Đơn Kiếm Diệt Quần Ma

Chương 20: Quỷ thủ đoạt hồn, ngân phát tán sinh




Long Môn là nơi kỳ hiểm ở trên núi Khuyết Sắc ở ngoài phía nam thành Lạc Dương chừng hai mươi năm dặm. Ngày hôm đó là mùng năm tháng giêng.
Lập Xuân đã qua, trên núi Khuyết Sắc này không còn có vẻ gì là xuân cả, tuyết vẫn phủ đầy núi, cây cỏ vẫn trơ trụi chưa mọc mầm, trên đường núi có hai thiếu niên cưỡi ngựa phi tới. Cả hai cùng mặc áo da màu huyền, lưng đeo cổ kiếm, đầu đội mũ nỉ bốn múi, đeo mặt nạ da người, ăn mặc như nhau chỉ phân biệt được ở chỗ cao thấp mà thôi.
Cả hai đều không nói năng gì, thúc ngựa phi nước đại phóng qua, rồi cùng gò cương ngừng lại trước một sơn động. Sơn động đó có nước chảy bên dưới trông rất đẹp. Thiếu niên nọ nói:
- Có lẽ nơi đây sắp đến ổ giặc của Nhâm Thất Cô rồi, chắc nơi đây thể nào cũng có người ở.
Hai thiếu niên đó là Quái Thủ Thư Sinh Tạ Vân Nhạc và Yên Văn cô nương.
Vân Nhạc trầm ngâm một lát rồi vừa cười vừa nói:
- Chúng ta cứ theo cái suối này mà đi, có lẽ chỉ trong vòng mười dặm là tới.
Lúc này trong lòng Cố cô nương phức tạp vô cùng, vì nàng nghĩ không biết mẹ nàng có còn sống hay không? Nghĩ tới đó nàng suýt ứa nước mắt.
Vân Nhạc theo sau nàng làm sao mà biết được lòng nàng đang lo âu như vậy.
Đột nhiên Cố cô nương ngạc nhiên la lớn một tiếng:
- Vân đại ca, thử xem này...
Vân Nhạc theo tay chỉ của nàng nhìn về phía cuối suối là một cái thác nước tiếng kêu ầm ầm như sóng dội, sau cái thác đó là một cái thung lũng, trong rất nhiều nhà cửa trông rất nguy nga. Nhưng Cố cô nương thì không thấy rõ được như chàng, là vì chàng đã uống Thiên Niên Hà Thủ Ô rồi, đồng thời nội công lại thâm hậu hơn.
Hãy nói Vân Nhạc trông thấy những nhà cửa đó biết là sào huyệt của Long Môn Ngũ Quái liền cả cười nói:
- Sào huyệt Long Môn Ngũ Quái ở bên kia, chúng ta mau mau đi đi...
Nói xong chàng kéo Cố cô nương đi tới cạnh thác nước. Lúc này Cố cô nương mới trông thấy những nhà cửa đó, trong lòng mừng thầm.
Hai người đang định nhún mình nhảy xuống, bỗng nghe thấy một tiếng quát rất khẽ:
- Hãy khoan!
Hai người liền ngừng lại trông thấy phía tận cùng thác nước có ba cái bóng người đang vội vàng phóng tới.
Ba người đó tuổi trạc trung niên, gầy gò nhưng hai mắt rất sáng, người đi đầu trên mép có để hai cái râu như là râu dê, vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng nói:
- Hai vị tại sao không nghe lời chúng tôi, liền gọi mấy tiếng mà không nghe trả lời, dưới kia là Vân Vụ Sơn Trang, có phải là nơi lương thiện đâu mà hai người định xuống?
Vân Nhạc thấy chàng nọ ăn nói như vậy tỏ vẻ không vui, liền cười nhạt một tiếng và đáp:
- Sao ngài lại ăn nói vô lễ đến thế? Ngài thử nghĩ xem, tiếng động của nước lớn như thế kia, mà tiếng nói của ngài lại nhỏ như muỗi kêu vậy thì khi nào tại hạ nghe rõ được?
Người râu dê bị Tạ Vân Nhạc chọc tức, ha hả cười ồ một hồi, rồi nói:
- Hai tên hậu bối này thật không biết trời cao đất rộng là gì cả, chúng ta Lũng Tây Tam Điểu đây là địch chứ có phải là bạn của bọn Vân Vụ Sơn Trang này đâu? Vừa rồi chúng ta cản trở không cho hai người xuống bên dưới là hảo ý của chúng ta. Nếu hai người cứ đi bừa xuống, nơi cách sơn trang chừng ba dặm, sẽ bị phi mang và nỏ độc của chúng bắn liền.
Huống hồ trong sơn trang ngoài Nhâm Thất Cô ra còn có hai tên ma đầu rất lợi hại là Dân Sơn Nhị Độc nữa. Vì thấy hai người tới đây cũng muốn tầm thù như chúng ta, nên ta mới khuyên bảo như vậy. Bằng không, ta hà tất phải tốn lời nói và hơi sức thế làm gì?
Một người khác vừa cười vừa nói:
- Xin hai vị chớ trách cứ. Tính của Tốt đại ca chúng tôi rất nóng nảy bạ đâu nói đấy, không biết nghi kỵ gì cả. Sự thực thì chúng ta hợp sức lại đối phó với Vân Vụ Sơn Trang thì có lợi hơn là chia rẽ nhau. Mặc dầu mục đích của chúng ta có giống nhau hay không, nói tóm lại chúng ta tới đây đều mang sự bất lợi cho nhà họ Nhâm cả. Vậy hai vị nghĩ sao?
Thấy người nọ nói như vậy, Vân Nhạc biết y muốn liên hiệp với bọn mình như thế, Vân Vụ Sơn Trang thể nào cũng hung hiểm họ mới định lợi dụng bọn ta, sao ta lại không biết lợi dụng họ lại? Nghĩ đoạn chàng mỉm cười đáp:
- Chẳng hay ba vị quý danh là gì? Có thể cho anh em chúng tôi biết hay không? Còn cách thức liên hiệp như thế nào, xin quý vị thử nói ra cho chúng tôi nghe.
Đại hán râu dê cả cười nói:
- Mỗ là Tốt Lộ.
Nói tới đó, y chỉ tay vào hai người nọ nói:
- Vị này là La Hồng, vị kia là Lôi Yên, còn hai vị quý tính đại danh là gì?
Vân Nhạc chắp tay chào và đáp:
- Hâm mộ quý vị đã lâu. Tôi họ Nghiêm tên là Nhạc, đây là chú em kết nghĩa của tôi là Cố Văn.
Tốt Lộ “ồ” lên một tiếng rồi nói:
- Thế ra hai vị là Nghiêm thiếu hiệp và Cố thiếu hiệp đây! Thật may mắn cho chúng ta lại gặp nhau nơi đây! Trước khi chúng tôi khởi trình tới đây, nghe nói Nhâm Hùng trong Long Môn Ngũ Quái đã bị người điểm trúng âm huyệt chết mất rồi, nên oai lực của Ngũ Hành Trận khét tiếng võ lâm của chúng đã giảm bớt rất nhiều.
Anh em mỗ Lũng Tây Tam Điểu không sợ gì chưởng lực Ngũ Hành Hợp Vận của chúng, chỉ ngại Nhâm Thất Cô và Dân Sơn Nhị Độc thôi... Hì hì, dù năm chúng ta liên hiệp lại, nếu không cẩn thận đối phó, chỉ sợ địch không nổi mấy tên ma đầu ấy đâu?
Vân Nhạc tỏ vẻ khinh thường, đưa mắt nhìn bụi cây ở phía bên phải rất nhanh quay đầu lại mỉm cười nói:
- Việc gì cũng vậy, nếu ta cứ sợ sệt, lâm trận tỏ vẻ khiếp hãi thì thà đừng tới đây còn hơn.
Tốt Lộ xấu hổ vô cùng mặt đỏ tai tía tức thì.
Lúc ấy, phía bên tay phải bỗng có tiếng cười nhạt, một đạo sĩ mặt rất hung ác bước ra. Lũng Tây Tam Điểu đứng gần chỗ đạo sĩ hiện thân nhất mà đạo sĩ coi ba người như không có vậy, cứ ngạo mạn đi tới, nhìn Vân Nhạc cười nhạt nói:
- Tiểu tử kia, mi tự phụ quá! Mi tự tin Vân Vụ Sơn Trang này không ai có thể kiềm chế nổi phải không?
Vân Nhạc hừ một tiếng, chưa kịp trả lời, Cố cô nương với giọng thánh thót quát lớn:
- Lão tạp mao kia (mỉa mai đạo sĩ là con vật lông lạp tạp, vì đạo sĩ bên Trung Hoa mặc áo bào ngũ sắc), ngươi là ai?
Đạo sĩ nọ cả giận đột nhiên giơ ngay mười ngón tay ra. Lũng Tây Tam Điểu trông thấy mười ngón tay của lão đạo sĩ, giật mình kinh hãi, lùi lại về phía sau ba bước.
Cố cô nương thấy mười ngón tay của lão đạo sĩ đen nhánh như sơn vậy, bỗng nghĩ ra một người vội hỏi:
- Người có phải là môn đồ nhỏ nhất của Quỷ Ma Đạo Nhân tên là Quỷ Trảo Tử Lâm Thanh không?
Đạo sĩ nọ đang từ từ đẩy mười ngón tay quái dị ấy tới, bỗng nghe thấy Cố cô nương hỏi như vậy, ngừng lại giây phút, rồi đáp:
- Nhãn lực của tên tiểu tử này kể cũng khá đấy?
Vừa nói dứt, đạo sĩ lại đẩy quái trảo ra, từ từ đi từng bước một tiến tới.
Đạo sĩ Quỷ Trảo Tử từ từ tiến lên như vậy, ai cũng biết thế công này âm độc vô cùng nhưng không ai biết rõ y dùng thế võ gì, khiến đối thủ phải chăm chú nhìn đề phòng bị mà không dám phân thần chút nào, như vậy khi mười ngón sắp tới đích y bỗng tấn công thật mạnh, thì địch phòng bị sao nổi?
Hơn nữa mười ngón tay của y lại có kỳ độc, những thuốc giải thường không sao chữa khỏi được.
Lúc ấy sắc mặt của Lũng Tây Tam Điểu đều tái mét, cả mặt của Cố cô nương cũng lạnh lùng vô cùng, vội sắn tay sửa soạn để nghênh địch.
Tạ Vân Nhạc vẫn khoanh tay đứng yên, nhếch mép cười nhạt.
Quỷ Trảo Tử nhắm ngực Cố cô nương đột nhiên giơ trảo ra chộp một cái chớp nhoáng.
“Ủa!” Lũng Tây Tam Điểu đồng thời kinh hãi kêu la.
Tay của Quỷ Trảo Tử chỉ còn cách ngực Cố cô nương không đầy một thước, Vân Nhạc đứng bên cạnh đó thấy vậy quát lớn một tiếng, song chưởng đã nắm được cổ tay của Quỷ Trảo Tử rồi nhanh nhẹn đến nỗi không trông thấy rõ ra tay như thế nào. Có lẽ chàng đã dùng Chế Long Thủ trong Hiên Viên Thập Bát Giải, một thế võ kỳ tuyệt nhất thiên hạ ra.
Chỉ nghe thấy “rắc, rắc” hai tiếng, hai cổ tay của Quỷ Trảo Tử bị gãy đôi, và Vân Nhạc còn bồi thêm một cái đá nữa, thân hình của Quỷ Trảo Tử đã bay tung ra phía xa hơn mười trượng rơi vào trong bụi cây tức thì.
Lũng Tây Tam Điểu thấy Vân Nhạc ra tay nhanh như chớp nhoáng, hạ luôn tên cao thủ nổi danh trong hắc đạo như vậy, đều kinh hãi vô cùng, Tốt Lộ lại càng rùng mình hơn ai hết, và nghĩ thầm:
- Nếu vừa rồi nhị đệ La Hồng không ra tay giải hòa, mình lỗ mãng ra tay, hậu quả chắc không sao tưởng tượng được?
Thoạt tiên, anh em Tam Điểu thấy anh em Vân Nhạc hai người còn ít tuổi, lịch duyệt trong giang hồ còn kém, định lợi dụng hai thiếu niên này đi thay chết cho bọn mình trước để tọa hưởng lợi ngư ông. Nhưng bây giờ mới thấy võ công đối phương cao siêu vô cùng, và thủ đoạn lại ác độc hết sức, cũng may ác kế của bọn mình chưa giở ra, bằng không, anh em mình bị nguy hiểm ngay.
Nghĩ tới đây, Tốt Lộ lại càng kinh hãi thêm, ngẩn người giây lát mới vừa cười vừa nói:
- Võ học của Nghiêm thiếu hiệp quả thật kinh người, chúng tôi bái phục vô cùng!
Nói tới đây, y trông thấy hai bộ mặt của Tạ Vân Nhạc và Cố cô nương cứ lầm lì không tỏ vẻ gì cả, lại càng hoảng sợ, vội đổi giọng nói:
- Ba anh em chúng tôi thuộc hết đường lối nơi đây hơn, thiếu hiệp cho phép chúng tôi được dẫn đường đi trước.
Nói đoạn, y vẫy tay gọi La Hồng và Lôi Yên, thế là Tam Điểu nhắm dưới sườn núi nhảy xuống như ba con chim bay lượn xuống vậy.
Cố cô nương vội nắm lấy cổ tay của Tạ Vân Nhạc nũng nịu nói:
- Vân đại ca vừa rồi dùng thủ pháp gì hạ địch nhân mà thần kỳ đến thế? Chẳng hay có dạy em được không?
Vân Nhạc ngẫm nghĩ giây lát, mới gật đầu nhận lời, liền nắm lấy cổ tay Cố cô nương cùng tung mình nhảy xuống dưới sườn núi ẩn núp vào trong bụi cây thật rậm, rồi chàng chỉ điểm cho nàng ba thế Đoạn Cân Triệt Mạch siêu tuyệt lạ thường (đứt gân triệt mạch) và vừa dạy vừa ra tay làm kiểu, hơn nữa Cố cô nương cũng thông minh khác người, nên chỉ trong giây lát nàng đã biết ứng dụng tức thì.
Vân Nhạc vừa cười vừa nói:
- Nếu em phối hợp ba thế điểm huyệt này với Cửu Cung Chính Phản Âm Dương Bộ Pháp phản phúc mà ứng dụng sẽ thấy oai lực mạnh vô cùng ngay. Thôi hai ta phải đi mau mới theo kịp Tam Điểu.
Nói đoạn, cả hai người cùng giở khinh công ra đuổi theo. Ngờ đâu, Lũng Tây Tam Điểu đã chạy đi đâu mất dạng rồi nên hai người phải ngừng chân lại và rón rén đi từng bước một, e lỡ bước ngã xuống hầm hố hay đi vào trong đường lối hiểm nghèo thì nguy nan vô cùng.
Hai bên bờ sông Hoàng Hà ở tỉnh Hà Nam đều là đất cát vàng tích tụ lại thành ụ thành đồi, nhưng không cao lớn lắm, khí hậu lại khô khan, nhất là nơi gần thành Lạc Dương lại càng có nhiều đồi ụ bằng đất đó, mùa đông thì mưa tuyết lạnh liên miên, còn ba mùa kia trời quang mây tạnh rất ít mưa, duy Vân Vụ Sơn Trang nơi trú ngụ của Long Môn Ngũ Quái thì khác hẳn.
Nơi đây mùa đông trời quang mây tạnh, ấm áp vô cùng, còn xuân, hạ, thu ba mùa thì suốt ngày sương mù phủ kín, ít khi trông thấy mặt trời, nhưng nhờ có bốn bề núi cao chót vót, mát mẻ vô cùng, và đất cứng rắn nên không thấy ẩm thấp tí nào.
Hai người đang chạy như bay bỗng nghe thấy tiếng quát tháo ở xa đưa tới lọt vào tai, Vân Nhạc vội kéo tay Cố cô nương ngừng chân lại và khẽ nói:
- Có lẽ Lũng Tây Tam Điểu đã bị người trong trang phát hiện rồi. Mục đích của họ tới đây làm gì, thà chúng ta nhảy lên trên cây ẩn núp, xem người trong trang lợi hại ra sao rồi hãy nghĩ cách giải cứu lệnh đường xem có nên hay không?
Cố cô nương nghĩ ngợi giây lát liền đáp:
- Không nên, đại ca đã nhận lời giúp đỡ người ta rồi. Chúng ta không nên bất tín như vậy, chi bằng để một mình em vào trong trang cứu mẹ em ra, còn đại ca với Tam Điểu quấn lấy chân người trong trang như vậy thì tốt hơn.
Vân Nhạc nghĩ thầm, hiện giờ võ công của Cố cô nương cũng đủ đối với cường địch, nàng đi một mình cũng không sao, liền vừa cười vừa nói:
- Như vậy cũng được, ngu huynh sẽ cố hết sức hạ bọn địch thủ, rồi vào trong trang kiếm em, vạn nhất chúng ta mất liên lạc với nhau thì cứ việc tới chỗ thác nước hồi nãy gặp nhau.
Cố cô nương nóng lòng cứu mẹ, nên nhận lời liền, rồi vừa nói dứt lời, nàng đã quay mình rảo bước đi thẳng.
Vân Nhạc thấy hình Cố cô nương mất hút rồi mới quay về phía có tiếng hò hét mà tiến.
Chàng núp ở phía sau một cây cổ thụ, ngó vào trong rừng rậm, thấy Tốt Lộ đang đối chưởng với Nhâm Hổ, người thứ hai trong Long Môn Ngũ Quái.
Trong Vân Vụ Sơn Trang lại có mười mấy người chạy ra, trong có cả Long Môn Tứ Quái và một cụ già tóc bạc, da nhăn, thân hình gầy gò và lùn, tay cầm một cái gậy đầu rồng bằng thép, hai mắt lóng lánh ngắm nhìn đấu trường. Tạ Vân Nhạc nghĩ thầm:
- Trong bọn người này không biết có Dân Sơn Nhị Độc mà Tam Điểu vừa nói không? Còn bà cụ già này có lẽ là Nhâm Thất Cô đây?
Chàng lại thấy Tốt Lộ trầm tay trái phong tỏa tay phải của Nhâm Hổ, và hữu chưởng thì nhằm ngực đối thủ đánh tới. Hai miếng võ của y sử dụng rất nhanh, và oai thế mạnh vô cùng.
Nhâm Hổ thấy Tốt Lộ ra tay nhanh như vậy, muốn chống đỡ cũng không kịp nữa, vội ngửa người về phía sau để tránh.
Tốt Lộ định tâm hạ Nhâm Hổ cho được, nên vội bồi luôn một chưởng nữa. Nếu Nhâm Hổ bị chưởng này của Tốt Lộ đánh trúng, thì xương ngực sẽ bị gãy liền!
Long Môn Ngũ Quái võ công có phải tầm thường như những kẻ không có tên tuổi đâu!
Nhâm Hổ vội dùng tay trái chống đất, tay phải chìa hai ngón nhằm Khí Hải huyệt của Tốt Lộ điểm tới.
Tốt Lộ không ngờ Nhâm Hổ biến thế võ nhanh nhẹn như vậy, tả chưởng chỉ còn cách ngực Nhâm Hổ có ba tấc, nhưng cũng phải thâu tay lại để gạt thế công của Nhâm Hổ, và thân hình cũng nhảy sang bên trái để tránh nữa.
Vân Nhạc thấy hai người nhanh nhẹn như vậy cũng phải gật đầu khen ngợi thầm. Tốt Lộ vừa đứng yên, cười nhạt một tiếng và nói:
- Không ngờ Long Môn Ngũ Quái danh tiếng giang hồ như vậy mà cũng giở trò ăn cướp cơm chim như thế? Có mau đem trả hòm vàng châu báu ra và đem sự thật ra công bố với võ lâm, thì Lũng Tây Tam Điểu chúng ta có thể thương lượng được.
Vân Nhạc nghĩ thầm:
- Thì ra bọn chúng cũng cá mè một lứa cả, Lũng Tây Tam Điểu cũng không phải hạng tử tế gì!
Nhâm Hổ ha hả cười cả đáp:
- Bọn họ Tốt kia nhầm lắm, tài bạch ai nấy cũng có phần được chia hết, và người nào cao tay hơn thì được phần hơn, chỉ trách các bạn võ công không được tinh xác, cho nên của cải đã đến tay mà để cho người khác cướp mất như vậy còn trách ai được nữa.
Lúc ấy, cũng nể các ngươi là cùng đồng đạo võ lâm với nhau, Nhâm Nhị mới không ra tay làm khó dễ. Ta có lòng tốt như vậy, ngờ đâu các mi không đền ơn thì chớ, lại còn dám tới Vân Vụ Sơn Trang này gây gổ nữa! Hừ hừ chẳng lẽ các ngươi muốn ta giữ lại đây hay sao?
Tốt Lộ cả giận chưa kịp lên tiếng mắng chửi, thì Lôi Yến, người đa mưu túc trí nhất trong Tam Điểu, cũng không sao nhịn được, nhảy tới trước mặt Nhâm Hổ quát lớn:
- Nhâm lão nhị ai là đồng đạo với các ngươi, chúng ta là Lũng Tây Tam Điểu đây, là những hảo hán đầu đội trời, chân đạp đất, tuy là đạo tặc nhưng không bao giờ cướp của lại giết người chớ không như các ngươi mặt người mà lòng thú đâu! Các ngươi không những đã cướp của cải trong tay chúng ta, mà còn giết chết cả nhà khổ chủ ta nữa, đã thế còn vu oan giá họa cho Tam Điểu đây. Các ngươi làm như vậy có biết xấu hổ không?
Lôi Yến vừa dứt lời, Nhâm Thất Cô đã nhảy tới trước mặt. Thấy cách nhau năm bảy trượng mà Nhâm Thất Cô chỉ nhún mình một cái đã tới, Vân Nhạc cũng kinh hãi vô cùng.
Nhâm Thất Cô ngắm nghía Tam Điểu một hồi rồi từ từ nói:
- Ba bạn đây, chắc chưa biết luật lệ của Vân Vụ Sơn Trang này phải không? Bao giờ cũng vậy, sau khi hành sự chúng ta cũng giết người diệt tích để khỏi hậu hoạn. Các người không phải khổ chủ hà tất phải thị cường xuất đầu như vậy? Con lão nói rất chí lý, vậy các ngươi mau rời khỏi nơi đây. Ngày hôm nay lão bà đặc biệt không động tới sát giới nữa.
Đột nhiên trong trang có người hấp tấp chạy ra rỉ tai Nhâm Long nói vài lời.
Nhâm Long biến sắc mặt vội nói:
- Mẹ, trong trang có báo động, Hà nhi bị người ta cướp đi rồi. Như vậy chúng ta không thể tha sống cho ba tên Tam Điểu này được, hãy giết chúng trước đã rồi nói sau.
Nhâm Thất Cô nghe thấy Nhâm Long nói như vậy cùng biến sắc mặt, vội múa chiếc gậy đầu rồng nhắm Lũng Tây Tam Điểu đánh tới.
Tam Điểu không ngờ Nhâm Thất Cô tấn công liền như vậy, vội nhảy ra xa ba trượng để tránh và rút khí giới ra phòng bị.
Tạ Vân Nhạc thấy Nhâm Long chạy vào trong trang, chàng đoán rằng Cố cô nương đã thành công rồi, nhưng không biết Hà Nhi có phải là mẹ của Cố cô nương không?
Chàng còn đang định bỏ mặc Tam Điểu vào trong trang tìm kiếm Cố cô nương nhưng sực nhớ lời dặn bảo của nàng, và vừa rồi nghe thấy những lời nói của Tam Điểu mới hay bọn chúng không tàn nhẫn như Long Môn Ngũ Quái đâu. Vì vậy chàng đành phải ở lại ra tay giúp, chàng bỗng thấy Nhâm Thất Cô múa gậy đầu rồng xông lại tấn công Tam Điểu nhưng Tam Điểu chưa kịp rút khí giới ra chống đỡ. Đôi bên đấu được mười mấy hiệp bỗng nghe Nhâm Thất Cô quát lớn:
- Các ngươi không biết tiến thoái, đừng trách lão bà này ra tay ác độc nhé!
Tam Điểu chỉ cười nhạt một tiếng, rồi ba thứ khí giới của ba người vẫn giơ lên chống đỡ, và mỗi người đứng về một phía bao vây lấy Nhâm Thất Cô.
Nhâm Thất Cô quả là một tay võ lâm cao thủ, chỉ mấy thế Long Đầu Thiết Quái đã phá được thế công của Tam Điểu liền.
Lúc ấy Long Môn Tứ Quái biết mẹ mình địch nổi Lũng Tây Tam Điểu nên cũng phi thân vào trong trang.
Càng đánh Tam Điểu càng thấy kém vế, lại đấu thêm vài hiệp nữa, trong lúc Tam Điểu lâm nguy bỗng nghe thấy trong rừng có một tiếng rú thật lớn rồi thấy một bóng đen nhanh như chớp phi tới. Bóng đen đó chưa đứng vững Tam Điểu đã thấy có một sức mạnh khác đẩy lui chưởng phong của Nhâm Thất Cô ra, và đưa ba người ra ngoài mấy trượng.
Tam Điểu mới hay nếu không có sức mạnh đó thì cả ba sẽ bị Nhâm Thất Cô giết chết rồi.
Tam Điểu vừa định thần lại thấy Tạ Vân Nhạc đứng khoanh tay nhìn Nhâm Thất Cô, trong lòng hớn hở vô cùng.
Nhâm Thất Cô bị chưởng phong của Tạ Vân Nhạc đẩy lui về phía sau hai bước cũng phải ngẩn người ra kinh hãi thầm, đến khi nhìn rõ mặt Vân Nhạc mới hay đối thủ rất trẻ, liền cả giận nói:
- Tiểu bối, mi to gan thật dám lý sự cả việc của bà hay sao?
Vân Nhạc chỉ mỉm cười chớ không thèm trả lời. Đứng yên giây lát chàng mới từ từ nói:
- Nhâm Thất Cô, ta tới đây không phải là định dây dưa vào việc của hai bên đâu. Ta còn có nhiệm vụ khác mới tới đây. Ta hãy hỏi ngươi mười bốn năm trước đây ngươi với nghịch tử của ngươi, đã bắt cóc một người đàn bà ở Nhạn Ngam phải không? Hiện giờ ngươi giam giữ người đó ở đâu?
Nhâm Thất Cô liền đáp:
- Người đàn bà đó là đồ đệ phản nghịch của lão, nhưng là việc riêng của lão bà ngươi không có quyền hỏi tới.
Tạ Vân Nhạc ha hả cười một hồi rồi đáp:
- Phải việc đó là việc gia sự riêng của mi, nhưng phá tan gia đình người khác giết chồng người mà cũng là việc riêng của gia đình mi hay sao?
Nhâm Thất Cô thấy Tạ Vân Nhạc nói như vậy cả giận nói:
- Thằng nhãi kia, có giỏi thì rút kiếm đấu vài hiệp, lão bà này có sợ gì ngươi đâu.
Vân Nhạc mỉm cười nói:
- Mi vẫn chưa xứng danh là Thần Kiếm Thiên Hạ Vô Địch được.
Chàng nói xong câu đó, Nhâm Thất Cô đã múa gậy xông tới đánh liền.
Vân Nhạc rất coi thường thế công đó, chỉ mỉm cười một cái bước tréo sang một bước, thì gậy của Nhâm Thất Cô vừa đánh tới trước hông, chàng vội giơ ba ngón tay ra nắm đầu chiếc gậy liền.
Chàng bắt khí giới của đối phương như vậy, không những khiến Nhâm Thất Cô không ngờ đến, cả những cao thủ có mặt tại đó cũng đều kính phục tài ba của chàng xuất chúng như vậy. Nhâm Thất Cô dùng hết sức bình sinh, trên trán lộ những gân xanh, thế mà không sao rút lại được gậy trong ba ngón tay của đối thủ. Chỉ thấy Tạ Vân Nhạc khẽ vặn một cái, chiếc gậy đó gãy mất năm tấc ở phía đằng đầu!
Thuận tay ném về phía sau một cái, khúc đầu gậy gãy đó đã cắm ngập vào một thân cây cổ thụ gần đó.
Thấy vậy Nhâm Thất Cô cũng phải kinh hoàng, vội vứt chiếc gậy đi, nhảy lùi về phía sau hơn một trượng. Vân Nhạc vẫn đứng yên nơi đó và nghĩ thầm:
- Lúc nãy Nhâm Long nói Hà nhi bị người ta cướp đi rồi. Người tên Hà nhi ấy không biết có phải là mẹ của em Yên Văn hay không? Ta hà tất phải ở lại đây để phí thì giờ vàng ngọc làm gì? Chi bằng vào trong thám thính xem có hơn không?
Nghĩ đoạn, chàng bỏ mặc Nhâm Thất Cô đứng ngẩn người ra đó, nhún vai một cái, thân hình như một làn khói nhẹ nhàng, bay lướt qua trước mặt Nhâm Thất Cô mà đi thẳng.
Nhâm Thất Cô thấy vậy nóng lòng sốt ruột vô cùng, vội quay lại giơ cánh tay lên đẩy luôn vào sau lưng Vân Nhạc một chưởng.
Phải biết, Nhâm Thất Cô là một tay cao thủ có tiếng trong giang hồ, nên cái chưởng đó sức mạnh như vũ bão vậy.
Vân Nhạc không thèm quay người trở lại chống đỡ, chỉ khẽ hất tay về phía sau phẩy một cái và thân hình vẫn nhanh như mũi tên phi thẳng vào trong trang.
Cái chưởng hất trở lại của Vân Nhạc trông như không có sức mạnh gì cả, nhưng Nhâm Thất Cô cũng chịu đựng không nỗi phải lùi về phía sau hai bước la lớn lên một tiếng, ngừng giây lát rồi lại theo sau Vân Nhạc đuổi theo liền.
Lúc ấy xung quanh Vân Vụ Sơn Trang khói đã bốc lên nghi ngút rồi, ngọn lửa càng cháy càng cao.
Vân Nhạc vào tới phía trong sơn trang, thấy có rất nhiều nhà cửa, cất xây trang hoàng và lịch sự vô cùng, vườn cảnh cũng thanh tú hết sức, chàng nóng lòng tìm Cố cô nương, không còn tâm trí đâu mà thưởng thức nữa.
Chàng vào tới lớp thứ ba, thấy nhiều người bị đánh gãy tay cụt chân nằm ngổn ngang ra đó máu chảy lênh láng, kêu la rên siết, trông rất tang thương, trong nhà khói bốc lên ngùn ngụt, mới hay Cố cô nương đã sử dụng kiếm Linh Quy chém giết lung tung rồi.
Chàng lại phi qua một con đường lợp đá, thấy có bốn năm mươi cái xác chết rải rác hai bên lối đi, mới hay Cố cô nương đã chém giết khá nhiều.
Chàng thoáng thấy một thằng bé núp ở xó tường, đang sợ hãi run bây bẩy, liền dừng chân lại, quát hỏi:
- Em có trông thấy một thiếu nữ... À không, một thiếu niên tay cầm kiếm đi đâu không?
Thằng bé đó sợ hãi đến nỗi không nói ra lời, hai mắt cứ trợn ngược, run run...
Thấy vậy, Tạ Vân Nhạc càng nóng lòng giậm chân một cái, quát nói:
- Mày có chịu nói không?
Thiếu đồng thấy chàng giậm chân múa kiếm, lại tưởng chàng cũng hung dữ như thanh niên nọ (Cố Yên Văn giả trai) vậy, liền van lơn rằng:
- Xin ông đừng giết con, người đó đã cõng dì Hà chạy mất...
- Chạy về phía nào?
- Con không biết, con chỉ thấy ông ta giết rất nhiều người rồi bỏ chạy ngay, và con chỉ thấy Dân Sơn Nhị Lão cùng bốn vị thiếu trang chủ đuổi theo về hướng kia kìa!
Thằng bé ấy vừa nói vừa chỉ tay về phía đông.
Vân Nhạc đang quay người về bên phía đông thì bọn Nhâm Thất Cô đã đuổi tới. Nhâm Thất Cô quát lớn:
- Tiểu bối kia, mi giết người phóng hỏa như vậy, còn định bỏ chạy phải không?
Vân Nhạc trông thấy bọn Nhâm Thất Cô đuổi tới, hai mắt tia ra ánh sáng, âm thầm cười nhạt một tiếng, rồi nói:
- Lão tặc bà biết được ai đã phóng hỏa và giết người trong trang này? Sao ngươi dám vu oan giá họa cho ta như vậy? Nhưng sự thực người trong Vân Vụ Sơn Trang này đáng giết cả, chết như vậy là đáng lắm rồi!
Bọn người theo sau Nhâm Thất Cô đều xông lên bao vây xung quanh Vân Nhạc, một người áo dài đen tay cầm kiếm, cười nhạt tiếp lời nói:
- Ngài đại ngôn như vậy không biết xấu hổ chút nào? Sao không xưng tính danh ra để cho thiên hạ anh hùng biết mới phải?
Vân Nhạc nhếch mép khinh bỉ rồi vừa cười vừa đáp:
- Ngươi cũng đòi là anh hùng ư?
Người nọ cả giận nói:
- Bất tài đây là Viên Công Kiếm Gia Hành, tuy không phải là người có tên tuổi thực nhưng cũng có thể gọi là có hạng thứ trong giang hồ. chứ có phải như ngài không dám xưng tính danh cho người ta hay, đeo cây kiếm làm bộ làm gì. Tự khoe mình là thiên hạ đệ nhất, nhưng đi khắp thiên hạ mỗ cũng chưa hề nghe thấy tên hiệu của bạn bao giờ?
Lời nói của tên nọ khiến Vân Nhạc tức cười, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Gia Hành, giây lát sau mới trả lời một cách mỉa mai rằng:
- Gia lão sư, như bạn mới thực là Võ Đại Lang uống thuốc, vì uống cũng chết mà không uống cũng chết, có biết không?
Nói đoạn, chàng chỉ trái tay rút một cái, bảo kiếm Thái A đã ra khỏi bao, tiếng kêu u u và một đạo hào quang chói lọi chiếu vào mắt mọi người liền.
Gia Hành thấy vậy cả kinh, mới hay khí giới trong tay người nọ là một thanh thần kiếm cổ xưa. Lúc này quả thực mình đã mang họa vào thân rồi đây. Nhưng mình đã trót lỡ lời, muốn cứu vãn lại cũng không được nữa, chi bằng ta ra tay tấn công trước còn hơn? Nghĩ đoạn, Gia Hành múa kiếm nhảy lại tấn công Vân Nhạc tức thì.
Không thấy Vân Nhạc ra tay gì cả, mọi người trông thấy mũi kiếm của Gia Hành sắp đụng tới đối thủ, bỗng thấy chàng nhún vai một cái, đã lẻn ra phía sau lưng Gia Hành rồi, và để tả chưởng lên vai đối phương một cái, miệng chàng chỉ cười nhạt chứ không nói nửa lời.
Gia Hành thấy vậy, hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội nhún vai nhảy lên cao, rồi đâm đầu xuống trước, múa kiếm đâm luôn Vân Nhạc một cái thực mạnh.
Vân Nhạc vẫn đứng yên, giơ kiếm lên gạt kiếm của địch thủ một cái. Thấy kiếm thế đối phương quá mạnh, Gia Hành vội né mình sang bên và lộn một vòng, chân vừa chạm mặt đất đã không thấy hình bóng của địch đâu cả. Y lại múa kiếm xoay mình sang bốn năm phương hướng, cũng không thấy hình bóng của Vân Nhạc đâu hết?
Phải biết kiếm pháp và thân pháp của Gia Hành xưa nay có tiếng là nhanh như chớp rồi, nhưng lần này y quay về phía nào cũng nghe thấy tiếng cười của Vân Nhạc nổi lên ở phía sau, trên mặt y đỏ như gan lợn mồ hôi toát ra như mưa, nhưng y vẫn điên cuồng như một con vượn vậy, cứ múa kiếm chém lung tung về tứ phía, chứ không chịu biết điều mà thâu kiếm lại.
Thấy tên nọ không biết tiến thoái gì cả, Vân Nhạc cả giận, thét lớn một tiếng, múa Thái A kiếm lên tấn công tức thì, chỉ nghe thấy kêu đến “cách” một tiếng, mọi người đã thấy thanh kiếm trong tay Gia Hành chỉ còn mỗi cái cán thôi, đồng thời lại thấy tai phải của y chảy rất nhiều máu, mọi người nhìn kỹ mới hay y bị Vân Nhạc cắt mất chiếc tai phải rồi.
Gia Hành mặt mất hết sắc máu, vứt ngay cán kiếm xuống, vội giơ tay lên sờ lên tai thấy máu dính đầy tay, và lúc này y mới hay tai bị đối phương chém mất.
Vân Nhạc ha hả cả cười một hồi, rồi nói:
- Hãy tha chết cho ngươi, để ngươi còn lại cái mồm, để truyền bá cho thiên hạ hay, thiếu gia đây kiếm thuật thiên hạ vô địch, nếu ai không phục cứ việc tìm kiếm thiếu gia. Còn tên họ chỉ hư ảo thôi, vả lại thiếu gia hành tung không nhất định, ngươi cứ nhớ hình dáng của ta mà nói lại cho mọi người hay là được rồi.
Chàng chưa nói dứt lời, bỗng bảy cái đốm đen ở phía trước mặt phi tới nhanh như chớp.
Thì ra Nhâm Thất Cô kinh hãi võ nghệ của Vân Nhạc cao siêu vô cùng, biết địch không nổi đột nhiên giở lòng gian ác ra, lấy thứ ám khí tên là Hắc Mang Đinh (đinh gai đen) xưa nay rất ít dùng tới, ra ném luôn một lúc bảy cái liền.
Thứ Hắc Mang Đinh này dài hơn một tấc thôi, nhưng có ngâm thuốc độc rất mạnh, đầu đinh nhọn và có hình lục giác, chuyên dùng để phá khí công và Thiết Bố Sam, đồng thời đinh này chế bằng một thứ gang rất giòn, hễ ném trúng địch đinh đó vỡ tan ra cắm vào trong da thịt, nếu kẻ địch không cắt miếng thịt đó đi thì không sao chữa được, lại Nhâm Thất Cô lúc ném dùng một thủ pháp kỳ lạ hơn người, cái đầu ném bảy, đến chín, đến mười một cái và hai tay cùng ném ra một lúc như vậy trước sau chỉ cách nhau có năm tấc thôi, như thế kẻ địch không sao phòng bị được.
Vân Nhạc thoáng thấy đầu và vai của Nhâm Thất Cô rung động biết ngay đối thủ thế nào cũng sử dụng ám khí, cười nhạt một tiếng, múa kiếm lên như hình cái quạt để chống đỡ.
Chỉ nghe tiếng kêu “leng keng” vài tiếng, bảy cái Hắc Mang Đinh đều bị rơi xuống đất tức thì.
Nhâm Thất Cô ra tay nhanh vô cùng nhưng kiếm pháp của Vân Nhạc còn nhanh hơn, nên hai tay Nhâm Thất Cô vẫn còn một số ám khí chưa kịp ném ra, đã thấy ánh sáng kiếm của đối thủ đã tấn công tới rồi.
Nhâm Thất Cô kinh hãi la lớn một tiếng “nguy tai”, nhưng đã muộn rồi, cánh tay trái đã bị chém đứt khỏi thân, Vân Nhạc phẩy tay trái một cái, cái xương bên tay phải của Nhâm Thất Cô đã vỡ và gãy liền, thân hình cũng bị đẩy bắn ra ngoài năm trượng tức thì, chỗ cánh tay trái đã gãy, máu tươi phun ra như vòi máy nước, dưới đất vẫn còn lại cánh tay trái và bàn tay vẫn nắm chặt mấy cái Hắc Mang Đinh.
Tấn thảm kịch này bọn giặc đứng quanh trông thấy cũng phải kinh tâm hoảng hồn. Tạ Vân Nhạc đưa mắt lườm những người mặt tái mét quanh đó một cái, vừa cười nhạt vừa bỏ kiếm vào trong bao rồi đi như bay về phía đông mất dạng.
Mọi người không dám cản trở chàng chỉ chạy lại đỡ Nhâm Thất Cô dậy, nhưng thấy lão bà này đã tắt thở.
Viên Công Kiếm Gia Hành giậm chân mấy cái rồi ra khỏi Vân Vụ Sơn Trang để xúi giục võ lâm thiên hạ gây nên một trận sát kiếm trong thiên hạ.
Một cao thủ hắc đạo lừng danh như Nhâm Thất Cô mà bị Tạ Vân Nhạc giết một cách dễ dàng như vậy, nói ra không ai có thể tin được.
Nhưng sự thật nó là thế, nếu Vân Nhạc không giở Bồ Đề chưởng lực ra thì không sao hạ Nhâm Thất Cô nhanh như vậy, hơn nữa cũng tại Nhâm Thất Cô quá khinh địch nên mới có kết quả đáng tiếc như vậy.
Hãy nói Vân Nhạc chạy về phía đông, đi hai ba mươi dặm đường rồi mà vẫn không thấy hình bóng Cố cô nương đâu cả, liền nghĩ thầm:
- Tiểu đồng nói rõ ràng là nàng đi về phía đông? Nhưng tại sao mãi đến giờ không thấy một chút vết tích gì của nàng để lại cho mình cả! Chẳng lẽ tiểu đồng nói dối ta chăng.
Sự thật tiểu đồng không có nói dối chàng. Cố cô nương cõng mẹ chạy, lại phải trốn tránh Dân Sơn Nhị Độc và Long Môn Tứ Quái theo đuổi, chạy đông tránh tây cứ chuyển hướng luôn luôn, nên Tạ Vân Nhạc không sao tìm thấy là thế.
Tạ Vân Nhạc nghĩ ngợi một hồi quay trở lại, khi tới gần Vân Vụ Sơn Trang chỉ thấy những người trong sơn trang nhộn nhịp cứu hỏa, khói bốc nghi ngút.
Chàng đứng xem một lúc lại đi liền, nhưng lần này chàng lại đi tới chỗ thác nước để xem Cố cô nương có đến đấy không, nhưng cũng không thấy bóng người yêu đâu cả.
Chàng ngẩn người ra giây lát, đột nhiên như sực nghĩ ra được một việc gì, lại quay trở lại phía Vân Vụ Sơn Trang.
Lúc này những nhà cửa của Vân Vụ Sơn Trang đã bị thiêu hủy mất ba phần tư rồi chỉ còn một dãy nhà phía tây vì cách xa hỏa trường mà không bị ảnh hưởng tới.
Vì trong sơn trang mới xảy ra biến cố lớn nên việc phòng thủ rất sơ sài, Vân Nhạc bèn lẻn vào mà không bị một ai cản trở cả, liền nhảy lên cây ngô đồng cành lá rậm rạp núp ẩn, nên không một ai hay biết cả.
Vân Nhạc ở trên cây nhìn xuống đất thấy Nhâm Long cánh tay phải và đùi băng bó vải trắng, có vết tích máu đen dính ở những miếng vải đó. Chàng lại thấy ba người em Nhâm Long khiêng đỡ Nhâm Long vào nhà, cả Tứ Quái mắt đều đỏ ngầu và sưng húp.
Vào tới trong nhà, cả Tứ Quái ngồi xung quanh một cái bàn đá. Nhâm Hổ vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái rồi lớn tiếng chửi:
- Ta không tin kiếm thuật của thiếu niên ấy lại lợi hại đến thế. Ngày mai dù đi tới chân trời góc biển nào ta cũng phải tìm cho được tên thiếu niên đó mới thôi!
Nhâm Báo tiếp lời:
- Nhị ca đừng làm trò cười cho người khác, để người ta có thể mỉa mai. Với tài ba của mẹ thế nào mà không chịu đựng được một kiếm của người ta. Dù anh có kiếm thấy nữa, thì anh đã làm gì được người ta nào?
Vân Nhạc biết anh em họ đang nói về mình, cứ ngồi bịt mồm cười thầm.
Nhâm Hổ lại trợn mắt có vẻ giận dữ nói:
- Chẳng lẽ thù của cha mẹ bất cộng đái thiên như vậy mà chúng ta chịu khoanh tay để yên hay sao?
Nhâm Báo cười nhạt đáp:
- Ai bảo chúng mình thúc thủ, phàm việc gì chúng ta cũng phải bàn định kỹ lưỡng trước, chớ nóng nảy như anh thì chẳng làm được việc gì đâu!
Nhâm Hổ trợn ngược mắt sắp phát khùng, Nhâm Long vội xua tay cản trở và nói:
- Chú Báo nói rất có lý, chứ nóng nảy như chú, quả thật hỏng việc chở chẳng làm nên sự việc gì cả, cho nên hai chú hãy bình tĩnh thì hơn. Hai chú phải biết, hai thiếu niên tới đây, võ nghệ đều là cao cường cả, hơn nữa cũng phải tự trách chúng ta quá tự phụ nữa, lúc nào cũng cho là ai dám xâm phạm Vân Vụ Sơn Trang thế nào cũng phải chết, đã bao nhiêu năm nay bất cứ nhân vật giang hồ nào tới đây cũng phải thông báo trước thì mới được vào, và cũng vì chưa hề xảy ra chuyện gì, vì thế sự cảnh giác càng ngày càng trễ nải, nên hai thiếu niên kia mới vào được một cách dễ dàng như vậy!
Nói đến đây y ngừng một lát, thở dài một tiếng và tiếp:
- Cứ nói tên thiếu niên cõng Hà nhi đi chẳng hạn. Y chỉ một tay đã dồn ép bốn anh em chúng ta, không sao đánh trả lại được. Nếu Dân Sơn Nhị Lão không tới kịp, thì tánh mạng của ngu huynh đây có lẽ đã không vẹn toàn rồi.
Lời nói đó rõ ràng nói cho Nhâm Hổ nghe. Nhâm Báo tiếp lời nói:
- Dân Sơn Nhị Lão tiền bối không biết bây giờ đã thấy tên thiếu niên kia chưa?
Nhâm Long lắc đầu đáp:
- Trên đường núi Man Sơn có rất nhiều lăng mộ để ẩn núp lắm lại thêm sắc trời sầm tối. Thiếu niên đó thân thủ lại nhanh kỳ tuyệt, chưa biết chừng hai bên vẫn chưa tiếp xúc với nhau cũng nên.
Vân Nhạc nghe thấy nói Man Sơn, vội quay ngay trở lại, đụng phải cành lá gây một tiếng động nhỏ phát ra.
Nhâm Hổ lập tức cảnh giác ngay, liền giơ tay ném luôn năm cái Hắc Mang Đinh ra. Chỉ nghe một tiếng cười nhạt, năm cái Hắc Mang Đinh bắn trở lại, bật vào bàn đá tung cả đom đóm lửa ra.
Nhâm Hổ, Nhâm Báo nhảy xổ ra ngoài xem chỉ thấy gió lạnh ào ào, nhưng có thấy bóng dáng người nào đâu! Thì ra người ta đi đã xa rồi có đuổi theo cũng vô ích, nên hai anh em họ Nhâm buồn bực mà quay trở vào.
Hãy nói Vân Nhạc vì nóng lòng đi Man Sơn cứu Cố Yên Văn, bỗng thấy những bóng đen bay tới, chỉ dùng Di Lạc Thần Công hất bắn trở lại phía địch, nhưng thân hình chàng vẫn không ngừng một phút nào giở khinh công tuyệt đỉnh ra, tựa như làn khói chỉ trong nháy mắt đã mất hút liền.
Chàng vừa tới Man Sơn, kiếm khắp nơi cũng không thấy hình bóng Cố cô nương và Dân Sơn Nhị Độc đâu, liền nghĩ:
- Man Sơn này rộng những bốn mươi dặm, muốn tìm kiếm những người đó không khác nào mò kim đáy biển.
Chàng lại tìm kiếm khắp tứ phía hơn tiếng đồng hồ nữa vẫn không thấy, nóng lòng sốt ruột vô cùng, liền phi thân lên trên một cái đồi cao, tĩnh tâm nhìn xung quanh, bỗng thấy hai cái bóng đen đang đứng yên ở cách xa mười mấy trượng.
Chàng cả mừng và đoán ngay ra hai cái bóng đen đó là Dân Sơn Nhị Độc, chàng mừng quá vì lúc này Dân Sơn Nhị Độc còn ở đây tất Cố cô nương bình yên vô sự.
Nhị Độc hình như chưa phát giác Vân Nhạc, nên vẫn đứng trong bóng tối tựa như hai pho tượng đá vậy.
Tạ Vân Nhạc liền lẻn tới phía sau Nhị Độc chừng hơn trượng, núp ở đằng sau cái đồi đất để quan sát động tác của hai anh em.
Lúc ấy bốn bề yên lặng chỉ nghe tiếng cát bụi bay sè sè, một lát sau mới thấy một người trong Nhị Độc với giọng khàn khàn lên tiếng nói:
- Thất lão nhị đừng dửng dưng ở đây mà hít gió tây bắc nữa, dù sao nó cũng không phải là thù địch của anh em ta, huống hồ nó lại không hợp điều lệ ra tay của anh em mình nữa, thì thà đi về còn hơn. Mỗ đã nghĩ rồi, đừng cho giang hồ đồn đại anh em chúng ta bắt nạt một đứa nhỏ. Nếu mà người ta đồn như vậy thì khó nghe lắm đấy, nhưng thấy thằng nhãi ấy ăn nói ngông cuồng như vậy nghĩ cũng tức thật, mỗ chỉ muốn ban cho nó mấy trái Ngũ Độc Táng Hỏa Đạn.
Vân Nhạc định đùa giỡn Nhị Độc một phen, lúc này chàng lại nghe thấy Nhị Độc bảo nhau đi về, liền dẹp ý nghĩ đó đi, nhưng chàng lại thấy cái túi da hươu đeo ở bên hông của Nhị Độc, trước gió thổi mạnh như thế mà không thấy rung chuyển tí nào, hiển nhiên bên trong đựng nhiều độc khí lắm mới nặng như vậy.
Những vật trong túi đó mà đem ra sử dụng thì sẽ có không biết có bao nhiêu người toi mạng, chàng nghĩ như vậy liền giở Huyền Thiên Thất Tinh Bộ Pháp ra lẻn tới sau lưng Nhị Độc lấy trộm luôn cái túi.
Lúc ấy Nhị Độc đang định khởi bước đi về, bỗng thấy có một luồng gió nhẹ lướt qua, cả hai cũng ngạc nhiên quay lại giở thế Kim Đao Tiền Mai, hai tay chém xung quanh nhanh vô cùng nhưng đều chém hụt cả. Cả hai nhìn nhau cả cười một hồi, chỉ tưởng là mình hoa mắt nhìn nhầm thôi, vội rảo cẳng rời khỏi Man Sơn liền.
Hai người võ nghệ lão luyện tinh thông đến thế mà cái túi da ở cạnh bên người bị người ta lấy cắp mất mà cũng không hay biết, đủ thấy thủ pháp của Vân Nhạc thần kỳ vô cùng.
Một lát sau, Vân Nhạc đợi Nhị Độc đi đã xa mới lên tiếng gọi
- Văn muội.
Rồi nghe tiếng gió vọng đáp lại:
- Có phải Vân đại ca đó không?
Tạ Vân Nhạc nghe đúng giọng của Cố Yên Văn rồi nên mừng rỡ vô cùng, liền theo phương hướng phát ra tiếng nói đó lướt đi, và đã thấy Cố Yên Văn ở phía trước mặt chạy đến rồi. Vừa trông thấy nàng, Vân Nhạc liền hỏi:
- Bá mẫu đâu?
Cố cô nương không trả lời cứ nắm tay mặt chàng kéo đi tới trước một ngôi mộ cao hơn mười trượng. Ngôi mộ này hiển nhiên là một lăng tẩm của vua chúa ngày xưa, Vân Nhạc cũng không có thì giờ mà xem rõ những chữ khắc trên bia nữa. Đã thấy Cố cô nương kéo mộ bia sang bên, quẹt lửa lên rọi sáng.
Lúc này chàng mới thấy, sau tấm bia đó có một hang và có bậc đá đi xuống, lối đi rộng chừng hai thước và bên dưới tối om có vẻ huyền bí vô cùng.
Hai người liền theo bậc thang đi xuống, Vân Nhạc liếc nhìn thấy một người đàn bà đang nằm co rúm ở trong đường mộ. Cố cô nương chạy đến một bước, lên tiếng gọi:
- Mẹ!
Người đàn bà áo đen, vừa quay đầu lại nhìn, trong lúc đó Cố cô nương đỡ bà ta ngồi dậy.
Vân Nhạc lúc này mới nhìn thấy rõ mặt người đàn bà đó, cũng giống mặt Cố cô nương, nhưng hơi tiều tụy một chút và trên trán có mấy đường chỉ ngấn.
Mẹ Cố cô nương trông thấy Vân Nhạc thì ngẩn người ra nhìn. Lúc này Vân Nhạc mới sực nhớ ra là mình đeo mặt nạ, liền bỏ mặt nạ xuống. Mẹ Cố cô nương mới tủm tỉm cười, nhưng bà u uất thở dài một tiếng và nói:
- Yên Văn, thân hình của mẹ bây giờ tựa như phế vật, vậy con còn cứu mẹ ra làm gì nữa? Nhưng mẹ thấy con có chỗ nương tựa, trong lòng cũng được yên ổn phần nào.
- Mẹ chớ có nói như vậy, dù có tan xương nát thịt con cũng kiếm người chữa khỏi bệnh tật của mẹ.
Vân Nhạc thấy mẹ Cố cô nương tê liệt như vậy, đoán chắc có lẽ là người ta điểm phải âm huyệt, nhưng không tiện hỏi lúc này, mới lên tiếng:
- Văn muội, bá mẫu bị thương ra sao?
Cố cô nương vẻ mặt u buồn, quay mặt nhìn chàng rồi mới đáp:
- Mẹ em bị lão tặc bà bắt tới đấy ép lấy tên Nhâm Long. Mẹ em cương quyết phản đối, thế là lão tặc bà điểm luôn các âm huyệt, nên chân tay mới không cựa quậy được và lão tặc bà còn tuyên bố rằng nếu mẹ em không nhận lời, thì suốt đời bị tê liệt như vậy, cũng may y còn thương tình thầy trò xưa kia, mỗi ngày vẫn cung cấp ba bữa đầy đủ và ngăn cấm Nhâm Long giở trò bất lương. Bằng không...
Nói tới đây nàng khóc hu hu một hồi, rồi lại tiếp:
- Vân đại ca thử xem Trại Hoa Đà Ngụy Bình Lạc có thể chữa khỏi cho mẹ em không?
Tạ Vân Nhạc thấy nàng đau đớn như vậy, ngẫm nghĩ giây lát liền đáp:
- Nếu gần đây mới bị điểm huyệt thì chỉ trong đôi ba ngày có thể chữa được, nhưng nếu bị điểm huyệt đã lâu ngày, các gân chánh khô héo, thì chỉ trong một thời gian ngắn không thể chữa khỏi ngay được và cần phải có linh dược điều trị thì gân mới nhuận lại và máu mới hoạt động được. Theo ý anh thì Trại Hoa Đà cũng có thể được, nhưng ngại nỗi đường sá xa xôi lắm. Kể ra thì ngu huynh cũng biết chút ít về cách chữa huyệt đạo, nhưng nam nữ...
Cố mẫu bỗng tiếp lời nói:
- Tạ hiền điệt, cùng người võ lâm với nhau cả, hà tất phải nghi kỵ như vậy, huống hồ hiền điệt với Yên Văn đã là...
Nói đến đây bà không nói nữa, Vân Nhạc hiểu ý, nhưng vẫn chần chờ chưa dám ra tay chữa ngay. Cố cô nương liền vừa cười vừa nói:
- Vân đại ca biết chữa bệnh như vậy mà em không hay...
Vân Nhạc vội nói:
- Chúng ta không nên ở đây lâu, vừa rồi Nhị Độc bị tôi lấy trộm túi độc khí thế nào cũng quay trở lại đây tìm kiếm. Chắc bây giờ chúng đã tới nơi rồi. Để anh lên trên đối phó chúng, còn em thì hãy cõng lệnh đường đến Thiên Mã Tiêu Cục ở Khai Phong, rồi hãy bàn định đến cách cứu chữa.
Nói xong, chỉ thoáng cái chàng đã ra khỏi cửa mộ, và kéo mộ bia đậy lại như cũ.
Lúc ấy mặt trăng đã xế về phía tây, gió lạnh vẫn thổi ào ào tạo bãi tha ma ở núi Man Sơn thêm rùng rợn, và khủng khiếp hơn bao giờ!
Vân Nhạc vừa lên tới chỗ trộm bao da lúc nãy, đứng khoanh tay nhìn ra phía xa xa đợi chờ.
Chỉ trong giây lát đã nghe thấy hai tiếng rú ở đằng xa vọng tới. Tiếp theo đó hai cái bóng đen nhấp nhô phi tới, chỉ trong thoáng cái đã đến trước mặt chàng rồi.
Nhị Độc ngừng bước, trông thấy Vân Nhạc đang đứng trên một cái đồi cao, cả hai cùng quát lớn và phi thân lên trên tức thì.
Dân Sơn Nhị Độc vừa đụng chân tới đất đã múa song chưởng, nhắm trọng huyệt của Vân Nhạc đánh tới.
Vân Nhạc chỉ cười nhạt một tiếng, người vẫn đứng yên, chờ bốn chưởng của địch đến một lượt, bỗng giơ hai tay ra bắt lấy hai cổ tay của Nhị Độc kéo và hất mạnh một cái.
Trong tiếng cười ha hả Vân Nhạc đã nhún mình nhảy lên trên không, cao năm bảy trượng hai chân duỗi mạnh một cái. Chớp mắt đã xuống một cái đồi cách đó hơn mười trượng.
Thân pháp khinh công tuyệt thế đó khiến Dân Sơn Nhị Độc kinh hãi vô cùng, đồng thời mạch ở cổ tay của Nhị độc bị chàng nắm phải, cả hai cùng đều cảm thấy mất công lực, đến khi chàng buông tay ra cả hai mới khôi phục lại chân lực như cũ.
Căn cứ điểm này Nhị Độc đã thấy rằng võ học của địch thủ hơn mình nhiều, nên cả hai cùng nhìn nhau mà gượng cười rồi quay lại nhìn thấy Vân Nhạc đứng khoanh tay ở trên đồi cao, vẻ mặt tươi cười hình như khinh thường anh em Nhị Độc lắm vậy.
Nhị Độc tuy kinh hãi võ công của thiếu niên nọ cao vô cùng, nhưng tới lúc này đã lỡ cưỡi mình hổ, đành phải quát lớn một tiếng song song nhảy lên, thế đi nhanh không kém Vân Nhạc mấy. Dưới ánh sáng trăng lờ đờ, hai cái bóng đen tựa như hai con chim cú bay lên bãi tha ma bao la và cũng tựa như quỷ quái lăng không, càng tăng thêm vẻ rùng rợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.