Đôi Mắt Cháy Bỏng

Chương 2:




Với mặt mũi đẹp trai, xuất chúng cùng với dáng người cao lớn và rắn rỏi, trong khoảnh khắc người đàn ông kia xuất hiện, dường như quán mì tồi tàn đã nâng lên một tầm cao mới.
“Phố Xương sẽ tiến hành quy hoạch từ mấy con phố cổ một cách toàn diện. Đến lúc đó, phạm vi sẽ bao gồm đổi mới văn hóa, phố ẩm thực, du lịch,… Những thứ liên quan đến việc tái thiết thành phố cổ, sửa chữa và tu bổ những tòa nhà xưa cũ, chạm trổ gỗ và điêu khắc đá,…”
“Dự án này do văn phòng kiến trúc Tứ Nhất của kiến ​​trúc sư nổi danh Lương Tứ phụ trách xây dựng. Các công trình của anh ấy bao gồm viện bảo tàng, khu lâm viên cổ xưa cùng với nhà cũ của những người nổi tiếng,… Chúng tôi tin rằng sự hợp tác lần này...”
Mấy năm không gặp, Lương Tứ đã trở nên trầm ổn với phong thái mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian gần đây, đoạn phim này đã được chiếu vô số lần nên tất cả mọi người đều đã quen thuộc với nó.
Các vị khách nữ vẫn xem nó một cách thích thú.
“Đó chính là Lương Tứ. Ngay cả những người trong nhà anh ấy cũng hết sức nổi tiếng. Mẹ là nữ diễn viên phim điện ảnh xuất sắc nhất, còn chị là họa sĩ tiếng tăm.”
“Nghe nói trước đây anh ấy đã từng sống ở thành phố Ninh một thời gian đấy.”
“Đã giàu có đến vậy rồi mà anh ấy vẫn còn học kiến ​​trúc hả?”
“Gia đình của người ta cũng chỉ là điều đầu tiên mà thôi. Công ty bất động sản Lương Thị đâu có giống với chúng ta đâu cơ chứ. Chúng ta chỉ làm thuê một cách khổ sở thôi.”
Phương Mạn nhìn vẻ mặt của Thẩm Sơ Ý một cách chăm chú rồi thử thăm dò: “Ừm thì… Bây giờ Lương Tứ vẫn luôn ở thành phố Ninh, cậu có còn nhớ người này không?”
Thẩm Sơ Ý cúi đầu ăn mì, mí mắt cụp xuống: “Nhớ chứ. Tớ có mắc bệnh Alzheimer* đâu.”
*Alzheimer là một căn bệnh gây ra tình trạng mất trí nhớ, mất các chức năng nhận thức, làm ảnh hưởng nhiều đến chất lượng sống và làm việc của người bệnh.
“Tớ biết ngay là cậu nhất định nhớ rõ mà, dù sao thì người ta cũng đã ở nhà cậu suốt mấy tháng cơ mà.” Phương Mạn cười hì hì: “Ngẫm lại thì chuyện đó quả thực y hệt một bộ phim truyền hình luôn á. Cậu chủ của gia đình giàu sang quyền thế bỏ nhà ra đi rồi sống trong nhà của cô bé Lọ Lem, sau đó lại nảy sinh những câu chuyện xưa thế này thế kia với cô bé Lọ Lem nọ.”
“Mà bây giờ cậu chủ này đã trở nên tài giỏi. Tớ đã thấy trên bản tin thời sự rồi, trước đây Lương Tứ vừa ngầu vừa tuấn tú, bây giờ lại còn ngầu hơn và đẹp trai hơn nữa đấy.”
Phương Mạn cảm thán: “Cậu nói xem, trước đây Lương Tứ và cậu có quan hệ tốt như vậy cơ mà, Luvevaland chấm co, tại sao người này lại không mở rộng phạm vi thêm một chút, để nhà của cậu cũng được phá bỏ và di dời sang chỗ khác nhỉ.”
“...”
Nếu không phải hôm nay cô đã nằm mơ thấy Lương Tứ thì Thẩm Sơ Ý sẽ không thể thảo luận về anh với Phương Mạn một cách bình tĩnh như vậy được.
Dù vậy, cô cũng chẳng thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, dường như cô đang cảm thấy mất mát, song hình như lại không phải thế.
-
Bệnh viện thú y Thụy An cách phố Bình Sơn hơi xa.
Tòa nhà đầu tiên Thẩm Sơ Ý nhìn thấy không phải là nơi làm việc mới của cô mà là tòa nhà bên cạnh bệnh viện thú y. Tầm mắt cô dừng lại nơi đó.
Văn phòng kiến ​​trúc Tứ Nhất.
Sự tương phản giữa hai tòa nhà một cao một thấp quá rõ ràng.
“Đây là nơi làm việc của Lương Tứ.” Phương Mạn ngồi thẳng nửa thân trên: “Vãi chưởng. Hai người lại là hàng xóm của nhau cơ đấy. Tớ cũng chả biết chuyện này đâu.”
“Trùng hợp thôi.” Thẩm Sơ Ý mím môi.
“Là sự an bài của số phận đó. Nhưng mà so ra thì bệnh viện thú y của cậu trông như một tòa nhà đi kèm với văn phòng làm việc của người ta vậy.”
Buổi chiều Phương Mạn phải đi làm nên sau khi đưa cô vào trong, cô ấy bèn ngắm nghía một vòng trong bệnh viện, thấy điều kiện không tệ nên an tâm rời đi ngay.
“Bác sĩ Thẩm, sao cô không đợi ngày mai hẵng tới?” Tân Chân Chân đưa đồng phục đi làm cho cô: “Nếu là tôi thì còn lâu tôi mới chịu làm việc thêm nửa ngày nữa.”
Cô ấy đang là thực tập sinh cho vị trí trợ lý của bác sĩ ở đây và sẽ trở thành nhân viên chính thức sau một tháng nữa.
“Cứ xem như tôi muốn kiếm thêm tiền lương của nửa ngày đi.” Thẩm Sơ Ý mặc một chiếc áo khoác dài màu trắng mới toanh, hình như cô không hề nhìn thẳng vào mắt Tân Chân Chân.
Bệnh viện thú y Thụy An mới mở cách đây không lâu nên các trang thiết bị đều rất mới, đồng thời cũng vô cùng đầy đủ.
Tân Chân Chân là một người cuồng nhan sắc nên vừa giới thiệu vừa nhìn Thẩm Sơ Ý: “Sếp của chúng ta là một người giàu có nên đã đặc biệt mở bệnh viện này cho con thỏ của em gái mình, vì vậy bệnh viện của chúng ta giống như một hộ không chịu di dời vậy á, cứ đứng một mình ở đây, nếu không thì nơi này đã thành một phần của tòa nhà bên cạnh rồi.”
Cô ấy buôn chuyện: “Bác sĩ Thẩm nè, sếp của tòa nhà bên cạnh là một anh chàng cực kỳ đẹp trai đấy nhé! Luvevaland chấm co. Đó là một cậu chủ đến từ Bắc Kinh á, lại còn nuôi một con chó Berger nữa chứ. Ngầu quá trời quá đất luôn.”
“…” Thẩm Sơ Ý hỏi: “Cô đã gặp người đó rồi à?”
“Tôi mới gặp anh ấy vài lần trong hai tháng làm việc thôi.” Tân Chân Chân thở dài: “Con chó của anh chàng đẹp trai lai láng cũng chẳng bao giờ đến bệnh viện của chúng ta cả.”
Bệnh viện mới nên không có nhiều ca bệnh, hiện giờ chỉ có một số động vật bị bệnh nặng đang nằm trong bệnh viện thôi, ngoài ra còn có đám chó và mèo hoang vừa mới được triệt sản nữa.
“Hai con chó hoang này được người qua đường mang đến đây sau khi chúng tranh giành vợ với nhau đấy. Còn bé cún con xinh đẹp mà chúng giành giật đã đi cùng một con chó đực khác rồi.”
“Ba con mèo này đều được đưa đến đây để thiến. Chúng đã ở trong trạng thái u sầu được hai ngày rồi, chủ của chúng cũng quên diễn kịch với bác sĩ* luôn.”
*Diễn kịch với bác sĩ: Diễn xuất để khiến mèo cho rằng chủ nhân của mình không chủ động đưa nó đi triệt sản. Một số con mèo rất thông minh và sẽ ghét bạn nếu biết bạn cố tình triệt sản nó. Luvevaland chấm co. Bạn có thể khiến mèo cho rằng bác sĩ thú y đã cướp nó đi rồi thiến nó. Sau khi triệt sản, bạn có thể thể hiện rằng mình đang khóc và buồn. Mèo có thể cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân nên sau này nó sẽ không ghét bạn nữa.
“Con vẹt này là một khứa lắm lời. Chủ của nó đi công tác suốt một tháng trời vẫn chưa về...”
“Hé lô chị!” Con vẹt đứng trên kệ, đôi mắt nhỏ xíu nhìn quanh quất rồi nghiêng đầu: “Phát tài nha!”
Thẩm Sơ Ý không nhịn được nên đã bật cười.
Trong lúc họ đang trò chuyện thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh chói tai phát bằng loa.
“Bệnh viện vô lương tâm, lòng dạ độc ác, hãy trả lại tiền cho mạng sống của con chó nhà tôi đi! Bệnh viện vô lương tâm, lòng dạ độc ác, hãy trả lại tiền cho mạng sống của con chó nhà tôi đi!”
-
“Bên ngoài có tiếng gì thế nhỉ? Sao lời nói này nghe có vẻ không ổn cho lắm, ha ha ha.”
Lúc này, văn phòng kiến ​​trúc Tứ Nhất đang tuyển dụng những người có chuyên ngành kiến ​​trúc cổ xưa. Rất nhiều người đã tham gia nộp hồ sơ lý lịch nhưng cuối cùng chỉ có Tô Hân với một chàng trai được nhận.
Nghe vậy, Tô Hân lập tức nghĩ đến Thẩm Sơ Ý, sau đó chạy ra ngoài mà không chút nghĩ ngợi.
Cửa thang máy mở ra.
Mạnh Văn nghe thấy tiếng động bên ngoài thì cảm thấy đau đầu, bèn hỏi người đàn ông bên cạnh: “Sao trước đây cậu không mua luôn tòa nhà bên cạnh vậy?”
Lương Tứ đút một tay vào túi, còn tay kia thì buông thõng bên người, giữa các ngón tay thon dài đang kéo một sợi dây thừng, một con chó Berger vừa cao lớn vừa ngoan ngoãn đang ở bên cạnh chân anh.
Anh cười nhạt: “Tiền của tôi từ trên trời rơi xuống à?”
Mạnh Văn xòe bàn tay ra: “Sếp đang mỉa mai tôi rồi. Đầu ngón tay của cậu làm rơi một chút tiền thì cũng đã đủ mua được mười tòa nhà như chỗ bên cạnh rồi.”
Anh ta quay sang hỏi người khác: “Nhân viên mới đâu rồi? Lúc mới đến mà đã trốn việc rồi hả?”
Chàng trai mới nhậm chức lén nhìn người đàn ông bên cạnh Mạnh Văn, sau đó nhanh chóng trả lời: “Bên ngoài xảy ra cãi vã nên cô ấy đã chạy tới đó giúp đỡ rồi.”
Hành lang có cửa kính sát sàn nên bọn họ dễ dàng quan sát tình hình ở bên ngoài.
Mạnh Văn kinh ngạc: “Sếp ơi, cậu đã từng nhìn thấy người đẹp ở tòa nhà bên cạnh chưa?”
Thẩm Sơ Ý cực kỳ nổi bật khi đứng trước một nhóm người.
Cô đang mặc áo blouse màu trắng, khí chất trong sáng nhưng lạnh lùng. Lúc nhìn từ xa, khuôn mặt nghiêng nghiêng trông vừa dịu dàng vừa sạch sẽ, mái tóc đuôi ngựa buộc thấp một cách mộc mạc, ngây thơ và giản dị như nước.
Cô cũng không ngờ mình vừa tới đã gặp chuyện rắc rối. Khi ra ngoài, Thẩm Sơ Ý mới phát hiện một con chó màu vàng đang nằm trên mặt đất trước mặt đám người này, lông con chó bị trọc lóc chỗ này một nhúm, chỗ kia một nhúm, trông nó gầy trơ cả xương, đôi mắt nhắm nghiền.
“Tối hôm qua lúc mấy người rời đi, con chó vẫn còn khỏe mạnh cơ mà.” Tân Chân Chân tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Các người đang cố ý tống tiền!”
Tô Hân cũng lên tiếng phụ họa.
Mấy người đàn ông có vẻ mặt không mấy thiện ý đang chặn trước bệnh viện thú y, người này một câu kẻ kia một lời, nói rằng bọn họ sẽ không rời đi nếu không được đền tiền.
“Các người nói rằng bệnh viện chúng tôi điều trị rồi làm chết nó à.” Thẩm Sơ Ý nhìn chằm chằm vào nó mấy giây, sau đó bước tới: “Để tôi xem trước đã.”
Đối phương không ngờ Thẩm Sơ Ý lại điềm tĩnh như vậy nên đã liếc nhìn nhau rồi đưa tay đẩy cô đi, ngăn cản cô đến gần. Luvevaland chấm co. Cái gã có thân hình nhỏ thó cạnh đó đang định kéo cánh tay cô. Nhưng bọn họ còn chưa chạm vào cô thì đã trông thấy một bóng đen đang hùng hổ lao thẳng tới với tốc độ cực nhanh. Bọn họ vô thức lùi lại rồi ngã xuống mặt đất.
“Tiểu Ngũ.” Giọng nói của người đàn ông vang lên.
Con chó Berger đã trưởng thành có thân hình to lớn, dây xích căng chặt. Nó dừng lại trước mặt bọn họ một cách ngoan ngoãn, ánh mắt chòng chọc như hổ đói rình mồi, bảo vệ Thẩm Sơ Ý kín kẽ.
Có mấy người thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng dây xích chó không quá dài nhưng nó vẫn đáng sợ vô cùng.
Ngay cả Tân Chân Chân lẫn Tô Hân cũng tái mặt.
Chẳng ai ngờ rằng chú chó Berger cực kỳ hung dữ với người khác lại vẫy đuôi khi quay đầu về phía Thẩm Sơ Ý, sau đó tỏ ra hết sức thân mật và quen thuộc.
Thẩm Sơ Ý chần chừ một giây, sau đó vẫn vươn tay xoa đầu nó.
Mọi người đều ngơ ngác.
“Con chó háo sắc!” Mạnh Văn trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị,Luvevaland chấm co, bởi khi Tiểu Ngũ nhìn thấy anh ta lần đầu tiên, nó cũng chẳng ôn hòa như vậy đâu: “Sếp ơi…”
Tiếng bước chân truyền đến bên tai Thẩm Sơ Ý, hướng về phía cô, càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô rồi tạo thành một bóng đen.
Lông mi run rẩy, Thẩm Sơ Ý từ từ ngước mắt lên.
Lương Tứ vẫn đẹp trai như vậy, mái tóc lòa xòa rủ trước trán, ánh sáng lẫn bóng tối chia khuôn mặt của anh thành hai mảng sáng và tối, sống mũi cao thẳng cùng với đường nét quai hàm sắc nét.
Trí nhớ quá tốt đôi khi cũng có ích. Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng đường nét nam tính của người đàn ông trưởng thành này vẫn cực kỳ tuấn tú. Vừa nhìn thấy anh, cô đã có thể nhận ra ngay tức khắc.
Con chó Berger vốn đang định được voi đòi tiên buộc phải lùi lại một bước.
Lương Tứ nhìn Thẩm Sơ Ý, đột nhiên hỏi: “Em có bị đánh trúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.