Thiên Thành trở về nhà vầ thấy Bà Lưu vẫn đang ngồi trong phòng và đang nói chuyện với ai đó.
-Con về rồi.-Cậu nói bang quơ một câu rồi trở về phòng khóa trái cửa lại.
Đã hơn một tuần trôi qua nhưng cậu vẫn không thể nào đối mặt với bà Lưu, cậu vẫn không biết mình nên tha thư cho bà hay phải làm gì. Trong đầu
cậu có hàng trăm mối tơ vò chưa được gỡ, cũng đã hơn một tuần cậu không
liên lạc với An Ninh, trong thâm tâm cậu luôn nghĩ rằng mình là kẻ thua
cuộc, mình cần phải rút lui nhưng ý trí và con tim cậu vẫn dẫn bước chân cậu đến bên An Ninh.
Cộc Cộc….Cộc….
-Mẹ vào nhé Thiên Thành.-Bà Lưu nói nhỏ.
-Mẹ vào đi.
Bà Lưu đẩy cửa vào rồi rụt rè đến bên cạnh Thiên Thành, chắc có lẽ bà biết cậu vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mình.
-Cuối tuần này mẹ có mở một parti nhỏ tại nhà để mời một vài đối tác làm ăn. Trong danh sách mời có cả Phó tổng giám đốc tập đoàn M- cô Quách An Ninh.
-Tại sao mẹ lại mời cô ấy?-Thiên Thành sửng sốt.
-Tại sao mẹ lại không được mời cô ấy?
-Xưa nay mặt trăng đâu thể ở cùng chỗ với mặt trời, nước và lửa đâu thể
nhìn mặt nhau. Mẹ biết vậy mà còn mời cô ấy, cuối cùng thì mẹ có ý đồ
gì?
-Ý đồ gì ư? Chẳng lẽ trong đầu con mẹ là người nham hiểm đến vậy?
-Con không có ý đó, nhưng rõ ràng mẹ không ưa gì An Ninh và cô ấy cũng
rất căm hân mẹ. Vậy chẳng có lý do gì mà mẹ lại mời cô ấy.
-Dù sao tập đoàn M cũng là một tập đoàn lớn tại Nhật, mời cô ta cũng chỉ với tư cách bạn làm ăn. Chẳng lẽ không được sao? Đừng nói nhiều nữa, mẹ chỉ muốn con biết như vậy. mẹ ra ngoài đây, còn phải báo cho các anh
con nữa.
Bà Lưu vừa ra khỏi cửa, cậu liền nổi trận lôi đình. Cậu gạt hết tất cả
những thứ có trên mặt bàn xuống đất, chai rượu cũng theo đó mà vỡ tan
tành.Cậu biết thừa tính bà Lưu, không chó chuyện thì không đời nào bà
mời An Ninh đến dự tiệc. Giờ chỉ còn trông chờ vào An Ninh sẽ từ chối
hay nhận lời dự bữa tiệc hay không thôi.
…………………….
Tháng 2, tháng của Bách hợp trắng. Sáng nào trước bàn làm việc của An
Ninh cũng là một lẵng Bách hợp trắng xinh xắn ngát hương. Mặc dù chẳng
đề người gửi nhưng cô thừa biết lẵng hoa đó là của ai. Trên đời này chỉ
có Thiên Bảo mới gọi cô là Bách hợp.
-Thưa phó tổng, đây là lịch làm việc trong tuần của chị và bảo cáo hoạt
đông kinh doanh quý trước của tập đoàn M vừa mới được fax sang đây hồi
sáng.
-Cảm ơn, cô cứ để đó cho tôi.
-Chị có cần em giúp gì nữa không ạ?
-Phiền cô vứt giùm tôi mấy lẵng hoa úa kia đi nhé.
-Vâng. À quên mất, đây là thiếp mời dự tiệc của Lưu Đông gia, một trong
những gia tộc cung cấp nguyên liệu thảo mộc lớn nhất Việt Nam.
An Ninh sửng sốt khi nghe thấy cô thư ký nhắc đến Lưu gia…lập tức cô cầm tấm thiếp lên xem xét…
-Họ đưa cho chúng ta khi nào?
-Dạ vừa mới cách đây khoảng một tiếng.
-Tại sao họ lại muốn mời chúng ta? Tôi nhớ là chúng ta chưa từng có hợp đồng nào cùng với Lưu Đông gia mà.
-Vâng, chắc vì họ biết chúng ta là tập đoàn lớn tại Nhật nên muốn nhân cơ hội này để làm ăn.
-Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.
An Ninh cầm tấm thiệp trên tay và nhìn nó thật chăm trú….trên tấm thiệp
còn ghi rõ tên của An Ninh cùng tên của tập đoàn M. Thật sự cô không thể hiểu được vì sao Bà Lưu lại làm như vậy? Từ trước đến này, cô luôn biết rằng bà Lưu không ưa gì mình, hơn nữa cô thừa hiểu rằng người đàn bà
nham hiểm đó sẽ không chỉ vì lý ro gì mà lại mời cô đến dự một bữa tiệc
của bà ta. Nếu cô không tới đó cũng không được, Lưu gia đã có chỗ đứng
quá rõ ràng trên thị trường trong nước, không tới đó rõ ràng là muốn đối đầu với Lưu gia, tập đoàn M mới vào thị trường Việt Nam chưa lâu, sẽ
bất lợi cho cô và M nếu như làm như vậy. Nhưng nếu cô tới đó, liệu Bà
Lưu sẽ làm gì? Bà sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế, trăm lời nói cay độc
để hạ nhục cô trước mặt mọi người…dù giờ đây địa vị và tiền bạc của An
Ninh đã khá ổn định nhưng về cái quá khứ ấy của cô…liệu mọi người sẽ
nghĩ gì về cô? Nghĩ gì về quá khứ của cô?