Đối Thủ Một Mất Một Còn Biến Thành Mèo Con, Mà Tôi Muốn Thiến Nó

Chương 28:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
91.
Lúc thân thể cảm nhận được cảm giác không trọng lượng, cả trái tim Lục Phong như thể bay đi, đầu cậu như sụp đổ. Nhưng bản năng của con mèo cho phép cậu điều chỉnh tư thế của mình ở trong không trung, tuy rằng lúc rơi xuống phát ra một tiếng "Loảng xoảng" thật lớn, nhưng tốt xấu gì mạng nhỏ cũng còn. Lục Phong cuộn tròn trên bộ phận điều hòa không khí bên ngoài ở tầng năm, dưới tác dụng của mùa thu khiến cậu rùng mình và run rẩy một lúc.
Chờ cho hồn phách bay đi của cậu trở lại, mới run run rẩy rẩy mà đứng lên.
Nhờ gia đình này tắt máy điều hòa đi, mới bắt được cậu. Lục Phong nơm nớp lo sợ mà nhìn thoáng xuống dưới, tầng năm so với tầng bảy cũng không ổn hơn bao nhiêu, ngẩng đầu vừa thấy, độ cao của hai tầng lầu, muốn nhảy trở về là không có khả năng. Còn không bằng cứ ở chỗ này chờ Du Am tới tìm cậu.
Đột nhiên, cửa sổ căn nhà tầng năm này mở ra, bên trong chủ nhà cả kinh kêu lên: "A! Như thế nào có một con mèo con?"
Bà chủ trung niên nhìn qua gương mặt hiền từ, qua tấm lưới chống trộm, vươn tay tới chạm vào Lục Phong, muốn Lục Phong đi qua. Lục Phong do dự một chút, nghĩ đến chính mình là một con mèo, không có bất cứ năng lực phản kháng nào, mặc người xâu xé, biết người biết mặt không biết lòng, vẫn là không nên chủ quan. Lại nói, cậu cũng xem được nhiều tin tức có người nhặt được mèo nhưng không trả lại chúng, bản thân hai ngày nữa sẽ trở về thành người, nhưng mèo con không nhất định có thể trở về, con mèo này đối với Du Am rất quan trọng.
Người phụ nữ kia duỗi tay thêm chút nữa liền chạm tới cậu, Lục Phong vội vàng nhìn xuống. May mắn nơi này là một khu nhà cũ, bộ phận điều hòa bên ngoài, ban công, tán cây đan xen, cẩn thận một chút hẳn sẽ không có việc gì, đây là lúc dùng sức bật kinh người của mèo con!
Lục Phong nhìn chuẩn tán cây ở tầng dưới, cấp cho mình hai phút can đảm, nhẹ nhàng mà nhảy xuống, chuẩn xác dừng ở trên một tán cây, nhưng tán cây bị nghiêng, Lục Phong sợ tới mức bốn chân đánh vào nhau, liều mạng lui về sau, thẳng đến khi cả người dán vào tường mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Lục Phong phảng phất như nghe được tiếng Du Am kêu cậu, vội vàng nhìn về phía trước, tiếc là tầng tầng lớp lớp ban công cùng với tán cây đã che khuất tầm mắt cậu, cậu đành phải lớn tiếng kêu "Meo" vài cái, nhưng không nghe thấy ai đáp lại.
Còn có bốn tầng lầu!
Lục Phong khóc không ra nước mắt, vốn dĩ cảm thấy làm mèo đã rất khó, hiện tại còn muốn chơi parkour!
92.
Du Am đã đi lòng vòng trong nhà, hoang mang lo sợ, mỗi cái góc trong nhà hắn đều đã tìm qua, bóng dáng mèo con cũng chưa tìm được. Hắn trong đầu thậm chí nghĩ tới hậu quả xấu nhất, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, thiếu chút nữa bị góc bàn vướng ngã lên mặt đất. Du Am đỡ cái bàn đứng lên, hít sâu hai cái, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Người phụ nữ kia tới đây hẳn là muốn tìm giấy tờ nhà, hơn nữa bà cũng không biết khi nào mình trở về, khẳng định sẽ sốt ruột, làm sao có thời giờ đối phó một con mèo, Lục Phong lại không phải mèo thật sự, nào có ngu như vậy, không có khả năng cùng người chính diện đối đầu, khả năng cao là cậu đã chạy loạn ra ngoài.
Có suy nghĩ này, Du Am lấy lại bình tĩnh, cẩn thận khóa kỹ căn phòng "Lục Phong" đang nằm một lần nữa, nhờ hai vợ chồng cách vách giúp mình nhìn thợ đổi khóa, còn mình cầm di động, mở ra ảnh chụp mèo con, gõ cửa từ tầng này đến tầng khác, khi đến tầng năm, bà chủ nhà ở tầng năm vừa nhìn thấy ảnh chụp liền nói có gặp qua, còn cho Du Am vào nhà, chỉ vị trí bộ phận điều hòa bên ngoài cho hắn xem.
"......'phanh' một tiếng rơi xuống, tôi vừa nhìn thấy một con mèo con xinh đẹp như vậy, khẳng định là có người nuôi mèo, tôi duỗi tay bắt nó nhưng nó không qua, rồi nhảy xuống, cũng không biết là đã nhảy đi đâu."
Du Am hoang mang rối loạn mà cảm ơn, như cũ đi đến từng hộ từng hộ mà hỏi, mấy hộ lầu dưới đều nói chưa thấy qua, hắn thật vất vả mới buông xuống một chút lo lắng lại phải nhấc lên tới, đi xuống lầu, đến những nơi Lục Phong có khả năng bị lạc lại kêu, không có đáp lại, tâm tình từng chút mà trầm xuống.
Vòng quanh toàn bộ tòa nhà vài vòng, vẫn là không tìm được.
Con mèo Ragdoll này, sau khi được một người mua, nhưng không thể nuôi tiếp, hắn nhìn thấy ở trên mạng, liền nhận nuôi nó. Trước khi hắn gặp Lục Phong, chỉ có duy nhất con mèo này làm bằng hữu cũng như người nhà, vì thế trong lòng hắn mèo rất có trọng lượng, không cần nói cũng biết. Nhưng hiện tại, ở trên trọng lượng của mèo con, lại nặng trĩu trọng lượng của một người khác.
Lục Phong ngày thường luôn tràn đầy năng lượng, không sợ trời không sợ đất, lại sầu một chuyện, chỉ có ăn ngon uống tốt mới hoàn hồn, có đôi khi ngốc có đôi khi ngoan có đôi khi cổ quái linh tinh. Nhưng vô luận như thế nào, cậu hiện tại nhất định sợ hãi, nghĩ đến điểm này, Du Am lại cảm thấy một trận ảo não, ngăn không được mà ở trong lòng mắng chính mình.
Nhưng hắn không có biện pháp nào khác, chỉ có một tấc một tấc mà tìm, một tiếng một tiếng không ngừng gọi, chính là tên Lục Phong.
93.
Lục Phong vốn dĩ cảm thấy, chính mình chạm vào cửa trở về nhà hẳn là việc rất nhỏ, nhảy lên cầu thang, vòng trở lại cửa hành lang, đợi ai mở cửa ra thì đi vào, nhanh chóng nhảy lên, đăng đăng đăng liền lên lầu.
Lúc cậu nhảy xuống dưới lầu thật vất vả, lông trên người đều dơ hề hề, không biết tán cây nhà ai có nước làm lông ở bụng cậu dính thành từng nhúm từng nhúm, ghê tởm đến không chịu được. Lục Phong không rảnh lo sạch sẽ, vội vàng tìm đường vòng trở lại cửa hành lang. Nhưng lúc này cậu đã bị thu nhỏ, mọi đồ vật đều trở nên rất lớn, cậu như thể đi nhầm vào vương quốc của những người tí hon, căn bản tìm không ra hướng bắc, trên đường hết thảy là mối đe dọa của cậu.
Người đi ngang qua đều tò mò nhìn cậu, mèo hoang hung hăng từ thùng rác bên cạnh nhô đầu ra, hướng cậu hà hơi, người qua đường dắt chó con, vừa thấy cậu liền hưng phấn kêu lên. Lục Phong bị chó con ồn ào dọa một cái, vội tìm chỗ trốn, lúc này càng tìm không ra phương hướng, mọi tòa nhà được xây dựng không sai biệt lắm, cậu lúc này mới chân chính mà luống cuống.
Lục Phong co rúm ở trong một góc nhỏ, bất chấp dơ hay ô uế, cuộn tròn người, cảnh giác mà nhìn ra ngoài, trong lòng đầu tiên là mắng Du Am, tại sao còn chưa đi tìm cậu, sau đó lại bắt đầu mắng chính mình, ở tán cây thượng đẳng thật tốt, không biết tự lượng sức mình mà nhảy xuống.
Cuối cùng, cậu nhún nhún cái mũi nhỏ, vẫn là ngăn không được nhớ tới Du Am, nghĩ hắn giây tiếp theo liền xuất hiện ở chỗ ngoặt, ôm chính mình trở về.
Cậu chờ a chờ a, trên đường lại bị một con mèo hoang nào đó đuổi đi, bản thân cũng không biết mình chạy đi đâu.
Đợi đã lâu, bầu trời cũng bắt đầu đen, Lục Phong bị gió cuối mùa thu hiu quạnh thổi đến run bần bật, lỗ tai run lên, giống như nghe được thanh âm quen thuộc, cậu vội vàng đứng lên, hướng về phía con hẻm tối đen như mực mà kêu "Meo meo", có bao nhiêu lớn thì tiếng kêu lớn bấy nhiêu. Cậu nghe được tiếng bước chân vội vã, còn có ánh sáng lung lay từ đèn pin càng ngày càng gần.
Lục Phong vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Du Am bộ dáng chật vật như vậy: Chạy đến mắt kính bị lệch, đầu đầy mồ hôi, quần áo trên người cũng không biết cọ ở đâu mà trở nên ô uế, chỗ đen chỗ xám, biểu tình hoảng loạn, đề toán học khó cũng chưa có thử qua làm hắn hoảng loạn và không biết làm sao như vậy.
Lục Phong còn chưa kịp chạy tới, Du Am lập tức bế cậu lên, ôm ở trong ngực.
Du Am cẩn thận vuốt ve người cậu, sợ cậu có chỗ bị thương, nhỏ giọng không ngừng nói: "Cảm ơn trời đất......"
Chuyện xảy ra cả ngày hôm nay làm Lục Phong căng thẳng, giờ phút này mới có thể thả lỏng, cậu ủy khuất cực kỳ, kêu "Meo meo", hướng lồng ngực Du Am mà củng, ai cũng không ghét bỏ dơ hề hề trên người ai.
Parkour

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.