Đôi Mắt Cháy Bỏng

Chương 4:




Tân Chân Chân cười hì hì: “Bác sĩ Thẩm, cô có nghĩ vậy không? Tại sao trước kia tôi không theo học khoa kiến ​​trúc nhỉ? Nếu được làm việc ở Tứ Nhất thì cũng tức là ‘gần quan được ban lộc’ mà.”
Thẩm Sơ Ý suy nghĩ một chốc: “Hình như học kiến ​​trúc thì phải thường xuyên tăng ca đấy.”
“Học nghề thú y cũng phải tăng ca đấy thôi, lại còn gặp rắc rối về mặt y tế và vô số người chủ lạ lùng nữa chứ. Mỗi khi đàn em muốn ghi danh để học, tôi đều phải khuyên nhủ họ đấy. Thực sự là một cái hố sâu mà.” Tân Chân Chân chống cằm: “Nhưng nếu ông chủ là Lương Tứ thì lại khác, tôi sẽ có động lực tăng ca.”
Thẩm Sơ Ý nghĩ tới khuôn mặt của Lương Tứ, quả thực có khả năng này.
Cô không kìm được nên đã nhìn ra bên ngoài, nơi đó đã không còn bóng người, chẳng biết Lương Tứ đã rời đi từ lúc nào. Thẩm Sơ Ý thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết đó là sau khi cô biến mất khỏi tầm mắt anh.
Tân Chân Chân hỏi: “Bác sĩ Thẩm, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Hai người có quen biết nhau không? Tôi nhất định sẽ giữ bí mật mà.”
Thẩm Sơ Ý đáp, đương nhiên là biết.
Mà đâu phải chỉ là quen biết.
-
Năm ấy, khi quen biết Lương Tứ, Thẩm Sơ Ý mới mười bảy tuổi và đang học lớp 12.
Năm nay, trường trung học số 1 thành phố Ninh bắt đầu khai giảng vào tháng ba. Kỳ nghỉ đông của cô chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, cũng là những ngày cuối cô được vui chơi.
Đó là một ngày mưa dầm.
Gia đình Thẩm Sơ Ý sống trên phố Bình Sơn. Đó là một con phố cổ, sau nhà có hào nước bảo vệ thành phố, trước nhà là con đường lát đá xanh, xung quanh toàn là người dân địa phương, chủ yếu đi lại bằng xe đạp.
Buổi chiều, cô với Phương Mạn đi trượt băng. Thẩm Sơ Ý đặc biệt chọn một bộ váy liền thân có thể mặc vào đầu xuân. Trên đường họ đi xe buýt về nhà thì trời đổ mưa, mưa xối xả suốt nửa đường, đến khi cô sắp về đến nhà thì mưa lại tạnh.
Những người hàng xóm thân quen nhìn thấy cảnh này thì lên tiếng:
“Nhà cháu đang cãi nhau đấy!”
“Ôi, em gái không có ô à!”
Ở thành phố Ninh, hầu hết các cô gái trẻ đều được gọi là em gái, cô bé…
Nước mưa bắn tung tóe trên mặt đất. Thẩm Sơ Ý cũng không hề để ý mà chạy một mạch đến cuối phố. Còn chưa kịp mở cửa ra, cô đã phát hiện một mảnh giấy nhỏ bị xé hơn phân nửa được dán trên cửa.
Bây giờ, việc dán quảng cáo nhỏ ở khu phố cổ cũng quá trắng trợn rồi!
Vì tưởng đó là quảng cáo nên Thẩm Sơ Ý vô thức xé nó đi. Nhưng cả buổi trời cô vẫn không xé được. Sau khi nhìn rõ nội dung, Thẩm Sơ Ý không khỏi sửng sốt: Đây là quảng cáo cho thuê nhà cô.
Bên trong cánh cửa truyền tới âm thanh cãi vã.
“Mẹ à, tại sao mẹ cứ nhất quyết cho thuê tầng hai thế ạ? Hiện giờ Ý Ý đang học lớp 12 và sắp sửa thi đại học rồi. Luvevaland chấm co. Đây là thời điểm quan trọng nhất, nếu ảnh hưởng đến việc học của Ý Ý thì phải làm sao bây giờ? Mẹ thiếu một chút tiền này ư? Cũng đâu phải con không đưa tiền cho mẹ đâu?”
Thẩm Sơ Ý đã hiểu rồi.
Quảng cáo cho thuê này được bà nội dán lên mà không hề thảo luận với mẹ.
“Mẹ thấy nhà họ Trương bọn họ cho thuê cũng có thể kiếm được bộn tiền đấy, họ còn có thể kiếm thêm tám trăm nhân dân tệ nữa! Dù gì thì căn phòng trong nhà chúng ta cũng có thể cho thuê với giá một nghìn nhân dân tệ mà, đủ để bà già như mẹ sống thoải mái rồi!”
Phố Bình Sơn nằm ở vị trí tốt, cách khu vực trung tâm thành phố Ninh không xa, nhược điểm duy nhất chính là nhà cửa đã quá cũ kỹ, còn có cầu thang, hầu hết đều là những ngôi nhà được truyền lại từ thời xưa. Những người có tiền đều đã chuyển ra ngoài cả rồi. Còn phân nửa người còn ở lại thì đang đợi phá bỏ rồi di dời sang nơi khác.
Trần Mẫn giận mẹ chồng đến mức nhức đầu. Bà nắm chặt tờ quảng cáo kia thành một cục trong tay rồi hỏi: “Nhà chúng ta mà lại thiếu một nghìn tám trăm nhân dân tệ này sao?”
Bác sĩ Trần – một người luôn luôn nghiêm túc, nói một là một ở bệnh viện – lại luôn gặp rắc rối với mẹ chồng ở nhà. Hiển nhiên thân phận mẹ chồng và con dâu đã khiến bác sĩ Trần không thể tranh cãi quá đáng được.
Thẩm Sơ Ý vào nhà, hai người kia đều nhìn cô nên cuộc cãi cọ ngắt quãng.
Trần Mẫn xoay người qua, vẻ mặt vẫn khó coi như trước: “Ra ngoài chơi mà cũng không biết xem thời tiết hả? Nhìn xem, trời mưa đến mức này rồi, con lại sắp khai trường, nếu bị cảm lạnh hay phát sốt thì phải xin nghỉ và sẽ không thể theo kịp chương trình học đâu đấy!”
Bà giục Thẩm Sơ Ý vào trong phòng thay quần áo.
Thẩm Sơ Ý không dám đắc tội với mẹ, huống hồ trên người cô thực sự khó chịu nên đã ngoan ngoãn vào phòng. Khi cô tắm rửa xong rồi bước ra ngoài, trời lại bắt đầu mưa.
Bà Thẩm bưng gạo vừa mới vo xong, bất mãn lên tiếng: “Mẹ cháu lại đến bệnh viện nữa rồi! Suốt ngày không có ở nhà!”
Thẩm Sơ Ý giải thích: “Bà ơi, mẹ cháu là bác sĩ mà. Cứu người và chăm sóc bệnh nhân là chuyện tốt mà.”
Bà cụ hừ một tiếng rồi bước vào nhà bếp.
Nhà cũ của nhà họ Thẩm có diện tích không quá lớn cũng không quá nhỏ, là một căn nhà đơn với cái sân nhỏ khoảng ba mươi mét vuông, tạm tính là có ba tầng, tầng ba là gác xép thấp bé dùng để chứa đồ đạc linh tinh.
Sau khi ba Thẩm qua đời, tầng hai chủ yếu bỏ trống.
Thẩm Sơ Ý đoán là vì bà cụ không hòa hợp với bà cụ Trương ở căn nhà đằng trước, chỗ nào cũng đòi so đo với nhau. Luvevaland chấm co. Sau khi biết chuyện nhà bọn họ kiếm hời từ số tiền cho thuê nhà, bất kể thế nào bà cụ cũng muốn so bì.
Vào tháng hai, trời tối rất nhanh.
Bà cụ Thẩm lấy ra một xấp giấy rồi nói: “Cháu ra ngoài dán quảng cáo đi.”
Bà cụ đắc ý: “Mẹ cháu chỉ xé một tờ thì có ích lợi gì đâu? Bà đã bảo người ta in ra mấy chục tờ luôn rồi!”
Thẩm Sơ Ý: “...”
Cô cầm lấy tờ quảng cáo cho thuê nhà rồi bước ra ngoài. Nhà cô nằm ở cuối phố, càng đi về phía trước thì càng đến gần cây cầu vòm bằng đá, nơi đó có một thành lan can để quảng cáo.
Không ngờ ở đó lại náo nhiệt vô cùng.
Có một thiếu niên mặc đồ màu đen đang ngồi dưới cầu bên bờ sông, dáng ngồi tùy ý, khuấy động mặt nước một cách thờ ơ, cổ tay nhẹ nhàng di chuyển, gợn sóng xa tới tận bờ bên kia.
Bên cạnh là hai tên lưu manh đang tươi cười hớn hở, đang nói chuyện xấu xa gì đó nhưng dường như anh không có phản ứng gì cả.
Thẩm Sơ Ý do dự về việc mình có nên rời đi để tránh bọn họ hay không. Cô quan sát vài giây, hình như bọn họ đều đang tập trung vào chàng trai kia.
Thẩm Sơ Ý dán quảng cáo bằng keo đặc cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng hét chói tai, thế là cô bèn quay lại theo bản năng.
Chàng trai áo đen đứng dậy rồi túm cổ áo của một tên lưu manh, xương cổ tay gồ lên, chỉ cần anh buông tay thì đối phương sẽ rơi xuống sông.
Tên kia giãy giụa, gạt rớt mũ của thiếu niên. Anh có mái tóc ngắn đen nhánh, đường nét quai hàm gầy gò, làn da trắng bóc trở nên bắt mắt vô cùng trong bộ đồ đen.
“Sao mày dám!” Tên côn đồ đe dọa bằng cách lại dùng một chuỗi ngôn ngữ địa phương thô tục.
Chàng trai buông tay ra.
Mí mắt Thẩm Sơ Ý giật giật.
Thấy người bạn đồng hành của mình bị rơi xuống nước, một tên lưu manh khác vừa mắng chửi vừa xông lên, sau đó lại bị anh đá xuống sông.
Nước sông không sâu nhưng mà thời tiết khoảng mười độ C làm dòng nước lạnh ngắt. Hai người kia leo lên bậc thang. Chàng trai mặc đồ đen đút hai tay vào túi quần rồi quay người bỏ đi một cách vô tình.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phố cũ tồi tàn, đèn đường mờ nhạt. Nhưng Thẩm Sơ Ý lại nhìn rõ khuôn mặt của anh. Luvevaland chấm co. Mặt mũi sáng sủa, ương ngạnh mà lại ngạo nghễ, lạnh lùng mà lại cao quý.
Phải mất vài giây cô mới lấy lại tinh thần.
Chàng trai đã đến gần Thẩm Sơ Ý, cuối cùng anh dừng lại trước mặt cô rồi giơ tay lên.
Trái tim Thẩm Sơ Ý đập thình thịch. Chẳng qua cô chỉ chứng kiến ​​“việc ác” của anh mà thôi, cô không hề xen vào chuyện của người khác. Anh sẽ không đến nỗi ra tay với một người ngoài cuộc như cô đó chứ!
Thẩm Sơ Ý ôm chặt tờ quảng cáo vào lồng ngực rồi lùi lại một bước. Đến khi không thể nào lùi thêm được nữa, cô dựa người vào thành lan can quảng cáo, nhìn anh giơ tay lên.
Một tiếng xé vang lên. Hóa ra là anh xé một tờ quảng cáo cho thuê.
Sau một thoáng, chắc là đã đọc xong nội dung bên trên nên Lương Tứ bèn ngước lên nhìn cô, chậm rãi lên tiếng: “Xin chào.”
Thẩm Sơ Ý hơi bối rối.
Lương Tứ rất cao, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đôi mắt của anh. Ở khoảng cách gần gũi như vậy, nốt ruồi trên yết hầu của Lương Tứ hiện lên một cách rõ rệt, kể cả hình ảnh phản chiếu của chính cô trong đôi đồng tử màu đen như mực kia nữa.
Rõ ràng anh vừa làm chuyện xấu nhưng bây giờ cả người anh lại trông rất sạch sẽ.
“Tôi có thể thuê phòng được không?” Lương Tứ hỏi.
“...”
Hai tên lưu manh dưới sông cuối cùng cũng trèo lên rồi chửi bới sau lưng. Thẩm Sơ Ý nhìn bọn họ, sau đó lại không khỏi đánh giá anh.
Có lẽ là vì sắc mặt của Thẩm Sơ Ý quá rõ ràng nên Lương Tứ hơi khựng lại, chầm chậm nói: “Tôi chỉ tự vệ một cách chính đáng thôi.”
Anh không nói thì cũng chẳng sao. Nhưng mà anh vừa nói ra thì Thẩm Sơ Ý lại càng cảm thấy bất ổn. Cô cũng không dám làm phật lòng Lương Tứ nên đã nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhẹ nhàng từ chối: “Nhà tôi không cho con trai thuê đâu.”
Sau đó, cô xoay người bỏ chạy.
“?”
Lương Tứ nhìn theo bóng lưng của cô, đuôi lông mày nhướng lên.
-
Thẩm Sơ Ý rẽ sang một hướng khác. Sau khi cô dán quảng cáo xong xuôi và đã đến lúc trở về thì đã không còn bóng dáng của chàng trai chỗ thành lan can bên kia nữa.
Thẩm Sơ Ý tay không về nhà rồi mở cửa ra.
Bà cụ đang đeo kính viễn thị, vừa giơ thẻ căn cước công dân lên cao vừa nhìn trái ngó phải, Luvevaland chấm co, mà đối diện bà cụ chính là chàng trai mặc đồ đen mà Thẩm Sơ Ý vừa gặp lúc nãy.
Thẩm Sơ Ý ngẩn người, dừng lại trước cửa.
Nhưng bà cụ lại vẫy tay: “Bé con, việc cho thuê nhà cũng quá dễ dàng rồi. Cháu mau lại đây xem giúp bà, chữ này đọc thế nào nhỉ.”
“Tứ.” Thiếu niên quay đầu nhìn Thẩm Sơ Ý, dường như khóe môi đang cong lên: “Lương Tứ. Chữ Tứ trong cụm ‘Tứ Ý vọng vi’* đấy.”
*Tứ Ý vọng vi: Tùy ý làm bậy, chỉ hành động ngông cuồng và liều lĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.