Đổi Hồn Tráo Phận

Chương 17: Người của tôi...




La Vân Hạ mới ngày đầu về làm dâu đã khiến Nam gia một phen dậy sóng. Hai giờ sáng, chỉ vì một tô mì chữa đói mà kẻ bị đánh tơi tả, người thì sắp trở thành tội đồ. Còn cô, cô chỉ biết bẽn lẽn đứng nép sau người đàn ông ấy.
"Anh à, anh xem mặt con mình sưng hết rồi, thế này thì làm sao dám ra đường nhìn ai nữa."
Vừa tề tựu đủ mặt trong phòng họp riêng, là Hồ Điệp Loan đã bắt đầu kêu than thay cho đứa con trai ngỗ nghịch của mình, nhằm thúc đẩy cơn bất mãn trong lòng Nam Thiệu Dương dành cho Nam Bách Thần, nhưng trông anh vẫn không hề nao núng. Anh vẫn đang nắm tay Vân Hạ, chờ nghe được hỏi.
"Bách Thần, ba cho con cơ hội giải thích trước."
"Con chỉ dựa theo bản năng của một người chồng cần bảo vệ vợ mình thôi. Nếu thằng khốn đó không giở trò với vợ con, thì nó cũng chẳng đáng bị đánh."
"Nam Bách Thần, cậu đừng có ngậm máu phun người khi chưa biết rõ trắng đen sự thật. Nói không chừng là con tiện nhân đó nửa đêm không ngủ lại chạy đi dụ dỗ con trai tôi."
"Nhị phu nhân mới là đang ngậm máu phun người thì đúng hơn. Rõ ràng tôi đang nấu mì trong bếp, thì chú ba lù lù xuất hiện rồi giở trò sàm sỡ tôi. Nếu không phải Bách Thần xuống kịp lúc, nói không chừng Nhị thiếu gia đã làm ra chuyện tồi tệ hơn rồi. Việc đánh chú ấy bị thương cũng là do Bách Thần nhất thời nóng giận, nhưng thử hỏi nếu làm người đàng hoàng thì có ai lại tự dưng lao vào đánh không?"
Hồ Điệp Loan vừa nói dứt câu, La Vân Hạ đã lập tức mạnh dạn đáp trả không ngán một lời, khiến bà ta không khỏi ngượng mặt. Đang lúng túng, thì Nam Sơn Nhật lại chỉ thẳng vào mặt cô, mà cố nói:
"Chính cô ta muốn quay lại với con, nhưng bị từ chối mới cố tình lấy thân ra vẽ vãn. Ba phải tin con, đòi lại công bằng cho con."
Khá khen cho màn thay đen đổi trắng của Nhị thiếu gia Nam Sơn Nhật. Vân Hạ nghe, mà tức không chịu được, vừa định lên tiếng thì Nam Bách Thần đã ung dung cướp lời cô trước.
"Trong bếp có camera mà, muốn biết ai đúng ai sai chỉ cần mở lên là biết thôi."
Nghe nhắc tới camera là mặt Nam Sơn Nhật liền xuống sắc. Chỉ có Nam Thiệu Dương ông luôn điềm tĩnh, lạnh lùng từ đầu đến giờ.
"Vấn đề ai đúng ai sai, tự mỗi người biết là được. Ta cũng biết Sơn Nhật đáng bị đánh, nhưng để ra tới nông nổi này thì lại là lỗi của Bách Thần con rồi. Ở Nam gia, là phải biết kính trên nhường dưới, trên thuận dưới hòa, đặc biệt không được dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Nay con phạm luật, ắt phải chịu phạt."
"Đừng mà anh, dù gì tiểu Thần cũng chỉ muốn bảo vệ vợ nó. Đàn ông mà, giận quá lại mất khôn, anh bỏ qua cho nó lần này nha anh."
Sợ con trai bị phạt nặng, mẹ anh đã không ngại khóc lóc năn nỉ, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc và người có thể thay đổi cũng chỉ mỗi mình Nam Thiệu Dương. Nay ông ấy vẫn đang im lặng thế kia, thì chứng tỏ cục diện đã không thể thay đổi được gì.
"Quản gia, mang roi tới đây. Đại thiếu gia tội làm anh nhưng không giữ được hòa khí anh em trong nhà, phạt năm roi đánh vào lưng."
"Ba, sao ba có thể ngang ngược như vậy? Rõ ràng đã biết ai đúng ai sai còn cố tình dung túng cho con út, ức hiếp con lớn là sao? Nếu Nam Sơn Nhật không gây chuyện trước, thì có bị đánh không?"
"La Vân Hà, cô là ai mà dám đứng đây to tiếng chất vấn Lão gia nhà tôi hả? Cái thứ trịch thượng này, nhất định phải dạy dỗ lại đàng hoàng."
Vừa đanh tiếng nói, Hồ Điệp Loan vừa sấn tới định thật sự tác động vật lý vào mặt Vân Hạ, nhưng có Nam Bách Thần đứng đó, thì cánh tay muốn đánh người của bà làm sao có thể chạm vào người cô.
"Nhị phu nhân, người của tôi, không đến lượt bà dạy dỗ đâu."
Nam Bách Thần trầm giọng cất lời, ánh mắt sắc lạnh cũng đanh xoáy sâu vào mặt người phụ nữ trước mặt, khiến bà liền chột dạ.
Cũng chính giây phút được anh bảo vệ thế này, trong lòng La Vân Hạ lại nhen nhóm trỗi dậy một luồng cảm xúc gì đó rất khó tả... Cô chỉ biết cảm giác hiện tại thật vững lòng, an toàn khi chỉ cần có Nam Bách Thần.
"Cậu giỏi lắm." Hồ Điệp Loan tức tối bỏ về chỗ ngồi, nhưng không quên quay qua làm nũng với Nam Thiệu Dương.
"Anh xem tụi nó kìa, vô phép vô thiên căn bản chẳng xem anh ra gì, nhất là con dâu mới vừa về nhà chồng đã có thái độ trịch thượng thì càng cần chỉnh đốn."
"Thôi được rồi, suy cho cùng cũng đều vì chúng nó xót cho nhau mới cư xử thiếu chừng mực, chỉ cần nhắc cho Bách Thần nó nhớ lại quy tắc của Nam gia là được rồi. Những người còn lại thì về phòng hết đi."
"Đừng mà anh, đừng đánh con... Anh ơi, em xin anh."
Phớt lờ lời cầu xin của vợ lớn, Nam Thiệu Dương vẫn dửng dưng rời khỏi đó. Hai mẹ con Nam Sơn Nhật thì đắc ý khỏi nói rồi, chỉ có Vân Hạ và mẹ anh một mặt không vui.
"Em đưa mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, để bà ấy đứng đây lát nữa lại đau lòng."
"Còn anh? Họ đi hết rồi, anh có thể không cần chịu phạt mà?"
"Không được đâu Đại thiếu phu nhân, quy tắc là quy tắc. Đại thiếu gia phải bị phạt xong mới được bước ra khỏi căn phòng này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.