Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 21:




70.
Lúc trước khi chơi chân tâm thoại đại mạo hiểm, có câu hỏi về "Nụ hôn đầu tiên", Lục Phong không hề có kinh nghiệm chỉ có thể nghĩ đến lần Du Am hôn trộm lên má cậu, nhưng lúc này cậu minh bạch, kia không tính là một nụ hôn, hiện tại mới đúng. .
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lục Phong ngồi trừng lớn đôi mắt, tay Du Am chống hai bên thân thể cậu, ấn lên tay cậu, tay Du Am lớn, bao gọn tay cậu bên trong. Do là không có kinh nghiệm, nên lúc hôn Du Am không cởi mắt kính ra, gọng kính đỉnh vào mũi Lục Phong, nhưng xúc cảm nơi này, hoàn toàn kém xa so với ở môi.
Môi nhẹ nhàng vuốt ve, Lục Phong vẫn còn ngốc lăng, cảm giác được trên môi ngưa ngứa, theo bản năng mà vươn đầu lưỡi liếm một chút, ướt ướt.
Du Am như bị điện giật mà thối lui, cả khuôn mặt đều đỏ, Lục Phong chưa từng thấy khuôn mặt hắn đỏ như thế này. Chỉ thấy hắn chật vật mà dùng mu bàn tay lau lau khóe môi, Lục Phong lúc này mới hậu tri hậu giác chính mình vừa rồi liếm cái gì, đầu hôn não trướng.
Phòng y tế lại một mãnh yên tĩnh.
Nhiệt độ trên mặt Du Am hạ xuống một chút, hắn đẩy đẩy mắt kính, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Phong, chủ động đánh vỡ yên tĩnh.
"Tôi đã nói rồi," Âm thanh của Du Am mang theo chút khàn khàn, Lục Phong nghe được lỗ tai phát ngứa, "Cái kia căn bản không gọi là hôn......"
"Cậu......" Lục Phong lắp bắp hỏi, "Cậu vì, vì cái gì...... Như vậy......"
Lục Phong nguyên bản chính là muốn hỏi "Cậu vì cái gì hôn tôi", lời nói đến bên miệng rồi lại cảm thấy thẹn đến nói không nên lời.
"Bởi vì tôi thích cậu."
Du Am trực tiếp nói.
Lục Phong bị quả bóng thẳng của hắn mà choáng váng, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng bị giáp mặt tỏ tình như vậy vẫn luống cuống tay chân, tim đập từ nãy đến giờ cũng không chậm lại. Cậu cứng họng, một đống từ ngữ nhảy tới nhảy lui, vẫn không tạo thành một câu.
"Cậu, cậu nói, nói cậu, hỉ, thích......"
Dù có tính cách trầm ổn đến đâu, Du Am cũng chỉ một chàng trai muốn bày tỏ tình cảm, hắn sợ Lục Phong thấy mình quá phận khẩn trương, liền ngồi xổm xuống, một tay nâng mắt cá chân sưng đỏ của Lục Phong, một tay khác giúp cậu kéo ống quần xuống, Lục Phong rụt rụt, mắt cá chân sưng thành móng heo, không di chuyển nữa.
Du Am thấp đầu, nói: "Ân."
Lục Phong cũng không phải đồ ngốc, dù cho lúc sau là bộc bạch cõi lòng cậu cũng muốn đáp lại hắn một cái, cậu vốn dĩ vẫn luôn đúng tình hợp lý, cảm thấy chính mình là một đại thẳng nam, đối với Du Am một chút tâm tư dư thừa cũng không có, trong khoảng thời gian này liên lụy hắn bất quá cũng vì chuyện biến thành mèo, nhưng hiện tại không có lý do hợp lý và hợp lý.
Cậu nhìn đỉnh đầu Du Am, nói: "Chỉ là tôi......"
Tay Du Am vẫn còn đỡ cẳng chân Lục Phong, lòng bàn tay hắn dần nóng lên, Lục Phong thấy hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa. Lục Phong không khỏi nhớ tới khoảng thời gian gần đây, lúc cậu biến thành mèo, hắn luôn ôn nhu chiếu cố, bọn họ cùng nhau đi công viên giải trí, bóng bay màu sắc rực rỡ lập tức bay lên bầu trời, còn có lúc Du Am cõng cậu, bờ vai rộng lớn đáng tin cậy.
Chính là, càng nghĩ đến một Du Am tốt đẹp, cậu càng nghĩ đến từ hàm hồ mà nói qua loa cho xong.
Cậu cúi đầu né đi ánh mắt Du Am, nghiêm túc mà nói: "Chính là tôi không thích nam sinh a, thực xin lỗi, tôi...... Tôi không thể......"
Lục Phong kiềm chế tâm tình một hơi nói xong: "Gần đây tôi quấy rầy cậu nhiều rồi, thực xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa, thật sự thực xin lỗi."
Cậu cúi đầu không dám nâng lên, chỉ dám nhìn đầu gối chính mình. Dạ dày Du Am như chứa một khối chì, dùng sức đi xuống thật sâu. Thật lâu sau đó, khoảng chừng qua đi vài phút, Du Am mới nhẹ nhàng mà lên tiếng: "Là tôi quấy rầy cậu."
Ái muội cùng kiều diễm vừa rồi trở thành hư không, Du Am đứng lên, lui ra sau một bước nhỏ, khoảng cách lịch sự mà an toàn. Đúng ngay lúc này, bác sĩ đẩy cửa tiến vào, tùy tiện mà đánh vỡ cục diện yên tĩnh bế tắc này.
"Ai nha để cô nhìn xem, dường như không còn bị sưng nữa, này, bạn cùng lớp em dìu cậu ấy trở về đi, mấy ngày này nghĩ ngơi cho tốt, đừng dùng sức."
Lục Phong đỡ cái bàn tự đứng lên, nói lời cảm tạ với bác sĩ, muốn tự mình nhảy trở về, nào ngờ Du Am không nói hai lời, bước lên cõng cậu, Lục Phong cảm thấy xấu hổ khi hắn cõng cậu, đang muốn uyển chuyển cự tuyệt.
Bác sĩ: "Như vậy càng tốt, đi nhanh đi đi nhanh đi, cô còn đóng cửa."
Lục Phong leo lên lưng cọp khó leo xuống, nói thêm cái gì nữa liền trở thành kiêu căng, đành phải thuận theo để Du Am cõng cậu ra ngoài. Lúc này đây cậu được hắn cõng một lần nữa, tâm trạng hai người đều hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là Du Am, hắn không nói một lời, cứ như vậy lặng yên mà cõng Lục Phong về phòng học, ổn định vững chắc đặt cậu lên ghế.
Lục Phong trong lòng có điểm rung rinh, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Du Am rốt cuộc cũng không liếc mắt nhìn Lục Phong một cái, xoay người rời đi. Lục Phong nhìn bóng dáng Du Am, thở dài một tiếng, ghé đầu vào bàn, chôn đầu vào cánh tay, tâm tình phức tạp.
71.
Ngày cuối cùng của hội thể thao, Lục Phong hạng mục nào cũng không thể tham gia, chỉ có thể dùng một chân nhảy tới nhảy lui, làm cổ động viên đứng trên đài xem, nghe lời an ủi khắp nơi. Xấu hổ chính là, khi người khác hỏi sự tình, cậu đều ngượng ngùng nói chính mình lúc chạy theo té ngã bị thương, vô luận ai nghe xong đều cảm thấy rất ngốc.
Quan hệ của cậu và Du Am đột nhiên lập tức lui trở lại rất lâu về trước kia, ánh mắt hai người cũng không còn trao đổi, càng đừng đến nói chuyện, làm những chuyện khác. Không giống nhau chính là, khi đó Lục Phong cũng không để tâm đến chuyện này, mà hiện tại, cậu lại cảm thấy mình đã làm tan vỡ trái tim của Du Am một chàng trai trẻ, lâu lâu lại phải xem Du Am đang ở đâu, lúc cậu nhận thức được lại cảm thấy chính mình không nên làm như vậy, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Lúc tan học, Lục Phong đỡ cái bàn đứng lên, bắt đầu cảm thấy đau đầu làm như thế nào để nhảy về nhà bằng một chân.
Cậu thấy lúng túng, Du Am đang đứng cách đó không xa, giống như thử thăm dò tiến lên phía trước một bước. Lúc này, người bạn cùng bàn thấy vậy tiến lên đỡ lấy cậu, nói: "Tới tới tới, ca đỡ nhóc về nhà, cái người què."
Lục Phong tức giận mà nói: "Què cái đầu mi."
Du Am mang cặp sách lên đi thẳng ra khỏi phòng học.
Lục Phong thu hồi ánh mắt, đẩy người bạn cùng bàn một cái: "Đi thôi đi thôi."
72.
Lục Phong bắt đầu cuộc sống què chân của mình, may mắn là mẹ Lục gọi điện cho cậu biết cậu bị què, nói không mấy ngày nữa sẽ trở về, làm Lục Phong phải tự chăm mình thêm mấy ngày, thấy như vậy không được, gọi dì cậu tới chiếu cố cậu hai ngày. Lục Phong sợ mang phiền toái cho người khác, liền cự tuyệt, nói chính mình có thể tự chăm sóc nó.
Buổi tối lúc cậu đang tắm rửa, thiếu chút nữa bị ngã chết ở trong phòng tắm, lăn lộn một hồi cũng xong, lúc nằm ở trên giường, Lục Phong cảm thấy thân mệt mỏi tâm cũng mệt mỏi, cuộn cuộn chăn, hơn nửa ngày mới ngủ.
Một đêm vô mộng, buổi sáng nửa mơ nửa tỉnh tỉnh lại, vô ý thức mà trở mình, thân thể cảm nhận một trận không trọng lực, giống như muốn lăn xuống giường, cậu kinh hô một tiếng, bên tai lại là một tiếng mèo kêu bén nhọn.
"Meo —— "
Du Am cao năm mét lại xuất hiện, vội vàng tiến lại, vớt mèo lên ôm vào trong lồng ngực, vừa ôm vừa sờ sờ đầu.
"Làm sao vậy? Không có việc gì đi?"
Như thế nào không có việc gì, có chuyện lớn! Cậu lại biến thành mèo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.