Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 5: Ngoài ý muốn




Thật lâu thật lâu về sau, rất nhiều nhà sử học đã miêu tả hình ảnh phát sinh trước mặt bằng cách so sánh như thế này: Đồng hồ cát vận mệnh đột nhiên bị một hạt cát không phù hợp chặn lại, bánh xe lịch sử lăn trật đường ray, thời khắc định mệnh của người được hậu thế xưng là thái hậu hiền lương mẫu mực cùng với hoàng hậu bắt đầu lần đầu tiên. Sao Hỏa đâm vào nhau, sao Chổi kéo theo cái đuôi thật dài lướt qua bầu trời.
Tất nhiên là những chuyện đó không liên quan gì đến ta.
Ta nhớ rõ mình nhìn thấy khuôn mặt của thái hậu, tương lai vài chục năm sau hay là cho đến chết thì có một vấn đề mà ta vẫn mãi suy nghĩ, vì sao mà cái tay của ta lại bỉ ổi dám kéo bức rèm ra như vậy?
Chẳng lẽ không biết cái gì gọi là bí mật sao?
Bí mật của con người là không muốn để người khác nhìn thấy chân tướng, vì bảo vệ chân tướng, thậm chí còn có người đại khai sát giới.
Ta nghĩ là do tuổi ta còn rất trẻ, phạm phải sai lầm mà ai cũng không tránh khỏi, nhịn không được lòng hiếu kỳ, mở ra chiếc hòm Pandora.
Ta tin rằng hậu thế sẽ vô cùng quan tâm đến dung nhan của thái hậu, thực sự muốn biết rõ bề ngoài nàng như thế nào, là béo hay là gầy, là cao hay là thấp, hoặc căn bản là nàng không tồn tại. Có vài nhà nghiên cứu dùng cả đời để tìm ra chân dung của thái hậu, nhưng mà trên thực tế quả thật là chân dung của nàng không hề được lưu lại, lịch sử dân gian miêu tả thái hậu là một bà lão lớn tuổi, thân hình gầy gò trên mặt thì đầy nếp nhăn, ánh mắt của nàng luôn lóe ra ánh sáng lạnh lùng nguy hiểm, tay của nàng bởi vì dùng sức cầm ngọc tỷ quá độ mà biến dạng...
Trong mắt ta thái hậu chính là một người như vậy, quả thật khiến cho người ta đau lòng mà.
Nàng rất gầy, mỏng như trang giấy, thiếu dinh dưỡng, giống như mỗi bữa cơm chỉ ăn một chén cơm không ăn thịt chỉ ăn đồ ăn.
Người mỏng như giấy vô cùng yếu ớt, trên cổ lại mang theo đủ loại đồ trang sức, nặng đến nổi giống như muốn đem nàng áp ngã.
Cánh tay và chân của nàng đều nhỏ như gậy trúc, da thịt trắng nõn như tuyết lộ ra bên ngoài, non mịn như trẻ con, trong suốt đến nỗi có thể thấy được mạch máu nhỏ bên trong.
Mặt của nàng lớn cỡ một bàn tay, chính là hình dạng của một cái trứng ngỗng phóng đại vài lần, miệng cũng nho nhỏ, hồng hào mềm mại, bởi vì có gương mặt nhỏ nên cái mũi cũng nhỏ lại rất thẳng, tuy nhỏ nhưng nhìn rất xinh đẹp.
Cặp mắt của nàng lại rất lớn, mắt hai mí, lông mi rậm uốn cong. Lúc nhắm mắt lại, mi rũ xuống giống như có người lưu loát vẽ vài nét trôi chảy trên trang giấy trắng.
Lông mày cong như lá liễu, ấn đường sáng tỏ, giữa hai hàng chân mày còn có một dấu chu sa đỏ tươi, giống như một chấm màu hồng trên miếng đậu hủ trắng.
Ta dùng ánh mắt thông cảm nhìn nàng, thì ra nàng cũng giống như ta, khó trách luôn tránh phía sau bức rèm không muốn người khác nhìn thấy.
Hơn nữa làm ta bất ngờ chính là tuổi của nàng.
Ta nghĩ người làm thái hậu thì tuổi sẽ không còn trẻ nữa, ít nhất thì cũng khoảng ba mươi mấy, bằng không thì làm sao làm thái hậu được, thế nhưng tuổi tác của thái hậu đương triều lại làm người khác không ngờ nhất.
Lúc thái hậu gả cho lão hoàng đế thì chỉ mới có mười tuổi, lão hoàng đế cũng đã sáu mươi, hình ảnh bọn họ cùng một chỗ bái thiên địa giống như là ông nội dẫn theo cháu gái của mình đi dạo phố, tay cầm tay đi qua đường cẩn thận không để bị lạc.
Trâu già gặm cỏ non đại khái chính là như vậy, nghe nói giai thoại này còn lưu truyền cho tới ngàn đời sau, tất nhiên ta thật sự không thể hiểu được vì sao có người nhìn thấy bọn họ.
Hình ảnh ấy nhất định rất đẹp, có lẽ cái gọi là đẹp chính là vẻ đẹp hài hòa, chính xác là không thể nào không hài hòa được.
Chắc là lão hoàng đế muốn thực hiện kế hoạch nuôi dưỡng, đem tiểu loli nuôi lớn sau đó đợi nàng giống quả táo chín trên cành cao, liền hái xuống làm thịt, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã bị bệnh tim tái phát mà chết, trong dân gian cũng có lời đồn là do hắn bị tái phát bệnh trĩ, đương nhiên những điều này là bí mật quốc gia, người ngoài không thể nào biết được chỉ có thể tùy tiện đoán bừa.
Sau khi lão hoàng đế quy thiên, tiểu hoàng đế liền thế chỗ, hoàng hậu không cần trải quả hơn nửa đời người đã trực tiếp lên làm thái hậu, dựa theo tuổi để suy đoán thì nữ nhân trước mặt sẽ không quá hai mươi tuổi.
Nàng nhỏ nhắn đáng yêu ngồi trên chiếc ghế to lớn nhìn vào càng thêm nhỏ, tuy rằng đang ngủ nhưng vẫn cố gắng thẳng tắp thắt lưng.
Ta nói thầm trong lòng, không ai muốn ngươi làm liệt sĩ đâu, ngươi không cần ngay cả ngủ cũng ngẩng đầu ưỡn ngực chứ.
Lòng ta lập tức mềm nhũn, có lẽ là bởi vì nhìn thấy nữ nhân xấu xí này vô cùng thân thiết, hoặc là nhìn thấy nàng đáng thương nên sinh ra lòng thông cảm, cũng có thể là so với ta nàng còn nhỏ tuổi hơn, ta liền hận không thể vỗ ngực nói "Muội muội đừng sợ tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi..." Cũng vì lý do đó làm ta lập tức quên thân phận địa vị của mình và nàng cũng như quên luôn hoàn cảnh hiện tại, ta nghĩ bụng muốn nàng ngủ thoải mái một chút, ít nhất nên nằm xuống, không cần ngủ ngồi mà còn bày ra tư thế uy nghiêm bức người như vậy.
Ta nhẹ nhàng ôm bả vai của nàng đem nàng đè xuống.
Đè xuống, chú ý, mặc dù về sau hai từ này bị hậu nhân dùng trong hoàn cảnh không thích hợp, chẳng hạn như cái gì mà tiểu loli đè ngự tỷ, ngự tỷ đè muội muội mình, gì gì đó. Giờ khắc này ta là một cổ nhân vô cùng trong sáng, ta làm đúng theo nghĩa thuần túy nhất chính là 'Đè xuống'
Ta để nàng nằm trên ghế, vừa định đem chân nàng đặt lên ghế thì nàng mở mắt ra, ta vẫn duy trì tư thế đang ôm đùi nàng, hóa đá tại chỗ.
Sau đó....
Thật hỗn loạn...
Đầu tiên là nàng hô to thích khách.
Sau đó là thái giám nhanh lẹ như chim ưng, tung chưởng ra xẹt trên mặt ta như là gió lạnh vừa bay qua.
Cung nữ nhìn qua tầm thường nhưng không hề tầm thường chút nào, nàng rút đai lưng ra nắm trong tay biến thành một thanh kiếm.
Đao kiếm vô tình, tàn sát khốc liệt, giết người phóng hỏa....
Ta ôm đùi của nàng, duy trì tư thế nửa quỳ nửa ngồi, móng vuốt so với chim ưng còn sắc bén hơn chụp xuống vai ta, vài thanh kiếm sắc bén cũng đặt tại trên cổ ta, ta bị bọn hắn bao vây.
Cảnh báo hữu nghị: Ôm đùi là chuyện rất mạo hiểm, nhất là ôm đùi người có địa vị cao hơn mình, nhất định phải chú ý kỹ xảo, nhớ kỹ nhớ kỹ.
"Hoàng hậu, bây giờ ngươi đang làm gì?" Thái hậu nghiêm nghị chất vấn ta.
Ta nghĩ một chút, nói: "Là con dâu lo lắng cho thái hậu, sợ thái hậu ngồi không thoải mái, muốn thái hậu thoải mái một chút"
"Mau buông ai gia ra" Có lẽ thái hậu không muốn trong đêm động phòng tạo ra sự kiện giết người, liền sử dụng phương pháp dàn xếp ổn thỏa, nàng lệnh cho thái giám và cung nữ đang căng thẳng lui ra, giải trừ phòng bị, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi buông đùi của nàng ra, sau đó lui về sau ba bước, cách xa nàng.
Thật sự chân của nàng rất nhỏ, thậm chí là không bằng một cánh tay của Nhị muội ta. Ôi chân nhỏ như vậy sao có thể đi ra ngoài gặp người khác.
Ta nhìn cánh tay sau lại cúi đầu nhìn chân của mình, ta và nàng có số phận giống nhau, đồng bệnh tương lân, vì thế ta càng thêm đau lòng cho nàng.
Chúng ta đều đáng thương như vậy, ngươi cũng đừng tạo áp lực cho ta được không? Ta âm thầm cầu nguyện.
Thái hậu lại kéo rèm xuống, đem mình giấu trong bóng tối không để người khác nhìn thấy.
Đến nửa đêm, rốt cuộc thái hậu nhận ra nàng cũng là một người cần phải đi ngủ thì mới nói bãi giá hồi cung.
Ta đưa nàng ra cửa, đứng ở cửa nhìn theo nàng rời đi, thái giám nâng rèm che, cung nữ ở phía sau mang theo ghế dựa, thái hậu đi ở giữa bức rèm, ta chỉ nhìn thấy làn váy màu vàng của nàng, đường viền y phục được nạm vàng, thêu hình rồng uốn lượn, ánh sáng của đèn lồng mơ hồ rọi trên mặt đất, làn váy của nàng lưu loát di chuyển tao ra ánh sáng lạnh lùng u tịch.
Một màn này, vừa lộng lẫy lại tịch mịch.
Trong làn váy thỉnh thoảng lộ ra giày của nàng, chân của nàng thật sự rất nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.