Đông Chí

Chương 1:




Khi điện thoại reo, Lục Yên đang ngâm mình trong phòng tắm. Ngày hôm nay tan ca trễ, về đến nhà đã gần mười giờ, vừa mệt vừa buồn ngủ, trong đầu chỉ lăm lăm một thứ: chính là chiếc giường. Về nhà, cô đi thẳng vào phòng tắm, nhanh nhanh chóng chóng tắm cho xong rồi leo lên giường ngủ.
Điện thoại di động đặt ở trên giường chỉ cách cửa phòng tắm một khoảng ngắn, nhưng vì cách lớp cửa dày nên nhất thời cản trở mọi âm thanh. Tiếng chuông liên tiếp reo lên nhiều lần mới có thể xuyên qua vật cản truyền đến tai Lục Yên.
Một cuộc gọi sau mười giờ cảm giác thế nào nhỉ …. Không có ai rõ hơn Lục Yên, cô hoảng hốt, không màng đến đầu đầy bọt xà phòng vơ vội chiếc khăn tắm quấn vào người, lao ra ngoài nhận điện.
Chưa kịp chạy đến giường, tiếng chuông liền tắt mất.
Cô lấy khăn dụi mắt, cầm điện thoại, mở khóa màn hình.
Trên màn hình là một dãy số xa lạ, không phải số máy bàn của Khoa, cũng không phải là số điện thoại của đồng nghiệp đang trong ca trực, lại ngắt đúng lúc đã chỉ rõ chắc chắn là một tên lừa đảo.
Đùa gì chứ … Lục Yên tiện tay cho số này vào blacklist, rồi vứt điện thoại trên giường.
Tối hôm qua cũng vậy, gần mười một giờ, khi cô đang chuẩn bị ngủ đột nhiên có điện thoại gọi đến.
Cô còn tưởng rằng bên khoa có việc gấp tìm, vội vàng nhận điện, vậy mà chưa chờ cô lên tiếng đã ngắt máy.
Đêm nay cũng như vậy.
Cô thầm rủa tên lừa đảo, sau đó quay trở lại nhà tắm.
Lòng còn lấn cấn nhiều việc nên cô tắm nhanh hơn ngày thường. Vừa bước ra lập tức lạnh run cầm cập, cô vọt sang tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ dài mặc vào rồi chui vào chăn.
Mùa đông thành phố S năm nay đến sớm, chưa đến tháng mười hai trời đã lạnh buốt, trong tuần có mấy đợt mưa liên tiếp khiến nhiệt độ giảm xuống gần không độ.
Trên phố đã không ít người diện đồ đông, thậm chí có người còn khoác chiếc áo lông dày.
Đêm nay, Lục Yên, một người luôn tự nhận mình có ‘tố chất rất tốt’ cũng chịu không nổi.
Lục Yên kéo cao chăn, ngáp một hơi dài rồi nhắm mắt, cơn buồn ngủ mau chóng ập đến. Một người làm nghề này như cô thì ngay cả tư cách mất ngủ cũng không được phép có.
Khi sắp ngủ say, cô lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô rất mệt, lúc đầu chỉ loáng thoáng có tiếng gì đó ồn ào bên tai, cau chặt mày, được một lúc tiếng chuông lại reo vang tựa như sấm rền.
Trong lúc thảng thốt, cảm giác như có người kéo mạnh cô một cái, cô đột ngột mở mắt.
Đầu dây bên kia chính là đồng nghiệp đang trực ca, ngữ điệu khá gấp gáp: “Tiểu Lục, chị về Khoa một chuyến, có một ca cấp cứu máu tụ ngoài màng cứng, không xử lý được.”
Không hiểu sao cô lại thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ đến một câu chuyện cười: Người dưới tầng ngẩng cổ chờ chiếc giày từ trên tầng rơi xuống, đợi mãi cũng chẳng thấy, cả đêm không dám ngủ.
Với cô mà nói, cú điện thoại này không phải ‘chiếc giày ấy’.
“Được! Tôi đến ngay!” Cô nhảy khỏi giường, chạy sang phòng tắm, đánh răng rửa mặt, khoác áo ra khỏi cửa.
Đêm nay cô chịu trách nhiệm phó khoa trực, theo quy định của bệnh viện khi khoa có việc cần, mười phút sau phải trình diện.
Cô kéo chặt áo khoác, rảo bước khỏi nhà trọ.
Ngang qua một ngõ hẹp dài, trước mắt là cổng Đông của bệnh viện, cô chợt đâm sầm vào một người.
Mới một giờ sáng, gió đông vù vù, con hẻm chỉ mình cô, ngay cả mèo hoang cũng không có.
Bóng dáng kia đột ngột xuất hiện, lặng yên không một tiếng động, nhưng lao thẳng về hướng cô.
Lục Yên phản ứng nhanh, nghiêng người sang một bên. Một tiếng ‘bịch’ vang lên … có tiếng vấp ngã.
Người đó mất thăng bằng, ngã nhào về trước.
Cộp …
Không biết là đầu hay vai đập lên tường phát ra âm thanh nho nhỏ.
Trong lúc hỗn loạn, Lục Yên ép sát người vào bờ tường, cố gắng trụ vững cơ thể, trong lòng cực kỳ thắc mắc: Nửa đêm nửa hôm sao phải gấp gáp như thế.
Nhớ đến tin tức an ninh xã hội, cô ngay lập tức đề phòng, lùi xa vài bước.
Cứ như thế, cô nép mình chầm chậm tiến bước, cổng bệnh viện kia rồi, phía trước là phòng bảo vệ. Còn cách mấy trăm mét thôi, chỉ cần cô gọi lớn, bảo vệ nghe thấy động tĩnh sẽ chạy đến ngay.
Cô ngừng lại một chút, quay đầu nhìn đằng sau đầy cảnh giác. Bây giờ cô mới phát hiện đối phương là một cô gái.
Lục Yên sững người, vốn dĩ đang tính bỏ chạy, nhưng chợt khựng lại.
Cô gái Lục Yên vừa va phải kia có vẻ như bị thương khá nặng. Nếu như không may va phải đầu, e rằng phải nhập viện để xử lý một chút.
“Cô không sao chứ?” Lục Yên lên tiếng, quan sát đối phương một lượt.
Ngõ hẻm nhỏ hẹp, tối tăm, cô gái nằm dưới chân tường, không nhúc nhích.
Lục Yên bỗng chốc dâng lên cảm xúc quái dị.
Cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa, trên người khoác một chiếc áo khoác lửng, trông loáng thoáng thì hình như là hoa văn caro đỏ đen, rất ngắn. Kiểu đồ này nếu như mặc vào mười tám năm về trước được coi là hợp thời trang, nhưng thời nay thì có hơi … lỗi thời.
Kỳ lạ hơn chính là khi cô đối diện với cô gái, cô có cảm giác rất quen … hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Không lẽ là đồng nghiệp trong bệnh viện?
Cô không nén nổi tò mò, muốn nhìn cho thật kỹ, nhưng đáng tiếc ánh đèn đường nhập nhoạng, không đủ để chiếu sáng từ gò má cô gái trở xuống.
Đúng lúc này, cô gái chợt cử động, một cánh tay vịn bờ tường, một cánh tay khác nhấc lên vỗ vỗ vai, hình như muốn phủi bụi.
Lục Yên kinh ngạc, rồi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vậy là không bị thương.
Cô không có thời gian, nếu đối phương không sao, cô không có ý định tiếp tục lưu lại.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi, cô gái đột nhiên lắc lắc đầu như muốn kiểm tra thương tích ở cổ. Chuyển động này khiến kẹp tóc trên mái tóc đuôi ngựa được ánh sáng khúc xạ lại, đường nét trong nháy mắt trở nên rõ ràng đến lạ thường.
Tim Lục Yên đập nhanh hơn, nhanh đến mức như muốn bay khỏi lồng ngực.
Đó là chiếc kẹp tóc hình bướm, rất đẹp rất sang, bây giờ thì không còn thấy bán nữa, nhưng mấy năm trước được bán rộng rãi ở trên đường phố.
Cô còn nhớ như in cánh bướm uyển chuyển thế nào, thân bướm được đính đá lấp lánh, chỉ cần có ánh sáng chiếu vào, kẹp bướm phản chiếu, lấp lánh ánh sáng.
Năm mười bảy tuổi cha cô mua chiếc kẹp này cho cô. Cô giữ lại một cái cho mình, còn hai cái cô tặng cho hai người bạn thân nhất, một trong hai người bạn đó ngày nào cũng kẹp để chứng tỏ tình bạn thân thiết giữa bọn họ.
Gió đêm quét qua mặt, lạnh lẽo, rát buốt như dao cứa, đại não Lục Yên bỗng chốc trống rỗng, cô nhìn thẳng phía trước, chỉ cảm nhận được trong bóng tối dường như có gì đó ùn ùn kéo đến, gió ào ào quấn quanh cô.
Bây giờ cô mới thấu hiểu cảm giác quái dị là từ đâu đến, cô gái trước mắt cô đây bất luận là quần áo hay dáng người đều giống như đúc người trong ký ức kia.
Thế nhưng … không thể nào.
Cô chưa bao giờ luống cuống đến mức này; cùng lúc đó, đáy lòng cuồn cuộn dâng lên một nỗi chua xót, giống như bị người ta dùng một chiếc xẻng đào bới hết lên.
Cô gái hình như cũng phát hiện phản ứng bất thường của Lục Yên, cả người bất động trong bóng tối.
Sự tĩnh mịch tràn ngập con hẻm khiến người ta bất an.
Rõ ràng chỉ cách nhau mấy mét nhưng dường như giữa hai người lại bị ngăn cách bởi một sợi dây vô hình, chỉ cần Lục Yên bước về phía đó một bước, ngay lập tức sẽ tiến vào thế giới mà không ai biết đến.
Trong lúc vô tình, phía bên cô gái phát sinh động tĩnh, vì đối phương xoay người nên chiếc áo khoác ma sát vào bờ tường vang lên những tiếng xào xạc.
Lục Yên ý thức được cô gái đang di chuyển về hướng của mình, hô hấp nghẹn lại.
Tuy rằng lý trí nói cho cô biết đối phương tuyệt đối không phải là người đó, nhưng mắt thấy cô gái đang bước từng bước đến gần mình, hàm răng Lục Yên vô thức va vào nhau lập cập.
Đúng lúc này một tiếng chuông reo vang trong con hẻm yên tĩnh.
Lục Yên lúng túng vài giây, rồi mới nhận ra là điện thoại bên khoa gọi cô. Cô như người chết chìm vớ được cọng cỏ cứu mạng, cúi đầu tìm điện thoại.
Nhưng càng nóng ruột cô lại càng tìm không thấy.
Ở bên này Lục Yên đang loay hoay kiếm di động, đầu bên kia cô gái chợt dừng bước, lẳng lặng chờ.
Tiếng chuông vẫn vang vọng, phá tan bầu khí xung quanh.
Lục Yên nín thở, mãi một lúc sau mới thấy di động.
Chưa kịp áp điện thoại vào tai, âm lượng của đồng nghiệp được phóng to lên gấp đôi, giọng nói pha lẫn ý cười: “Tiểu Lục, người định nhập phòng cấp cứu kia không đến, vậy nếu chị còn ở nhà thì không cần phải chạy qua đâu!”
Thì ra vừa rồi do luống cuống tay chân nên cô ấn nhầm loa ngoài.
Tim cô đập mạnh một nhịp, trấn tĩnh lại, thanh âm quen thuộc của đồng nghiệp vang lên trong ngõ hẻm yên ắng bất chợt rõ hơn hẳn.
Lý trí quay trở lại, cô bình tĩnh, tắt loa ngoài, áp điện thoại sát tai, tiếp tục nghe điện: “Không sao, tôi cũng đang ở dưới tầng rồi, đến nhanh thôi.”
Vừa mở miệng, cô phát hiện giọng mình trở nên khàn đục như tờ giấy nhám.
Trong khi trả lời điện thoại, cô gái kia nhẹ nhàng, từ từ xoay người đi sâu vào con hẻm.
Hành động này dĩ nhiên thu hút Lục Yên, cô bỏ điện thoại xuống.
Con hẻm vừa hẹp vừa dài, những chiếc đèn đường đặt cách nhau mấy mét.
Cô gái bước đi, chiếc áo khoác đỏ được ánh đèn chiếu đến, lúc sáng lúc tối, như đóa hoa dập dìu trên ngọn song.
Lục Yên nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái, mãi cho đến khi bóng hình khuất xa nhưng ánh đỏ vẫn không biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.