Đôi Mắt Cháy Bỏng

Chương 9:




Bà cụ Thẩm có con mắt tinh tường không hề biết rằng Thẩm Sơ Ý và Lương Tứ đều đang ở ngay trên đỉnh đầu của mình.
Thẩm Sơ Ý hết sức lúng túng, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác ngón chân khều ra được một căn hộ ba phòng ngủ, một phòng khách là thế nào.
Cô lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, trong mắt phản chiếu đường cằm của chàng trai, bóng tối và ánh sáng tôn lên những đường nét sắc sảo.
Thẩm Sơ Ý nói nhỏ: “Cậu đừng coi lời bà tôi nói là thật.”
Lương Tứ tỏ vẻ thờ ơ, cô nói một đằng, anh đáp một nẻo: “Tôi nhớ là hình như bà cậu có một chiếc kính mắt nhỉ?”
Thẩm Sơ Ý: “?”
Đây là điều đáng chú ý sao?
Lương Tứ cười một tiếng: “Chứng tỏ là cũng có lúc mắt không tinh.”
Có lúc mắt không tinh ư? Nghĩa là sao?
Rõ ràng Lương Tứ đang nói về bà nội nhưng Thẩm Sơ Ý lại có cảm giác câu này có ẩn ý sâu xa, ngón tay cô hơi cứng lại khi đút mảnh gỗ vào trong khe.
Dưới tầng, Trần Mẫn rất tin tưởng mẹ chồng, mặc dù bà cũng giữ thái độ hoài nghi với tuyên bố về sự tinh tường của bà cụ nhưng Trần Mẫn chọn bỏ qua.
Trần Mẫn dặn dò bà cụ mấy câu rồi vội vàng đi ra ngoài, nhìn qua cửa sổ có thể trông thấy bóng lưng bà rời đi.
Trên tầng, Thẩm Sơ Ý lập tức đứng dậy: “Tôi xuống dưới tầng đây.”
Cô đứng dậy bất thình lình, không để ý tới Lương Tứ đang đứng ngay bên cạnh mình nên đỉnh đầu cô húc trúng ngay vào cằm của anh.
“Ôi.”
Thẩm Sơ Ý ôm đầu ngồi thụp xuống, ngẩng mặt lên thấy Lương Tứ nhíu mày, hất cao cằm, hầu kết càng nhô lên rõ ràng hơn.
“Xin lỗi.” Cô vội vàng xin lỗi.
Lương Tứ xoa cằm: “Không sao.”
Anh hơi nhíu mày, trông sinh động hơn bình thường.
Lỡ làm ra chuyện đáng xấu hổ những hai lần, Thẩm Sơ Ý thực sự không thể ở lại đây thêm được nữa, cô luống cuống tay chân xoay người đứng dậy, Luvevaland chấm co, không biết phải nói gì.
Lương Tứ đè cằm, nhíu mày: “Đừng xuống dưới tầng, coi chừng bà cậu tinh mắt nhìn thấy đấy.”
“...”
Anh vẫn còn trêu cô được, xem ra đúng là không có chuyện gì rồi.
Thẩm Sơ Ý cầm bài thi của mình đi xuống dưới tầng, lúc đặt chân lên bậc thang, cô rón rén từng chút một, sợ bị bà cụ nghe thấy.
May mà bà cụ mải mê đan áo len ngoài sân nên không phát hiện ra cháu gái đang vụng trộm đi lên tầng, mãi tới tận lúc nấu cơm trưa, bà cụ mới hỏi: “Ý Ý, sáng nay cháu đi đâu vậy?”
Thẩm Sơ Ý nói: “Cháu đi ra sau nhà ạ.”
Sau nhà có con sông hộ thành, thường xuyên có những chiếc thuyền nan có mái che chèo ngang qua, cô không chỉ mới ra sau nhà ngắm cảnh này lần một lần hai nên bà cụ không nghi ngờ gì.
Lúc Lương Tứ xuống lầu, bà cụ lại hỏi theo thường lệ: “Tiểu Lương đấy à, cháu cũng ở nhà hả, bà cứ tưởng cháu đi ra ngoài rồi cơ.”
Lương Tứ liếc nhìn Thẩm Sơ Ý: “Dạ, cháu vẫn luôn ở trên tầng ạ.”
Buổi cơm trưa chỉ có ba người ăn với nhau.
Đồ ăn ở thành phố Ninh nhẹ nhàng, dễ tiêu, hơi thiên về vị ngọt. Ban đầu Lương Tứ không thích lắm, có một lần anh hỏi thử nhưng bọn Thẩm Sơ Ý không hề thấy vậy là ngọt.
Sau khi ăn một thời gian ngắn, hiện tại anh đã quen với khẩu vị ở vùng này.
Lương Tứ ngồi đối diện Thẩm Sơ Ý, liếc nhìn cô.
So với bát cơm của anh thì bát của Thẩm Sơ Ý rất nhỏ, lượng cơm ăn chỉ bằng một nửa của anh, tốc độ ăn cũng chỉ bằng một nửa anh.
Trước đây, nhà họ Thẩm rửa bát bằng tay, lần trước Thẩm Kinh Niên đưa máy rửa bát tới nên cả nhà đổi sang dùng máy rửa bát, không cần tốn sức người nữa.
Bà cụ lặng lẽ nhìn hai đứa trẻ một trái một phải, đứa lên lầu, đứa về phòng của mình.
Bà cụ đã bảo rồi mà, có bà cụ giám sát thì tuyệt đối không thể nào có cơ hội yêu sớm được!

Chẳng mấy chốc đã tới thời điểm thành phố Ninh tổ chức thi thử đại học toàn khu vực, mấy thành phố cùng tổ chức thi chung, bầu không khí trong trường hết sức căng thẳng.
Buổi chiều thi xong mới chỉ năm giờ, từ lúc này cho tới giờ tự học buổi tối, học sinh được hoạt động tự do, Luvevaland chấm co, tụi con trai rủ nhau ra sân vận động chơi bóng rổ.
Phương Mạn thích nhất là góp vui vào những hoạt động náo nhiệt như thế này, rất hay bình luận, còn rủ rê cả Thẩm Sơ Ý: “Cậu còn tự học gì nữa, chúng mình ra sân vận động đi, cậu ấm nhà cậu đang chơi bóng rổ đấy.”
Thẩm Sơ Ý sửa lại: “Không phải nhà tớ.”
“Ở tại nhà cậu không phải nhà cậu thì nhà ai? Chẳng lẽ là nhà tớ?”
“...”
Tối nay, sân vận động vốn thường xuyên vắng vẻ được rất đông học sinh nữ vây xem.
Lương Tứ không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo phông đen giản dị nhưng lại rất nổi bật giữa đám đông, không vì lý do gì khác ngoài chuyện tay chân của anh đều rất dài.
Lúc Lương Tứ dẫn bóng lên rổ, anh bật nhảy lên trên không, chiếc áo phông đen cũng co lên cao, lộ ra một phần eo săn chắc, vừa vặn, mái tóc đen lay lay theo gió, cánh tay thấp thoáng những thớ cơ đẹp mắt, không quá lớn nhưng rất khỏe khoắn. Xung quanh lập tức hú hét ầm ĩ.
“Quào!” Phương Mạn cũng reo hò theo các bạn nữ xung quanh, đồng thời còn tò mò hỏi: “Cánh tay cậu ấy lên cơ như vậy thì chắc chắn là có cơ bụng! Ý Ý, cậu đã nhìn thấy bao giờ chưa?”
Thẩm Sơ Ý chững chạc đàng hoàng đáp: “Chưa thấy, tớ có phải là yêu râu xanh đâu.”
Phương Mạn “chậc” một tiếng, bày mưu nghĩ kế giùm cô: “Cậu không biết giả vờ đi nhầm phòng lúc cậu ấy đang tắm à?”
Thẩm Sơ Ý không phản bác được.
Trên sân, Tiêu Tinh Hà không nhịn được nói: “Ôi, có Lương Tứ ở đây, chúng ta đều trở thành vật làm nền, bình thường đâu có nhiều con gái đứng vây xem thế này đâu.”
Cậu ấy trực tiếp bỏ cuộc giữa chừng: “Không chơi nữa!”
“Cậu chắc chứ?” Lương Tứ tiện tay gẩy bóng, động tác đẹp mắt này làm mọi người lại được dịp ồ lên.
Tiêu Tinh Hà ra hiệu bảo anh nhìn: “Mười người thì có tới chín người là tới đây nhìn cậu, một người còn lại là tới đưa nước cho cậu.”
Lương Tứ quay đầu, trông thấy Phương Mạn đứng một bên giương nanh múa vuốt và Thẩm Sơ Ý đứng tĩnh lặng bên cạnh cô ấy.
Bước sang tháng tư, Thẩm Sơ Ý mặc đồng phục kiểu Anh, váy xếp ly màu xám, tất dài tới đầu gối để lộ ra một đoạn chân trắng như tuyết.
Thẩm Sơ Ý không ngờ mình lại bị anh nhìn thấy bèn cười với anh.
Đầu ngón tay xoay trái bóng rổ nãy giờ chợt dừng lại vì chủ nhân của nó thất thần, Luvevaland chấm co, trái bóng rơi xuống lòng bàn tay của anh, Lương Tứ ôm bóng, khóe môi cong lên.
Anh ném trái bóng rổ cho Tiêu Tinh Hà, nhanh chân đi ra ngoài sân.
Bọn Lâm Du Du cầm nước chen lấn đi lại đây, Lương Tứ dừng lại trước mặt Thẩm Sơ Ý: “Tối nay về ăn tối không?”
Anh hỏi rất đơn giản nhưng lại cất giấu sự thân mật trong lời nói.
Thẩm Sơ Ý lắc đầu: “Đêm nay tôi không về nhà.”
Đám đông đứng gần đó mỗi người một biểu cảm khác nhau, Lâm Du Du xị mặt, người chị em đứng bên cạnh nói: “Du Du, hai người họ chỉ sống chung nhà thôi.”
“Tôi nghe nói mẹ của Thẩm Sơ Ý rất nghiêm khắc, không hiểu sao lại đồng ý cho Lương Tứ ở chung nhà.”
“Không hiểu Lương Tứ có tiền như vậy, sao lại sống ở nhà Thẩm Sơ Ý, tôi nhớ nhà Thẩm Sơ Ý ở phố Bình Sơn, nhà ở khu đó toàn vừa cũ, vừa nhỏ, vừa xập xệ.”
“Bọn họ cũng không phải là họ hàng, chẳng lẽ lại là Lương Tứ muốn theo đuổi Thẩm Sơ Ý nên tới đó ở để nhất cự ly nhì cường độ hay sao?”
Lâm Du Du càng nghe càng thấy lố bịch, không đời nào cô ta lại tin mấy suy luận này: “Sao có thể như vậy được!”
Các bạn nữ khác thấy cô ta nổi giận thì không còn giám tò mò nữa.
Tiêu Tinh Hà chạy từ đằng sau lại, vô tư nói: “Đi nào, đi ăn gì đi! A Tứ, cậu khát không? Đi mua nước trước đã.”
Lương Tứ “ừm” một tiếng: “Hơi khát một chút.”
Tiêu Tinh Hà: “Thế sao mấy bạn nữ kia đưa thì cậu lại không chịu nhận.”
Lương Tứ: “Đồ người xa lạ đưa cho mà cậu cũng dám nhận à?”
Tiêu Tinh Hà nhìn về phía hai cô gái, nói bằng giọng trêu ghẹo: “Hai cậu cũng tới đưa nước à?”
“Đương nhiên!” Phương Mạn mở miệng nói chặn trước khi Thẩm Sơ Ý phủ nhận, còn nói to: “Đúng không, Ý Ý, cậu mau lấy nước ra đi.”
Thẩm Sơ Ý đối diện với ánh mắt của Lương Tứ, đôi mắt ấy nhìn cô chăm chú, cô thực sự khó lòng từ chối một ánh mắt bộc trực như vậy, đành đưa nước cho anh.
Cô thấy anh nhận lấy, vặn ra rồi uống.

“Tớ đền cho cậu một chai nước khác nhé.” Phương Mạn kéo Thẩm Sơ Ý làm nũng: “Tại tớ gặp sắc quên bạn thân, tớ sai rồi.”
Thẩm Sơ Ý nói: “Không cần đâu.”
Vốn dĩ cô cũng nên cảm ơn Lương Tứ, chỉ là một chai nước thôi mà.
Hơn nữa… Khoảnh khắc anh chịu nhận lấy chai nước và uống nó, nhịp tim cô tăng vọt không sao kiểm soát nổi.
Gần trường trung học thành phố Ninh có một phố quà vặt, buổi tối ở đó rất náo nhiệt, không chỉ học sinh trường họ mà học sinh các trường khác cũng tới đây.
Thẩm Sơ Ý và Phương Mạn chọn một quán mì, một bát mì gạch cua của quán này rất đầy đặn, hương vị thơm ngon, quán có hai tầng, cả ngày lẫn đêm đều luôn đông khách.
Tối nay, vì học sinh tan học sớm nên vẫn còn bàn trống.
“Sao Lâm Du Du cũng tới đây vậy.” Phương Mạn càm ràm rồi nói nhỏ: “Xúi quẩy quá, anh trai của cậu ta cũng tới đây.”
Thẩm Sơ Ý liếc nhìn đằng đó.
Ngoài cửa có mấy học sinh nam nhuộm tóc đi vào quán, phong cách ăn mặc rất hầm hố, tên cầm đầu trông hao hao giống Lâm Du Du, còn tết tóc bím ngắn. Bọn họ vừa bước vào quán là trong quán chỉ còn nghe thấy tiếng của mỗi bọn họ.
Thẩm Sơ Ý biết người này, bởi vì người thanh niên tên Lâm Văn Long này thường xuyên tới trường cấp ba của họ tìm Lâm Du Du, lại thêm để kiểu tóc đặc biệt nên rất dễ nhớ.
Phương Mạn nói: “Nếu ở trường mình thì thầy chủ nhiệm đã cầm kéo cắt xoẹt đi cho thành quả tóc của quân đi tù rồi.”
“Đứa ngồi đằng kia hình như anh từng gặp rồi.” Lâm Văn Long bỗng nhiên nhác thấy bóng Thẩm Sơ Ý, cô chỉ quay một góc khuôn mặt về phía bọn họ nhưng vẫn có thể nhận ra cô rất xinh.
Lâm Du Du “hừ” một tiếng: “Lần thi thử lần trước, cậu ta xếp hạng hai toàn thành phố.”
Lâm Văn Long nhớ ra, học sinh trường nghề như bọn họ khá thạo tin, mấy trường xung quanh có bạn nữ nào xinh bọn họ đều từng được xem ảnh hết rồi.
Anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Sơ Ý: “Trước đây anh chỉ mới xem ảnh thôi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài đời thực, trông còn đẹp hơn trên ảnh nhiều.”
Bình thường, Thẩm Sơ Ý đi học chỉ quanh quẩn ở trường, tan học thì về nhà luôn, người khác rất khó gặp được cô, đây là lần đầu tiên Lâm Văn Long gặp cô ở khoảng cách gần.
Lâm Du Du đá anh ta.
Lâm Văn Long nói: “Được rồi, được rồi, được rồi mà, em là đẹp nhất.”
Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn nhìn Thẩm Sơ Ý không dời mắt.
Thẩm Sơ Ý biết có người đang nhìn mình, trực giác của cô trong chuyện này rất ít khi sai nhưng cô chỉ còn cách giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
“Quán này được đó, mì gạch cua ngon cực.” Tiêu Tinh Hà chợt trông thấy hai cô gái: “Bọn Thẩm Sơ Ý cũng đang ở đây.”
Lương Tứ nói: “Vào quán này đi.”
Thẩm Sơ Ý đang càm ràm với Phương Mạn, nghĩ xem có nên chuyển sang mua mang về hay không thì một bóng người xuất hiện bên cạnh che khuất tầm mắt khiến cô buồn nôn kia đi. Luvevaland chấm co
Đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói lười biếng: “Quán này có gì ngon vậy?”
Thẩm Sơ Ý nhìn thấy góc áo quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc Lương Tứ đút tay vào túi, đứng bên cạnh bàn của cô, che khuất toàn bộ những người ngồi ở chiếc bàn đằng xa kia đi.
“Mì gạch cua.” Nét mặt của cô thả lỏng.
Lương Tứ gật đầu, đi tới chỗ máy bán hàng tự động, Tiêu Tinh Hà sáp lại gần: “A Tứ, cậu biết rồi còn cố tình hỏi nữa hả?”
Vừa vào cửa, Tiêu Tinh Hà đã đề cử mì gạch cua rồi, vậy mà anh còn phải hỏi lại Thẩm Sơ Ý, há chẳng phải là ý ở ngoài lời hay sao?
Lương Tứ cúi người lấy ba chai nước, hờ hững đáp: “Tôi không tin cậu.”
Tiêu Tinh Hà:?
Tôi không tin! Chẳng lẽ bị lừa một tô mì thì cậu chết hay sao?
Lương Tứ quay ngược người lại, để hai chai nước xuống cạnh tay Thẩm Sơ Ý và Phương Mạn, cúi đầu nhìn vào mắt Thẩm Sơ Ý, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Vị chanh xanh hết rồi, uống cái này nhé?”
Tiêu Tinh Hà thò đầu vào nói: “Tôi làm chứng!”
Phương Mạn không ngờ mình cũng được mua nước cho, cô ấy nhìn hai người đối diện, nhìn kiểu gì cũng có cảm giác mình là “con đường” trong câu “yêu ai yêu cả đường đi”.
Thẩm Sơ Ý chớp mắt, đáp theo bản năng: “Vị này cũng rất ngon.”
Cô thấy Lương Tứ để chai nước còn lại xuống bên cạnh cô thì biết lát nữa anh sẽ ngồi bên cạnh mình, lập tức thấy miệng đắng lưỡi khô.
Cách đó không xa, Lâm Văn Long bị cản mất tầm nhìn, sắc mặt anh ta trở nên khó coi, nhất là khi thấy có vẻ như đối phương có quan hệ rất tốt với Thẩm Sơ Ý.
Anh ta chợt nghĩ ra, bèn hỏi Lâm Du Du: “Đó chính là bạn nam mà em thích phải không?”
Lâm Du Du đang bực mình bèn phàn nàn ngay: “Đúng vậy, thế nhưng cậu ấy chỉ chơi thân với mỗi mình Thẩm Sơ Ý.”
Lâm Văn Long hỏi: “Hai người bọn họ đang hẹn hò à?”
Lâm Du Du: “Không phải, bọn họ chỉ ở chung nhà thôi.”
Cô ta nghe ngóng được là nhà Thẩm Sơ Ý ở phố Bình Sơn dán quảng cáo cho thuê phòng nên nhanh chóng đoán ra được chuyện này, còn cụ thể thế nào thì cô ta cũng không rõ.
Lâm Văn Long như có điều suy nghĩ, nở nụ cười: “Du Du, thế chẳng phải là quá hay sao, anh của em mà theo đuổi được Thẩm Sơ Ý thì cậu ta sẽ là của em.”
Lâm Du Du sững sờ, cảm thấy độ khả thi của phương pháp này không cao: “Cậu ta là học sinh giỏi, trong khi thành tích của anh tệ như vậy…”
Lâm Văn Long: “...”
“Có ai lại nói về anh trai mình như em không, em chưa nghe câu này bao giờ à, học sinh ngoan lại càng dễ bị học sinh hư dụ dỗ đấy.”
Lâm Du Du chưa từng nghe câu này nhưng dù chuyện này có thành công hay không thì cô ta cũng đều được hưởng lợi nên cô ta lập tức thúc giục: “Vậy anh làm nhanh lên đi!”
“Vội cái gì mà vội, anh trai em còn chưa gọi món đây này.”
Lâm Văn Long đứng dậy, đi về phía quầy, từ góc này nhìn lại, có thể trông thấy hướng mặt chính diện của Thẩm Sơ Ý một cách rõ ràng, Luvevaland chấm co, điềm tĩnh, dịu dàng, thật sự khiến trái tim anh ta râm ran.
Anh ta vừa xem thực đơn vừa bấm số điện thoại của người anh em: “Tiểu Hổ, trong vòng hai ngày tới, cậu đi gom hết thông tin về Thẩm Sơ Ý về đây cho tôi.”
“Vì sao hả? Cậu nói xem là vì sao? Đương nhiên là vì anh cậu chấm người ta rồi chứ còn vì sao nữa.”
Lâm Văn Long cười nhạo: “Cậu thì biết cái gì, theo đuổi học sinh giỏi mới thú vị, trông Thẩm Sơ Ý thanh cao là vậy, chưa biết chừng chuyện ấy lại…”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị kéo giật đầu ra sau.
“Đờ mờ, thằng súc vật nào đấy!”
Đầu Lâm Văn Long bị kéo ngửa ra sau một góc chín mươi độ, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy khuôn mặt ở bên trên đang nhìn mình.
Mặt Lương Tứ lạnh tanh, anh túm bím tóc sau đầu của đối phương như túm một trái bóng bay.
Lâm Văn Long gần như không thở được, mặt đỏ bừng lên muốn giãy ra: “Mẹ kiếp, mày điên à!”
Diễn biến bất ngờ này khiến cả quán ăn im phăng phắc, mọi người nghe tiếng của anh ta đều đổ dồn lại nhìn, cuối cùng tập trung nhìn vào người Lương Tứ.
Lương Tứ bỗng nhiên bỏ tay ra.
Do quán tính giãy giụa, lại thêm Lâm Văn Long phản ứng chậm nên mặt anh ta đập ngược về đằng trước, va trúng máy móc ở quầy thu ngân.
Theo bản năng, Lâm Văn Long buông lời dọa dẫm: “… Mày có, có biết tao là ai không?”
Anh ta còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị Lương Tứ nhấn gáy xuống, đập thêm một phát nữa rồi lạnh lùng đáp:
“Tôi chẳng cần biết anh là ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.