờ tắt sáng.
Nguyên bản là Viễn Dạ Thành lại biến thành Viễn Hiểu Thành, sự thay đổi này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Ở Viễn Dạ Thành này nhất định phải tồn tại một nơi chìm vào bómg tối, hấp thu toàn bộ ánh sáng chiếu đến để linh hồn Sắc Dư có thể tồn tại.
Mà Viễn Dạ Thành lớn như thế, biết đi đâu để tìm linh hồn Sắc Dư đây?
Ánh mắt Trần Phóng bị một cái thương xe trong thành hấp dẫn, chậm rãi đi tới…
Hình như chủ nhân không có trong xe, bên trong đặt một cái đèn toả ra ánh sáng ấm áp. Mà nhìn kỹ, Trần Phóng phát hiện ra ánh sáng không phát ra từ trong đó mà là ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào đèn. Nói cách khác thì cái đèn này đang hấp thụ ánh sáng?
Cái đèn này không quan tâm có người để ý mình, nhấp nháy mấy lần rồi yếu ớt tắt hẳn…
Mà Trần Phóng cũng không để ý rằng có rất nhiều người đang vây xung quanh kình và Liệt Nhật Kiêu Dương…