73.
Lục Phong ở trong lồng ngực Du Am ngây người suốt hai phút, mới không thể không tiếp thu cái giả thiết này. "Meo ô" một tiếng nhảy xuống mặt đất, chạy ra sau sô pha, mở chân ra xem bộ phận riêng tư của mình, còn chưa có bị thiến, Du Am thật đúng là người nói được thì làm được.
Kế tiếp, Lục Phong bắt đầu di chuyển quanh nhà, vắt hết óc tự hỏi, làm thế nào để Du Am biết chính mình là mèo.
Đầu tiên là cậu nhảy lên bàn, lấy một tờ giấy, lại cắn một cây bút đi tới, cuối cùng, trên cán bút toàn bộ là nước miếng của cậu, miệng mỏi đến mở ra, dùng sức của chín trâu hai hổ mới mở được nắp bút. Du Am vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghi hoặc mà nhìn cậu, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu mèo, đem nắp bút đóng lại.
"Cái này không thể chơi, cẩn thận một chút."
Lục Phong thiếu chút nữa nội thương, liền dùng móng vuốt cào một cái lên tay Du Am, "Ngao" một tiếng rồi chạy vào phòng. Mục tiêu kế tiếp của cậu là máy tính bảng của Du Am, vào phòng liền nhảy lên bàn, cám ơn trời đất, máy tính bảng chân chính mở ra, không có mật mã, bằng không chỉ bằng móng vuốt của Lục Phong, căn bản không thể nhấn bàn phím.
Lục Phong coi như nhìn thấu, móng vuốt, chỉ có khi bán manh mới dùng được tốt nhất.
Hai ngày nay Du Am đều không đánh dậy nổi tinh thần, cả người rầu rĩ, lúc ở trường học không thể nào nói chuyện, về đến nhà càng thêm không cần đến lời nói, đến TV cũng lười bật, cả căn nhà yên tĩnh đến dọa người, chỉ có một hai tiếng mèo ngẫu nhiên phá vỡ sự yên tĩnh. Hắn kỳ thật đã sớm quen với cuộc sống như vậy rồi, có thể là gần đây Lục Phong làm ầm ĩ khiến hắn phát sinh ảo giác sinh hoạt của hắn đã thay đổi, lại lập tức trở về như ban đầu, như thế nào cũng không quen.
Hắn đem cán bút dính đầy nước miếng mèo lau khô, đem giấy bút chỉnh tề để lại trên bàn.
Trong phòng truyền đến âm thanh "Meo meo" gấp gáp, không biết đã xảy ra chuyện gì, Du Am đi đến, nhìn vào phòng liền thấy, mèo con đang ở trên bàn đảo quanh máy tính bảng sáng lên. Du Am lại gần, không để ý nhiều, chỉ cho rằng mèo con lại nghịch ngợm, duỗi tay cầm máy tính bảng lên.
Lục Phong gấp đến độ không được, dùng chân trước chụp lấy tay Du Am, theo bản năng mà duỗi móng vuốt, Du Am nhẹ kêu một tiếng "Tê" rồi rút tay về, trên mu bàn tay có chút vệt đỏ nhợt nhạt. Mèo con ủy khuất mà kêu "Miao miao" vài tiếng, móng vuốt nhỏ mạnh mẽ vỗ vỗ lên máy tính bảng. Du Am cũng bị sự khác thường của mèo gợi lên lòng hiếu kỳ, cúi đầu nhìn thấy, trong máy tính bảng là hai chữ viết to xiêu xiêu vẹo vẹo —— "Lục Phong".
Du Am ngây ngẩn cả người, nhìn nhìn hai chữ cứng ngắc, lại nhìn mèo con ngồi xổm ở bên cạnh, mèo con trừng đôi mắt xanh thẳm bình tĩnh mà nhìn hắn, vừa định hỏi "Bảo Bối, đây là mày viết sao" lại ngậm miệng lại, tổng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Lục Phong thấy vẻ mặt khó có thể tin của hắn, vội vàng kêu "Meo meo meo" vài tiếng.
Lục Phong: Là ta là ta chính là ta!
Du Am ngây ngốc mà nhìn mèo, lẩm bẩm tự nói: "Chuyện này không có khả năng đi......"
Lục Phong dứt khoát đẩy tay Du Am ra, vụng về mà dùng thịt lót mềm mại, phủi lên máy tính bảng hai chữ to "Là tôi", quay đầu nhìn lại, cả người Du Am đều không ổn, đầu óc học bá kia của hắn phỏng chừng cả đời này cũng không bao giờ xử lý tin tức quá phức tạp như vậy.
Du Am định duỗi tay ôm mèo, lại biệt nữu mà thu hồi tay, hắng giọng, ngập ngừng mà thốt lên: "Lục Phong?"
Lục Phong: "Meo!"
Du Am: "Cậu thực sự biến thành mèo? Nghe hiểu tôi nói liền...... Kêu hai tiếng?"
Lục Phong: "Meo meo!"
Du Am: "......" . truyện teen hay
Đối tượng thầm mến vừa mới cự tuyệt lời thổ lộ của tôi biến thành mèo của tôi, buổi sáng hôm nay tôi mới sạn phân cho cậu ấy, quá xấu hổ, làm sao bây giờ, rất gấp, online chờ.
74.
Du Am kéo ghế dựa tới, ngồi xuống, cùng với mèo con ngồm xổm trên bàn sách nhìn thẳng, một người một mèo bốn mắt nhìn nhau.
Du Am: "Cái kia, cậu có đói không, có muốn ăn đồ hộp không, không phải, cậu, cậu muốn ăn sao?"
Lục Phong: "......"
Hiện tại là lúc để thảo luận về đồ hộp sao!?
Du Am liều mạng nhớ lại lần trước lúc Lục Phong nói với hắn cậu sẽ biến thành mèo, nhớ mang máng là Lục Phong nói, cuối tuần sẽ biến thành mèo, vì thế hắn hỏi: "Cậu thứ hai liền sẽ biến trở lại thành người sao?"
Lục Phong gật đầu: "Meo."
Du Am hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Lục Phong lắc đầu: "Meo meo."
Tôi mà biết tại sao còn để mình biến thành mèo sao? Chẳng lẽ biến thành mèo chơi cho vui sao!
Cho dù Du Am là người nuôi mèo, nhưng dùng ngôn ngữ mèo cấp 10 cũng không có biện pháp giao tiếp với mèo về những chủ đề phức tạp như vậy, hắn đành phải nói: "Chúng ta...... Thứ hai lại nói tiếp?"
Bằng không còn có thể làm sao bây giờ?
Lục Phong làm bộ trấn định, nỗ lực xem nhẹ giờ này khắc này bầu không khí đang xấu hổ đến cực điểm, từ trên bàn nhảy xuống, nghênh ngang cước bộ ra khỏi phòng. Vừa ly khai tầm mắt của Du Am, cậu liền nhanh như chớp trốn phía sau sô pha, cuộn thành một cục.
So với trước kia lúc Du Am không biết tại sao bây giờ lại càng cảm thấy xấu hổ!
Du Am tiếp tục làm bộ trấn định mà ngồi ở trong phòng ngủ, như thể không có chuyện gì phát sinh, như thể đối tượng thầm mến biến thành mèo là chuyện phát sinh mỗi ngày. Hắn không thể ngăn trong đầu nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, Lục Phong rốt cuộc bắt đầu khi nào biến thành mèo, cuối tuần những việc hắn làm với mèo bao gồm tắm rửa, sạn phân, chải lông, còn làm nhiều việc khác nữa, rốt cuộc Lục Phong nghĩ như thế nào.
Có hay không lúc tắm rửa hắn không đóng cửa làm cho mèo nhìn thấy, có hay không vào buổi tối lúc hắn ngủ nói mớ, có hay không lúc hắn làm như vậy bị mèo nhìn thấy.
Càng nghĩ nó càng trở nên tồi tệ.
Du Am trong chốc lát cũng không nghĩ ra biện pháp đi ra khỏi phòng để đối mặt với Lục Phong biến thành mèo con.
Quá xấu hổ.
75.
Dù cho sự xấu hổ lên đến đỉnh điểm nhưng Lục Phong không thể nhịn được muốn đi WC.
Suốt cả ngày, Du Am đều tránh ở trong phòng nghiêm túc học tập, nhưng có thể học được nhiều hay ít, chỉ có trong lòng hắn mới biết, Lục Phong bế tắc ghé vào bên cửa sổ nhìn trời nhìn mây, tự hỏi nhân sinh. Du Am thẳng đến lúc phải làm cơm trưa mới ra khỏi phòng, vừa ra tới liền thấy Lục Phong đứng bên cạnh chỗ mèo đi vệ sinh do dự bồi hồi.
Lúc trước Lục Phong sử dụng WC cho mèo còn thấy yên tâm thoải mái, hiện tại vô cớ lại thấy biệt nữu, yêu cầu cậu phải một lần nữa vượt qua cửa ải tâm lý khó khăn này, đúng lúc này Du Am lại ra tới, Lục Phong thiếu chút nữa xù lông.
Du Am tiến thoái lưỡng nan, đứng ở cạnh cửa, nắm tay áp vào bên môi, hắng giọng hai cái, rồi đề nghị: "Có phải muốn đi...... Khụ khụ...... Toilet......"
Lục Phong cơ hồ ngay lập tức nghĩ đến bốn chân mèo của mình trượt trên bồn cầu, sau đó cả con mèo rơi vào tình trạng thê thảm là lọt vào bồn cầu.
Du Am thấy cậu không có phản ứng, vội vàng lui trở về trong phòng, còn tri kỷ mà đóng cửa lại, qua một hồi lâu hắn mới đi ra, lúc hắn ra tới, Lục Phong đã về bên cạnh cửa sổ, cao lãnh mà ngửa đầu tiếp tục nhìn bầu trời, như thể hai đống cát mới nhô lên cùng với cậu một chút quan hệ cũng không có.
Du Am nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định vẫn là không nên trước mặt Lục Phong mà sạn phân.
Bằng không có khả năng là hai người sẽ xấu hổ đến bất đắc kỳ tử(*) tại chỗ.
(*) Đồng nghĩ với lăn đùng ra chết.