Đợi Một Loài Hoa Nở

Chương 21: Xấu hổ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Ảnh: Internet)
Tôi ngồi trong đình viện, tay ôm nguyệt cầm của Mai Hạ Du tặng thẫn thờ nhìn ra hồ nước. Mai vàng bên bờ đã nở hết những cánh hoa cuối cùng, chồi xanh đâm um tùm che kín nhành cây xám xù xì. Sen trong hồ thi nhau hết nở rồi tàn, hương thơm bay xa tán loạn, cảnh đẹp đến trĩu nặng lòng người.
Hôm nay cũng giống mọi hôm, đều buồn tẻ, nhạt nhẽo, chán ngắt. Thế nào mà tôi lại nhớ đến Mai Hạ Du! Lệ Na ngốc sợ bệnh cũ tôi tái phát, tương tư Mã Phong áo tím than khốn kiếp đó, một mực bảo tôi phải ra hồ sen ngắm cảnh. Tôi lấy lý do sợ lạnh, sợ gió muốn quay về, muội nhất quyết không chịu, liền lăng xăng chạy đi lấy áo choàng, còn dặn tôi phải đợi. Muội làm sao biết được, chứng tương tư trầm kha của tôi muội đoán trúng rồi. Có điều, người làm tôi mang bệnh không phải Mã thiếu gia trong lòng muội mà chính là Mai Hạ Du.
Kể từ lúc huynh làm chưởng quầy của Mai Gia Ký, bận đến nỗi từ tờ mờ sáng đến tối mịt đều không thấy mặt. Nhiều lúc cô đơn quá tôi chỉ biết lấy nguyệt cầm ngắm, ngắm chán thì lại thở dài. Ngoài ra cũng chẳng biết đi đâu, làm gì cho khuây khoả? Tâm trạng hiện tại của tôi không mấy tốt, cộng thêm sinh lực giảm sút. Cảm giác mệt mỏi, đau lưng, tay chân buồn không nhấc đã mấy ngày nay càng làm tôi thêm lo lắng. Lòng thầm nghĩ đây là tác dụng phụ của xuyên không. Thân thể cứ như vậy mà yếu dần, yếu dần rồi chết đi. Sau đó hồn phách sẽ bay về xóm nhỏ Trường Tấn, trở về bên gia đình thân yêu. Than ôi! Nhưng biết khi nào?
Tôi thở dài, gác tay lên trán, nhắm mắt. Món “bánh mì thần thánh” bay loạn trong đầu. Món bánh mà ở hiện đại hồi một tháng trước là “best seller” (bán chạy) của xe bánh mì “Mai Cô” vậy mà lại trở thành món tệ hệ, thất bại đến thảm hại trong cái đêm tôi cùng huynh trốn xuống bếp. Tôi liền lắc đầu ngao ngán. Chắc chắn sẽ không bao giờ dám nghĩ đến việc sau này món “bánh mì thần thánh” sẽ nổi danh khắp thiên hạ hay chỉ nhỏ nhoi là trở thành món ăn vang danh ở đất Lâm An này. Đời không như mộng, đến bánh mì nướng xong, bản thân tôi ăn còn thấy dở, huống hồ đem đi bán. Ai có thể dám nếm lần hai? Đúng là càng nghĩ càng tức cười. Thực tế luôn khác xa tiểu thuyết, phim ảnh. Bây giờ tôi chính thức thừa nhận bản thân là kẻ xuyên không thất bại nhất. Một lần nữa tôi thở dài cho sự nghiệp dở dang, bất thành của mình.
Không than vãn làm chi cho cuộc đời vốn dĩ bi thảm càng thêm bi thảm, tôi nâng nguyệt cầm lên, gãy bừa vài phím. Cảm giác ngón tay chạm vào dây chân thận như Mai Hạ Du đang cận kề bên cạnh. Tuy nguyệt cầm không phải “món” sở trường nhưng âm thanh phát ra cũng không tệ, vừa đủ làm một người mệt mỏi có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nguyệt cầm này đối với tôi mà nói vô cùng ý nghĩa. Vừa là món quà đầu tiên khi tôi xuyên đến đây cũng là thứ gắn kết tôi và những kỷ niệm xa xôi. Tiếng nguyệt cầm da diết khắc khoải của ông trong lời bà kể. Ôm nguyệt cầm tựa ôm hết những hồi ức quá khứ và hoài bão tương lai, hệt tôi vẫn ở bên cạnh bà và gia đình nhỏ của mình. Từng chút, từng chút đều là phút giây đẹp đẽ nhất mà tôi đã có.
Chầm chậm ngã người ra sau tựa cột tròn, co chân lên, ngón tay vẫn lướt trên phím đàn. Đột nhiên giai điệu trước nay đã rất lâu không hát lại thoáng qua trong đầu mấy câu, tôi ngân nga:
“Yì shēng yào kū duō shǎo huí cái néng bù liú lèi?
Yì shēng yào liú duō shǎo lèi cái néng bù xīn sùi?
Wǒ yán jiǎo méi shāo de qiáo cuì méi yǒu rén kàn dé huì
Dāng chū de shì yán tài wán měi xiàng luò huā mǎn tiān fēi.”
Dịch nghĩa:
“Một đời phải khóc bao nhiêu khi quay về mới không lưu lại nước mắt?
Một đời phải khóc bao nhiêu mới có thể không làm trái tim tan nát?
Khoé mắt sau chân mày không ai thấy được sự tiều tuỵ
Khi ấy lời thề rất hoàn mỹ tựa như cánh hoa bay trên trời.”
(Trích lời bài hát “Hoa rơi,” ca sĩ trình bày Lưu Tử Linh.)
Vừa dứt mấy câu hát ngắn ngủi, một giọng nam sau lưng cất lên:
- Không ngờ Mai muội muội còn biết hát. Sao bấy lâu nay ta không nhận ra được nhỉ?
Tôi không cần quay lại cũng biết là ai. Khắp Mai gia trang không ai dám nói với tôi cái giọng mỉa mai như vậy, chỉ có Mã Phong áo tím than mắc gió mắc dịch mới thích kinh thường tôi đến thế. Không đáp lời hắn, tôi cắp lấy cây đàn, đứng lên, hắn liền bước qua chắn trước mặt tôi. Vẫn màu tím than thường ngày, nhưng sắc tím hôm nay nom không còn đậm đặc như trước, khiến hắn trông hiền lành hơn.
Bình thường tôi sẽ quát thẳng bộ mặt xấu xa của Mã Phong, mặc kệ hắn có mắng nhiếc, khi dễ, thách thức thậm chí bạo lực thì tôi cũng ngoan cố đối đầu với hắn đến cùng. Nhưng hôm nay cơ thể tôi không được tốt, nên tâm trạng gây gổ, tranh luận với hắn một chút cũng không có hứng. Tôi lười biếng thở dài, âm thanh vô lực:
- Ngươi tránh ra đi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi!
- Ta không cho ngươi đi. Ta nói cho ngươi biết, chuyện ngươi đẩy ta xuống hồ hại ta nằm trên giường tận ba hôm không dậy nổi, vậy mà một chén thuốc ngươi cũng không sắc cho ta, một tiếng xin lỗi ta ngươi cũng kiệm lời không nói. Ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu. Hôm nay ngươi phải trả cho ta, nếu không ta không cho ngươi đi đâu hết.
Ôm lại nguyệt cầm trước ngực, lẳng lặng ngước lên nhìn bản mặt của Mã Phong. So với mấy hôm trước, sắc diện của hắn trông đã khá hơn nhiều, da dẻ hồng nhuận, điều đó càng làm tôi ghét hắn biết nhường nào.
Mã Phong ngó tôi một hồi rồi buông lời, không biết là đang quan tâm hay cố tình trêu tức:
- Ngươi bị làm sao vậy? Mặt mày xanh xao, từ đầu đến chân giống một cái xác. Bản thân vốn dĩ đã xấu xí, trông ngươi càng thậm tệ hơn trong bộ dạng này. Ta không hiểu nổi ngươi có phải nữ nhi không nữa?
Những lời thốt ra từ miệng Mã Phong không có câu nào êm tai. Tôi tặc lưỡi một cái, lắc đầu, lướt qua hắn, chầm chậm nâng từng bước chân nặng nề đi xuống bậc tam cấp của đình viện. Hắn lập tức gọi lại:
- Mai muội muội, đứng lại đó! - Mã Phong không đợi được tôi có nghe lời dừng bước hay không, ngay tức khắc chạy xuống nắm vai tôi xoay lại, giọng điệu không còn bỡn cợt như lúc nãy, hắn tiếp. - Hôm nay là nguyệt sự của ngươi à?
- “Nguyệt” cái gì? - Tôi nghe qua hai từ “nguyệt sự” thật tình không hiểu nổi, hai con mắt giương lên nhìn Mã Phong. Đầu thầm nghĩ: “Thôi chết! Nguyệt sự mà hắn nói chẳng lẽ là việc kia của con gái sao, chính là ngày đèn đỏ!”
Mã Phong cau mày, khoanh tay, cười cười:
- Ta nói là nguyện sự của ngươi tới rồi. Đừng bảo với ta là bản thân ngươi vốn không nhớ ngày quan trọng hằng tháng này của ngươi đó nha.
- Ta... - Tôi lắp bắp.
Mã Phong chỉ chỉ phía sau tôi, lắc đầu, trề môi chế giễu. Tôi quay ra sau, quýnh quáng kéo váy qua bên xem xét. Một vệt đỏ sậm loang nho nhỏ trên lụa vàng nhàn nhạt. Bây giờ mới vỡ lẽ, thảo nào sáng ra cơ thể lại phản ứng như vậy. Tôi ôm đầu, miệng nói nhảm:
- Lần này tiêu rồi, làm sao bây giờ? Tiêu thật rồi!
Ở nơi xa lắc xa lơ với hiện đại thì làm sao có thứ tôi cần cho những ngày đèn đỏ bây giờ? Quan trọng là mất mặt trước kẻ mà tôi ghét cay ghét đắng, như thế quả thực trở thành trò cười cho Mã Phong. Tôi hận lắm! Tại sao lại là hắn, tên “ngựa phải gió” khốn kiếp? Ước gì bây giờ mặt đất nứt làm đôi để chui xuống cho rồi, tôi không muốn đối diện với vẻ mặt vênh váo khó ưa của hắn nữa. Đang suy nghĩ mông lung chợt một cơn đau âm ỉ ở bụng dưới quặn lên dữ dội. Mỗi một lượt co thắt, đau đớn lại tăng thêm một phần, làm tôi muốn thở cũng thở không thông. Tôi khuỵu chân, cả thải mười đầu ngón tay đều lạnh toát, run rẩy. Đành buông đàn, dùng sức cấu vào bụng để cơn đau thuyên giảm, vừa cấu tôi vừa cắn răng chịu đựng.
Mã Phong thấy thế, ngay tức khắc kéo cánh tay tôi, vực lên:
- Ngươi đau lắm à? Ta xem mạch cho ngươi. Bình thường ta đã bảo ngươi ăn uống phải chú ý, những ngày này tuyệt đối không được ăn đồ lạnh, còn phải giữ ấm cơ thể, không được ngâm trong bồn tắm quá lâu, ngươi lại không chịu nghe. Giờ đau đến quằn quại như vậy chỉ có bản thân ngươi chịu thiệt. Có ai quan tâm ngươi ngoài phu quân tương lai của ngươi không?
Nghe Mã Phong nói, rõ ràng từng câu từ đều có ý quan tâm tôi, nhưng sao ngẫm một hồi vẫn là đang cố chọc tôi giận. Thêm nữa, khi nghĩ tới trước đây hắn vô tâm đối với Mai tiểu thư thì tôi chỉ thấy những lời hiện tại của hắn toàn là giả dối. Tôi gạt tay hắn, thở ra, lí nhí:
- Ta mệt lắm, ngươi yên lặng một tí đi!
- Ngươi... thật là! Lúc trước ngươi đeo bám ta, muốn ta để ý ngươi, nhìn ngươi, quan tâm ngươi, suốt ngày như cái đuôi sau lưng ta, sao bây giờ ngươi lại… Chắc là cái đêm ngươi nhảy xuống hồ, não bị vô nước rồi!
- Ngươi im đi, não ngươi bị úng nước thì có! - Tôi thều thào đáp trả trong khi đầu quay cuồng. Chịu đựng được thêm một chút rồi chân mất dần lực, ngồi cũng không vững, liền ngã ngang trên mặt đất.

(Ảnh: Internet)
Hắn luồn tay qua lưng, bế thốc tôi lên. Tôi gắng gượng chút sức cuối cùng quát hắn:
- Ngươi không được động vào ta!
Mã Phong cười giòn, rồi đáp:
- Từ đầu đến cuối ta đều thấy cả rồi, lại còn không được động, ngươi đúng là tức cười.
- Bỏ ta xuống!
- Thật sự?
- Ta nói bỏ ta xuống!
- Được! - Hắn thẳng lưng, không do dự buông tay, lưng tôi ngay tức khắc chạm mặt đá lát lạnh lẽo, ướt át dưới chân hắn, đau như gãy đôi.
- Tiểu thư!
Cùng lúc Lệ Na đem áo choàng tới, toàn bộ hành vi bạo ngược của Mã Phong đối với tôi muội đã chứng kiến bèn la lên, áo choàng trên tay rơi xuống đất. Nhanh chóng chạy tới đỡ tôi dậy, lật đật phủi sơ qua bụi đất ở khuỷu tay tôi xong xuôi, muội ngước lên nhìn hắn. Trong đôi mắt to đen kia của muội thoáng vài tia sợ sệt. Nhưng rồi muội cũng lấy hết dũng khí, hai tay nắm vai tôi siết chặt hơn, lên tiếng:
- Mã thiếu gia, lần này người thật sự quá đáng rồi đó!
Mã Phong chắp tay sau lưng, lướt qua Lệ Na một lượt. Chút si mê kịp dâng tràn trong đáy mắt, sau đó tan đi mất rồi nhanh chóng dừng lại trên nét mặt u tối của tôi, đính chính:
- Chính tiểu thư của ngươi bảo ta bỏ xuống, ta chỉ làm theo mà thôi, không thể trách ta được.
- Người... - Lệ Na còn muốn phân bua với Mã Phong, vì câu nói ngang ngược kia của hắn bèn cứng miệng.
- Ngươi về chăm sóc cho tiểu thư ngươi đi, hẳn là phải vất vả thêm mấy ngày nữa.
Mã Phong nói, bàn tay không yên phận với tới, vén vài sợi tóc bệt trước trán tôi ra sau tai. Lập tức gạt phăng tay hắn, tôi ngẩng lên, nhìn hắn trừng trừng. Gượng gạo trong phút chốc, hắn liền cong khoé môi, xoay người bước đi.
Lệ Na hỏi với theo:
- Nhưng tiểu thư nô tỳ bị làm sao vậy, Mã thiếu gia?
Mã Phong không quay lại, nói to:
- Ngươi hỏi muội ấy đi, ta không tiện nói.
Lệ Na nhìn tôi, gương mặt non nớt nhăn nhúm rất tức cười, nếu tay không bận đỡ tôi, thì sẽ giơ lên cào cấu hai búi tóc quả trám của muội.
Tôi cười khổ:
- Về đi nào, ta sẽ nói muội nghe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.