Hạ Du dừng xe ở một ngõ nhỏ, căn nhà cũ nằm sát về một góc.
-Nhà của cậu ở đây hả?
-Chỉ là nhà thuê thôi, tôi không sống ở đây.
-Cho tôi số tài khoản đi, mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cậu.
-Thôi, khỏi cần, dù sao hôm nay chị cũng đã lai tôi về hơn nữa, xem ra
hôm nay chị có tâm trạng không tốt nên tôi sẽ không đòi bồi thường đâu.
Lâu rồi không có ai để ý đến tâm trạng của Hạ Du, từ khi quen Thiên Bảo, mọi thứ xung quanh cô đều bị hút vào vòng xoáy dành cho cậu, tâm trạng
và nét mặt của cậu dường như chính là tâm trạng của cô. Chính bản thân
cô cũng đã quên đi bản thân từ lúc nào. Giờ đây, một cậu nhóc lại khiến
cho cô cảm thấy bản thân mình quan trong và cần được quan tâm.
-Cậu tên là gì thế?
-Tại sao chị lại muốn biết tên tôi?
-Tôi không muốn nợ ai cái gì cả, tôi là Hạ Du.-Hạ Du đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay nạn nhân của mình.
-Gọi tôi là Dương.-Cậu đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay Hạ Du.
-Đó không phải là tên thật của cậu.
-Tại sao tôi lại phải dùng tên thật? Con gái thật giống nhau, đều hỏi câu y chang nhau.
-Ngày mai tôi sẽ lại tới.
-Làm gì? Tôi đã nói là không cần bồi thường rồi mà.
-Tôi sẽ mạng cho cậu chút đồ ăn coi như bồi thường, nếu không làm như vậy tôi sẽ không yên tâm.
Dương gật gù tỏ vẻ bùi tai, cậu lặng lẽ đi vào nhà rồi đóng cổng lại.
Tâm trạng của Hạ Du đã khá hơn, cô nhìn chiếc xe máy dựng trong sân rồi
bước từng bước ra khỏi con ngõ hẻm để trở về với cuộc sống xa hoa nghẹt
thở.
…………….
-Con về rồi thưa bố mẹ.
Hạ Du đứng trước mặt bố mẹ, hai người đưa ánh mắt lo lắng và rò sét về phía cô.
-Con đã đi đâu mà giờ này mới về?
-Con từ bệnh viện về rồi tiện thể đi dạo một lát.
-Mọi chuyện là sao? Sao Thiên Bảo nó lại bế cô gái đó đi? Hai đứa cãi nhau ah…hay Thiên Bảo nó bắt cá hai tay?
-Không, là vì con không thích anh ấy nữa, anh ấy chỉ làm vậy để con tức thôi.-Hạ Du cố kìm nén cảm xúc.
-Tại sao con lại vậy hả? Rõ ràng con muốn bố mẹ tác hợp cho hai đứa, lại còn tuyên bố với toàn dân thiên hạ rồi.
-Nhưng giờ thì con không muốn nữa…..chỉ thế thôi.- Nói rồi Hạ du chạy
thẳng lên lầu, cô chẳng còn tâm trạng nào để giải thích với bố mẹ về
chuyện đó. Cô biết rằng mình đã sai và tự mình phải giải quyết nó nhưng
chỉ tối nay thôi, cô chỉ muốn một mình ngay lúc này, để cô có thể chấp
nhân sự thật rằng mình là kẻ thua cuộc.
Nằm trên chiếc giường êm ái trong căn phòng lông lẫy nhưng sao Hạ Du cảm thấy mình thật lạc lõng, dường như cả căn phòng đang chống lại cô. Cảm
giác tội lỗi thất bại bao trùm lấy toàn bộ thân thể. Thật sai lầm khi cô cố tình muốn chiếm lấy Thiên Bảo. Từ khi cô gặp cậu, ở cậu có quá nhiều điểm thu hút cô, chỉ là ngẫu nhiên nhưng dường như ánh mắt cô bị hút về phía cậu. Đó là một quán ăn nhanh vào buổi trưa, hình ảnh cậu cầm chiếc humberger, mái tóc đen và chiếc bút máy. Chiếc bút được viết liên hồi
trên mảnh giấy trên bàn, trong khi tay kia vẫn đang cố nhồi chiếc bánh
vào miệng. Đôi mắt cậu khác với những người khác, nó chứa một nỗi buồn
khó tả, vầng trán hơi nhăn hằn lên vẻ mệt mỏi. Nhưng toàn bộ những nét ủ rột ấy đều giống như một liều thuốc độc khiến Hạ Du mê đắm. Rồi cho đến lúc cô biết cậu chính là đối tượng đính hôn của mình, cô đã vui mừng
biết bao và nghĩ ra đủ mọi viễn cảnh tươi đẹp về một tương lai sáng lạn
có cô và cậu. Nhưng, cái viễn cảnh ấy ngày càng bị dập tắt khi cô biết
được trái tim cậu vẫn còn một vết thương chưa lành. Và cô quyết định
chờ, cô chờ cho tới khi vết thương đó hoàn toàn bình phục, lúc đó, cậu
sẽ nhìn về phía cô và rồi Thiên Bảo sẽ là của cô. Chờ đợi rồi lại chờ
đợi, tìn yêu đâu mãnh liệt của cô càng ngày càng giống như thứ tình cảm
đến từ một phía, cô ở bên cậu mà giống như một cái bóng, một cái bóng đi đằng sau không hơn không kém, đã nhiều lúc cô muốn len lỏi vào từng
khoảng trống trong tâm hồn cậu. Nhưng rồi nó lại bị công việc và cô gái
kia lấp đầy, chưa một lần nào trong suốt ba năm qua cô có cảm giác rằng
mình đang yêu, mình đang được yêu. Chỉ là sự đơn phương cô độc và sự tự
vùi dập hủy hoại bản thân.
Sáng hôm sau Thiên Bảo có mặt tại nhà Hạ Du sớm, ba mẹ Hạ Du cũng rất bất ngờ vì sự có mặt của cậu.
-Có chuyện gì mà con lại tới nhà Bác sớm như vậy?
-Dạ, con có chuyện muốn thưa với hai bác.
-Có chuyện gì vậy con? Hạ Du nó vẫn trên phòng, có cần kêu nó xuống không?
-Dạ, không cần đâu ạ, chuyện này con nói với hai bác là được rồi.
-Có chuyện gì mà trông vẻ mặt con nghiêm trọng vậy.
Thiên Bảo cúi đầu.
-Con xin lỗi hai bác trước, mong hai bác nhận lời xin lỗi của con.
-Có chuyện gì vậy? Có phải chuyện đính hôn giữa hai đứa không? Hôm qua thấy Hạ Du nói như vậy, hai bác cũng không hiểu như thế nào.
-Dạ, tối hôm qua Hạ Du cô ấy nói gì?
-Nó nói muốn hủy hôn, rằng nó không thích con…hai đứa có chuyện gì? Hạ Du nó làm sai chuyện gì sao?
-Dạ không ạ, người sai là con, Hạ Du không có lỗi gì cả.
-Con nói rõ cho hai bác nghe xem nào.
-Dạ, con biết Hạ Du là một cô gái tốt, có lẽ cả đời con sẽ không gặp
được một cô gái như thế lần thứ hai. Nhưng chỉ tiếc là cô ấy và con lại
gặp nhau không đúng lúc….
-Có phải là vì cô gái kia không? Tại cô gái kia nên hai đứa mới như vậy?
-Dạ không, cô ấy không có lỗi gì hết, tất cả là lỗi do con, có trách thì hai bác cứ trách con.
Bố mẹ Hạ Du bắt đầu thấy khó xử trong tình huống này, họ cũng là những
bậc cha mẹ hết sức tâm lý với con cái. Nhà họ Hạ mãi mới hạ sinh được
một cô con gái, họ coi Hạ Du như bảo bối của mình, tất cả mọi thứ họ đều làm cho con, Hạ Du muốn gì cũng có, hơn nữa, cô còn là một cô gái hiền
dịu, đoan trang nên họ càng không muốn cô bị tổn thương.
-Con cứ về đi, khi nào Hạ Du bình tĩnh lại, hai bác sẽ chiều theo quyết định của nó.
Hạ Du đứng trền lầu từ nãy đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Cô vốn đã
muốn dứt tình với Thiên Bảo, nhưng chỉ mới thoáng nhìn thấy gương mặt
khôi ngô của cậu, cô lại không thể kìm lòng. Thiên Bảo luôn như vậy, vẻ
ngoài luôn lạnh lùng nhưng bên trong cậu là người sống rất có trách
nhiệm. Cậu không thể bỏ mặc Hạ Du trong tình huống này, cậu không yêu cô nhưng lại muốn cô cùng chịu hậu quả. Hạ Du không thể tìm được ở con
người ấy bất kỳ một điểm nào không tốt, đối với cô, mất đi một Thiên Bảo cũng giống như mất đi nửa trái tim vậy.
Thiên Bảo trở về công ty, bà Lưu đang đợi cậu tại phòng làm việc, nhìn
thấy gương mặt cứng nhắc không chút biểu cảm của bà Lưu khiên cậu khó
chịu ngán ngẩm.
-Mẹ tới đây có chuyện gì vậy?
-Mẹ định ngày rồi, ngày 15 tháng sau hai đứa sẽ đính hôn, lát nữa mẹ sẽ qua bên chủ tịch Hạ bàn bạc với họ.
-Mẹ đúng là mất trí rồi, tại sao mẹ lại làm như vậy trong khi chưa hỏi ý kiến con?
-Hỏi ý kiến mày cũng bằng thừa, chính Hạ Du là người đề xướng ra chuyện này, chỉ như vậy là đủ.
-Mẹ nói gì? Là Hạ Du sao? Đừng đổ lỗi cho cô ấy, con thừa hiểu mẹ.
-Cái gì? Mày nghĩ ****** như vậy sao? Không tin thì mày cứ trực tiếp
đi hỏi Hạ Du đi. Hơn nữa, dù có thế nào thì ngày đính hôn cũng đã định
rồi, đừng hòng mà đến với cho hầu gái đó.
-Không, con sẽ đến với cô ấy, còn hôn ước, mẹ hãy hủy đi.
-Thiên Bảo, sao mày không chịu nghe lời mẹ? Nó cho mày ăn nhầm thứ bùa
mê thuốc lú gì mà suốt 5 năm qua mày như một kẻ điên? Cả thằng Thành
nữa, hai an hem mày mù hết cả rồi.
-Xin mẹ thôi đi, con tuyệt đối không để mẹ đông đến cô ấy.
-Mày nghĩ là mày có thể ngăn được mẹ sao? Hôm qua nó đã tuyên chiến với
mẹ như vậy, đúng là loại con gái không có giáo dục, không có phép tắc.
Đáng lẽ ra phải triệt cỏ tận gốc từ 3 năm trước mới đúng.
-Mẹ thôi ngay đi, nếu mẹ đông đến cô ấy, lúc đó con không biết mình sẽ làm gì đâu. Còn bây giờ, con phải làm việc. Mẹ về đi.
Thiên Bảo đẩy bà Lưu ra khỏi cửa rồi đóng rầm cửa lại. Đầu óc cậu lúc
này đang rất rối bời. Cậu ước gì mình được sinh ra ở một gia đình bình
thường, thì giờ đây chắc cậu và An Ninh đang có một cuộc tình trong mơ.
Nhưng sao số phận lai cứ phải đặt con người vào những hoàn cảnh trớ true như vậy? Lại còn Hạ Du nữa, cậu không biết phải làm sao để có thể đối
mặt với cô ấy, cũng chẳng biết có nên tin những lời bà Lưu nói về Hạ Du
hay không?
Chap:
Mây bồng bềnh bám trên bầu trời,
Cũng giống như cỏ mơn man dưới mặt đất.
Mây người không thể với tới,
Nhưng cỏ lại bị người dẫm đạp vô tình.
Ngươi là mây, còn ta là cỏ.
Người khác ngước nhìn ngươi,
Còn ta thì bị mọi người dẫm đạp.
Nhưng ngươi biết không?
Những nơi có mây,
Cỏ đều có thể mọc.
Cho khi trời quang mây tạnh,
Cũng là lúc sức sống của ta trỗi dậy.
Cứ chờ xem, mây ạ.
An Ninh nhấc điện thoại lên định gọi cho ai đó thì tiếng chuông cửa reo
lên. Đặt điện thoại xuống và ra mở cửa, An Ninh ngạc nhiên khi đó là bà
Lưu.
-Bà tới đây làm gì?
-Dù sao tập đoàn M cũng là một tập đoàn lớn, tôi không thể đắc tội với
ai. Hơn nữa tôi cũng muốn thông báo cho cô một tin, ngày 15 tháng sau,
Thiên Bảo sẽ làm lễ đính hôn. Tôi mong rằng từ hôm nay đến lúc ấy, cô
không gặp lại nó nữa, tôi không muốn có chút sạn nào trước khi đưa con
dâu về nhà.
-Tại sao bà lại phải lo lắng về chuyện đó? Không lẽ bà sợ. Bà sợ tôi sẽ cướp đi con trai bà…à không, bà sợ rằng cả hai người con bà sẽ không
cưới về cô con dâu như ý.
Bà Lưu tức sôi máu mắt, lòng trắng chuyển thành đỏ, những đường gân cũng lộ rõ.
-Đúng, tao sơn con cáo già như mày, những đứa chỉ biết đến chuyện dụ dỗ đàn ông rồi chiếm hết gia sản của họ.
-Bà nói gì vậy? Dụ dỗ đàn ông ư?
-Đúng, mày đừng tưởng tao không biết, một con hầu trắng tay như mày, nếu khoog dựa vào chút sắc thì lấy đâu ra cái cửa mà len chân vào tập đoàn
M. Có vẻ mày thạo chuyện lên giường với đàn ông lắm nhỉ.
-Tôi yêu cầu bà rút lại lời nói.-An Ninh cố nén sự tức giận.
-Sao? Vì tao nói đúng tim gan mày à? Tạo sẽ không để mày lấy được một đồng nào từ tao đâu.
Nói rồi bà Lưu bỏ đi, An Ninh nuốt nước mắt vào trong, đây không phải là lúc mà cô có thể khóc, nước mắt chỉ khiến cô yếu mềm và nhu nhược.
Nhấc điện thoại lên, An Ninh tiếp tục công việc mà cô đang dang dở.
-Con đây thưa chủ tịch.
-Con đang ở Việt Nam? An toàn chứ?
-Vâng, chuyện lần trước chủ tịch nói với con, xin người hãy để con tiếp quản tập đoàn M, và công ty đầu tư H.
-Con tin là mình có thể làm tốt chứ?
-Vâng, xin chủ tịch hãy để con là người thừa kế của người.
Tiếng chuông điện thoại tút …. Tút….những tiếng dài. Cái ngày mà cô
không mong muốn nhất cuối cùng thì vẫn phải tới, trong thâm tâm cô, cô
không bao giờ muốn mình phải làm như vậy. Đã có lúc cô muốn tha thứ cho
Bà Lưu tất cả, cô không cần nhận lời xin lỗi, cũng không cần một cái
liếc mắt đồng cảm của bà, cô chỉ cần một cuộc sống yêu bình bên ngườ cô
yêu thế là quá đủ. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, cô bị cướp mất người cô yêu, bị sỉ nhục, bị trà đạp, bị khinh rẻ. Nhân cách và lòng tự trong
của cô không cho phép mình chịu nhún nhường nữa, nó bắt cô phải trối
dậy, phải chống lại, phải trả thù tất cả những người đã cướp đi cuộc
sống của cô.
………….
Hạ Du đứng trước con hẻm nhỏ, căn nhà cũ kỹ cuối ngõ vẫn chưa sáng đèn,chắc là Dương chưa về.
Cô chợt nhớ tới cậu khi nhìn chiếc điện thoại hỏng mà cậu để trong túi.
-Tại sao lại tới đây? Tôi bảo là không cần đền đáp rồi còn gì.
Giọng nói của Dương khiến Hạ Du giật mình, chính cô cũng chẳng hiểu vì sao cô lại tới đây nữa.
-Xe của cậu đâu?
-Làm gì? Sao tự nhiên lại hỏi xe của tôi?
-Tôi muốn mượn nó.
-Tại sao? Lại có chuyện buồn à?
Đúng là Dương, cậu chẳng cần biết đối phương là ai cũng chẳng cần biết quen nhau bao lâu, cậu đều nắm được tâm can họ.
-Không, chỉ là muốn mượn nó đi vài vòng thôi.
-Bạn tôi mượn rồi, lát nữa nó sẽ mang qua đây, cô muốn vào nhà ngồi đợi không?
-Vào nhà á.- Hạ du dè chừng.
-Đừng có lo, tôi không phải là loại người háo sắc đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng dại gì mà làm vậy, tôi ở cùng chủ nhà.
Hạ Du nghe lời Dương vào nhà ngồi đợi. Căn nhà nhỏ cũ ký thiếu bàn tay
của phụ nữ đúng là không dễ chịu gì, bước chân vào đến cửa, một mùi khó
chịu thoảng qua cánh mũi.
-Nhà của đàn ông, chắc mùi cũng không dễ chịu gì, mong chị thông cảm.
Dương chạy vào nhà mang cho Hạ Du một chiếc ghế.
-Chị ngồi tạm ngoài này nhé, tôi dọn qua nhà một chút.
Hạ Du trưởng chừng như Dương chẳng bao giời bối rối hay cuống quýt, lúc
nào cậu cũng tỏ vẻ tự tin và điềm đạm. Nhưng cậu cũng chỉ là một tên con trai như bao tên con trai khác, cuộc sống của một sinh viên xa nhà
chẳng bao giờ sung sướng, nhất lại ở nơi thành phố xa hoa nhộn nhịp này.
Dương vội vã nhặt quần áo bẩn trên sàn, trên bàn, trên ghế, những chiếc bát lâu ngày chưa rửa, tất bốc mùi nhét trong những chiếc giày bám đầy
bùn đất….
Một lát sau, Dương ra cửa ngồi cạnh Hạ Du, lúc này cô đang lặng nhìn những vì sao trên trời.
-Thế nào? Sao trời nhiều như vậy, mai sẽ là một ngày nắng đấy.
-Căn nhà của cậu tuyệt thật, từ đây nhìn lên bầu trời quả thực rất đẹp.
-Đó là lý do vì sao tôi đặt đầu giường quay về phía cửa sổ, lúc cô nằm
xuống và nhìn lên trên, một phần của bầu trời sẽ lọt vào tầm mắt cô. Mọi buồn phiền sẽ tiêu tan hết.
-Sao cậu biết tôi đang buồn?
-Con người ta khi buồn thường tìm đến rượu để giải sầu vì họ biết khi họ buồn rượu có thể khiến họ quên hết và dễ dàng đem lại nụ cười cho họ dù là giả tạo hay là chân thật. Khi chị ngồi lên chiếc xe moto của tôi,
chị cũng cười như một kẻ say. Và rồi chị sẽ lại muốn cười như thế một
lần nữa.
-………….-Hạ Du không biết nói gì trước những cảm nhận sâu sắc đó của
Dương, dường như cậu có thể thấu hiểu mọi nỗi buồn của người khác.
-Cả quá tuổi thơ của tôi đã phải nhìn những ánh mắt còn buồn hơn của
chị. Sự đau xót mất vợ, mất con và bất lực của bố. Nối đau không thể
làm gì, cam chịu của mẹ. Nỗi đau phải rời xa gia đình của chị gái. Tất
cả đều là nỗi buồn, rất buồn.
-Dường như cậu đã có một quá khứ rất khó khăn.
-Khi còn nhỏ tôi cũng sống ở Việt Nam, nhưng khi 16 tuổi thì lại chuyển
tới Nhật. Tôi không biết chị có nỗi buồn như thế nào, vì gia đình, tiền
bạc hay tình cảm. Nhưng, một người con gái lúc nào cũng mang trong mình
tâm trạng như vậy sẽ khiến những người con trai không thể nào từ bỏ,
không thể nào bỏ rơi họ.
-Cậu nói vậy là sao?
-Cách đây không lâu, tôi đã gặp một cô gái, chắc cũng chạc tuổi chị. Cô
ấy không xinh đẹp nhưng lại rất thu hút người khác. Vì trong tâm hồn của cô ấy, nỗi buồn ngự trị quá nhiều. Và cô gái ấy có đôi mắt rất giống
chị gái tôi. Cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được chị ấy.
-Cậu yêu cô gái ấy ư?
-Không, chỉ là cảm giác đồng cảm, không nỡ buông tay và thương xót.
-Thương xót ư?
-Chị biết không, con gái đẹp khi họ buồn và dễ làm mủi lòng đàn ông hơn
là khi họ cười. Nhưng khi họ cười, sẽ mau hơn là khi nỗi buồn đến, nỗi
buồn thường đọng lại trong lòng họ rất lâu. Vì vậy, chị đừng buồn quá,
nó sẽ khiến chị chóng già đấy.
Thật nhẹ lòng khi nghe những lời Dương nói, giờ đây Hạ Du đã hoàn toàn
quên đi chiếc moto, Dương giống như một thứ rượu nhẹ, giúp lòng người
thư thái. Họ sẽ không say mà chỉ hơi mê muội trước ánh mắt sắc lẹm và
giọng nói quyến rũ ấy. và ngay lúc này đây, Hạ Du cũng đã tạm quên đi
Thiên Bảo.