Đối Diện! Mau Đem Tiết Tháo Của Anh Kiếm Trở Lại!

Chương 7: Sách bài tập




Trần Phóng không đi vào, mà là quay người bào bếp rửa mấy cái bát rồi đeo cặp sách lên lưng ra ngoài.
Đến chỗ Tiêu Minh, Sun đã ở đấy mở máy tính chơi game.
Không thấy bóng của Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm.
Tới sau Sun, Trần Phóng dùng hết sức mình bò lên cái ghế cao, gọi: “Tôn ca!”
Sun quay đầu nhìn Trần Phóng liếc mắt một cái, không nói gì.
Cậu cũng không biết nên nói gì, chỉ còn cách từ trên ghế bò xuống, định đi làm bài tập về nhà. Ngày mai phải đi học, cậu còn chưa làm bài tập!
Anh đột nhiên hỏi: “Cậu với bác gái mình làm lành rồi?”
“Dạ?” Cậu không hiểu lắm.
Sun liếc mắt, không nhịn được nói: “Sáng sớm hôm qua tôi nhìn thấy bác cậu mắng rất kinh, hiện tại hòa giải rồi?”
“..” Trần Phóng im lặng, mãi sau mới lí nhí: “Vâng…”
Anh không nói tiếp, chuyên tâm nhìn màn hình máy tính.
Trần Phóng sẽ không tự bôi xấu bản thân, ngồi vào bàn nhỏ, bắt đầu tập trung làm bài tập. Tiến độ, độ khó và vân vân mây mây của những trường học trên trấn khác xa với dưới thôn. Trần Phóng hồi trước ở thôn còn học tàm tạm, nhưng không có nghĩa là có thể đuổi kịp tiến độ ở môi trường mới.
Cho nên cậu cần dụng đọc lại bài một lần, sau đó mới có thể làm bài tập, làm xong còn phải xem trước kiến thức của hôm sau. Tiến độ học tập của trường tiểu học Bình Nhạc tương đối nhanh, cậu không được thông minh cho lắm, chỉ có thể dùng cần cù bù đắp mà thôi.
Sun quay đầu nhìn cậu, thấy cậu tập trung cao độ làm bài tập mà không để ý những thứ khác, trong lòng có chút buồn bực.
Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm mãi đến trưa mới về, thấy Trần Phóng không bất ngờ, trái lại còn bảo cậu ở lại ăn cơm.
Hai người họ mua một đồ ăn sẵn cùng với màn thầu ở bên ngoài, bày ra cũng được một bữa trưa ngon lành.
Sun tựa hồ là quen với kiểu sinh hoạt này, tự động rời máy tính, rửa tay rồi chộp lấy một cái bánh bắt đầu gặp, còn ai oán: “Sao không phải nhân thịt?”
Mạc Lăng Thậm mở ra một hộp đồ ăn đưa tới trước mặt anh, ấn đầu anh xuống: “Biết chú muốn ăn thịt rồi! Ở đây này!”
Sun chậm rãi ăn thịt, nhìn gương mặt sáng sủa của gã, cảm thấy không đúng, chẳng lẽ lại bày ra chuyện xấu?
Sun mở miệng hỏi: “Cao hứng vậy? Có chuyện gì tốt, anh mau nói nghe chút?”
Rốt cuộc đợi được câu hỏi, gã không kịp đợi mà nói; “Hôm nay Tiêu Minh đi bàn dự án hợp tác, cư nhiên thành công bước đầu! Lần này chúng ta có thể kiếm được một khoản lời không nhỏ đây!”
“Ồ!” Sun cũng chỉ cho được phản ứng đến thế. Mạc Lăng Thậm nguýt nguýt, gã không nghĩ anh sẽ có phản ứng như vậy.
“Oa! Sư phụ thật lợi hại!” Trần Phóng phi thường reo lên.
Gã rốt cuộc cũng được thỏa mãn lòng hư vinh, hài lòng nhìn cậu: “Không hổ là đồ đệ yêu quý! Nào giống người nào đó là đồ ‘bạch nhãn lang’ (vô ơn bạc nghĩa) kia…”
Sun giơ tay lên, đem một cái màn thầu nhét vào miệng Trần Phóng đế tránh cậu tiếp tục nói.
Tiêu Minh rửa tay xong, ngồi xuống, Trần Phóng vội cầm lấy màn thầu trong miệng, tò mò: “Sư phụ! Hôm nay hai người đi nói chuyện hợp tác ạ?”
“Kỳ thực cũng chẳng có gì, chỉ là một nhà phát hành game vừa mới thành lập, hy vọng có thể cùng bọn anh hợp tác khai thác một trò chơi cài vào máy. Nếu thuận lợi thì chia 50:50!”
“Tốt thế?” Anh hơi nghi hoặc.
“Đã nói rồi mà, bên đó là công ty mới thành lập, có tiền nhưng không có kỹ thuật. Với kỹ thuật của bọn anh là thứ bổ khuyết, hai bên cùng nhau hỗ trợ, về sau có thể phô trương thanh thế!” Mạc Lăng Thậm nói rõ ràng rành mạch.
Sun không để ý gã, mà quay đầu hỏi Tiêu Minh: “Liệu có vấn đề không?”
Anh cũng mang vẻ mặt thận trọng: “Anh hiểu ý của em, dù sao bên kia thế lực rất lớn, nếu có biến thì rất có thể qua cầu rút ván, chúng ta rất khó có cơ hội phản kích. Nhưng đây là một cơ hội rất hiếm có, anh không muốn cứ vậy bỏ qua…”
“Được rồi!” Mạc Lăng Thậm đứng lên: “Tiêu Minh, đây là chuyện cậu luôn muố làm, vậy thì làm đi! Tôi nhất định sẽ ở cạnh và ủng hộ cậu!”
“Mạc Lăng Thậm…” Y nhìn gã, đã từ rất lâu rồi, người thanh niên anh tuấn này luôn ở bên cạnh. Gã có thể nắm giữ được tiền đồ tốt hơn nhưng cam tâm cùng y ở lại cái trấn nhỏ này, ngày nào cũng ôm cái máy vi tính mà thực hiện giấc mộng có chút hoang đường.
“Đúng vậy! Sư phụ! Em cũng ủng hộ anh!” Đôi mắt đen láy của Trần Phóng sáng rực, nghiêm túc nói với y.
“… Cứ thế đi…” Sun nhàn nhạt theo một câu, trên thực tế là biểu đạt ý tứ ủng hộ.
————
Thứ hai phải đi học…
Hôm qua Trần Phóng về đến nhà thì gia đình bác hai đã ăn xong cơm. Bác gái hỏi cậu có muốn hâm lại cơm không thì Trần Phóng lắc đầu. Cậu nhìn qua phòng Trần Tiểu Giang nhưng lại không thấy bóng dáng nó.
Hôm sau, Trần Phóng rất sớm đã rời giường, còn sớm hơn cả bác gái.
Rửa mặt xong, kê một cái ghế nhỏ trước kệ bếp, cho nước nóng vào nồi rồi đổ cơm nguội từ hôm qua, nấu thành cháo. Hồi trước Trần Phóng còn ở thôn thường làm món này. Tuy rằng phải nghiên cứu làm sao mở bếp ga thật lâu nhưng rất may là mở được.
Bác gái đi ra, nhìn thấy nồi trên bếp lục bụp sôi, hơi kinh ngạc.
Trần Phóng đi tới, thấy bác, ngoan ngoãn chào: “Con chào bác!”
Bà ta lấy lại tinh thần: “Tiểu Phóng à, con nấu cháo sao?”
“Vâng ạ!” Cậu gật đầu.
“Không ngờ con lợi hại như vậy!” Bà ta gật đầu, biểu dương rồi nói: “Nhưng mà lần sau con chờ bác làm nhé! Trẻ con không nên đùa nghịch với lửa, rất nguy hiểm! Con nhớ chưa?”
Trần Phóng không hiểu sao trong lòng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật: “Vâng ạ!”
“Con ra ngoài trước đi! Còn lại cứ để bác làm!” Bác gái phất tay.
Cậu ngoan ngoãn ra khỏi bếp. Không có chuyện gì làm liền dứt khoát lấy bài tập tiếng Anh Tiêu Minh giao cho, bắt đầu quy củ chép lại.
Bác hai đi ra, nhìn thấy, nhịn không được ngợi khen: “Ôi! Tiểu Phóng nhà chúng ta thật ngoan!”
Trần Tiểu Giang từ phòng ngủ đi ra, nghe thấy câu kia của cha, sắc mặt lập tức xị xuống. Nó rầu rĩ ngồi cạnh bàn ăn, rất nhanh sau đó, bác gái bưng bữa sáng ra.
Theo thường lệ, sáng nay cũng ăn cháo hoa, hai đứa nhỏ mỗi đứa một quả trứng trần.
Lần này Trần Tiểu Giang không nói gì, tự gắp một quả ăn. Trần Phóng ăn quả trứng còn lại.
Ăn xong bữa sáng, Trần Tiểu Giang vác cặp sách lên vai, Trần Phóng cũng ăn xong, cầm bát bỏ định vào chậu rửa.
Bác gái vội vàng ngăn lại: “Không cần! Không cần! Để bác gọn cho! Con mau đi học đi!”
Trần Phóng vẫn kiên trì cầm bát vào nhà bếp rồi mới đi ra đeo balo màu xanh quân đội chỉnh tề trên lưng.
Trần Tiểu Giang định ra khỏi nhà, thấy Trần Phóng không có dự định cùng đi thì không khỏi dừng bước, nhìn cậu. Thấy Trần Phóng vẫn chậm chạp, mà nó còn lâu mới chịu chờ cậu. Trần Tiểu Giang giận dỗi, đi ra trước.
Bác gái nhìn con trai mình, hoàn toàn quên mất những lời mình nói hôm qua với nó, thả bát xuống, chỉ vào bóng lưng nó, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói với chồng mình: “Anh xem thằng nhỏ kìa…”
Bác hai vốn không tán thành với ké sách của vợ mình, không nói gì mà cúi đâu húp cháo khiến bà ta tức giận hừ một tiếng.
Trần Phóng đi giày, quay người chào: “Con đi học đây ạ!”
“Ừ! Đi đường cần thận!”
Trần Phóng đi ra cửa, không tự chủ ngẩng đầu nhìn phòng ở bên cạnh. Cậu cảm giác con đường này chính là ranh giới giữa hai bên, một bên thì cũ kỹ, nghèo nàn còn bên kia thì mới coóng, giàu sang.
Rèm cửa nhà Sun còn chưa được kéo lên, cậu nghĩ anh chắc hẳn chưa dậy đâu.
Ngẫm lại cũng không đúng, lần trước cậu bị lạc đến chỗ Tiêu Minh thì Sun ở bên trong. Liệu có phải anh đến đấy rồi không?
Bước chân của Trần Phóng không tự chủ được đi vào ngõ nhỏ, quẹo mấy lần thì cậu đã có thể tìm được nhà của y.
Kết quả cửa đóng chặt, Trần Phóng muốn gõ cửa nhưng không dám, không thể làm gì khác ngoài nuối tiếc quay đầu.
Đến lớp, các bạn đã đến đủ hết rồi. Ngay cả người bạn cùng bàn cũng ngồi ở vị trí, chuyên tâm đọc mạn họa.
Trần Phóng tới bên cạnh Du Việt trạch, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Du Việt Trạch hơi liếc qua nhìn cậu, thấy cậu đang để sách vở chỉnh tề lên bàn, ho khan hai tiếng liền ném vở bài tập của mình tới trước mặt Trần Phóng: “Chép cho tao!”
Trần Phóng nhất thời không phản ứng kịp: “Ơ?”
“Ơ cái gì mà ơ? Tao bảo là mau chép bài tập cho tao!”
“Nhưng sao tớ lại phải giúp cậu làm bài tập?” Cậu ngu ngơ.
Bạn gái phía trước quay đầu lại, cẩn thận nhìn cậu ta, ngượng ngùng nói: “Việt Trạch… Vậy… tớ chép cho cậu được không?”
Du Việt Trạch liếc nhìn cô bạn kia, không khách khí hừ mũi: “Mày là cái gì mà đòi giúp tao?”
Cô bé kia lập tức xấu hổ đến đỏ cả vành mắt, uất ức quay lên.
Thấy Trần Phóng còn chưa động tay, động chân, cậu ta mất hứng: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau viết đi!”
“Tớ không làm đâu!” Cậu bình tĩnh lắc đầu, đẩy trả quyển vở.
“Mày nói cái gì?” Du Việt Trạch Trợn mắt, cậu ta bắt Trần Phóng chép bài hộ chính là để ý cậu, không ngờ đồ ngốc này lại không biết tốt xấu!
“Tớ không làm!” Cậu lặp lại: “Bài tập của mình không phải nên tự làm sao? Nếu không tự tay làm thì về sau sẽ không biết cách giải, còn dữ với bạn gái, một điểm lễ phép cũng không có…”
Trần Phóng thao thao bất tuyệt, thấy thầy giáo đi vào mới ngậm miệng.
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Chào các con! Mau nộp vở bài tập cho lớp trưởng!”
Trần Phóng đang định nộp vở thì phát hiện mình quên chưa viết tên. Lúc chuẩn bị đặt bút xuống thì quyển vở bất ngờ bị cướp lên, Du Việt Trạch viết tên của mình lên rồi nộp cho lớp trưởng.
Lớp trưởng buộc tóc hai bên nghiêng đầu hỏi cậu: “Trần Phóng, bài tập của cậu đâu?”
“Cậu đang cầm đó…”
Lớp trưởng nhìn nhãn vở, rõ ràng viết ba từ “Du Việt Trạch” liền nhăn mặt: “Đây là Du Việt Trạch mà…”
“Quyển vở này của tớ mà…”
Lớp trưởng không thèm để ý, trực tiếp giơ tay mách với giáo viên: “Thưa thầy! Trần Phóng không làm bài tập ạ!”
Giáo viên chủ nhiệm cau mày: “Trần Phóng! Tuy con vừa tới, nhưng không thể không làm bài tập!”
Trần Phóng đang định mở miệng giải thích.
Giáo viên chủ nhiệm liền cho là cậu sẽ dùng mấy câu chống chế nên không muốn nghe, phất tay: “Thôi khỏi, là con mới tới nên chưa quen, lần này tạm tha!”
Trần Phóng triệt để không được nói, uể oải ngồi xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.