Đông Chí

Chương 32:




Lục Yên nhìn Giang Thành Ngật: “Nhà Đặng Mạn muốn phá bỏ và dời đi nơi khác, mẹ cô ấy sắp xếp lại một số album và di vật, trong đó có không ít hình của ba chúng tôi năm đó, mẹ cô ấy hỏi chúng tôi có muốn giữ làm kỷ niệm không, kêu chúng tôi qua lấy.”
Vừa nghe tên Đặng Mạn, sắc mặt Giang Thành Ngật lạnh nhạt hẳn đi so với vừa rồi: “Ngày mai tôi không rảnh.”
Lục Yên nhìn chằm chằm màn hình điện thoại màu đen, rất bình tĩnh: “Tôi và Đường Khiết đã hẹn rồi.”
Mặt Giang Thành Ngật trầm xuống, dường như đang nhịn cảm giác muốn bùng nổ xuống, không định nói tiếp, qua một lúc sau mới không từ chối nữa, mặt không cảm xúc nói: “Nói sau đi.”
Cô khẽ thở phào, nghĩ lại lời Giang Thành Ngật vừa rồi, suy đoán một lát rồi nói ra sự nghi ngờ của mình: “Anh vừa nói ông lão kia gọi điện tới tổng đài, sao tôi cảm thấy ông ấy chẳng qua chỉ là đùa thôi? Cứ cho là ông ấy thật sự thấy người chết, nhưng người giống người nhiều như vậy, có lẽ nhất thời hoa mắt nhìn lầm thôi. Sao có thể căn cứ vào đó mà cho rằng ông ấy là nhân chứng được?”
Bất kể cô suy luận thế nào đều cảm thấy giữa cả hai không liên quan đến nhau, Giang Thành Ngật cũng sẽ không nhàm chán tin tưởng lời nói vô căn cứ của một cuộc điện thoại tới tổng đài, sở dĩ tốn thời gian và sức lực đi tìm ông lão này nhất định có lý do khác.
Giang Thành Ngật lại không để ý đến cô nữa.
Từ đường Tùng Sơn đi ra, lại chạy về phía trước hồi lâu, lúc đến gần khu ngoại thành, Giang Thành Ngật còn chưa có ý định dừng xe.
Càng đi càng có chút hoang vu, người ở tiểu khu bên đường thưa thớt dần, phần lớn cửa hàng đều trong trạng thái đóng cửa, cho đến khi rẽ vào một con đường, mới sáng sủa trở lại, đã đến một khu dân cư cũ náo nhiệt.
Chỗ này quy hoạch không được tốt, vừa nhìn đã thấy còn hỗn loạn lắm, Giang Thành Ngật phải chạy tới chạy lui, thật vất vả mới tìm được chỗ đỗ xe ở cửa một cung văn hóa thiếu niên được khởi công xây dựng vào đầu thập niên 90.
Đỗ xe xong, Giang Thành Ngật móc ví ra đưa cho người gác cổng thanh toán phí đỗ xe, hỏi: “Ông có biết tiểu khu Hồng Kỳ ở đâu không?”
Ông lão cất tiền xong, đá một cái vào quả bóng ở chỗ cửa ra vào, trong tay bưng một cái chén sứ lớn đang chuẩn bị uống nước.
Nghe xong lời này, ông chậm rãi thổi thổi mấy lá trà lơ lửng, lúc này mới hất cằm về con hẻm nhỏ bên cạnh cung văn hóa: “Rẽ vào đấy, đến cuối đường lại rẽ phải thì thấy thôi.”
Giang Thành Ngật nói cảm ơn rồi quay đầu tìm bóng dáng Lục Yên.
Cô đứng cách đó không xa, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu nâu nhạt, ở dưới mặc một chiếc quần đen dài đơn giản, trang phục chỉnh tề lại trang nhã, liếc mắt một cái đã thấy vô cùng thích hợp. Cô thỉnh thoảng đi lại hai bước, rất nhanh lại dừng lại, dường như đang quan sát khung cảnh xung quanh, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đen, lộ ra bắp chân dài thẳng tắp.
Nhiều người đi đi lại lại như vậy nhưng cô vẫn là người cao và xinh đẹp nhất.
Giống như mấy năm trước, anh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, bất giác liền bước tới phía sau cô.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu nhìn anh, lúc cô quay đầu ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đen bóng của cô, lộ ra màu vàng kim mật ong óng mượt.
Anh rời mắt đi: “Đi thôi.”
Lục Yên chớp mắt mấy cái, ừ một tiếng rồi đi theo anh vào ngõ.
Mây đen tản đi, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, không khí lại lần nữa trở nên khô hanh rét lạnh.
Vệ sinh trong ngõ khá qua loa, chân bước trên mặt đất lại thỉnh thoảng có tầng bụi bẩn bám lên.
Ngoài ra, góc tường hai bên ngõ còn có không ít vết bùn mới chưa khô, giống như dấu tích của trận mưa lớn mấy ngày trước để lại.
Mới đi vào được nửa ngõ đã nghe thấy tiếng ồn ào phía trước, đi thẳng đến cuối ngõ, lại băng qua một con đường hẹp thì đã thấy tiểu khu Hồng Kỳ.
Tiểu khu này chắc là khu dân cư có lịch sử nhất trong dãy nhà, tuy nói đã liệt vào kế hoạch quy hoạch, nhưng cuộc sống của cư dân tạm thời không bị ảnh hưởng, vẫn rất náo nhiệt.
Giang Thành Ngật nói chuyện với mấy bác gái ở trước cửa tiểu khu mấy câu rồi lại đi vào bên trong.
Tiểu khu lớn hơn so với tưởng tượng, đi vào một lúc lâu mới đến tòa nhà 3, đơn nguyên 2, số 101, hai người dừng lại nhìn một cái, căn bản không phải nơi ở mà đã chuyển thành một cửa hiệu cắt tóc.
“Là chỗ này sao?” Lục Yên có chút nghi ngờ nhìn vào bên trong, cô thấy có một ông lão đang cắt tóc cho người ta.
Giang Thành Ngật đã đẩy cửa vào bên trong, cô không thể làm gì khác hơn là đi theo vào.
Ông lão đã hơn sáu mươi tuổi, hình như là thợ cắt tóc duy nhất trong này, vừa cầm kéo cắt tóc cho người ta, vừa nói chuyện với khách hàng.
Lại nhìn một vòng, thấy trong cửa hàng còn có vài khách đang đợi, hoặc đang cắn hạt dưa, hoặc đang xem báo, tuổi tác không giống nhau, thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu náo nhiệt, dáng vẻ rất quen thuộc, không giống như tới đây cắt tóc mà giống như đang tụ tập tám chuyện vậy, hiển nhiên đều là cư dân ở gần đây.
Lục Yên kết luận: Hơn nửa khách hàng của ông lão này đều là khách quen.
Thấy Giang Thành Ngật và Lục Yên bước vào, ông lão có chút khó hiểu: Phong cách hai người này rất thời thượng, quả thực không giống loại người sẽ vào cửa hiệu của ông.
“Hai vị đây là?”
Giang Thành Ngật nhìn khách hàng bên cạnh, đưa thẻ ngành ra: “Chào ông, tôi muốn tìm ông để hỏi thăm một chút.”
Vào trong phòng, ông lão đóng cửa lại, còn có chút khó hiểu: “Đồng chí cảnh sát, cậu muốn hỏi thăm cái gì?”
Giang Thành Ngật lấy một tấm hình từ trong hình ra: “Ông có quen người trong tấm hình này không?”
Lục Yên đứng một bên, ánh mắt tự nhiên nhìn tấm hình, thấy rõ người trong hình thì không khỏi ngớ ra.
Là một người phụ nữ khoảng hai đến ba mươi tuổi, mặc dù khuôn mặt có chút xa lạ, nhưng bởi vì quần áo người này mặc quá lộng lẫy, khiến cô không khỏi có cảm giác quen thuộc.
Ông lão đeo cặp kính lão vào, nhận lấy bức ảnh nhìn một cái, sắc mặt lập tức thay đổi, ông nói với giọng kiên quyết: “Sao lại không nhận ra được, chính là cô ta, cô ta là quỷ.”
Dường như Giang Thành Ngật tương đối có kinh nghiệm với tình huống này, anh an ủi ông lão: “Ông đừng sợ, nói cho tôi biết chuyện ông biết đi.”
Ông lão run rẩy tự đốt cho mình một điếu thuốc, mời Giang Thành Ngật và Lục Yên ngồi xuống, sau khi chuẩn bị xong ông mới nói: “Mấy năm trước thân thể tôi vốn không tốt, phải nằm viện, tiệm cắt tóc không duy trì được đành phải tạm thời đóng cửa. Vợ tôi vì xoay sở chi phí trong nhà nên đi làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có, nữ chủ nhân của nhà đó là người phụ nữ trong tấm hình kia, hình như họ Lý, gọi là cái gì đó.”
“Lý Lệ Vi.” Giang Thành Ngật nhìn ông lão.
“Đúng đúng đúng.” Ông lão hít một hơi thuốc, gẩy gẩy tàn thuốc, “Chính là cái tên này, việc buôn bán của chồng Lý Lệ Vi chắc là thuận lợi nên nhanh chóng phất lên, coi như là nhà giàu mới nổi, dáng dấp Lý Lệ Vi rất đẹp, nhưng tố chất không cao, tính khí không tốt, lúc ở nhà hay chỉ trích cái xấu của vợ tôi, lúc về vợ tôi không có chuyện gì thì sẽ oán trách với tôi, tôi có ấn tượng sâu sắc với người phụ nữ này, có một lần tôi đến cửa tiểu khu nhà đó tìm vợ tôi, vừa đúng lúc gặp Lý Lệ Vi đang dắt chó đi dạo, còn cố ý nhìn cô ta thêm mấy lần.”
“Không bao lâu sau, vợ tôi đột nhiên nói không muốn làm nữa, nói là phú thương đó ra ngoài tìm tiểu tam, cả ngày không trở về nhà, Lý Lệ Vi càng phát điên, mỗi ngày ở nhà không khóc cũng làm loạn, không có chuyện thì sẽ đập đồ, còn trút giận lên vợ tôi, vợ tôi tự ái không chịu nổi, cho bao nhiêu tiền cũng không làm nữa, sau đó vợ tôi ở nhà nửa ngày thì hết tức giận, còn nói là không nỡ bỏ số tiền này, lại về đó làm. Về sau, cũng hơn một tháng, vợ tôi nói với tôi, nói chồng Lý Lệ Vi đột nhiên thay đổi thái độ rồi.”
“Tôi hỏi bà ấy có chuyện gì xảy ra, vợ tôi nói tiểu tam của chồng Lý Lệ Vi nuôi trai bao bị phát hiện, chồng cô ta tức không chịu được, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy vợ mình tốt hơn, nên không đi tìm tiểu tam đó nữa, quan hệ vợ chồng chuyển biến tốt đẹp, Lý Lệ Vi vui vẻ hẳn lên, còn tăng lương cho vợ tôi nữa.”
Nói đến đây, sắc mặt ông lão xẹt qua một tia sợ hãi, dừng lại một chút mới nói: “Vợ tôi hết sức vui mừng, không những không tức giận với Lý Lệ Vi nữa, còn đề cập đến việc hi vọng có thể ở nhà Lý Lệ Vi làm lâu dài, nhưng không quá hai tháng sau, Lý Lệ Vi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vợ tôi bị dọa đến hết hồn hết vía, quay về nói với tôi, Lý Lệ Vi bị người ta giết rồi quăng xác xuống hồ nước trong công viên bỏ hoang, với lại sau đó không lâu, cảnh sát còn tìm đến hỏi vợ tôi, sau đó vợ tôi suy nghĩ chuyện này, cảm thấy trọng điểm hoài nghi của cảnh sát là chồng cô ta, không có chuyện gì thì đều xem tin tức, nhưng đã qua lâu vậy rồi mà vụ án này cũng chưa được phá.”
Lục Yên càng nghe càng cảm thấy vụ án này rất quen thuộc.
Ông lão thở dài: “Mấy năm nay vợ tôi quá vất vả, cũng không chú ý thân thể, năm trước bởi vì nhồi máu cơ tim cấp tính nên đi trước tôi rồi. Năm ngoái, đại khái cũng là thời điểm này, một mình tôi ở nhà rất cô quạnh, cơm nước xong, thông gia lại lôi kéo đi đánh mấy ván mạt chược, lúc đi ra đều nhanh chóng muốn về nhà, trên đường... đúng... là ngõ nhỏ đối diện tiểu khu chúng tôi, tôi thấy một người phụ nữ trước mặt, nhìn đằng sau, càng nhìn càng cảm thấy cô ta rất quen, đến khi tới chỗ có ánh sáng, tôi nhìn kĩ cô ta lần nữa, thiếu chút nữa là bị dọa đến mất hồn, cô gái đó và Lý Lệ Vi ăn mặc rất giống nhau, trên đầu cũng buộc một cái khăn, trên người là chiếc áo gió dài, còn có đôi giày kia nữa, rất quen mắt. Chỉ vậy thì tôi không bị dọa thành như thế đâu, nhưng thậm chí dáng vẻ đi đứng của người phụ nữ đó cũng giống Lý Lệ Vi nữa. Sau khi về nhà, tôi càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất không bình thường, nhưng cũng biết không ai tin nên không nói ra với ai, mấy ngày trước tôi nghe tiết mục trên radio, nghe mọi người bàn chuyện quỷ dị của Đông Chí, nói đủ loại chuyện, rất náo nhiệt nên tôi kể chuyện xưa này ra. Mặc kệ người khác tin hay không, dù sao đích thân tôi cũng trải qua mà. Đúng rồi đồng chí cảnh sát, hôm nay cậu tìm tôi hỏi thăm chuyện này, là cũng nghe tiết mục 'Bát quái 7 giờ rưỡi' sao? Hay là vụ án của Lý Lệ Vi có tiến triển gì?"
Từ tiệm cắt tóc đi ra, Lục Yên lại khiếp sợ đến nỗi không thể suy nghĩ được.
Cô đã nhìn thấy camera giám sát dưới tầng nhà cô đêm đó, người phụ nữ trong ảnh rất giống Lý Lệ Vi, cũng là cách ăn mặc và bộ dạng làm người ta ấn tượng sâu sắc, thảo nào khi nhìn thấy hình Lý Lệ Vi cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy.
Cô hỏi Giang Thành Ngật: “Mấy ngày trước tôi đến cục các anh lấy khẩu cung, nghe lão Tần nói, có vị cảnh sát nghỉ hưu chuyển mấy vụ án cũ cho tổ các anh, vụ của Lý Lệ Vi có phải cũng chuyển đến tay các anh rồi không?”
Nhớ đến camera dưới tầng nhà cô đêm đó, Giang Thành Ngật đã theo dõi nhiều lần, chẳng lẽ sau khi lật đến vụ án Lý Lệ Vi năm xưa, anh vô tình phát hiện Lý Lệ Vi và người phụ nữ hù dọa cô đêm đó rất giống nhau sao?
Giang Thành Ngật mở cửa xe: “Người phụ nữ đó quả nhiên là hung thủ, dường như cô ta lấy chuyện bắt chước cách ăn mặc của người bị hại làm thú vui, đầu tiên là Đặng Mạn, sau là Lý Lệ Vi.... đã nhiều năm qua rồi, chắc vẫn còn nhân chứng khác nữa.”
Anh nói xong, đảo mắt qua nhìn mặt Lục Yên, lúc nghe tên "Đặng Mạn" vẻ mặt cô không có chút kinh ngạc nào.
Nhìn chằm chằm cô một lúc, anh xem đồng hồ rồi nói: “Không còn sớm nữa, đi ăn cơm trước vậy.”
Lúc này Lục Yên như mới tỉnh lại từ trong mộng, khẽ ừ một tiếng.
Buổi chiều anh đưa cô về nhà rồi tự mình trở lại cục, tiến sĩ Dụ muốn qua làm phân tích tâm lý tội phạm, cô ở bên cạnh không thích hợp, nhưng đặc biệt phái người trông chừng cô 24/24 lại không thực tế chút nào, không thể làm gì hơn là bảo tài xế của cha và dì Lưu đến để họ ở trong nhà với cô.
Lục Yên tra cứu tài liệu đến tận khuya, trong lúc đó Giang Thành Ngật còn chưa trở về, đến 12 giờ, tài xế tạm biệt rồi đi về, chỉ còn lại dì Lưu.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cô mặc đồ ngủ đến phòng bếp uống nước, dì Lưu không có ở đây, trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, sáng sủa.
Cô nhìn đồng hồ, còn chưa tới 7 giờ, dựa vào thói quen của Đường Khiết, ít nhất qua 2 tiếng nữa mới gọi điện cho cô, cô định trở về phòng làm powerpoint để chuẩn bị cho cuộc tranh tài tháng sau.
Đi tới cuối hành lang, cô nhìn thấy cửa phòng Giang Thành Ngật đóng chặt thì dừng lại một chút.
Không biết anh có ở trong nhà không, hay là vẫn ở ngoài phá án suốt đêm.
Suy nghĩ vừa xuất hiện thì cửa mở ra, Giang Thành Ngật từ bên trong đi ra, trên người mặc áo sơ-mi quần dài, hiển nhiên là chuẩn bị đi ra ngoài.
Thấy Lục Yên, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một chút rồi nhanh chóng dời đi, bước ra ngoài.
Lục Yên theo ánh mắt anh nhìn xuống ngực mình mới nhận ra bản thân còn đang mặc đồ ngủ, đồ ngủ còn là do Đường Khiết chọn, cổ áo rất thấp.
Nhớ lúc đó Đường Khiết còn cười nhạo cô: “Người theo đuổi cậu nhiều như vậy, cậu không để mắt đến một ai sao? Dáng người đẹp cũng không có tác dụng, đồ ngủ đẹp như vậy, mỗi ngày cậu mặc rồi tự ngắm mình đi.”
Cô yên lặng nhìn bóng lưng anh.
Anh không quay đầu lại: “Hôm nay tôi không rảnh, tôi sẽ bảo Tiểu Chu đưa em đến nhà Đặng Mạn.”
“Được.” Cô chậm chạp đáp.
Giang Thành Ngật vốn đi tới huyền quan, không biết sao lại dừng lại, bỏ chìa khóa xe xuống đến phòng bếp rót cho mình ly nước đá, uống một hơi hết hơn nửa ly mới nói: “Lát nữa Tiểu Chu sẽ qua, em thay đồ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.