Dương phi đi thẳng một đường tới trước mặt ta mang theo ý cười khiêu khích.
Ta nghe lời tiểu Thúy, chủ động hành lễ.
Ngược lại, nàng kinh ngạc nói "Hoàng hậu, người đang muốn giết ta sao"
"Không dám, theo như vai vế mà nói, con dâu nên kính thái phi làm trưởng bối"
Trưởng bối của ta thật nhiều, không nói thái hậu, nàng mới hai mươi tuổi đầu, nhỏ hơn ta rất nhiều, nhưng ta phải gọi nàng một tiếng mẹ chồng. Lão hoàng đế để lại làm gì mà nhiều phi tử như vậy, sổ sách ghi chép không hết, nghe nói một nửa đã đem chôn cùng hắn, nhưng mà kết quả là lăng tẩm của lão hoàng đế quá nhỏ, những quan tài của phi tần nhét vào không đủ cho nên mới giữ lại đến hôm nay.
Dương thái phi là phi tử được sủng ái hiếm có, nhưng không bị chôn cùng, bởi vì hoàng đế quá sủng nàng, không nỡ để nàng chết, đặc biệt hạ thánh chỉ lưu nàng lại trong cung.
Dương phi nở nụ cười, tiếng cười của nàng thanh thúy như chim hoàng oanh.
"Mấy tỷ muội đều nói hoàng hậu là người thô lỗ, là một nha đầu quê mùa lại không hiểu quy tắc trong cung, nhưng mà không ngờ lại rành mạch quy cũ như vậy"
Ha ha...Ta cười, nếu ta không nghe ra ý tứ châm chọc trong câu nói của nàng thì ta đi tự sát chết cho rồi.
Nàng nhìn quanh bốn phía, đôi mày nhăn lại nói "Hoàng hậu ở chỗ này cũng quá mất mặt, xem bình hoa này đi, làm ra từ năm trước, không hiểu sao lại đặt một chiếc bình lỗi thời ở đây. Mấy người trong phủ nội vụ không biết ăn cái gì mà sao những chuyện như vậy cũng không hiểu"
Nàng nói xong, cung nữ bên cạnh liền tiến lên đánh một quyền vào một chiếc bình, chỉ nghe một tiếng vang giòn giã, bình hoa dưới tay cung nữ ấy liền tan xương nát thịt biến thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Ta và tiểu Thúy đều thất thần.
Cung nữ thu hồi nắm đấm, xuất trong tay áo ra một chiếc khăn lau lau vết phấn trên tay.
Rồi sau đó Dương phi lại định đập vỡ bình hoa mà ta thâm tình nâng niu, nàng còn muốn mở miệng nói gì đó nhưng mà ta đã ngăn lại "Dương phi, đây là bình sứ của tiền triều, xuất thân từ tay nghề của danh sư, trăm năm truyền lại đời sau, tuyệt đối không thể đập vỡ"
Dương phi cười cười nói "Thì ra hoàng hậu cũng mê đồ cổ"
"Không phải, là do bên dưới bình hoa có ghi lại" Ta ôm bình hoa đưa nàng xem.
Thật không thể ngờ, bình hoa ấy vẫn bị đập nát, ta nhìn một đống hỗn độn trước mặt, trừng mắt cứng lưỡi không biết phải nói gì.
Dương phi làm bộ vỗ ngực nói "Vẫn còn mất mặt"
Ta nói "Dương phi, ngươi tới chỉ để đập nát đồ trong phòng của ta hay sao?"
"Hoàng hậu, ngươi nói quá lời rồi" Nàng cười nói.
Mặc kệ nàng là người thế nào, xinh đẹp hay là trưởng bối của ta thì ta cũng không quản, nhưng mà khi nàng động vào những thứ ta có thể bán thì cũng coi như đối đầu với ta.
Ta nói "Ta sợ là mình nói vậy là dễ nghe lắm rồi"
"Hoàng hậu, ta đang giúp ngươi, ngươi nhìn lại chỗ này của ngươi đi, đều là những thứ rác rưởi hoàng cung bỏ đi, nếu là ta thì đã sớm tạo phản" Nàng nói.
Ta nhìn tiểu Thúy, ánh mắt đầy nghi ngờ. Đúng như vậy sao?
Tiểu Thúy gật gật đầu nước mắt lưng tròng, Hoàng hậu, ta không nỡ lòng nào nói với người, chỉ sợ người buồn, thật ra thì đúng như Dương phi đã nói.
Ta thở dài. Đứa ngốc, ngươi nên nói sớm cho ta biết mới phải.
Tiểu Thúy cắn răng. Hoàng hậu, người yên tâm. Nếu người quyết tâm thống trị hậu cung thì tất cả sẽ là của người!
Ta không nói gì...
Dương phi vỗ vỗ tay, lập tức có một đám người tiến vào, hai người một nhóm nâng một thùng gỗ lim thật to, vài cái thùng lớn đặt trong phòng chiếm hết cả không gian trống.
Dương phi lôi kéo ta tới gần nàng để nói chuyện "Để đó cho bọn họ khiêng vào, chúng ta nói chuyện đi, hoàng hậu, ngươi thật gầy, chỉ toàn da bọc xương, như vậy làm sao có thể lưu lại hình tượng thiếu nữa trong lòng hoàng thượng được"
Ta nói "Hoàng thượng còn nhỏ, hình tượng thiếu nữ gì gì đó, bây giờ nói vẫn còn quá sớm"
"Sai, đây chính là sai lầm của ngươi đấy hoàng hậu. Tình cảm cũng phải bồi dưỡng từ lúc nhỏ, muốn tranh sủng ái thì cũng nên tranh từ lúc này, tuy tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, nhưng hắn vẫn biết bản thân hắn sủng ái người nào nhất, đến khi trưởng thành hắn cũng sẽ không quên người đó. Bây giờ ngươi may mắn được ở gần tiểu hoàng đế, gần quan được ban lộc, còn không chịu thừa lúc này ăn diện cho đẹp một chút đi bồi dưỡng tình cảm với hoàng đế a"
"Nói như vậy vẫn không sai, nhưng ta cảm thấy hoàng thượng nên lấy quốc gia đại sự làm trọng, không nên để hắn rơi vào chuyện nữ nhi thường tình" Hai tay ta nắm lại, nghĩ ra lời chính nghĩa nói. Ai thèm một tiểu hài tử suốt ngày ở truồng sủng ái chứ, ta không có thích trẻ con nha.
Dương phi hiện ra biểu cảm 'coi như ngươi không hiểu chuyện', nàng vỗ lưng ta, vuốt ve cánh tay ta rồi nói "Hoàng hậu, ta và người nói chuyện thật lòng đi, nhưng ngươi cũng đừng đem chuyện này kể cho người khác nghe. Nói thật, khi vừa gặp ngươi ta đã liền thích ngươi rồi..."
Tim ta bắt đầu nhảy liên tục, mắt chớp nháy, không lẽ đây là cái gọi sự khởi đầu của những chuyện loạn luân trong hậu cung? Làm ơn đi, ta không có nhu cầu này đâu!
Thật ra nếu là trước kia, ta sẽ ngây thơ không biết người vuốt ve ta nói với ta những lời kia là có ý tứ gì, nhưng mà khi ta nhìn thấy An phi và Thủy Kính làm chuyện ấy, ta liền được mở mang đầu óc. Trong cuộc sống này, chuyện tình cảm không vì bị giới tính mà bị gò bó được, chẳng hạn như chuyện nam nhân với nữ nhân, nữ nhân với nữ nhân, hoặc là nam nhân với nam nhân,...
Nụ cười của ta sắp không nhịn được nữa, ta thật sợ nàng ấy sẽ thích ta, ta là kẻ vô tâm, nhất định cô phụ nàng, nhưng ta cũng xin ông trời cho ta làm kẻ vô tâm như vậy. Ta thật là một tội nhân a, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở!
Những hạ nhân mà Dương phi mang đến rất nhanh chóng đã đem căn phòng của ta trang trí lại đàng hoàng, những thứ dư thừa sẽ được mang đi, thay vào đó là toàn đồ quý hiếm.
Cách hưởng thụ của Dương phi thật làm người ta lo sợ mà, nàng không thích đồ mới, chỉ thích dùng đồ cổ, càng cổ càng có giá trị, cho nên ta không kinh ngạc gì khi chứng kiến một vài món đồ cổ từ xưa gì đó xuất hiện trong phòng của ta, hơn nữa theo như ta biết nếu lấy bất kỳ món đồ nào ở đây đem ra chợ đêm bán sẽ kiếm được một số tiền rất lớn, sau đó đem tiền này đầu tư vào sở ruộng đất, lời sinh lời, sau này khi hồi hương có thể mua được mấy chục biệt viện thật lớn, dưỡng được mấy chục nữ nhân...
Dương phi này vừa ra tay đã làm ta chấn động.
Ta nhận ra được một chuyện, trong hậu cung này, trở thành hoàng hậu cũng không hẳn có quyền có thế, ta chính là một kẻ như vậy.
Dương phi vẫn đang mò mẫm tay của ta, sờ tới sờ lui, sờ lên trên rồi sờ xuống dưới, toàn thân ta đều nổi da gà, nàng còn nói "Ta vừa thấy ngươi thì liền thích, cái gọi là nhất kiến như cố [1]thật có đạo lý nha. Ta nghĩ, có lẽ là kiếp trước chúng ta đã từng quen biết nhau, kiếp này có thể gặp lại. Thật ra thì hoàng hậu a, ta đang nói lời thật lòng, hay là chúng ta không cần câu nệ, ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta xem ngươi như muội muội. Sau này tỷ tỷ sẽ chiếu cố muội muội, còn muội muội sẽ giúp đỡ tỷ tỷ, ngươi thấy thế nào?"
Ta thấy ánh mắt tiểu Thúy tỏa ra kim quang.
Ta hiểu được, đây không phải là ngôn tình cẩu huyết, mà chính là tiểu thuyết cung đấu, cho nên...
Ta cười nói "Tất nhiên rồi, trong tận đáy lòng, Dương phi vẫn là trưởng bối của ta, hẳn là ta phải kính trọng ngươi. Bí mật nha, ta sẽ gọi ngươi một tiếng Dương tỷ tỷ"
Nàng cười hài lòng nói "Được, tất nhiên là được. Vậy muội muội a, muội muội thích cái gì, cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ mang đến cho ngươi"
"Biết rồi, biết rồi"
"Nếu có kẻ nào khi dễ ngươi, ngươi cũng phải nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ ra mặt cho ngươi"
"Được, được"
"Muội muội, thái hậu có khi dễ ngươi không?" Nàng cười tủm tỉm hỏi ta.
"Không có, tuyệt đối không có, bà bà [2] đối xử với ta rất tốt, làm sao có chuyện khi dễ ta được"
Nàng ra vẻ ngạc nhiên, nói "Phải không đó? Ta nghe bọn nô tỳ nói, nàng còn dùng hình trượng phạt ngươi, đánh ngươi ba ngày không xuống giường được. Nàng còn cho tay sai đến dạy dỗ ngươi hàng đêm, giấu tiền riêng của ngươi, còn nữa a, ta nghe nói nàng còn không cho ngươi ăn cơm, để ngươi chết đói nữa. Mới ban đầu ta nghe thấy vẫn không tin, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của ngươi thì không tin cũng không được"
Nàng coi ta như con chó nhỏ bị ngược đãi vậy sao.
Ta nói "Tuyệt đối không có chuyện này, tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, tuy thái hậu là người nghiêm khắc, nhưng không có ý xấu. Cũng tại ta trời sinh ra vừa xấu vừa đần, quy cũ cũng không biết, nàng mới cho người dạy ta sửa chửa sai lầm, ta cảm kích nàng còn không kịp"
Lời ta nói lúc này, nói dối tra bao nhiêu thì có bấy nhiêu a.
Dương phi chớp mắt nói "Muội muội, chỗ này không có người ngoài, ngươi cũng nên mở lòng với ta. Ta đều rõ ràng, căn bản ngươi không thích thái hậu cho nên nàng sinh bệnh ngươi cũng không tới thăm nàng"
Sinh bệnh sao? Ta chỉ vừa mới nghe ngươi nói thôi, không ai chịu nói với ta hết. Ngay cả đại thẩm hung dữ bên cạnh thái hậu mỗi ngày tới giám sát ta cũng không nói cho ta biết chuyện thái hậu phát bệnh.
Thật tình là ta rất kinh ngạc, nhưng mà biểu cảm của Dương phi cũng không giống như nói giỡn.
"Ngươi không thích nàng cũng phải, thái hậu là một quái nhân, không muốn cho người khác thấy mình, dường như sợ nàng bị nhìn mà ô uế, thà bị ghét bỏ cũng không chịu lộ diện" Khi nói đến thái hậu, bộ dạng Dương phi cũng là một bộ ghét bỏ.
Ta nói "Tỷ tỷ, hình như ngươi không thích thái hậu"
Nàng nở nụ cười nói "Trong cung cũng có vài người thích nha đầu kia, nếu không phải thái hoàng thái hậu còn sống làm chỗ dựa cho nàng thì nàng cũng không ngồi vững trên vị trí thái hậu được đâu"
Nói xong, nàng liền nhìn ta bằng ánh mắt sắc bén.
Nàng tiếc hận năm xưa mình không ngồi được trên ngôi vị hoàng hậu, bởi vì nàng không có ai chống lưng, cho dù chiếm được sủng ái của hoàng đế nhưng cũng không có cách thay đổi.
Bây giờ tiểu hoàng đế còn nhỏ không hiểu chuyện, muốn làm hoàng hậu là chuyện dễ dàng, đáng tiếc là nàng đã bỏ lỡ cơ hội này.
Ý định của nàng rất nhanh thu hồi lại, nở nụ cười thản nhiên như trước.
Đồ vật trong phòng ta đều bị người của nàng tống vào trong rương, ta hỏi nàng đem những thứ đó để đâu, nàng liền bày ra bộ dạng ghét bỏ nói "Tất nhiên là vứt đi"
"Khoan đã" Ta nói. "Không được vứt"
"Không lẻ hoàng hậu còn muốn giữ lại những thứ rác rưởi kia?"
"Không phải, ta nghĩ là như vầy, những thứ này tuy không đáng giá nhưng vẫn là tác phẩm nghệ thuật, là tinh túy của nghệ thuật gia, không thể nói bỏ là bỏ được. Không bằng đem mấy thứ này thưởng cho...tiểu Thúy!" Ta chỉ về phía tiểu Thúy nói.
Tiểu Thúy lập tức hiểu ý ta, nàng lỉnh chỉ nói "Đa tạ hoàng hậu nương nương!"
—-
[1] Nhất kiến như cố: Gặp lần đầu mà ngỡ như đã quen thân.
[2] Bà bà: Cách con dâu gọi mẹ chồng thời xưa.